Phu Thuy Xam Hogwarts Q2
Bất cứ nơi nào gió thổi qua cát, nhất định sẽ để lại dấu vết.Bất cứ nơi nào có người bước qua, nhất định sẽ in lại dấu chân.Và đó chính là ý nghĩa của thời gian.Yêu tinh Pedro – kẻ du hành và nhà sưu tầm thời gian cùng ký ức – từng nói rằng, nếu không có ký ức, thời gian cũng sẽ không còn tồn tại.Chỉ cần lão yêu tinh ấy sống đủ lâu, lâu đến mức tất cả sinh linh của thời đại ấy đều đã biến mất, khi lịch sử chìm sâu vào dòng chảy của thời gian, thì những ký ức trong tâm trí lão chính là mỏ neo duy nhất để khám phá về kỷ nguyên yêu tinh xa xưa.Đó chính là lý do để lão tồn tại.Mỗi người đều có cách hiểu khác nhau về thời gian, và dòng sông thời gian quá đỗi kỳ diệu, đủ để gánh vác bất kỳ sự diễn giải nào của một phù thủy vĩ đại.Trong mắt Anton, thời gian giống như một đại dương ký ức tiềm thức của vô số con người.Đại dương ấy chứa đựng tất cả những ký ức chân thực, không bị cảm xúc chi phối, không có trên dưới, không có trước sau.Muốn thay đổi ký ức của đại dương này, muốn tạo nên một ký ức giả tạo, muốn nhào nặn ra một "sự thật" hư cấu, không phải là chuyện dễ dàng.Cái gọi là "thời gian tự điều chỉnh" thực chất chính là khả năng tự sửa lỗi của khối ký ức khổng lồ này.Khi logic bị sai lệch, nó sẽ tự suy diễn, rồi tự động xóa đi những lỗi sai.Phải, nếu nghĩ theo cách này…Vậy thì thời gian và ký ức chắc chắn là một dạng ma pháp tự nhiên vĩ đại!Trước những điều huyền diệu của ma pháp, Anton theo thói quen kích hoạt "Mắt Ma Lực" và "Mắt Grindelwald", quan sát, thăm dò và tìm hiểu ma thuật.Trong quá trình Bộ Chuyển Thời Giới đưa cậu và rồng lai ngược về quá khứ, cậu bất ngờ phát hiện linh hồn của rồng lai trở nên… tơi xốp.Cơ thể nó vốn được cấu thành từ vô số hoa văn ánh lên sắc màu, vậy mà bây giờ, những đường nét ấy chuyển thành những vệt đen, không còn chặt chẽ như trước mà trở nên lỏng lẻo, bồng bềnh trong không gian.“?”Anton chớp mắt, trong đầu thoáng hiện một tia sáng mơ hồ mà cậu không cách nào nắm bắt.“Đột nhiên có cảm giác, Bộ Chuyển Thời Giới và Trường Sinh Linh Giá có điểm tương đồng kỳ diệu nào đó.”Nhưng cụ thể là gì, với lượng tri thức hiện tại của mình, cậu vẫn chưa thể hiểu thấu được. Chỉ biết ném ra được một lời nguyền chết chóc to bằng cánh tay cũng không đồng nghĩa với việc cậu đã đi sâu đến đâu trên con đường ma pháp.Theo lời thầy Voldemort, cách Anton niệm chú Lời Nguyền Chết Chóc còn quá thô ráp.Nhắc đến Trường Sinh Linh Giá…Anton lại nhìn về phía linh hồn của Voldemort và Dumbledore.“!!!”Hai mắt cậu lập tức trợn to, toàn thân nổi da gà, linh hồn như sắp nổ tung.Chết tiệt!Cậu vừa thấy cái gì vậy?!Linh hồn của Dumbledore thì không có gì đáng nói, chỉ là một cụm sợi đen rối rắm – bỏ qua đi.Nhưng mảnh linh hồn của Tom Riddle thì sao? Những sợi đen ấy lại trải rộng ra hoàn toàn, tạo thành một hình ảnh như một cái cây khổng lồ!Anton thậm chí còn nhìn thấy những câu thần chú quen thuộc trên những nhánh cây ấy.Phải, dù hình dạng có khác với đồ hình ma lực, nhưng đây chính là thần chú, cậu tuyệt đối không nhìn nhầm!Một cấu trúc ma lực tinh vi được tạo nên từ những sợi linh hồn đen!Bùa Lơ Lửng!Bùa Độn Thổ!Bùa Khiên!Lời Nguyền Tra Tấn!…Thật kỳ diệu, trong quá trình xuyên qua thời gian, khung cảnh kỳ lạ này lại cứ thế hiện ra trước mắt cậu.Trong khoảnh khắc, Anton lập tức nhớ đến bài luận về việc cải tạo linh hồn của Voldemort – lá bài quan trọng nhất mà gã có thể đem ra đặt cược.Bài luận ấy phân tích chi tiết cách thay đổi linh hồn của một phù thủy.Thay đổi linh hồn, Squib có thể sở hữu khả năng thi triển ma thuật.Thay đổi linh hồn, phù thủy có thể có được năng lực biến hình của người sói.Vậy rốt cuộc, sự thay đổi ấy diễn ra ở đâu?Anton lần theo những sợi đen, đi ngược về tận gốc rễ của hình ảnh "cây đại thụ" ấy, nơi có một linh hồn đã vỡ nát.Ngay chính giữa linh hồn đó, có ba sợi dây đen ánh lên sắc màu kỳ ảo đan xen vào nhau, tạo thành biểu tượng của Bảo Bối Tử Thần.Và tất cả những sợi ma pháp đen khác đều bắt nguồn từ đồ hình này.“Đây là thứ đại diện cho khả năng ma thuật sao?” Anton chợt bừng tỉnh. Có lẽ, Squib chính là vì thiếu đi cấu trúc này trong linh hồn, nên không thể sử dụng ma thuật. Thậm chí, cả những kẻ Xui Xẻo cũng vậy!Ngay lập tức, cậu nhớ đến những vết nứt xanh lục trên người Filch.Bên trong đó, cậu mơ hồ thấy được biểu tượng Bảo Bối Tử Thần, chỉ là ẩn sâu dưới lớp dấu vết đặc trưng của Voldemort mà thôi. Rõ ràng, đây lại là một dạng phát triển năng lực khác nữa.Tập trung quan sát, Anton còn phát hiện một đường kẻ đặc biệt.Một sợi dây gần như đen tuyền, có sắc đỏ thẫm thoáng ẩn hiện. Đúng vậy, trong những đường linh hồn đen, chỉ có bốn đường mang màu sắc.Sợi dây đỏ thẫm ấy quấn nhẹ quanh biểu tượng Bảo Bối Tử Thần, làm cho nguồn ma lực của nó biến đổi một chút.Nó có tác dụng gì đây?Linh cảm lóe lên, Anton nhanh chóng lấy ra hộp thuốc hít, rót một ngụm Phúc Lạc Dược vào miệng, sau đó lôi ra viên đá màu đỏ sẫm ra.Hòn Đá Phù Thủy của Nicolas Flamel, kiệt tác vĩ đại nhất của thuật luyện kim và tạo tác ma thuật trong thế giới phù thủy, bảo vật duy nhất còn sót lại của thời đại này.Nếu không nhắc đến Bảo Bối Tử Thần, thì đây chính là thứ pháp bảo ma thuật mạnh mẽ nhất thế giới.Luồng ma lực kỳ diệu dâng trào, Anton nhìn quanh với con mắt tinh tường hơn.Trước tiên là rồng lai, sinh vật nhỏ bé mà cậu đã vẽ hoàn chỉnh đồ hình ma lực. Giờ đây, khi linh hồn nó tơi xốp, nó lại thể hiện một hình thái hoàn toàn khác.Một linh hồn nhỏ bé mở ra một đồ hình ma pháp cực kỳ phức tạp, trông như một pháp trận khổng lồ.Đây hẳn là bản năng ma thuật của sinh vật.Lần theo những đường nét ấy, Anton bất ngờ phát hiện, tận sâu trong cùng của chúng lại có biểu tượng Bảo Bối Tử Thần, chỉ là không hề có sợi dây đỏ thẫm kia.“Chẳng lẽ đây là thứ chỉ phù thủy mới có?”Cậu chớp mắt, rồi quay sang nhìn… Dumbledore…Dumbledore chớp mắt, mỉm cười nhẹ nhàng. "Xem ra, con đã phát hiện ra bản chất của phù thủy rồi.""!!"Anton hít một hơi lạnh, theo phản xạ ngả người ra sau.Chúa ơi~Dọa chết mất!Ông vẫn còn sống? Còn có thể nói chuyện nữa sao?!À… phải rồi, Trường Sinh Linh Giá vốn là vật còn sống mà.Giữa làn ánh sáng trắng mờ ảo, những đường vân đen trên linh hồn Dumbledore hiện lên. Rõ ràng, lão đã buông bỏ sự phòng vệ, hào phóng để Anton quan sát bản chất linh hồn mình.Ngay chính giữa ký hiệu của Bảo Bối Tử Thần trên linh hồn ông, có hai đường vân đặc biệt quấn quanh – một màu vàng kim rực rỡ, một màu đỏ sẫm huyền bí."Dù ta cũng không muốn nói đến chuyện huyết thống thượng đẳng…" Giọng nói của Dumbledore vang lên bên tai Anton, nhẹ nhàng nhưng sâu thẳm. "Nhưng thực tế là, đây chính là dòng máu phù thủy.""Những phù thủy thuần huyết vốn có thiên phú ma thuật vượt trội hơn. Càng thuần khiết, thiên phú càng kỳ diệu.""Con có nhìn thấy đường vân vàng kim kia không? Mỗi thành viên gia tộc Dumbledore đều có sự đồng hành của một Phượng Hoàng Bất Tử. Đó chính là một trong những món quà mà huyết thống mang lại."Nói đoạn, ông chỉ tay về phía tàn hồn của Tom Riddle. Ngay bên cạnh đường vân đỏ sẫm, một sợi vân đen gần như vô hình bỗng lộ ra. "Huyết thống Slytherin. Khả năng nói Xà ngữ bẩm sinh. Bọn họ có mối liên kết kỳ diệu với loài rắn."Dumbledore mỉm cười nhẹ."Nhưng các gia tộc thuần huyết ngày càng ít đi, hôn nhân cận huyết khiến số lượng phù thủy kém phát triển gia tăng. Hội đồng Quốc tế Phù thủy từng lo ngại rằng đây là dấu hiệu suy tàn của dòng máu phù thủy.""Nhưng điều thú vị là…""Những phù thủy lai dần dần cũng bắt đầu thể hiện những thiên phú độc nhất của riêng mình. Dù chưa có nghiên cứu chuyên sâu nào về chủ đề này, nhưng ta tin rằng, thời đại mới sẽ khai sinh những quý tộc phù thủy hoàn toàn khác."Anton chớp mắt. "Lai tạo tạo ra kỳ tích, ta hiểu."Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến cậu?Cậu chẳng mấy bận tâm đến những biến động vĩ mô trong thế giới phù thủy. Điều cậu quan tâm duy nhất là con đường ma pháp của chính mình.Dưới đôi mắt "Mắt Ma Lực" và "Mắt Grindelwald", Anton chuyển hướng quan sát về chính linh hồn mình. Cậu nhướng mày.Những sợi vân đen của cậu… hoàn toàn hỗn loạn.Như thể một đứa trẻ nghịch ngợm đã cầm bút đen vẽ loạn lên tờ giấy trắng, không theo bất kỳ quy luật nào.Không.Vẫn có quy luật.Một đồ hình ma thuật của "bùa Ánh Dương" xoắn thành một sợi dây bện màu bạch kim, tỏa ra vô số đường vân đen, như thể muốn kết nối với các bùa chú khác.Hít sâu~Dù khoảnh khắc ấy dài tưởng như vĩnh cửu, thực chất chỉ là một chớp mắt. Anton đã xuyên qua thời gian, lặng lẽ đáp xuống một thung lũng phủ đầy tuyết trắng.Cậu đứng yên, vẫn giữ tư thế nắm chặt Hòn Đá Phù Thủy, nheo mắt trầm tư."Phượng Hoàng Bất Tử?""Rắn?""Ánh dương?""…"Bỗng nhiên, Anton bật cười phá lên, cười đến mức gập người, cười đến mức ngửa cổ ra sau mà cười."Mình hiểu rồi, mình hiểu rồi!""'Ánh dương'— chẳng phải chính là thứ mà lão phù thủy gọi là 'vị trí ma thuật' sao?!""Và 'vị trí ma thuật' này… thực chất chính là huyết thống phù thủy!""Thứ gọi là thuần huyết, thứ gọi là lai huyết, thứ gọi là thiên phú của sinh vật kỳ bí chẳng qua chỉ là một cấu trúc 'vị trí ma thuật' khác nhau được khắc vào linh hồn!""Chẳng trách khi đó, lão phù thủy tự hủy hoại cơ thể đến mức không thể uống nổi một giọt dược liệu.""Thì ra, hệ thống huyết thống của lão ta đã bị phá vỡ!""Chưa kể đến… cái gọi là 'Độc Dược Người Sói'— thực chất chỉ là một sản phẩm thất bại trong nghiên cứu huyết thống của các phù thủy cổ đại. Bọn họ đã cố gắng sử dụng một phương pháp đơn giản như vậy để tái tạo năng lực Xà Ngữ của Slytherin hay sự cộng hưởng với Phượng Hoàng của gia tộc Dumbledore sao?"Anton nâng tay phải lên, nghiêng đầu quan sát cánh tay mình xoay chuyển. "Dù mình vẫn chưa hiểu làm sao để 'vị trí ma thuật' này hoàn toàn hóa thành huyết thống phù thủy…""Nhưng…""Về bản chất, phù thủy và Muggle vốn đã không còn là cùng một giống loài. Phù thủy thực sự là một sinh vật huyền bí.""Nghĩa là, huyết thống có thể là một đồ hình ma lực, có thể là những đường vân linh hồn…""Đúng vậy. Nhất định là như thế." Cậu lẩm bẩm. "Rõ ràng, mình đã dựa vào đồ hình ma lực của rồng lai để phát triển lớp vảy rồng của riêng mình!""Vậy thì…""Chắc chắn có thể hoán đổi được!"BÙM!Chỉ trong chớp mắt, cánh tay phải của Anton, từ khuỷu tay trở xuống đều biến mất.Thay vào đó, chỉ còn những sợi vân linh hồn đang quấn lấy nhau, không ngừng biến đổi theo dòng suy nghĩ của cậu, luân phiên thử nghiệm giữa các hình vẽ ma thuật khác nhau.Cậu giơ cánh tay lên, những sợi vân đen lập tức xoắn lại, bắn thẳng lên bầu trời, hòa vào hư vô.Chỉ trong nháy mắt, những đám mây tuyết trên cao tan biến, để lộ ánh hoàng hôn rực rỡ."Chậc~"Anton thu hồi thị giác ma thuật, nhướng mày. "Tuyệt đấy!"Chỉ thấy ngón tay cậu kết thành một ấn ký kỳ lạ, chỉ thẳng lên trời.Không cần đũa phép.Chỉ với một động tác đơn giản, một câu thần chú thời tiết được phóng thích.Ấn ký đó…Trong ký tự Rune cổ, chính là ký hiệu của—"Mặt trời!"Tượng trưng cho sự đổi mới, thời tiết quang đãng, ánh nắng rực rỡ.Nếu thật sự là như vậy…Anton nheo mắt, mỉm cười nhìn cây đũa phép trong tay.Những loại gỗ chứa đầy ma lực, cùng lõi phép thuật được tạo nên từ sinh vật huyền bí.Hẳn là sẽ còn nhiều điều thú vị để khám phá!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me