TruyenFull.Me

Pho Thu Linh X 011 Vien Dan Lech

Hắn ngồi đó, tấm lưng dính chặt vào thành giường bệnh cứng ngắc, từng vòng băng trắng bó chặt quanh vai và ngực rớm máu.

Nhưng cơn đau xác thịt chẳng là gì.

Nó như một tiếng muỗi vo ve, mờ nhòe trong nền tối, chẳng thể nào át được cái tiếng bíp lạnh tanh phát ra từ phòng cấp cứu ngay bên kia cánh cửa.

Tiếng bíp ấy… đều đặn, dửng dưng.

Mỗi nhịp lại như một mũi dao bén chọc vào màng tai hắn, đâm thủng cả trái tim.

Không phải vì hắn lo cho mạng sống mình.

Mà vì từng tiếng ấy đang giữ No-eul cách xa hắn.

Không quen.

Hắn không chịu nổi cái cảm giác này.

Hắn quen là kẻ ra lệnh, kẻ đứng trên tất cả, kẻ khiến kẻ khác rùng mình.

Nhưng giờ hắn như một con chó bị xích ngoài cửa, cào cào, sủa gào mà vẫn bị ngăn cách khỏi thứ hắn khát thèm nhất.

No-eul.

"Nếu em chết… tôi sẽ giết cả thế giới này."

Hắn lẩm bẩm, giọng khản đặc, như máu sôi trào trong cổ.

Mắt hắn dán chặt vào cánh cửa trắng vô cảm kia, như thể nếu hắn nhìn đủ lâu, nó sẽ vỡ tung ra và để hắn lao vào bên trong.

Hắn tưởng tượng No-eul nằm đó.

Gương mặt tái nhợt, môi khô nứt, đôi mắt nhắm nghiền không hứa hẹn mở ra. T

hân thể gắn đầy kim truyền, dây nhợ, như một con búp bê bị tháo rời từng khớp.

Và hắn kẻ từng chạm vào cô, cào cấu cô, chiếm lấy từng tấc da thịt cô.

Giờ lại phải đứng ngoài, chỉ nghe tiếng máy móc báo hiệu sự sống mong manh.

Cái hình ảnh ấy như xé nát não hắn.

Hắn thở hổn hển, ngực phập phồng, tay siết chặt đến mức móng tay đâm rách da, máu tràn ra, nhỏ giọt xuống sàn.

Hắn bật cười.

Một tràng cười nghèn nghẹt, méo mó, khàn đặc, chẳng còn phân biệt được là tiếng cười hay tiếng gào.

Cái tiếng cười vang trong căn phòng trống rỗng, chói tai đến mức chính hắn cũng thấy điên loạn.

Hắn thấy mình hèn hạ.

Không phải vì từng đánh cô, từng cưỡng bức cô, từng tra tấn cô.

Mà vì giờ đây hắn đang cầu xin một phép màu, cầu xin như một kẻ thua cuộc.

"Em có thể chửi tôi. Cắn xé tôi. Đâm tôi… Chỉ cần em mở mắt, No-eul."

Giọng hắn run run, dính chặt vào hơi thở dốc cạn, như thể chỉ cần thêm một nhịp máy kéo dài bất thường thôi, hắn sẽ phát điên mà xông vào phá nát căn phòng kia.

Hắn cúi gập người xuống, hai bàn tay run lẩy bẩy ôm đầu, móng tay cào vào da thịt mình đến tóe máu.

Một dòng suy nghĩ đen đặc cuộn xoáy.

Nếu cô chết, hắn sẽ không để cho thế giới yên.

Nếu cô chết, hắn sẽ đào mồ lên, ôm cái xác lạnh ngắt ấy, để lại trong căn phòng của hắn, mặc kệ nó thối rữa.

Nếu cô chết, hắn sẽ mổ bụng từng kẻ đã chạm vào dao mổ, đã chạm vào tay cô, đã chứng kiến cái chết của cô.

Nhưng sâu trong tất cả những ý nghĩ điên rồ ấy, vẫn chỉ còn lại một tiếng nức nở nghẹn đắng nơi cổ họng.

"Tôi không cần em tha thứ… Chỉ cần em thở… chỉ cần em ở lại."

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, từng mạch máu nổi cộm, nhưng vẫn không rời cánh cửa.

Trong đầu hắn, hàng nghìn cảnh tưởng tượng nối đuôi nhau.

No-eul mở mắt, quay sang nhìn hắn, oán hận cũng được, rít gào cũng được, miễn là cô còn sống.

Hắn thở gấp, mồ hôi lạnh rịn ra khắp người.

Hắn không còn là phó thủ lĩnh , không còn là kẻ điều khiển.

Hắn là một thằng đàn ông khốn nạn, cầu xin một xác thân nhỏ bé kia đừng rời bỏ hắn.

Một kẻ tên bị bóc trần tận xương tủy.

Và hắn ngồi đó, bất động, toàn thân căng cứng, chờ một điều duy nhất.

Một hơi thở.

Một cái chớp mắt.

Một lần cô gọi tên hắn dù là bằng giọng khinh bỉ, bằng tiếng nguyền rủa.

Miễn là No-eul còn sống.

Đôi mắt hắn đỏ quạch, ướt, bờ mi nặng trĩu như đã không nghỉ ngơi suốt nhiều tiếng liền, nhưng lại sáng rực một cơn sốt âm ỉ.

Không phải mệt mỏi.

Không phải đau khổ.

Mà là một thứ khát khao  đang gặm nhấm từng thớ thịt trong người hắn.

Hắn tưởng tượng khi No-eul tỉnh dậy.

Đôi mắt mở ra, mơ hồ, ướt lạnh. V

à hình ảnh ấy thôi cũng đủ làm hắn run lên, môi khẽ nhếch thành một nụ cười ngặt nghẽo.

Trong đầu hắn, mọi thứ đã an bài.

Một thế giới nhỏ.

Một tổ kén.

Một cái hộp bằng thịt, máu, và hơi thở của chính hắn.

Ở đó, không ai có thể làm hại cô.

Không ai có thể chạm tới cô.

Không có 246, không có hy vọng, không có lối thoát.

Chỉ còn hắn.

Chỉ còn tiếng hắn thì thầm, bàn tay hắn chạm, ánh mắt hắn dõi theo.

Hắn thấy căn phòng ấy rõ mồn một.

Tường xám lạnh, trơn láng đến mức tiếng móng tay cào lên cũng vang dội như gào thét trong đầu.

Rèm dày che kín, ánh sáng vàng dịu ảo như trong mơ, không có cửa sổ, không có cửa ra.

Một nhà tù hoàn hảo khoác lớp vỏ của một thiên đường.

Và ở căn phòng đó là cô.

Nằm trên giường, mái tóc rối bời, gương mặt tái nhợt.

Bên cạnh là hắn, ngồi canh, tay nắm tay, thì thầm không ngừng nghỉ.

"Em không cần phải đi đâu hết, No-eul… Em chỉ cần ở đây. Với tôi thôi."

Hắn sẽ chăm sóc cô.

Hắn sẽ chải từng lọn tóc, hôn lên vết trầy, đút từng thìa cháo.

Hắn sẽ đọc những câu chuyện vô nghĩa, kéo dài vô tận chỉ để giết thời gian.

Để cô nghe thấy tiếng hắn, chỉ tiếng hắn, đến mức ngay cả khi nhắm mắt lại, cô cũng chẳng thể thoát khỏi âm điệu ngọt ngào như ruột gan mình bị quấn siết.

Và khi cô vùng vẫy?

Khi cô nghiến răng hét lên?

Hắn sẽ chỉ mỉm cười.

Một nụ cười dịu dàng đến rợn người, ôm chặt cô vào ngực, ghì đến nghẹt thở mà vẫn thì thầm.

Trong đầu hắn, cô quay mặt đi, ánh mắt lạnh lùng đầy căm ghét.

Nhưng điều đó chỉ khiến hắn càng muốn ôm cô lại.

Bởi vì cho dù cô có nhìn hắn bằng ánh mắt nào, cô vẫn còn ở đó.

Vẫn còn là của hắn.

Ghét bỏ cũng tốt.

Run rẩy cũng tốt.

Chỉ cần là cảm xúc hướng về hắn thôi, thế đã đủ.

Hắn tưởng tượng mình sẽ giữ cô trong một giấc mơ mong manh.

Không ai có quyền chạm vào.

Không ai có thể chen ngang.

Không ai được phép đánh thức cô khỏi giấc mơ này ngoại trừ hắn.

Hắn sẽ nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước mắt, hôn lên bờ mi sưng húp, ghì chặt khuôn mặt cô vào lồng ngực mình.

Tiếng tim hắn đập mạnh, dồn dập, như nhắc nhở cô.

"Ở đây có tôi. Chỉ cần nghe tim tôi thôi. Không cần gì khác cả."

Hắn sẽ dựng lên từng bức tường, từng lớp xiềng xích vô hình quanh cô.

Xiềng xích không phải bằng thép, mà bằng tình yêu.

Bằng sự hiện diện ngột ngạt.

Bằng việc ngày nào cũng ở đó, nhìn chằm chằm, thì thầm, chạm vào.

Để cô không còn nơi nào để chạy.

Không còn hơi sức để chống cự.

Cô sẽ ghét hắn đến tận xương tủy.

Sẽ oán hận đến muốn giết hắn bằng chính đôi tay run rẩy ấy.

Nhưng với hắn, thế lại càng tuyệt vời.

Vì oán hận cũng là một sự ràng buộc.

Miễn là cô còn hướng về hắn, dù bằng tình hay hận, cô vẫn còn là của hắn.

Hắn cúi đầu, bàn tay run rẩy đặt lên mặt.

Hành lang lúc ấy dài như vô tận, ánh đèn huỳnh quang trắng toát càng làm gương mặt hắn thêm bất ổn.

Mỗi tiếng giày của hắn dội xuống sàn như tiếng kim loại, nặng nề và khẩn thiết.

Vừa thấy tên bác sĩ bước ra, hắn lao tới như kẻ sắp chết đuối bắt được cọc gỗ, bàn tay run run siết chặt vai người đàn ông kia đến mức khớp ngón tay trắng bệch.

"Cô ấy sao rồi?!"

Tiếng hắn vang lên khàn đặc, lẫn cả run rẩy và điên dại.

Bác sĩ thoáng giật mình, nhưng vẫn cố giữ sự điềm tĩnh lạnh lùng của một người đã quá quen với cảnh sinh tử.

Ông nhìn hắn một lúc, rồi gật nhẹ đầu.

"Cô ấy… vẫn ổn. Mạch đã ổn định."

Một khắc ấy, như có ai đâm thẳng ánh sáng vào tim hắn.

Mắt hắn mở to, rồi lại khép lại, hàng mi rung lên.

Miệng hắn bật cười, nhưng cười như khóc, run rẩy như một đứa trẻ vừa thoát khỏi cái chết.

Hai cánh tay hắn buông lỏng, hơi thở hổn hển như bị dồn nén lâu nay mới được giải thoát.

"Ổn rồi… cô ấy ổn rồi… cô ấy sống rồi..."

Hắn lẩm bẩm, từng chữ như lời kinh cầu, vỡ òa từ sâu trong lồng ngực.

Trong giây phút đó, hắn thật sự muốn quỳ gục xuống sàn, ôm mặt mà khóc.

Tất cả sự tàn độc, tất cả mưu mô, ghen tuông, quyền lực…

Bỗng chốc chẳng còn nghĩa lý gì so với hai chữ cô ấy sống.

"Nhưng…"

Một chữ ngắn ngủi rơi ra từ miệng bác sĩ.

Như tiếng súng nổ trong căn phòng vắng.

Như một nhát dao lạnh lẽo cắt ngang cổ hắn.

Cả người phó thủ lĩnh khựng lại, ánh sáng trong mắt hắn vỡ vụn.

Gương mặt vừa bừng tỉnh trong niềm hạnh phúc lại co rút, méo mó vì hoảng loạn.

Hắn chồm tới, bàn tay siết vai bác sĩ lần nữa, lần này mạnh đến mức áo nhàu nhĩ, đôi vai già nua lảo đảo.

"Nhưng gì?! Nói đi!!"

Giọng hắn không còn là tiếng người.

Đó là tiếng gầm rít của một con thú bị đẩy đến đường cùng, vừa khẩn cầu vừa đe dọa.

Bác sĩ nuốt nước bọt, tim đập thình thịch, nhưng vẫn ép mình giữ bình tĩnh.

Ông hít sâu, đáp khẽ.

"Cô ấy vẫn hôn mê sâu. Chúng tôi chưa thể xác định thời điểm tỉnh lại. "

"Có phản ứng nhẹ… nhưng chưa đủ để chắc chắn."

Câu trả lời như dội thẳng vào đầu hắn một thùng nước đá lạnh.

Phó thủ lĩnh chết trân, mắt mở to, ngực phập phồng dồn dập.

Một thoáng sau, hắn bật ra tiếng cười khàn khàn chẳng phải tiếng vui, mà là tiếng của kẻ vừa bị kéo xuống vực.

Đột ngột, hắn xô mạnh bác sĩ ra, khiến người đàn ông trung niên lảo đảo suýt ngã vào tường.

Không thèm quay đầu, hắn lao thẳng về phía sau, nơi căn phòng bệnh của No-eul đang nằm đó.

Tiếng bước chân hắn vang dội, gấp gáp và nặng nề, như thể mỗi bước là một cuộc chiến sinh tử.

Mồ hôi túa ra, hai bàn tay nắm chặt đến bật gân xanh, đôi môi run run lẩm bẩm không ngừng:

"Cô ấy vẫn ở đó… cô ấy còn thở… chỉ cần còn thở… là được…"

Cánh cửa phòng bệnh trước mắt khép hờ, ánh sáng bên trong hắt ra khe cửa mờ ảo.

Hắn không chờ ai, không gõ cửa, không một giây ngần ngại.

Bàn tay run rẩy nắm lấy tay nắm, rồi dùng toàn bộ sức lực xô mạnh.

Cửa bật mở, đập vào tường một tiếng rền.

Trong căn phòng yên tĩnh ấy, mọi âm thanh dừng lại.

Hắn đứng nơi ngưỡng cửa, lồng ngực phập phồng, ánh mắt điên dại khóa chặt vào chiếc giường trắng toát, nơi một thân thể nhỏ bé đang nằm bất động.

Không ai có thể kéo hắn ra nữa.

Không một quy tắc nào giữ được hắn nữa.

Chỉ cần được thấy cô.

Chỉ cần chắc chắn cô còn đó.

Dù chỉ một hơi thở.

Dù chỉ một nhịp tim run rẩy… hắn cũng sẽ giành giật cho bằng được.

Cánh cửa phòng bệnh bật tung ra, tiếng bản lề rít lên như một vết cắt vào tai.

Ánh sáng trắng hắt từ bóng đèn huỳnh quang quét thẳng vào mắt hắn, lạnh lẽo đến mức tưởng như đang đứng trước một bàn mổ chứ không phải phòng bệnh.

Hắn lao vào như một kẻ bị săn đuổi, tim đập dồn dập không theo nhịp, và rồi… hắn đứng chết lặng.

No-eul nằm đó.

Trên chiếc giường sắt lạnh, thân thể nhỏ bé của cô phủ dưới lớp ga trắng nhăn nhúm, loang lổ máu khô và mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

Mái tóc đen ướt dính vào thái dương, vài sợi bết vào vết máu cũ, khô cứng.

Cổ tay trắng bệch bị đè nặng bởi dây truyền, mạch máu mờ dưới lớp da mỏng.

Đôi môi tái nhợt, khô rát, rớm đỏ như vừa bị cắn đến bật máu.

Hắn không nghe thấy gì ngoài tiếng ù ù trong tai.

Không còn tiếng bước chân, không còn tiếng người bên ngoài, chỉ còn sự im lặng khủng khiếp vây quanh thân hình bất động ấy.

Một nhịp.

Hai nhịp.

Rồi cả cơ thể hắn mềm nhũn.

Hắn khụy xuống, đầu gối va mạnh xuống nền gạch lạnh đến tê buốt, vang lên tiếng khô khốc, nhưng hắn chẳng cảm thấy gì.

Nỗi đau vật lý hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cơn choáng ngợp, một cơn đau dồn nén từ lồng ngực lan khắp từng sợi thần kinh.

Bàn tay hắn run rẩy đưa ra, chạm vào cánh tay mềm nhũn của cô.

Lạnh.

Không phản ứng.

Không một chút sức sống.

Hắn siết chặt lấy, siết đến mức các khớp ngón tay bật trắng, như thể nếu hắn dùng đủ lực thì máu sẽ chảy trở lại trong người cô.

Nhưng cô vẫn bất động.

Hơi thở hắn rối loạn.

Mỗi lần hít vào giống như một nhát dao cắt vào phổi.

Hắn cúi xuống, trán dí chặt vào mu bàn tay lạnh ngắt ấy, vai run lên.

Những hình ảnh dồn dập kéo đến, không thể kiểm soát.

No-eul nhìn hắn bằng đôi mắt khinh miệt, cô vùng vẫy dưới thân hắn, cắn chặt môi đến bật máu, cô nấc nghẹn, khóc lặng đi trong tay hắn.

Tất cả còn nguyên như mới hôm qua, còn nóng hổi trong trí nhớ.

Vậy mà giờ đây, đôi mắt đó nhắm nghiền.

Đôi môi đó im lìm.

Toàn thân cô nằm bất động, như thể đã biến thành một con búp bê hỏng, vô hồn.

Hắn bắt đầu thì thầm.

Tiếng thì thầm khàn khàn, méo mó, rối loạn như một kẻ mất trí.

"Em mở mắt đi… Em nhìn tôi đi… Nói gì đó đi, No-eul…"

" Chửi tôi cũng được, hận tôi cũng được… Đừng im lặng thế này… Đừng bỏ tôi một mình…"

Bàn tay hắn bất giác tăng lực, móng tay cắm sâu vào làn da cô, để lại những vệt đỏ hằn lên.

Nhưng cô vẫn không phản ứng.

Cái im lặng ấy còn đáng sợ hơn cả ngàn lời rủa.

Hắn đổ người về phía trước, gần như phủ lên cô, mũi chạm vào mái tóc ướt lạnh kia, hít một hơi thật sâu như kẻ đói khát ngấu nghiến chút hương vị tàn dư.

Hắn run lên, gục đầu len bụng cô.

Và trong cái phòng bệnh lạnh lẽo ấy, phó thủ lĩnh kẻ từng gieo rắc máu và nỗi sợ.

Giờ đây biến thành một bóng ma ám ảnh, níu lấy một thân xác bất động, như thể chỉ cần buông tay thôi thì hắn cũng sẽ tan biến theo.

.

Một tuần.

Bảy ngày dài lê thê, mỗi giây kéo giãn như sợi dây thừng

quấn quanh cổ, siết chặt dần.

Một trăm sáu mươi tám giờ, hắn sống mà như chết, vì tâm trí bị giam cầm trong căn phòng trắng lạnh này nơi chỉ có tiếng máy theo dỗi vang đều, như một nhịp tim thay thế cho No-eul, và cũng thay thế cho chính hắn.

Cô vẫn nằm đó.

Bất động.

Đôi mí khép chặt, hơi thở mỏng đến mức như có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Làn da nhợt nhạt dưới ánh đèn càng khiến cô giống như một tượng sáp, mong manh, xa cách.

Hắn ngồi cạnh giường, cánh tay băng bó gác lên thành ghế, ngón tay siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô.

Mỗi ngày, đúng giờ, hắn đều xuất hiện.

Không ai cần gọi.

Không ai dám ngăn.

Cái bóng áo khoác đen của hắn in hằn trên nền gạch men sáng choang như một ám ảnh.

Hắn gần như không ăn, không ngủ, chỉ đến, ngồi xuống, và nói chuyện với một người không trả lời.

Những lời thì thầm của hắn len lỏi trong không khí, như rót thẳng vào tai kẻ hôn mê.

"Em có nghe thấy không, No-eul? Một tuần rồi. "

"Một tuần mà em vẫn chẳng nói với tôi lấy một câu. Tôi ghét sự im lặng này. Nó khiến tôi phát điên."

Ngón tay hắn vuốt dọc mu bàn tay cô, nhẹ nhàng như nâng niu một báu vật dễ vỡ.

Nhưng mắt hắn lại đỏ ngầu, như thể chỉ cần cô không tỉnh dậy, hắn sẵn sàng nghiền nát mọi thứ.

"Hôm nay trời lại mưa."

Giọng hắn khàn khàn, chậm rãi.

"Em ghét mưa, đúng không? Nhưng tôi lại thấy nó giống em lắm. "

"Lạnh lùng, dai dẳng, chẳng bao giờ chịu rơi đúng lúc. Lúc tôi cần em, em lại biến mất. Lúc tôi muốn em, em lại ngủ vùi thế này…"

Hắn cười khẽ, nhưng nụ cười méo mó, nặng mùi tuyệt vọng.

"Tôi đã xử lý xong hết những kẻ dám bén mảng nhắc đến tên em. "

"Chúng biến mất cả rồi. Không ai làm em đau. Không ai dám nhắc tới em. Em an toàn rồi. Em có thể yên tâm mà… ngủ thêm một chút nữa."

Bàn tay hắn run run siết chặt.

Từ "ngủ" phát ra nhẹ nhàng, nhưng trong cổ họng lại chát đắng như dao cứa.

Hắn cúi người, tựa trán vào mu bàn tay cô, thì thầm như cầu xin.

"Nhưng em đừng ngủ mãi thế này… Đừng bắt tôi chờ nữa, No-eul. Tôi không biết mình sẽ còn chịu được bao lâu…"

Khoé mắt hắn giật nhẹ, hơi thở dồn dập.

Hắn ngẩng lên, nhìn thẳng vào gương mặt bất động ấy.

Không son phấn, không lớp mặt nạ nào, chỉ là No-eul thật sự yếu đuối, mong manh, dễ bị tổn thương.

Cảnh tượng ấy khiến lồng ngực hắn nhói lên, vừa yêu thương, vừa hận thù.

"Tôi nhớ giọng em."

Hắn lẩm bẩm, cười mà như khóc.

"Nhớ cách em chửi tôi, nhớ cách em nhìn tôi như thể tôi là thứ rác rưởi dưới chân."

" Thật buồn cười… nhưng chỉ khi đó, tôi mới thấy mình sống. Em có hiểu không? Sự khinh miệt của em chính là hơi thở của tôi."

Lời nói rơi xuống, quẩn quanh trong căn phòng lạnh lẽo.

Hắn ngồi đó hàng giờ, không nhúc nhích, chỉ nói, nói mãi.

Có khi là kể lại một câu chuyện cũ mảnh vụn ký ức mà chỉ hai người từng chia sẻ.

Có khi lại là lời thú tội về những việc hắn đã làm trong bóng tối.

Có khi là những lời hứa, vĩnh viễn không ai biết hắn có giữ được không.

Nhưng tất cả đều hướng đến một người duy nhất đang nằm đó, lặng im, như đang ngủ say.

Hắn không biết cô có nghe không.

Nhưng hắn tin là có.

Vì nếu không, thì hắn đang thì thầm với ai?

Nếu không, thì tại sao hắn vẫn kiên nhẫn ngồi đây, ngày qua ngày?

Nếu không, thì tại sao hắn vẫn còn sống?

Đôi mắt hắn trượt xuống bàn tay nhỏ bé nằm yên trong tay mình.

Hắn siết chặt hơn, như muốn nhấn chìm cô vào hiện tại, như muốn buộc cô phải nghe, phải cảm nhận.

"Em nghe thấy chứ, No-eul?"

Hắn gằn giọng, hơi thở dồn dập.

"Tôi sẽ không cho phép em bỏ tôi. Nếu em dám biến mất… tôi sẽ lật tung cả thế giới này để kéo em về. Cho dù em có muốn hay không."

Tiếng máy theo dỗi vẫn đều đặn như đang chế nhạo sự cuồng loạn của hắn.

Nhưng hắn chỉ ngồi đó, bất động, kiên trì như một kẻ canh giữ, như một tù nhân tự nguyện bị xích chặt vào cô gái đang ngủ.

Một tuần.

Và hắn vẫn tiếp tục.

Không cần ai hiểu.

Không cần ai chứng kiến.

Chỉ cần một mình No-eul  dù tỉnh hay không.

Phòng bệnh vẫn lặng ngắt như một nhà mồ.

Chỉ có ánh sáng trắng vô hồn từ bóng đèn huỳnh quang rọi xuống, lạnh lẽo đến mức ngay cả hơi thở cũng như đông cứng lại.

Tiếng máy kêu nhịp nhàng, từng tiếng vang lên như nhát dao mỏng cứa vào tim người đàn ông đang ngồi bên mép giường.

Phó thủ lĩnh ngồi đó, bất động, đôi mắt đỏ ngầu dán chặt vào gương mặt No-eul.

Gương mặt nhợt nhạt, hàng mi khép kín, môi khẽ run vì hơi thở yếu ớt.

Trông cô chẳng khác gì một con búp bê bị bỏ quên, một thân thể còn hơi ấm nhưng linh hồn như đã trôi dạt đi nơi nào.

Hắn đã nói với cô đủ thứ.

Về quá khứ.

Về những lời hứa và những điều hắn chưa từng thốt ra với bất kỳ ai.

Hắn ngồi hàng giờ, hàng ngày, kể đi kể lại, như một kẻ điên lảm nhảm bên một xác chết chưa kịp chôn.

Nhưng đáp lại hắn chỉ là im lặng.

Không một cái giật mình.

Không một tiếng thở khác lạ.

Không một cử động nào chứng tỏ cô còn nghe, còn cảm nhận được hắn.

Một tia giận dữ mơ hồ len vào lòng hắn, nhưng rồi lại bị một nỗi tuyệt vọng vô hình bóp nghẹt.

Hắn cúi đầu xuống, hơi thở nặng nề, rồi từ từ đưa tay tháo chiếc găng đen.

Động tác chậm rãi, nghiêm trang, như thể hắn đang thực hiện một nghi lễ chuộc tội.

Tay áo xoắn lên, và làn da bên dưới lộ ra.


Da hắn tái xanh, lạnh ngắt, và chi chít những vết rạch ngang dọc.

Có vết đã đóng sẹo, có vết còn ửng đỏ, và có cả vết mới rớm máu.

Một bản đồ méo mó được khắc bằng dao, không phải chiến tích chiến đấu, mà là những dấu tích của một kẻ tự hành quyết chính mình.

Hắn nhìn xuống cánh tay đẫm những đường xước, rồi quay lại nhìn gương mặt im lìm của No-eul.

Trong mắt hắn không có oán hận, cũng chẳng có hối tiếc.

Chỉ có nỗi trống rỗng.

Hắn cúi đầu, thì thầm, không phải để cô nghe thấy, mà như đang thú tội với chính cái bóng của mình.

"Em không biết đâu… tôi đã trả giá từng ngày. Mỗi lần em không tỉnh lại, tôi lại thêm một vết."

Giọng hắn khàn đi, lẫn tiếng cười rợn người như bật ra từ lồng ngực rỗng rẫy.

"Không phải để em thương hại… mà để em hiểu… tôi đã không còn là kẻ đứng trên tất cả nữa."

" Tôi tự xé mình ra, tự đẩy mình xuống đáy. Tôi muốn đau… để biết rằng tôi vẫn còn sống. Để nhớ rằng tôi vẫn đang chờ em."

Ngón tay hắn run rẩy đặt lên bàn tay lạnh ngắt của No-eul.

Hắn siết chặt, mạnh đến mức khớp ngón tay trắng bệch.

Hắn sợ.

Sợ nếu nới lỏng một chút thôi, bàn tay ấy sẽ tan biến như ảo ảnh.

"Nếu em tỉnh lại…"

Hắn nuốt khan, như thể mỗi chữ đang cứa qua cổ họng.

"Nếu em tỉnh lại, tôi sẽ để em làm bất cứ điều gì. "

"Muốn trừng phạt tôi? Cứ làm. Muốn nguyền rủa, muốn khinh bỉ, muốn xé nát tôi? Tôi sẽ quỳ xuống, tôi sẽ để em giẫm nát dưới chân."

Hắn cúi sát xuống, môi gần chạm gương mặt vô hồn của cô, hơi thở nóng hừng hực phả lên làn da nhợt nhạt.

"Miễn là em còn sống. Miễn là em còn nhìn tôi. Miễn là tôi còn được nghe giọng em…"

"Cho dù là em rủa tôi, căm ghét tôi, cũng được. Chỉ cần em mở mắt thôi…"

Âm cuối cùng vỡ ra trong cổ họng.

Hắn gục đầu xuống mép giường, vai run lên từng đợt.

Nhưng không phải tiếng khóc.

Đó là âm thanh của một con thú bị dồn đến đường cùng, vừa tuyệt vọng vừa phát điên.

Không ai chứng kiến.

Không một ánh mắt nào ngoài những vết máu khô trên tay hắn và tiếng máy monitor đều đều.

Cả căn phòng như tách ra khỏi thế giới, chỉ còn hắn kẻ đang rỉ máu, cả trong lẫn ngoài và một người con gái bất động.

Cô là lý do duy nhất hắn còn ngồi đây, còn thở.

Và cũng là lý do hắn tự đẩy mình vào vực thẳm, không lối thoát.

Sau mấy tiếng ngồi bất động bên giường bệnh, phó thủ lĩnh cuối cùng cũng cử động.

Hắn không đứng bật dậy ngay, mà như một cỗ máy han gỉ, từng khớp xương kêu răng rắc trong không khí lạnh lẽo.

Cánh tay hắn chậm rãi rời khỏi bàn tay mềm lạnh của No-eul.

Thế nhưng, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào gương mặt cô  cái khuôn mặt trắng bệch khi ngủ mê, đôi môi khô cạn, hơi thở yếu ớt đến mức chỉ cần một cơn gió cũng có thể dập tắt.

Như thể nếu hắn quay đi, chỉ một giây thôi, cô sẽ tan biến vào khoảng không.

Hắn lê bước ra khỏi phòng bệnh.

Hành lang trải dài vô tận, ánh đèn huỳnh quang trắng toát như ánh mắt xác chết chiếu xuống nền gạch.

Tiếng giày của hắn vang lên khô khốc, đều đặn, không nhanh không chậm nhưng lại khiến không khí đặc quánh, nghẹt thở, giống như từng nhịp đếm ngược của một bản án tử.

Hai bên hành lang, những tên lính đứng nghiêm, cột sống thẳng băng như bị băng giá đông cứng.

Không một ai dám ngẩng đầu.

Không một ai dám để hơi thở vượt quá lồng ngực.

Từ ngày No-eul ngã xuống, bất tỉnh, tính khí hắn thay đổi hoàn toàn.

Hắn không còn là kẻ lạnh lùng, lý trí đến đáng sợ.

Thay vào đó, hắn là một cơn bão ngầm, âm ỉ và thầm lặng.

Hắn không gào thét, không giết chóc vô cớ, nhưng tất cả đều hiểu.

Chỉ một ánh mắt sai, chỉ một tiếng động dư thừa cũng có thể khiến đầu họ rơi xuống sàn nhà lạnh buốt này.

Không cần ra lệnh.

Sự im lặng của hắn đã là mệnh lệnh.

Bóng hắn đổ dài trên nền gạch, méo mó, kéo lê như một vết chém xuyên suốt hành lang.

Cuối cùng, hắn trở về căn phòng của mình.

Cửa mở ra, hắn bước vào mà không bật đèn.

Ánh sáng yếu ớt từ hành lang lọt qua khe cửa, đủ để chiếu vào bên trong.

Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn… là những bức ảnh.

Cả một mặt bàn phủ kín.

Ảnh của No-eul.

Không phải ảnh chính thức.

Không phải ảnh được chụp công khai.

Tất cả đều là những khoảnh khắc vụn vặt, đời thường, bị hắn cướp lấy trong lặng lẽ.

Từ góc máy giấu kính khi cô đang đứng chờ, khi cô gục xuống bàn, từ bóng đèn mờ khi cô cau mày với những quyết định của hắn.

Những khoảnh khắc cô không bao giờ nghĩ rằng có ai nhìn, nhưng hắn đã thấy.

Hắn đã giữ lại.

Từng tấm, từng tấm một xếp chồng, trải dài, chiếm trọn không gian.

Trên vài tấm, loang lổ những vết máu sẫm đã khô.

Không phải máu của cô.

Là máu của hắn.

Vương vãi, dính bết, như những lần hắn cắn vào bàn tay chính mình chỉ để kìm cơn điên, những lần hắn dùng dao rạch lên da thịt để đổi lấy một cảm giác còn thật hơn nỗi khát khao.

Hắn ngồi xuống ghế.

Ngón tay run rẩy, chạm nhẹ lên bề mặt giấy ảnh.

Mỗi lần chạm, hắn thấy rõ làn da cô.

Mỗi lần lướt, hắn nghe thấy tiếng thở đứt quãng của cô trong trí óc.

Hắn nhặt lên một tấm.

Là No-eul khi đang ngủ, gò má áp xuống cánh tay, hàng mi dài run nhè nhẹ.

Hắn đưa tấm ảnh sát ngực, ép chặt như muốn để nó xuyên qua da thịt, in thẳng vào tim.

Mắt hắn mở to.

Đồng tử dán chặt vào nỗi ám ảnh.

Không chớp.

Không rời.

Trong bóng tối đặc quánh, hắn cất giọng khàn đục, khe khẽ, như một lời nguyền.

"Em có biết tôi đã giữ em lại bằng cách nào không? Bao nhiêu máu, bao nhiêu người phải chết, chỉ để đổi lấy một mình em?"

" Thế mà… em vẫn muốn rời khỏi tôi."

Ngực hắn phập phồng, hơi thở dồn dập, bàn tay siết chặt mép ảnh đến mức góc giấy rách toạc.

Hắn gập người, đặt trán xuống bàn, trượt dài trên đống ảnh như kẻ chết đuối đang ôm lấy bè gỗ.

Hắn ngửa người ra ghế, cả căn phòng chìm vào tiếng rít khẽ khàng, chậm rãi, kéo dài .

Một tiếng động của kẻ biết rằng, thứ hắn đang đắm chìm trong tay, sẽ không bao giờ buông ra được nữa.

____

T không ngờ là sau chap 20 mn lại "vui mừng" đến vậy. Ai ai cũng muốn "nói chuyện" với t hết á😇😇🥀

Nên sau khi suy nghĩ + tra gg thì No-eul vẫn còn cơ hội sống nhé🫶😘

Giờ t sợ lắm rồi💀.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me