Chương 112: Nguyện vọng
Edit: Min
Mọi chuyện xảy ra quá đỗi bất ngờ.Phan Chính đứng ngây ra tại chỗ hơn nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn, vừa nghe 7361 nói muốn ném mình đi, lập tức nghển cổ gào lên: "Ngươi... ngươi dám! Ngươi biết cha ta là ai không hả? Ta nói cho ngươi biết, ngươi chết chắc rồi!... Bùi Nhuận! Ngươi cũng đừng mong thoát, ta nhất định sẽ bẩm lại với Tuân Triệu, hắn ắt sẽ rất vui lòng thu thập ngươi! Ngươi có tin hay không, lần này hai chân ngươi cũng đừng hòng giữ lại!"7361 buông tay Bùi Nhuận ra, mặt mày trầm xuống, sải bước vượt qua dãy ghế dài, đi thẳng tới đối diện Phan Chính.Cậu đã nghe ra rồi, lần trước Bùi Nhuận bị bắt nạt ở phủ thành, tên này cũng góp phần trong đó.Cho nên cậu đổi ý.Chỉ ném đi một cái, chẳng phải là quá tiện nghi cho gã?Thấy 7361 tiến lên, tuy thân hình cậu thấp bé gầy yếu hơn hẳn mình, nhưng Phan Chính vẫn theo bản năng lảo đảo lui lại một bước, vẻ mặt hoảng loạn."Ngươi! Ngươi định làm gì?! Ngươi dám?!" Phan Chính vung tay múa chân loạn xạ, câu cuối cùng suýt chút nữa thì vỡ giọng."Đánh ngươi." 7361 lạnh lùng thốt, "Thuận tiện chặt luôn hai chân ngươi."Chưa dứt lời, bụng Phan Chính đã bị đá trúng, đau đớn kịch liệt ập tới, trước mắt tối sầm, cảnh vật vùn vụt trôi ngược, thân thể gã đập mạnh vào bàn ghế, bên tai toàn tiếng lạch cạch vang rền như sấm đánh. Đến khi âm thanh ngừng lại, gã đã nặng nề ngã lăn xuống đất.Hai tên tùy tùng vừa lồm cồm bò dậy cũng bị cậu đá văng trở về.Lần này 7361 không định dừng tay. Cậu đạp lên đống hỗn loạn dưới đất, từng bước ép sát, chân vừa nhấc lên đã định giẫm xuống Phan Chính đang lăn lộn bò lê trên đất. Nhìn hướng đi và sức mạnh kia, ai cũng biết, cậu thật sự muốn giẫm gãy chân gã.Song chân cậu còn chưa kịp hạ xuống, đã bị một người phía sau kéo lại."A Dao." Là giọng của Bùi Nhuận.7361 mặt lạnh dừng tay, quay đầu nhìn Bùi Nhuận, lửa giận trong lòng cậu vẫn chưa tan, vừa thấy Bùi Nhuận khẽ lắc đầu, 7361 tức giận nói: "Hắn bắt nạt huynh quá đáng."Ngụ ý, hôm nay cậu nhất định phải hung hăng dạy dỗ Phan Chính một trận ra trò."A Dao, thôi, đừng để bẩn tay vì hạng người như thế." Bùi Nhuận lên tiếng.7361 nghĩ nghĩ rồi nói: "Không dùng tay, ta dùng chân. Đôi giày này, lát nữa ta cũng không cần nữa."Bùi Nhuận không nhịn được bật cười, y nắm chặt tay 7361: "Thôi nào, tối nay hiếm khi rảnh rỗi, đừng phí tâm sức vì một con súc sinh. Hơn nữa... sắp thả đèn hoa rồi, em không muốn đi sao?"Nghe nói sắp thả đèn hoa, 7361 không khỏi động lòng. Nhưng nghĩ đến việc dễ dàng buông tha kẻ đã bắt nạt Bùi Nhuận như vậy, cậu lại không cam tâm.Đang lúc còn do dự, trong đám đông bỗng vang lên một trận xôn xao.Có người hô: "Tránh ra, tránh ra! Quan gia tới rồi!"Thì ra là lão bản quán trà thấy tình hình không ổn, liền vội vàng chạy đến đường lớn gần đó tìm mấy vị bộ khoái giữ gìn trật tự đêm nay, giờ mới hấp tấp dẫn người tới.Lão bản nhìn thấy cảnh tượng tan hoang trước mắt, ông ta vốn đoán khách nhân sẽ đánh nhau, nhưng không ngờ sự việc kết thúc nhanh đến vậy.Bất chấp đau lòng mấy cái bàn ghế bị đập nát, lão bản hốt hoảng hướng về phía mấy người đi sau nói: "Vài vị quan gia, ngài xem chuyện này..."Ông ta nhất thời không biết nên nói từ đâu. Kẻ đang nằm dưới đất kia rõ ràng là đến gây chuyện, nhìn cách ăn mặc và khí thế, e là có chút bối cảnh, ông ta không dám đắc tội.Muốn chỉ sang hai người 7361, nhưng lại thấy Phan Chính ngã lăn dưới đất, đến cả rên rỉ cũng chẳng phát ra nổi, trong lòng lập tức đổi ý, 7361 này mới là nhân vật không thể chọc vào.Cuối cùng lão bản chỉ có thể khẩn cầu: "Quan gia... ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu dân. Tiểu dân chỉ là kẻ buôn bán nhỏ, một ai cũng không dám đắc tội..."Còn đang bị lôi tới nửa đường, Cao Trì: ...7361 cũng đã nhìn thấy Cao Trì, vừa muốn mở miệng, liền bị Bùi Nhuận chắn trước người."Vị quan gia này." Bùi Nhuận giơ tay chắp quyền hành lễ, giọng điệu trịnh trọng như muốn thỉnh cầu làm chủ, "Kẻ này định gây rối với phu lang của ta, bị cự tuyệt liền trở mặt, còn định động thủ thương người. Phu lang ta bất đắc dĩ phải tự vệ, lại bị một phen kinh hãi... Huyện Sơn Dương ta từ trước đến nay dưới sự cai trị của Huyện thái gia, dân phong luôn thuần hậu, nào từng sinh ra chuyện xấu như thế này? Mong vị quan gia đây nghiêm trị kẻ ác, để răn đe cho kẻ khác."Một đoạn này nói ra vừa có khí phách, vừa rành rẽ đầu đuôi, lời trong lời ngoài đều chỉ rõ Phan Chính chính là kẻ ác, bị đánh là đáng đời, mong Cao Trì — vị quan gia này, nhìn rõ mọi việc, nhanh chóng đem người bắt đi.Một chút tiện nghi cũng chưa kịp chiếm, lại bị đá cho một cú suýt nữa hồn lìa khỏi xác, Phan Chính: ...Phan Chính: "Ngươi nói cho rõ, rốt cuộc là ai bị kinh hách hả?"Cao Trì mỉm cười mà như không, đưa mắt nhìn thẳng vào Bùi Nhuận, một lát sau liền dịch tầm mắt sang kẻ vừa được tùy tùng dìu dậy, chính là Phan Chính.Hắn nhướng mày đen, thong thả nói: "À, ra là như thế? Vậy thì quả thật không thể dung túng."Phan Chính hít sâu một hơi, nghe được mấy lời ấy, ngay cả thở cũng không còn thông thuận: "Ngươi... ngươi dám làm gì ta? Bất quá chỉ là một tên bộ khoái nhỏ nhoi, thật sự tưởng có thể bắt được ta sao?"Dứt lời lại hung tợn trừng mắt nhìn Bùi Nhuận: "Còn có ngươi nữa, Bùi Nhuận! Ngươi với tiểu phu lang nhà ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!""Ngay trước mặt ta mà cũng dám buông lời uy hiếp?" Cao Trì lạnh nhạt nói, "Xem ra đúng là kẻ ác khó thuần."Dứt lời, hắn phất tay về phía mấy bộ khoái phía sau: "Dẫn đi trước."Phan Chính không ngờ Cao Trì thực sự ra tay, thấy mấy tên bộ khoái mặt mày dữ tợn, đao tuốt khỏi vỏ xông tới, gac lập tức hoảng hốt hét lên: "Ngươi thật dám bắt ta?! Ngươi có biết ta là ai không?! Nhà ta có giao tình với Tuân chỉ huy sứ ở Vận Châu! Ngươi dám động vào ta, coi chừng ăn không hết gói đem về!"Hai tên tùy tùng bên cạnh gã muốn ngăn cản, song mấy bộ khoái kia nào phải người ăn chay, vài chiêu đã chế phục cả ba.Tiếng gào của Phan Chính dần dần bị kéo xa.Cao Trì quay lại, vẫy tay với đám người vây xem: "Được rồi, không có chuyện gì nữa, ai về việc nấy đi."Hắn lại quay sang dặn dò lão bản: "Trong quán hư tổn cái gì, ông cứ tự mình tính toán, sau đó đến nha môn báo lại, để kẻ gây chuyện kia bồi thường cho ông."Lão bản vội vàng gật đầu rối rít, miệng không ngừng tạ ơn rồi lui xuống.Lúc này chỉ còn lại ba người bọn họ.7361 từ sau lưng Bùi Nhuận ló đầu ra, hướng về phía Cao Trì nghiêm túc cáo trạng: "Tên kia chính là kẻ lần trước ở phủ thành bắt nạt Bùi Nhuận, huynh đã bắt rồi thì nhớ dạy dỗ hắn cho tử tế đấy."Cao Trì "Chậc" một tiếng, trong giọng mang theo vài phần bất mãn.Vốn dĩ đã không ưa việc tiểu ca nhi mình thầm ái mộ lại đi thích người khác, lúc này còn phải tận mắt chứng kiến huynh đệ mình được người ta bảo hộ, thật đúng là chướng tai gai mắt.Hắn cố ý nói: "Tên kia chẳng phải có giao tình với Tuân chỉ huy sứ của Vận Châu sao? Ta còn có thể làm gì được? Không chừng vì chuyện này, cái chức bộ đầu nho nhỏ của ta cũng bay mất ấy chứ."7361 nghe không hiểu "Tuân chỉ huy sứ" là cái thứ gì, chỉ nghe ra được, Cao Trì hình như sợ.Cậu vốn còn tưởng Cao Trì là một tay hiệp nghĩa giang hồ, nhưng đã là du hiệp thì sao lại sợ mấy thứ đó?Cậu lập tức tỏ vẻ cực kỳ khinh thường, liếc hắn một cái, nói: "Vậy huynh bắt hắn làm gì? Làm vậy chẳng phải ta muốn đánh cũng không đánh được à.""Ai, nhóc con này ——""Được rồi." Bùi Nhuận mỉm cười, cắt ngang lời Cao Trì, quay sang 7361 nói, "A Dao, vừa rồi huynh trưởng chỉ trêu chọc em một chút thôi."Cao Trì nghe thấy xưng hô kia thì lập tức âm dương quái khí nói: "A? Huynh trưởng? Cái gì mà huynh trưởng? Không phải 'vị này quan gia' sao?"Bùi Nhuận không trả lời hắn, chỉ quay sang dặn 7361: "A Dao, em vào trong quán trà thanh toán chút tiền trà ban nãy đi, lát nữa chúng ta còn phải đi thả đèn hoa."7361 gật đầu nghe lời, xoay người bước về phía quầy trong quán.Lúc này Bùi Nhuận mới nhìn về phía Cao Trì, mặt mày nghiêm nghị: "Sự việc vừa rồi, lại khiến huynh trưởng phải bận tâm rồi.""Được rồi, ngươi sai khiến ta còn ít chắc? Đừng nói mấy lời khách sáo ấy nữa. Kẻ kia, thật sự là một trong số đám người ở phủ thành, như lời Liễu Dao nói sao?" Nói đến đoạn sau, sắc mặt Cao Trì cũng dần trầm xuống.Bùi Nhuận gật đầu."Ta biết rồi."Cao Trì nói chuyện chẳng rõ ngữ khí ra sao, nhưng Bùi Nhuận lại hiểu được ý tứ trong lời hắn.Cao Trì tám phần là đã định bụng sẽ khiến Phan Chính phải nếm chút khổ sở.Bùi Nhuận ban đầu không định truy cứu, nhưng bá phụ cùng với huynh trưởng đều không nuốt nổi cơn giận này, nếu y còn khoan dung bỏ qua, chẳng phải là phụ lòng hai người thân thiết nhất hay sao?Chỉ là bản thân Phan Chính lại có chút phiền phức, tuy không đến mức giống như gã nói "Có giao tình với Tuân chỉ huy sứ", nhưng Phan gia ở Vận Châu quả thực cũng có vài phần thế lực.Nếu không, lúc trước Bùi Nhuận cũng đã chẳng cản 7361 lại làm gì.Có một số việc, không đáng vì nhất thời tức giận mà rước lấy tai họa.Suy tính một hồi, Bùi Nhuận mới nói với Cao Trì: "Huynh trưởng, huynh nghe ta nói đã..."...Đợi đến khi 7361 quay trở lại, Cao Trì đã rời đi rồi.Cậu thu túi tiền xong, nhìn Bùi Nhuận đang đứng tại chỗ hỏi: "Cao Trì đi rồi à?""Ừm." Bùi Nhuận đưa tay về phía 7361, "Đi thôi, đi thả đèn hoa."—Sau một phen ầm ĩ ở quán trà, tới được bên hồ thì trời cũng đã không còn sớm.Bên hồ chỉ còn lác đác mấy người đang thả đèn hoa, mà trên mặt nước đã lững lờ trôi hơn nửa hồ đèn. Đưa mắt nhìn lại, từng chấm sáng nhỏ lấp lánh, như thể sao trời được dời xuống mặt hồ.Bùi Nhuận mua hai chiếc đèn hoa sen bên đường, đưa cho 7361 một chiếc."A Dao nghĩ xong sẽ hứa gì chưa?"7361 nâng chiếc đèn hoa trong tay, ngó đông ngó tây, nghe Bùi Nhuận hỏi thì lập tức đáp: "Nghĩ kỹ rồi!"Trước đó khi Bùi Nhuận nói thả đèn sẽ phải cầu nguyện, cậu đã nghĩ sẵn trong lòng.Cẩn thận thả chiếc đèn hoa xuống nước, 7361 bắt chước động tác của những người xung quanh, chắp hai tay lại, sau đó khe khẽ lẩm bẩm."Ta ước nguyện thân thể Bùi Nhuận khỏe mạnh, ước nguyện ta ăn không hết đồ ngon, ước nguyện ta có thể luôn luôn có ruộng để cày, ước nguyện..."7361 cầu nguyện một đống điều, đến cả Tiểu Hắc với Đại Hoàng cũng được cậu đưa vào lời hứa. Cuối cùng, cậu còn trịnh trọng bổ sung một câu: "...... Ước nguyện ta có thể cùng Bùi Nhuận vẫn luôn ở bên nhau."Bùi Nhuận đứng bên cạnh, ánh mắt ôn nhu như nước. Y cẩn thận lắng nghe từng câu từng chữ trong lời ước nguyện của 7361, ý cười nơi khóe môi càng thêm sâu sắc.Chắc là vì 7361 ước quá nhiều, quá nhiều điều nên chiếc đèn hoa nho nhỏ kia có phần không kham nổi.Nó lảo đảo xoay một vòng tại chỗ, chao đảo lung lay, thậm chí còn như muốn chìm xuống.7361 sốt ruột không thôi: "Đèn hoa......"Cậu từng nghe nói, đèn hoa nếu trôi càng xa thì nguyện vọng mới có thể thành sự thật. Nhưng đèn của cậu còn chưa rời khỏi bờ đã muốn chìm rồi..."Bùi Nhuận......" 7361 không nhịn được gọi tên y, trong giọng nói còn mang theo vài phần ủy khuất, "Có phải nguyện vọng của ta quá nhiều hay không?""Sẽ không."Bùi Nhuận ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, cũng đặt chiếc đèn hoa của mình lên mặt nước.Gió nhẹ lướt qua mặt hồ vài lượt, ngọn đèn của Bùi Nhuận liền vững vàng trôi về phía đèn của 7361.Rất nhanh, nó chạm nhẹ vào ngọn đèn đang xoay vòng của 7361, va chạm khẽ khàng, đẩy chiếc đèn ấy ra khỏi vòng xoáy nhỏ.Hai ngọn đèn hoa sát lại bên nhau, chầm chậm trôi ra giữa hồ, dần dần hội tụ cùng những ngọn đèn khác, trôi dạt về phía xa xăm chẳng rõ tên.Tâm tình đang khẩn trương của 7361 lúc này mới buông lỏng. Cậu không nhịn được mà vui vẻ, quay đầu ôm lấy Bùi Nhuận, vui vẻ nói: "Bùi Nhuận, nó trôi xa rồi, trôi xa thật rồi! Ta không nhìn thấy nữa kìa!"
Mọi chuyện xảy ra quá đỗi bất ngờ.Phan Chính đứng ngây ra tại chỗ hơn nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn, vừa nghe 7361 nói muốn ném mình đi, lập tức nghển cổ gào lên: "Ngươi... ngươi dám! Ngươi biết cha ta là ai không hả? Ta nói cho ngươi biết, ngươi chết chắc rồi!... Bùi Nhuận! Ngươi cũng đừng mong thoát, ta nhất định sẽ bẩm lại với Tuân Triệu, hắn ắt sẽ rất vui lòng thu thập ngươi! Ngươi có tin hay không, lần này hai chân ngươi cũng đừng hòng giữ lại!"7361 buông tay Bùi Nhuận ra, mặt mày trầm xuống, sải bước vượt qua dãy ghế dài, đi thẳng tới đối diện Phan Chính.Cậu đã nghe ra rồi, lần trước Bùi Nhuận bị bắt nạt ở phủ thành, tên này cũng góp phần trong đó.Cho nên cậu đổi ý.Chỉ ném đi một cái, chẳng phải là quá tiện nghi cho gã?Thấy 7361 tiến lên, tuy thân hình cậu thấp bé gầy yếu hơn hẳn mình, nhưng Phan Chính vẫn theo bản năng lảo đảo lui lại một bước, vẻ mặt hoảng loạn."Ngươi! Ngươi định làm gì?! Ngươi dám?!" Phan Chính vung tay múa chân loạn xạ, câu cuối cùng suýt chút nữa thì vỡ giọng."Đánh ngươi." 7361 lạnh lùng thốt, "Thuận tiện chặt luôn hai chân ngươi."Chưa dứt lời, bụng Phan Chính đã bị đá trúng, đau đớn kịch liệt ập tới, trước mắt tối sầm, cảnh vật vùn vụt trôi ngược, thân thể gã đập mạnh vào bàn ghế, bên tai toàn tiếng lạch cạch vang rền như sấm đánh. Đến khi âm thanh ngừng lại, gã đã nặng nề ngã lăn xuống đất.Hai tên tùy tùng vừa lồm cồm bò dậy cũng bị cậu đá văng trở về.Lần này 7361 không định dừng tay. Cậu đạp lên đống hỗn loạn dưới đất, từng bước ép sát, chân vừa nhấc lên đã định giẫm xuống Phan Chính đang lăn lộn bò lê trên đất. Nhìn hướng đi và sức mạnh kia, ai cũng biết, cậu thật sự muốn giẫm gãy chân gã.Song chân cậu còn chưa kịp hạ xuống, đã bị một người phía sau kéo lại."A Dao." Là giọng của Bùi Nhuận.7361 mặt lạnh dừng tay, quay đầu nhìn Bùi Nhuận, lửa giận trong lòng cậu vẫn chưa tan, vừa thấy Bùi Nhuận khẽ lắc đầu, 7361 tức giận nói: "Hắn bắt nạt huynh quá đáng."Ngụ ý, hôm nay cậu nhất định phải hung hăng dạy dỗ Phan Chính một trận ra trò."A Dao, thôi, đừng để bẩn tay vì hạng người như thế." Bùi Nhuận lên tiếng.7361 nghĩ nghĩ rồi nói: "Không dùng tay, ta dùng chân. Đôi giày này, lát nữa ta cũng không cần nữa."Bùi Nhuận không nhịn được bật cười, y nắm chặt tay 7361: "Thôi nào, tối nay hiếm khi rảnh rỗi, đừng phí tâm sức vì một con súc sinh. Hơn nữa... sắp thả đèn hoa rồi, em không muốn đi sao?"Nghe nói sắp thả đèn hoa, 7361 không khỏi động lòng. Nhưng nghĩ đến việc dễ dàng buông tha kẻ đã bắt nạt Bùi Nhuận như vậy, cậu lại không cam tâm.Đang lúc còn do dự, trong đám đông bỗng vang lên một trận xôn xao.Có người hô: "Tránh ra, tránh ra! Quan gia tới rồi!"Thì ra là lão bản quán trà thấy tình hình không ổn, liền vội vàng chạy đến đường lớn gần đó tìm mấy vị bộ khoái giữ gìn trật tự đêm nay, giờ mới hấp tấp dẫn người tới.Lão bản nhìn thấy cảnh tượng tan hoang trước mắt, ông ta vốn đoán khách nhân sẽ đánh nhau, nhưng không ngờ sự việc kết thúc nhanh đến vậy.Bất chấp đau lòng mấy cái bàn ghế bị đập nát, lão bản hốt hoảng hướng về phía mấy người đi sau nói: "Vài vị quan gia, ngài xem chuyện này..."Ông ta nhất thời không biết nên nói từ đâu. Kẻ đang nằm dưới đất kia rõ ràng là đến gây chuyện, nhìn cách ăn mặc và khí thế, e là có chút bối cảnh, ông ta không dám đắc tội.Muốn chỉ sang hai người 7361, nhưng lại thấy Phan Chính ngã lăn dưới đất, đến cả rên rỉ cũng chẳng phát ra nổi, trong lòng lập tức đổi ý, 7361 này mới là nhân vật không thể chọc vào.Cuối cùng lão bản chỉ có thể khẩn cầu: "Quan gia... ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu dân. Tiểu dân chỉ là kẻ buôn bán nhỏ, một ai cũng không dám đắc tội..."Còn đang bị lôi tới nửa đường, Cao Trì: ...7361 cũng đã nhìn thấy Cao Trì, vừa muốn mở miệng, liền bị Bùi Nhuận chắn trước người."Vị quan gia này." Bùi Nhuận giơ tay chắp quyền hành lễ, giọng điệu trịnh trọng như muốn thỉnh cầu làm chủ, "Kẻ này định gây rối với phu lang của ta, bị cự tuyệt liền trở mặt, còn định động thủ thương người. Phu lang ta bất đắc dĩ phải tự vệ, lại bị một phen kinh hãi... Huyện Sơn Dương ta từ trước đến nay dưới sự cai trị của Huyện thái gia, dân phong luôn thuần hậu, nào từng sinh ra chuyện xấu như thế này? Mong vị quan gia đây nghiêm trị kẻ ác, để răn đe cho kẻ khác."Một đoạn này nói ra vừa có khí phách, vừa rành rẽ đầu đuôi, lời trong lời ngoài đều chỉ rõ Phan Chính chính là kẻ ác, bị đánh là đáng đời, mong Cao Trì — vị quan gia này, nhìn rõ mọi việc, nhanh chóng đem người bắt đi.Một chút tiện nghi cũng chưa kịp chiếm, lại bị đá cho một cú suýt nữa hồn lìa khỏi xác, Phan Chính: ...Phan Chính: "Ngươi nói cho rõ, rốt cuộc là ai bị kinh hách hả?"Cao Trì mỉm cười mà như không, đưa mắt nhìn thẳng vào Bùi Nhuận, một lát sau liền dịch tầm mắt sang kẻ vừa được tùy tùng dìu dậy, chính là Phan Chính.Hắn nhướng mày đen, thong thả nói: "À, ra là như thế? Vậy thì quả thật không thể dung túng."Phan Chính hít sâu một hơi, nghe được mấy lời ấy, ngay cả thở cũng không còn thông thuận: "Ngươi... ngươi dám làm gì ta? Bất quá chỉ là một tên bộ khoái nhỏ nhoi, thật sự tưởng có thể bắt được ta sao?"Dứt lời lại hung tợn trừng mắt nhìn Bùi Nhuận: "Còn có ngươi nữa, Bùi Nhuận! Ngươi với tiểu phu lang nhà ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!""Ngay trước mặt ta mà cũng dám buông lời uy hiếp?" Cao Trì lạnh nhạt nói, "Xem ra đúng là kẻ ác khó thuần."Dứt lời, hắn phất tay về phía mấy bộ khoái phía sau: "Dẫn đi trước."Phan Chính không ngờ Cao Trì thực sự ra tay, thấy mấy tên bộ khoái mặt mày dữ tợn, đao tuốt khỏi vỏ xông tới, gac lập tức hoảng hốt hét lên: "Ngươi thật dám bắt ta?! Ngươi có biết ta là ai không?! Nhà ta có giao tình với Tuân chỉ huy sứ ở Vận Châu! Ngươi dám động vào ta, coi chừng ăn không hết gói đem về!"Hai tên tùy tùng bên cạnh gã muốn ngăn cản, song mấy bộ khoái kia nào phải người ăn chay, vài chiêu đã chế phục cả ba.Tiếng gào của Phan Chính dần dần bị kéo xa.Cao Trì quay lại, vẫy tay với đám người vây xem: "Được rồi, không có chuyện gì nữa, ai về việc nấy đi."Hắn lại quay sang dặn dò lão bản: "Trong quán hư tổn cái gì, ông cứ tự mình tính toán, sau đó đến nha môn báo lại, để kẻ gây chuyện kia bồi thường cho ông."Lão bản vội vàng gật đầu rối rít, miệng không ngừng tạ ơn rồi lui xuống.Lúc này chỉ còn lại ba người bọn họ.7361 từ sau lưng Bùi Nhuận ló đầu ra, hướng về phía Cao Trì nghiêm túc cáo trạng: "Tên kia chính là kẻ lần trước ở phủ thành bắt nạt Bùi Nhuận, huynh đã bắt rồi thì nhớ dạy dỗ hắn cho tử tế đấy."Cao Trì "Chậc" một tiếng, trong giọng mang theo vài phần bất mãn.Vốn dĩ đã không ưa việc tiểu ca nhi mình thầm ái mộ lại đi thích người khác, lúc này còn phải tận mắt chứng kiến huynh đệ mình được người ta bảo hộ, thật đúng là chướng tai gai mắt.Hắn cố ý nói: "Tên kia chẳng phải có giao tình với Tuân chỉ huy sứ của Vận Châu sao? Ta còn có thể làm gì được? Không chừng vì chuyện này, cái chức bộ đầu nho nhỏ của ta cũng bay mất ấy chứ."7361 nghe không hiểu "Tuân chỉ huy sứ" là cái thứ gì, chỉ nghe ra được, Cao Trì hình như sợ.Cậu vốn còn tưởng Cao Trì là một tay hiệp nghĩa giang hồ, nhưng đã là du hiệp thì sao lại sợ mấy thứ đó?Cậu lập tức tỏ vẻ cực kỳ khinh thường, liếc hắn một cái, nói: "Vậy huynh bắt hắn làm gì? Làm vậy chẳng phải ta muốn đánh cũng không đánh được à.""Ai, nhóc con này ——""Được rồi." Bùi Nhuận mỉm cười, cắt ngang lời Cao Trì, quay sang 7361 nói, "A Dao, vừa rồi huynh trưởng chỉ trêu chọc em một chút thôi."Cao Trì nghe thấy xưng hô kia thì lập tức âm dương quái khí nói: "A? Huynh trưởng? Cái gì mà huynh trưởng? Không phải 'vị này quan gia' sao?"Bùi Nhuận không trả lời hắn, chỉ quay sang dặn 7361: "A Dao, em vào trong quán trà thanh toán chút tiền trà ban nãy đi, lát nữa chúng ta còn phải đi thả đèn hoa."7361 gật đầu nghe lời, xoay người bước về phía quầy trong quán.Lúc này Bùi Nhuận mới nhìn về phía Cao Trì, mặt mày nghiêm nghị: "Sự việc vừa rồi, lại khiến huynh trưởng phải bận tâm rồi.""Được rồi, ngươi sai khiến ta còn ít chắc? Đừng nói mấy lời khách sáo ấy nữa. Kẻ kia, thật sự là một trong số đám người ở phủ thành, như lời Liễu Dao nói sao?" Nói đến đoạn sau, sắc mặt Cao Trì cũng dần trầm xuống.Bùi Nhuận gật đầu."Ta biết rồi."Cao Trì nói chuyện chẳng rõ ngữ khí ra sao, nhưng Bùi Nhuận lại hiểu được ý tứ trong lời hắn.Cao Trì tám phần là đã định bụng sẽ khiến Phan Chính phải nếm chút khổ sở.Bùi Nhuận ban đầu không định truy cứu, nhưng bá phụ cùng với huynh trưởng đều không nuốt nổi cơn giận này, nếu y còn khoan dung bỏ qua, chẳng phải là phụ lòng hai người thân thiết nhất hay sao?Chỉ là bản thân Phan Chính lại có chút phiền phức, tuy không đến mức giống như gã nói "Có giao tình với Tuân chỉ huy sứ", nhưng Phan gia ở Vận Châu quả thực cũng có vài phần thế lực.Nếu không, lúc trước Bùi Nhuận cũng đã chẳng cản 7361 lại làm gì.Có một số việc, không đáng vì nhất thời tức giận mà rước lấy tai họa.Suy tính một hồi, Bùi Nhuận mới nói với Cao Trì: "Huynh trưởng, huynh nghe ta nói đã..."...Đợi đến khi 7361 quay trở lại, Cao Trì đã rời đi rồi.Cậu thu túi tiền xong, nhìn Bùi Nhuận đang đứng tại chỗ hỏi: "Cao Trì đi rồi à?""Ừm." Bùi Nhuận đưa tay về phía 7361, "Đi thôi, đi thả đèn hoa."—Sau một phen ầm ĩ ở quán trà, tới được bên hồ thì trời cũng đã không còn sớm.Bên hồ chỉ còn lác đác mấy người đang thả đèn hoa, mà trên mặt nước đã lững lờ trôi hơn nửa hồ đèn. Đưa mắt nhìn lại, từng chấm sáng nhỏ lấp lánh, như thể sao trời được dời xuống mặt hồ.Bùi Nhuận mua hai chiếc đèn hoa sen bên đường, đưa cho 7361 một chiếc."A Dao nghĩ xong sẽ hứa gì chưa?"7361 nâng chiếc đèn hoa trong tay, ngó đông ngó tây, nghe Bùi Nhuận hỏi thì lập tức đáp: "Nghĩ kỹ rồi!"Trước đó khi Bùi Nhuận nói thả đèn sẽ phải cầu nguyện, cậu đã nghĩ sẵn trong lòng.Cẩn thận thả chiếc đèn hoa xuống nước, 7361 bắt chước động tác của những người xung quanh, chắp hai tay lại, sau đó khe khẽ lẩm bẩm."Ta ước nguyện thân thể Bùi Nhuận khỏe mạnh, ước nguyện ta ăn không hết đồ ngon, ước nguyện ta có thể luôn luôn có ruộng để cày, ước nguyện..."7361 cầu nguyện một đống điều, đến cả Tiểu Hắc với Đại Hoàng cũng được cậu đưa vào lời hứa. Cuối cùng, cậu còn trịnh trọng bổ sung một câu: "...... Ước nguyện ta có thể cùng Bùi Nhuận vẫn luôn ở bên nhau."Bùi Nhuận đứng bên cạnh, ánh mắt ôn nhu như nước. Y cẩn thận lắng nghe từng câu từng chữ trong lời ước nguyện của 7361, ý cười nơi khóe môi càng thêm sâu sắc.Chắc là vì 7361 ước quá nhiều, quá nhiều điều nên chiếc đèn hoa nho nhỏ kia có phần không kham nổi.Nó lảo đảo xoay một vòng tại chỗ, chao đảo lung lay, thậm chí còn như muốn chìm xuống.7361 sốt ruột không thôi: "Đèn hoa......"Cậu từng nghe nói, đèn hoa nếu trôi càng xa thì nguyện vọng mới có thể thành sự thật. Nhưng đèn của cậu còn chưa rời khỏi bờ đã muốn chìm rồi..."Bùi Nhuận......" 7361 không nhịn được gọi tên y, trong giọng nói còn mang theo vài phần ủy khuất, "Có phải nguyện vọng của ta quá nhiều hay không?""Sẽ không."Bùi Nhuận ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, cũng đặt chiếc đèn hoa của mình lên mặt nước.Gió nhẹ lướt qua mặt hồ vài lượt, ngọn đèn của Bùi Nhuận liền vững vàng trôi về phía đèn của 7361.Rất nhanh, nó chạm nhẹ vào ngọn đèn đang xoay vòng của 7361, va chạm khẽ khàng, đẩy chiếc đèn ấy ra khỏi vòng xoáy nhỏ.Hai ngọn đèn hoa sát lại bên nhau, chầm chậm trôi ra giữa hồ, dần dần hội tụ cùng những ngọn đèn khác, trôi dạt về phía xa xăm chẳng rõ tên.Tâm tình đang khẩn trương của 7361 lúc này mới buông lỏng. Cậu không nhịn được mà vui vẻ, quay đầu ôm lấy Bùi Nhuận, vui vẻ nói: "Bùi Nhuận, nó trôi xa rồi, trôi xa thật rồi! Ta không nhìn thấy nữa kìa!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me