Chương 3. Thuần phục
Cũng giống như những lần Lê Nam Trân lén lút nói xấu anh ở trường, Kỳ Hàn vẫn vờ như không nghe thấy. Bước chân anh không hề chững lại, cứ thế rời khỏi phòng, bỏ lại Lê Nam Trân một mình trong sự hỗn loạn. Cô không tài nào hiểu nổi. Một người lạnh lùng, khô khan và bảo thủ như anh, người mà cô từng tin rằng sẽ gắn bó cả đời với học thuật, cô chưa từng nghĩ anh lại có dục vọng bình thường. Huống chi, lại còn làm ra chuyện chuốc thuốc mê và giam cầm bạn học... Cô vẫn nhớ như in vẻ mặt cau có, khó chịu của anh khi phê bình các nữ sinh khác.Kỳ Hàn bưng khay đồ ăn từ bếp vào, thấy Lê Nam Trân đang trừng mắt nhìn mình với vẻ mặt uất hận. Anh không kìm được mà bật cười. Trước đây, hai người như hai đường thẳng song song, chẳng có bất cứ điểm chung nào. Bây giờ, cô lại đang ngồi trên giường anh và chỉ nhìn mỗi mình anh - dù là đang trừng mắt.Anh đặt chiếc bàn nhỏ ngay ngắn trước mặt Lê Nam Trân. "Ăn tối đi." Giọng anh chứa đựng sự vui vẻ rõ rệt."Cậu bảo tôi ăn cơm sao? Rốt cuộc cậu muốn gì?" Tay Lê Nam Trân nắm chặt xấp ảnh, run rẩy vì giận dữ, những tấm ảnh đáng ghét đã bị vò nát thành một cục. "Mau thả tôi ra! Nghe không hả? Cậu biết tôi là con gái của chủ tịch Lê thị không? Tôi nói cho cậu biết, nếu cứ tiếp tục như thế này, cậu sẽ chẳng nhận được gì đâu!"Kỳ Hàn vẫn không hề dao động, ngồi xuống mép giường, nhìn cô và nở một nụ cười kì lạ.Lê Nam Trân bỗng thấy bất an một cách khó hiểu. Kỳ Hàn nổi tiếng là người có chỉ số thông minh cao, làm việc cẩn thận, không để lộ sơ hở. Nếu anh bắt cóc người ngay trong trường học... Cô cố gắng lục lọi ký ức. Cửa nhà vệ sinh, liệu có camera giám sát không? Sáng nay cô đã cãi nhau một trận lớn với gia đình, ngày thường cô cũng không hay về nhà. Nếu Kỳ Hàn giết cô ở đây, có khi đến lúc thi thể phân hủy cũng chẳng ai hay biết...Nghĩ đến đó, mặt Lê Nam Trân tái mét. Cô mím chặt môi, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi hỏi:"Rốt cuộc cậu muốn gì? Tiền hay thứ gì khác? Nếu tôi có thể, tôi sẽ đáp ứng hết. Tôi sai khi nói xấu cậu ở trường, nhưng chẳng phải cậu cũng không thích tôi sao? Tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa. Cậu đưa điện thoại đây, tôi gọi điện xin tiền chuộc được không? Cậu muốn bao nhiêu cũng được..."Kỳ Hàn chăm chú nhìn đôi môi nhỏ của Lê Nam Trân đang mấp máy, tâm trí anh đã sớm trôi dạt đi nơi khác. Anh muốn gì?'Muốn cô ngoan ngoãn ở lại đây, mặc anh muốn làm gì thì làm; muốn lấp đầy cái miệng đang lải nhải kia; muốn nhìn cô động tình, chủ động lắc hông đón nhận anh...'Kỳ Hàn gạt bỏ những tạp niệm trong đầu, không bận tâm đến câu hỏi hay lời cầu xin của cô, chỉ lặp lại một lần nữa:"Ăn cơm đi."Lại là câu đó!Kỳ Hàn có bị điên không vậy? Cô không thể hiểu nổi vì sao anh lại trói cô, còn chụp những bức ảnh kỳ quái đó, giờ lại bảo cô ăn cơm? Làm sao mà cô nuốt trôi được!Tính tình tiểu thư ngang bướng lại trỗi dậy, cơn giận bùng lên, cô không kìm được, giơ tay hất đổ chiếc bàn trước mặt, biến mọi thứ thành một mớ hỗn độn.Tiếng bát đĩa rơi xuống đất vỡ vụn khiến chính cô cũng giật mình, sợ hãi. Cô nắm chặt ga trải giường, mặt vẫn tỏ ra quật cường trừng mắt với Kỳ Hàn, nhưng trong lòng thì lo sợ anh nổi giận.Nhưng Kỳ Hàn không hề phản ứng. Anh thong dong khoanh tay nhìn cô, không hề nhúc nhích. Anh cứ như đang xem một màn kịch, hoặc có lẽ đã đoán trước được tình huống này.Lê Nam Trân cảm thấy mình sắp phát điên.Cô thà thấy Kỳ Hàn giận dữ, mắng chửi hay thậm chí đánh đập cô, ít ra đó cũng là một kiểu giao tiếp. Nhưng với cách anh im lặng thế này, Kỳ Hàn chẳng khác gì một cỗ máy, chỉ lặp lại những lời đã được lập trình sẵn. Làm sao cô có thể biết anh muốn gì? Làm sao mới có thể thoát khỏi đây?Cuối cùng, Lê Nam Trân cũng không nhịn được nữa, nước mắt tuôn rơi như mưa. Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng nức nở kìm nén của cô gái. Hai người đều im lặng, đối diện nhau như hai bức tượng. Kỳ Hàn lặng lẽ nhìn cô khóc đỏ cả mắt. Thực ra Lê Nam Trân có một vẻ ngoài khá đáng yêu, đôi mắt to tròn, khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh. Ngay cả mũi và miệng cũng tròn trịa. Chỉ là tính cách quá sắc sảo và ăn mặc quá khoa trương nên ít ai để ý. Kỳ Hàn từng nghe Thi Tỉnh Lôi đùa rằng khuôn mặt cô được tạo thành từ một 'đống hình tròn'. Lúc đó anh đã nghiêm túc quan sát và thấy rất đúng. Giờ đây, khi cô khóc, mặt đỏ bừng, "mấy cái viên" đó dường như càng rõ nét hơn.Kỳ Hàn không kìm được nuốt nước bọt, yết hầu anh lên xuống. Nhìn dáng vẻ yên lặng mà rơi lệ của cô, anh không khỏi liên tưởng đến khoảnh khắc cô rưng rưng vì đạt khoái cảm.Kỳ Hàn giơ tay nhìn đồng hồ: "Hiện tại là sáu giờ rưỡi tối. Đã đến giờ."Lê Nam Trân ngạc nhiên ngẩng đầu, không hiểu đột nhiên anh nhắc đến thời gian để làm gì, 'đã đến giờ' là đến giờ gì?Kỳ Hàn rất kiên nhẫn giải thích: "Về sau, sáu giờ rưỡi tối là thời gian kết thúc bữa tối. Phải nhớ kỹ."Lê Nam Trân trợn tròn mắt. Đằng nào có cầu xin cũng vô ích, cô dứt khoát mắng: "Cậu điên rồi sao? Dựa vào đâu mà quy định tôi? 'Về sau' là cái gì, cậu mau thả tôi ra..."Trên mặt Kỳ Hàn vẫn nở một nụ cười. Anh chờ cô nói xong rồi mới đứng dậy, ẩn ý nói thêm một câu: "Hôm nay là thứ Sáu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me