Chương 42.
Còn chưa xong sao?Lê Nam Trân vẫn còn ngây ngất, do dự một chút rồi cũng hé miệng, đầu lưỡi cô khẽ đảo quanh một vòng, nước bọt theo khóe môi trượt xuống, cô theo bản năng mà mút một cái.Kỷ Hàn bị k.hoái cảm ấy làm cho đôi mắt đỏ bừng.Anh đưa tay đè gáy cô xuống: "Khép răng lại, dùng lưỡi lót bên dưới rồi l.iếm."Lê Nam Trân chống tay lên eo anh, nhưng vẫn bị anh giữ chặt đầu, dẫn dắt ra vào trong miệng. Ban đầu, cô còn miễn cưỡng làm theo, lưỡi lắc lư nhè nhẹ liếm mút, nhưng chẳng bao lâu, đầu k.hấc đã mạnh mẽ đâm sâu, chạm thẳng vào vòm họng."Ưm..ưm...!"Lê Nam Trân bị đ.âm sâu đến mức không chịu nổi, vội đưa tay đập vào eo anh ra hiệu buông ra. Kỳ Hàn thả lỏng, cô lập tức hé miệng thở dốc, lưỡi thè ra đầy nước bọt. Chất lỏng óng ánh theo khóe môi trượt xuống, tụ thành bọt trắng nhỏ giọt ở cằm."Em... không được nữa rồi, Kỳ Hàn..." Đôi mắt cô hoe đỏ, giọng khàn đi, từng chữ run run, "Anh đ.âm sâu quá... em khó chịu...""Thật sao?" – Kỳ Hàn cười khẽ, bàn tay vuốt dọc theo v.ật cứng rắn của mình. Tầm mắt anh dừng lại ở bầu n.gực bị áo len ôm chặt, nhấp nhô theo hơi thở gấp gáp của cô. Anh đưa tay kéo vạt áo, đặt lòng bàn tay vào khe n.gực mềm mại:
"Khó chịu thì không cần 'ăn' nữa... dùng n.gực kẹp cho anh, được không?"Kỳ Hàn ngồi dậy, đặt tay cô lên bầu n.gực, dạy cô cách ép chặt rồi xoa đẩy lên xuống. Anh nhìn làn da trắng nõn của cô ôm trọn lấy d.ương v.ật sẫm màu, chỉ còn phần q.uy đầu lộ ra đang chọc vào cằm cô:
"Không kẹp hết được thì ngậm lấy phần còn lại, l.iếm cho anh."Lê Nam Trân nghe lời, cúi đầu ngậm lấy q.uy đ.ầu, lưỡi khẽ quét quanh, rồi học theo cách anh từng li.ếm n.hũ hoa cho mình, khi thì cuộn lưỡi chà nhanh trên đỉnh, khi thì ôm lấy và xoay tròn.Kỳ Hàn kéo áo cô lên cao, để lộ vòng eo thon và bờ mông căng tròn. Bàn tay anh nhéo mạnh thịt mềm, rồi bất ngờ "bốp" một cái, để lại vệt ửng hồng trên làn da trắng mịn."Ưm... ưm!" – Lê Nam Trân khẽ vặn mông, tiếng r.ên vừa bất mãn vừa ngượng ngùng. Kỳ Hàn lại ưỡn eo, để q.uy đầu cọ vào hàm trên của cô."Ngoan, tiếp tục l.iếm." Anh vừa an ủi vừa tách hai bên m.ông cô ra, ngón tay dính đầy chất lỏng ẩm ướt len lỏi vào chỗ mật, tiến sâu, tìm đến điểm nhạy cảm nhất."Ha... ưm..." – Lê Nam Trân buông vật cứng ra, rên khẽ trong khoái cảm. Nhưng ngay lập tức, anh ấn đầu cô xuống:
"Đừng nhả ra... tiếp tục li.ếm, li.ếm cho anh ra đi."Cô đành lại ngậm lấy, nhưng những cú thúc ngày càng sâu và mạnh khiến cổ họng cô nghẹn lại. Thân thể run rẩy, sức lực dần cạn kiệt. Cô bất cẩn để răng khẽ chạm vào thân, đúng lúc ấy Kỳ Hàn ghì chặt, ti.nh d.ịch nóng hổi b.ắn tràn vào miệng cô.Theo bản năng, Lê Nam Trân giãy ra, dòng t.inh d.ịch còn lại văng thẳng lên gương mặt và n.gực trắng mịn."Kỳ Hàn! Sao anh có thể..." Giọng cô uất ức, mũi miệng tràn ngập mùi vị nồng nồng của anh. Trên mặt loang lổ d.ịch nhầy, cô vội lấy tay quệt đi trên mí mắt, vừa lau vừa phàn nàn: "Khó chịu quá..."Kỳ Hàn bế cô lên, lấy tờ giấy dịu dàng lau sạch cho cô:
"Xin lỗi, bé cưng... tại em đáng yêu quá nên anh không kìm được."Anh cẩn thận lau khô rồi khẽ hôn lên má cô:
"Dưới này của em ướt nhẹp rồi... để anh đền bù, có muốn anh làm cho em lên đỉ.nh, phun nước thỏa thích không?"Dù lời ngon tiếng ngọt kia có chút thô thiển, nhưng Lê Nam Trân vẫn tin. D.ương v.ật của Kỳ Hàn vừa to vừa dài, mỗi lần tiến vào đều như muốn xuyên thấu, muốn l.ấp đầy cơ thể cô. Cái cảm giác căng chặt ấy vừa làm cô ngây ngất, vừa khiến cô run rẩy, lần nào cũng bị anh đưa đến cao trào.Cô khẽ gật đầu, rồi nửa như tò mò, nửa như e thẹn mà hỏi Kỳ Hàn:
"Kỳ Hàn... nếu không dùng bao, có phải sẽ càng thoải mái hơn không?"
"Khó chịu thì không cần 'ăn' nữa... dùng n.gực kẹp cho anh, được không?"Kỳ Hàn ngồi dậy, đặt tay cô lên bầu n.gực, dạy cô cách ép chặt rồi xoa đẩy lên xuống. Anh nhìn làn da trắng nõn của cô ôm trọn lấy d.ương v.ật sẫm màu, chỉ còn phần q.uy đầu lộ ra đang chọc vào cằm cô:
"Không kẹp hết được thì ngậm lấy phần còn lại, l.iếm cho anh."Lê Nam Trân nghe lời, cúi đầu ngậm lấy q.uy đ.ầu, lưỡi khẽ quét quanh, rồi học theo cách anh từng li.ếm n.hũ hoa cho mình, khi thì cuộn lưỡi chà nhanh trên đỉnh, khi thì ôm lấy và xoay tròn.Kỳ Hàn kéo áo cô lên cao, để lộ vòng eo thon và bờ mông căng tròn. Bàn tay anh nhéo mạnh thịt mềm, rồi bất ngờ "bốp" một cái, để lại vệt ửng hồng trên làn da trắng mịn."Ưm... ưm!" – Lê Nam Trân khẽ vặn mông, tiếng r.ên vừa bất mãn vừa ngượng ngùng. Kỳ Hàn lại ưỡn eo, để q.uy đầu cọ vào hàm trên của cô."Ngoan, tiếp tục l.iếm." Anh vừa an ủi vừa tách hai bên m.ông cô ra, ngón tay dính đầy chất lỏng ẩm ướt len lỏi vào chỗ mật, tiến sâu, tìm đến điểm nhạy cảm nhất."Ha... ưm..." – Lê Nam Trân buông vật cứng ra, rên khẽ trong khoái cảm. Nhưng ngay lập tức, anh ấn đầu cô xuống:
"Đừng nhả ra... tiếp tục li.ếm, li.ếm cho anh ra đi."Cô đành lại ngậm lấy, nhưng những cú thúc ngày càng sâu và mạnh khiến cổ họng cô nghẹn lại. Thân thể run rẩy, sức lực dần cạn kiệt. Cô bất cẩn để răng khẽ chạm vào thân, đúng lúc ấy Kỳ Hàn ghì chặt, ti.nh d.ịch nóng hổi b.ắn tràn vào miệng cô.Theo bản năng, Lê Nam Trân giãy ra, dòng t.inh d.ịch còn lại văng thẳng lên gương mặt và n.gực trắng mịn."Kỳ Hàn! Sao anh có thể..." Giọng cô uất ức, mũi miệng tràn ngập mùi vị nồng nồng của anh. Trên mặt loang lổ d.ịch nhầy, cô vội lấy tay quệt đi trên mí mắt, vừa lau vừa phàn nàn: "Khó chịu quá..."Kỳ Hàn bế cô lên, lấy tờ giấy dịu dàng lau sạch cho cô:
"Xin lỗi, bé cưng... tại em đáng yêu quá nên anh không kìm được."Anh cẩn thận lau khô rồi khẽ hôn lên má cô:
"Dưới này của em ướt nhẹp rồi... để anh đền bù, có muốn anh làm cho em lên đỉ.nh, phun nước thỏa thích không?"Dù lời ngon tiếng ngọt kia có chút thô thiển, nhưng Lê Nam Trân vẫn tin. D.ương v.ật của Kỳ Hàn vừa to vừa dài, mỗi lần tiến vào đều như muốn xuyên thấu, muốn l.ấp đầy cơ thể cô. Cái cảm giác căng chặt ấy vừa làm cô ngây ngất, vừa khiến cô run rẩy, lần nào cũng bị anh đưa đến cao trào.Cô khẽ gật đầu, rồi nửa như tò mò, nửa như e thẹn mà hỏi Kỳ Hàn:
"Kỳ Hàn... nếu không dùng bao, có phải sẽ càng thoải mái hơn không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me