TruyenFull.Me

Phu Thuy Xam Hogwarts Q1

“Ò ó o~~”

Đũa phép chạm nhẹ vào cổ họng, từ miệng Anton vang lên một tiếng gáy sáng trong, cao vút như tiếng gà trống chào buổi sáng.

“!!!”

Chú gà trống trong lồng sắt trừng mắt nhìn Anton, lắc lắc chiếc mào đỏ tươi, vỗ ngực ưỡn lên đầy kiêu hãnh.

“Ò ó o~~~~”

Sau khi gáy xong, nó dùng ánh mắt cao cao tại thượng, thậm chí còn có phần khinh bỉ nhìn Anton, như muốn nói: “Nhãi con, gáy thế mà cũng đòi gáy à? Việc này phải để đại gia gà trống ta lo!”

“Đáng ghét! Nó dám chế nhạo mình!” Anton trừng mắt nhìn con gà, không cam tâm ngửa cổ, dốc hết sức mà cất tiếng gáy lần nữa. “Ò ó o~~~~~”

Hừ!

Bị con người khiêu khích, nếu mà chịu thua thì gà trống còn mặt mũi nào nữa!

“Ò ó o~~~~~”

Hừ!

Bị một con gà trống khiêu khích, nếu mà chịu thua thì lòng tự tôn của con người vứt đi đâu cho được!

“Ò ó o~~~~~~~~~~”

Cứ thế, một người một gà, mắt to trừng mắt nhỏ, tiếng gáy vang dội, ngày càng dõng dạc.

Tiếng gáy của Anton dần trở nên giống với tiếng gáy của gà trống, gần như chẳng khác gì.

Đây là một phiên bản hoàn toàn mới của Bùa Mô Phỏng, không chỉ mô phỏng ngoại hình và đặc tính ma lực, mà còn mô phỏng cả bản năng thiên phú.

Trước đây, dù biến thành rắn, Anton cũng không hiểu được Xà Ngữ, biến thành người sói cũng không thể lây nhiễm, biến thành Runespoor cũng chẳng có nọc độc.

Bắt chước tiếng gáy gà trống thì ngay cả Muggle cũng có thể làm được.

Nhưng để nắm bắt được thần thái của nó, cái cảm giác của vạn vật sinh sôi, của những mầm non xuyên qua lớp đất, của ánh dương xé tan mây mù, thì không đơn giản chỉ là bắt chước âm thanh là đủ.

“Ò ó o~~~~~~~~~~~~~~~~”

Tiếng gáy vang vọng tận mây xanh.

“!!!”

Mấy người trong căn nhà nhỏ ngơ ngác nhìn nhau.

“Cậu ấy bị sao thế?” Neville hoảng sợ hỏi.

“Chắc là phát điên rồi!” Hannah đáp rất nghiêm túc. Thấy Neville có vẻ tin thật, cô lập tức bật cười khanh khách.

“Thú vị ghê!” George sáng mắt nhìn Anton. "Em nghĩ chúng ta có thể làm một loại kẹo hài hước, ăn vào là không nói được nữa, chỉ có thể gáy như gà trống!”

Fred phấn khích vung tay diễn tả, “Hoặc có lẽ, chúng ta có thể dùng Biến Hình Thuật, khiến người ăn kẹo lập tức biến thành một con gà trống to bự?”

“Chắc chắn sẽ rất vui đây!” Hai anh em nói cùng một lúc.

Cả hai ăn ý đập tay nhau một cái, rồi hăm hở chạy xuống tầng dưới, bắt đầu nghiên cứu sản phẩm mới trên bàn thí nghiệm.

Neville và Hannah thì chẳng có tâm trạng vui vẻ gì.

Mấy ngày nay, cứ tan học là hai người lại bị Anton ném vào hầm rắn, đúng là ác mộng kinh hoàng. Hôm nay hiếm lắm mới được thả lỏng, cả hai đều rã rời nằm dài trên ghế sô-pha, không muốn động đậy một chút nào.

Neville thuộc kiểu chiến đấu theo bản năng, bình thường thì ngốc nghếch, nhưng vào trận là như chiến thần nhập thể, đánh đâu thắng đó.

Còn Hannah thì không may mắn như thế. Không những chưa thể làm chủ hoàn toàn Bùa Hoá Đá Toàn Thân, mà vì nỗi sợ ngày càng lớn, cô càng lúc càng mất kiểm soát với bùa chú này.

Con gái vốn đã sợ rắn.

Có thể tưởng tượng cảnh đứng giữa ngã ba đường, bốn phía đều có rắn phóng tới không?

Tiếng thét chói tai của Hannah suýt chút nữa làm Neville điếc tai.

Đặc biệt là lần đó, khi một con Runespoor quấn lấy cổ cô, ba cái đầu đồng loạt há miệng nhe nanh, chuẩn bị cắn xuống gương mặt hoảng loạn của cô…

Ngay khoảnh khắc ấy, bùa chú của Neville đã kịp thời cứu cô.

Luồng phép mạnh mẽ bao trùm lấy cô và cả con Runespoor, hóa đá cả hai.

Cũng chính lúc này, Hannah mới thực sự hiểu được vì sao loại bùa chú khiến da người bị nhuốm màu xám đá này lại được gọi là Bùa Hoá Đá Toàn Thân.

Không thể cử động!

Nhưng không phải biến thành đá, mà chỉ là không thể nhúc nhích, giống như tượng đá sống vậy.

Không chỉ cô, mà cả con Runespoor cũng bị hóa đá theo.

Những lớp vảy chồng chất quấn quanh cổ cô, mềm mại mà lạnh lẽo.

Ba cái đầu há miệng đỏ lòm, giữ nguyên tư thế lao tới, khiến cô một kẻ đã hoàn toàn cứng đờ, không còn cách nào khác ngoài việc nhìn thẳng vào ánh mắt của con rắn Runespoor thật lâu.

Đây đúng là một cơn ác mộng kinh hoàng.

Vì chuyện này, cô đã gặp ác mộng suốt nhiều đêm.

Anton đưa ra hai lựa chọn: một là đối diện với nỗi sợ hãi, biến nó thành sức mạnh của lòng dũng cảm.

Hai là đi một con đường khác, học một loại bùa chú khác, sử dụng nó để giết chết loài Runespoor, từ đó biến nỗi sợ thành sự tự tin.

Bằng cách 'phản sát' kẻ đã từng khiến mình kinh hoàng, người ta có thể củng cố niềm tin và trở nên xuất sắc hơn trong việc điều khiển bùa chú mới này.

Nguyên lý là gì?

Cô không hiểu.

Cô thậm chí đã viết thư về nhà, hỏi ý kiến gia đình xem có nên tiếp tục hay không, đồng thời mô tả lại phương pháp của Anton.

Sáng nay, cú mèo mang thư hồi đáp đến, một bức thư do chính tay ông nội viết. Trong thư, ông khẳng định Anton có trí tuệ sâu sắc, dặn cô nhất định phải học hỏi cậu ta nhiều hơn.

Kèm theo bức thư là một quyển sách gia truyền 'Bí Ẩn của Bùa Thời Tiết', cùng với 'Bách Khoa Toàn Thư về một ngàn Bùa Chú'.

Thế là, buổi huấn luyện tạm dừng.

Neville và Hannah cùng nhau lật giở 'Bách Khoa Toàn Thư về một ngàn Bùa Chú', cố gắng tìm ra một bùa chú mạnh mẽ nhất, phù hợp với Hannah nhất.

Bộ sách khổng lồ dày như biển kiến thức, khiến hai đứa trẻ hoa mắt chóng mặt.

Ôi trời…

Hannah chỉ muốn gục đầu xuống bàn than thở.

Neville thấy thế, nhẹ nhàng khích lệ: “Anton nói tớ hợp với những bùa chú cần ý chí kiên định. Cậu cũng vậy, chắc chắn sẽ có một bùa chú phù hợp với cậu thôi.”

Hannah chỉ lắc đầu tuyệt vọng. “Không, không thể nào. Tớ quá ngốc nghếch, ngay cả những bùa chú đơn giản trong lớp cũng không nắm vững được. Làm sao mà…”

Neville chỉ mỉm cười. “Tớ cũng vậy.”

Hannah ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn cậu.

“Đúng thế, tớ không thông minh. Lúc nào cũng phải mang theo Quả Cầu Ghi Nhớ để nhắc mình xem có quên gì không.”

Neville lấy từ trong áo chùng ra một Quả Cầu Ghi Nhớ, nhìn chằm chằm vào nó. Cậu nuốt nước bọt.

“Nhìn đi, nó đỏ rực thế này. Tớ thậm chí còn chẳng biết mình đã quên mất những gì nữa.”

“Nhưng mà!”

Neville nhét Quả Cầu Ghi Nhớ trở lại túi áo. “Anton dạy tớ một bí quyết chỉ dành riêng cho tớ. Tâm trí hướng về một thứ, không màng điều gì khác!”

“Tớ nghĩ bí quyết này cũng hợp với cậu. Hãy quên đi mọi thứ, quên rằng mình ngốc nghếch, chỉ tập trung duy nhất vào việc thi triển bùa chú này.”

Cậu giơ một quyển sổ lên, lắc lắc trước mặt Hannah. “Tớ vừa ghi lại vài bùa chú hay ho. Chúng ta thử nhé?”

Hannah nhìn Neville, lặng người một lúc lâu.

Rồi cô bật cười.

“Ừm!”

---

“Ò ó o~~”

Ngoài ban công, Anton vẫn còn đang tranh tài với con gà trống, xem ai gáy chuẩn hơn.

Không biết hai bên đã gáy qua lại bao lâu, chỉ biết rằng, tiếng gà trống đã khàn đặc “Khò… khò…” còn Anton thì chống nạnh, chỉ tay vào nó mà cười đắc thắng.

Dưới lầu, một tiếng nổ vang lên!

Cặp song sinh kêu ầm lên đầy phấn khích, kèm theo đó là mùi cháy khét và làn khói lờ mờ lan lên tận tầng hai.

Hôm nay—

Bầu trời trong xanh hơn bao giờ hết.

Nắng ấm rực rỡ, rọi qua khung cửa sổ, khiến người ta cảm thấy như đang nằm dưới một tấm chăn mỏng, ấm áp và dễ chịu.

Cơn gió nhẹ lướt qua, tinh nghịch vui đùa với những lọn tóc.

Ngày hôm nay, Hannah biết rằng, cô sẽ luôn luôn nhớ mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me