TruyenFull.Me

Phuong Hoang Va Rong Trang Huc Phuong X Nhuan Ngoc Dong Nhan Van

Sau khi Húc Phượng rời đi, Lưu Anh và Yểm Thú từ ngoài đi vào. Nhìn thấy một mớ hỗn độn dưới sàn, Yểm Thú lo lắng hỏi "Chủ nhân, nhị điện hạ có làm gì người không?"

Nhuận Ngọc lắc đầu.

Yểm Thú đột nhiên tức giận "Ta và Lưu Anh tỷ tỷ đến tìm nhị điện hạ, nói cho điện hạ biết âm mưu của Liên Hoa. Muốn cho điện hạ xem mộng cảnh, điện hạ không những không xem, còn tức giận nói chủ nhân giở trò. Rồi liền biến mất, ta với Lưu Anh tỷ tỷ tới đây, thì bị kết giới của điện hạ chặn bên ngoài. Không thể vào được!"

Lưu Anh cũng tức giận "Nếu Phượng huynh đã không chịu xem, thì dứt khoát giết Cẩm Mịch giả kia đi. Dù sao nàng ta cũng đang ở Biện Thành phủ, ta sẽ thừa cơ hội giết nàng ta. Đường đường là Ma Giới, sao có thể để một yêu nữ làm loạn được?"

Nhuận Ngọc khuyên ngăn "Lưu Anh công chúa, đừng nên kích động. Nếu như cô giết Liên Hoa không thành, sẽ khiến nàng ta đề phòng. Húc Phượng sẽ càng bảo vệ nàng ta hơn, lúc đó càng khó ra tay. Còn chưa tính đến chuyện Húc Phượng sẽ nổi giận, không biết hắn sẽ làm ra những gì"

Lưu Anh hỏi "Vậy nên làm thế nào? Chẳng lẽ chúng ta gương mắt nhìn Cẩm Mịch giả kia lấy Phượng huynh?"

"Tất nhiên là không!" Nhuận Ngọc suy tư, lát sau hỏi Lưu Anh "Ta nghe nói Ma Giới có một thứ gọi là Nghiệm Tâm Thạch, nếu như không qua được ải Nghiệm Tâm Thạch, thì đại hôn không được tính có phải không?"

Lưu Anh gật đầu "Đúng vậy, Ma Giới của bọn ta không giống Thiên Giới các ngươi. Rõ ràng là không yêu những vẫn có thể lấy. Ma Giới rất coi trọng tình yêu, nên những cặp muốn thành thân đều phải trích máu vào Nghiệm Tâm Thạch. Nếu Nghiệm Tâm Thạch đổi màu, xem như cả hai lưỡng tình tương duyệt, thuận lợi mà thành thân. Nếu Nghiệm Tâm Thạch không đổi màu, thì một trong hai không yêu đối phượng. Đại hôn phải bị hủy bỏ"

Lưu Anh như nghĩ ra điều gì "Chẳng lẽ ngươi cho rằng, Phượng huynh và Cẩm Mịch giả kia không qua được ải Nghiệm Tâm Thạch sao?"

Nhuận Ngọc kiên định gật đầu "Không phải cho rằng, mà là chắc chắn!"

Thấy vẻ mặt Lưu Anh mờ mịt, Nhuận Ngọc nói "Ta đã từng nói người trúng Cổ Huyết Tình có thể rơi vào hai trường hợp. Một, là yêu. Hai, là bảo vệ. Ta dám khẳng định, Húc Phượng rơi vào trường hợp thứ hai. Vì người hắn yêu luôn là Cẩm Mịch"

Ngừng một chút, Nhuận Ngọc tiếp tục nói "Mà thứ Liên Hoa cần, vốn dĩ cũng không phải tình yêu của Húc Phượng. Mà là sự bảo vệ tuyệt đối, cùng ngôi vị Ma Hậu. Để giúp nàng ta trả thù Yêu Vương của Yêu Giới. Cho nên.."

Nhuận Ngọc nghiêm túc nhìn Lưu Anh "Ta muốn cô dùng thân phận công chúa, bịt miệng tất cả người của Ma Giới. Tránh nhắc đến Nghiệm Tâm Thạch trước mặt Liên Hoa. Ta không dám chắc nàng ta có biết phong tục này của Ma Giới không, nhưng chúng ta đánh phủ đầu trước vẫn hơn. Nếu có thể, cô hãy để người mình canh giữ Nghiêm Tâm Thạch. Nhỡ đâu Liên Hoa biết đến phong tục này, muốn đánh tráo Nghiệm Tâm Thạch, chúng ta còn biết đường mà tính"

Yểm Thú sùng bái nhìn Nhuận Ngọc, thầm nghĩ. Chẳng trách phế Thiên Hậu trước đây lại đề phòng chủ nhân như vậy. Giữ một người quá thông minh bên cạnh, đúng là có chút lo sợ. Huống hồ người này còn giỏi tính kế.

Nhưng đề phòng chủ nhân, sinh lòng ghen ghét, chính là sai lầm lớn nhất của phế Thiên Hậu. Tuy rằng chủ nhân tâm sâu khó dò, nhưng nếu lúc đó phế Thiên Hậu chịu đối tốt với người một chút. Đừng sát hại mẫu thân của người, thì đã không bức người phản kháng. Dẫn đến một hồi bi kịch của sau này.

Mà Lưu Anh nghe Nhuận Ngọc nói thế, hai mắt liền sáng lên "Vậy nếu Phượng huynh và Cẩm Mịch giả kia không qua được ải Nghiệm Tâm Thạch. Chúng ta nên làm gì tiếp theo?"

Nhuận Ngọc trả lời "Lúc đó Liên Hoa chắc chắn sẽ hoảng sợ. Còn các trưởng lão Ma Giới sẽ không chấp nhận đại hôn này. Sẽ dẫn đến tranh cãi hỗn loạn. Nhân cơ hội đó, cô đến giữ chân Húc Phượng. Còn ta giết Liên Hoa!"

Lưu Anh sảng khoái gật đầu "Được, quyết định vậy đi!"

(•)

Ngày hôm sau, dưới mái hiên của sân đình. Lưu Anh ngồi đối diện Nhuận Ngọc, hạ xuống con cờ trắng "Những chuyện ngươi nói hôm qua, ta đều làm xong rồi"

Nhuận Ngọc hạ xuống con cờ đen, nở nụ cười nhẹ "Lưu Anh công chúa, cô thua rồi"

Lưu Anh nhìn bàn cờ, xong nhìn Nhuận Ngọc. Vẻ mặt không phục "Đánh lại đi, lúc nãy là do ta mất tập trung"

Nhuận Ngọc lắc đầu "Bàn cờ cũng như chiến trường, khi quân cờ hạ xuống sẽ quyết định thắng thua. Hôm nay ta có thể cho cô đánh lại, nhưng ở trên chiến trường, kẻ địch sẽ không!"

Lưu Anh cũng không phải nữ nhân ngốc nghếch, cho nên nghe được ẩn ý trong câu nói người đối diện, liền nói "Nhuận Ngọc, Lưu Anh ta trước giờ không thích vòng vo. Có gì ngươi cứ nói thẳng đi!"

Nhuận Ngọc chậm rãi nói "Đại hôn của Húc Phượng cũng như một ván cờ vậy. Mà đối thủ, chính là Liên Hoa. Ta không nắm chắc phần thắng trong tay, nếu như thua, sẽ không có cơ hội đánh ván thứ hai. Ta muốn cô suy nghĩ cho kĩ, có muốn cùng ta cược tính mạng vào ván cờ này không?"

Lưu Anh hơi ngẩn ra, lát sau mở miệng "Nhuận Ngọc, kì thực trước đây ta không thích ngươi. Với những chuyện ngươi đã làm với Phượng huynh, ta thậm chí còn chán ghét ngươi. Nhưng hôm đó dẫn ngươi đến Ma Giới, nhìn thấy ngươi bị thương đầy người, vẫn lấy Bồng Vũ cứu Phượng huynh. Ta cảm thấy ngươi cũng không xấu xa như ta từng nghĩ, mà hôm nay lại nghe được những lời này. Sự cảm thấy trong lòng ta, liền tăng thêm vài phần!"

Vẻ mặt Lưu Anh nghiêm túc "Nhuận Ngọc, đa tạ ngươi đã nghĩ cho ta. Nhưng thân là công chúa của Ma Giới. Ta nhất định phải diệt trừ yêu nữ kia, trả lại yên bình cho Ma Giới. Ta cũng thật xin lỗi ngươi, nếu ta không dẫn ngươi xuống Ma Giới. Ngươi đã không bị Phượng huynh giữ lại, còn vì chuyện của Ma Giới, mà cược cả tính mạng"

Nhuận Ngọc lắc đầu "Cô không cần thấy có lỗi, những chuyện ta làm cũng không phải vì Ma Giới, chỉ là vì Húc Phượng!"

Lưu Anh hơi kinh ngạc "Ta tưởng ngươi ghét Phượng huynh lắm"

Nhuận Ngọc cười "Húc Phượng là đệ đệ duy nhất của ta, ta sao có thể ghét hắn!"

Đúng lúc này, Húc Phượng và Liên Hoa bước vào sân đình, vừa khéo nghe được câu nói của Nhuận Ngọc.

Liên Hoa cũng không thấy kinh ngạc gì, vì theo như nàng ta điều tra. Húc Phượng từng là Hỏa Thần của Thiên Giới, mà vị thượng tiên hôm đó nàng ta thấy ở thư phòng Húc Phượng, là Dạ Thần của Thiên Giới. Người từng là Thiên Đế, cũng tức là huynh trưởng của Húc Phượng.

Cho nên nàng ta luôn cảm thấy cái tên Nhuận Ngọc nghe rất quen. Ở trong Lục Giới, cái tên của Ma Tôn Húc Phượng, với Thiên Đế Nhuận Ngọc là nổi danh nhất.

Vì lúc trước, có nhiều lời đồn. Ma Tôn Húc Phượng chẳng khác gì kẻ điên, cứ nhắm đến tiên nhân Thiên Giới mà giết. Còn Thiên Đế Nhuận Ngọc thì hay rồi, thân là chủ một giới, lại luyện cấm thuật yêu ma. Làm trò cười cho thiên hạ, mất luôn chức vị Thiên Đế.

Liên Hoa dù có nằm mơ cũng không ngờ, kiếp này nàng ta lại gặp được hai người nổi danh nhất Lục Giới.

Mà theo như Liên Hoa điều tra được, vị Ma Tôn này cùng vị Thiên Đế kia. Từng vì tranh giành Cẩm Mịch mà tương tàn, còn phát động đại chiến Thiên Ma. Đối với nhau như nước với lửa, vậy mà hôm đó nàng lại nhìn thấy một màn kia ở thư phong.

Lúc biết rằng người Húc Phượng đè dưới thân là nam nhân, nàng còn nghĩ vị Ma Tôn này thích nam nhân. Vì ở Yêu Giới của nàng không ít người bị đoạn tụ.

Nói đâu xa, ở Yêu Giới có một Yêu Vương, cùng hai vị hộ pháp. Vậy mà tất cả đều bị đoạn tụ, đúng là chẳng ra thể thống gì.

Còn Húc Phượng đối với Nhuận Ngọc thì lại khác, dù sao Nhuận Ngọc vẫn là huynh trưởng của hắn. Dù hắn có thích nam nhân thật, cũng không thể nào thích huynh trưởng của mình.

Huống hồ người ở Ma Giới đều nói, người Húc Phượng yêu vẫn luôn là Cẩm Mịch. Người có gương mặt giống nàng ta, cho nên nàng ta không nghi ngờ gì.

Nhưng hành động tiếp theo của Húc Phượng, khiến lòng Liên Hoa dậy sóng.

Hắn gỡ tay nàng ta khỏi cánh tay hắn ra, bước nhanh đến chỗ Nhuận Ngọc ngồi xuống. Lấy một lọn tóc Nhuận Ngọc ra phía trước, quấn vào ngón tay đùa nghịch.

Quay sang nói với Lưu Anh "Lưu Anh, Liên Hoa nói muốn ngắm hoa sen. Ở Biện Thành phủ muội cũng có một sân dình có hoa sen. Muội dẫn nàng đi ngắm đi, ta có chuyện muốn nói với Nhuận Ngọc"

Liên Hoa siết chặt tay khi thấy ánh mắt Húc Phượng nhìn Nhuận Ngọc. Đó chính là ánh mắt A Hiên mỗi khi nhìn Tử Băng. A Hiên là người cọc cằn, không biết ăn nói, ánh mắt lúc nào cũng treo năm chữ "Cút đi cho lão tử!"

Nhưng mỗi khi nhìn Tử Băng, đều là ánh mắt sáng như bầu trời sao. Dường như muốn đem cả thiên hạ dâng tặng cho người trong mắt, đem hết thảy những dịu dàng cho người kia.

Lưu Anh đi đến kéo cổ tay Liên Hoa đi, nàng cười mỉa mai "Sau này ngươi thật sự làm Ma Hậu thì sao chứ? Ở trong mắt Phượng huynh, ngươi còn không bằng Nhuận Ngọc. Mà Nhuận Ngọc còn là kẻ thù của huynh ấy đó, huynh ấy đối với kẻ thù còn tốt hơn ngươi. Ma Hậu của chúng ta, thật đáng thương!"

Liên Hoa vùng tay ra, dù trong lòng đang dậy sóng. Nhưng vẫn nở nụ cười "Đa tạ Lưu Anh công chúa đã quan tâm, ta tự mình đi được!"

Ở trong sân đình, cơn gió thổi qua. Thổi theo hương thơm dịu nhẹ của hoa sen dưới hồ. Húc Phượng một tay đưa lên, dùng ngón tay quấn lấy lọn tóc trước ngực Nhuận Ngọc. Một tay để lên bàn chống má, ý cười trong mắt nồng đậm, chăm chú nhìn nam nhân bạch y trước mặt.

Nhuận Ngọc bị Húc Phượng nhìn đến mặt cũng đỏ lên, y quay mặt sang hướng khác. Bực bội nói "Hôm nay ngươi lại phát điên cái gì?"

Húc Phượng khẽ cười "Tâm tình ta tốt!"

Nhuận Ngọc đưa mắt nhìn hoa sen dưới hồ, nghe nói vì Liên Hoa thích hoa sen. Nên Húc Phượng cho người đến Hoa Giới xin về. Ở dưới hồ của sân đình nào cũng có hoa sen.

Nhuận Ngọc cười mỉa mai "Ngày mai thành thân, nên hôm nay tâm tình tốt à?"

"Nghe được lời kia của ngươi, nên tâm tình tốt!" Hắn nhìn theo tầm mắt của Nhuận Ngọc. Hỏi "Có thích hoa sen không? Ta cho người xây hồ ở Ngu Cương cung để ngươi ngắm? À mà hình như ngươi thích hoa quỳnh thôi đúng không?"

Nhuận Ngọc cười nhạt, khá khen cho hai chữ "Hình như"

Nhuận Ngọc gạt tay Húc Phượng ra, không để hắn nghịch tóc y nữa. Nhìn hắn lạnh giọng "Trên đời này không có thứ gì khiến ta thích cả, lời nói kia cũng chỉ muốn nói cho Lưu Anh công chúa nghe. Nếu nói thẳng với nàng, ta ghét ngươi. Thì chẳng khác nào không giữ mặt mũi cho Ma Tôn ngươi?"

Mặt Húc Phượng đen lại "Nhuận Ngọc! Hôm nay tâm tình ta tốt, ngươi đừng chọc giận ta. Nếu ta không kìm được mà tức giận, người chịu đau cũng là ngươi thôi. Rồi lại giống như hôm qua, ủy khuất khóc lóc, như bị ta bắt nạt!"

Chuyện hôm qua không nhắc thì thôi, nhắc đến lại khiến Nhuận Ngọc xấu hổ muốn đập đầu vào đá chết cho rồi. Hôm qua sao y lại khóc chứ?

Đáng lẽ phải tát cho hắn vài cái, chém cho vài nhát kiếm mới đúng. Nghĩ đến đây, bàn tay Nhuận Ngọc cũng bất giác đưa lên, thật sự tát vào mặt Húc Phượng "Câm miệng! Không được nhắc chuyện hôm qua với ta!"

Tiếng "chát" thanh thúy vang lên, cả hai cùng đơ người.

Khi Nhuận Ngọc ý thức được, đã thấy mặt Húc Phượng còn âm u hơn màn đêm của Ma Giới. Nhuận Ngọc đảo mắt, có nên nói xin lỗi không? Y không cố ý mà, y chỉ nghĩ thôi. Làm sao biết được bàn tay bất giác lại đánh hắn chứ. Dù hắn cũng đáng bị đánh thật.

Suy tư hồi lâu, Nhuận Ngoc quyết định đứng dậy, cuộn tay thành nắm đấm. Đưa lên miệng ho vài cái, lơ đãng nói "À ừm, ta không cố ý. Ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ"

Dứt lời, Nhuận Ngọc muốn bỏ đi. Húc Phượng đã kịp đứng lên giữ y lại. Bàn tay vươn đến eo y, kéo sát y lại gần. Mặt đối mặt, bàn tay còn lại đưa lên vuốt ve mặt y.

"Ngươi ra tay đánh bổn tọa, nói một câu không cố ý là xong chuyện sao?"

Nhuận Ngọc cảm thấy không ổn.

Chỉ có khi Húc Phượng nổi điên lên, hoặc cợt nhả y. Hắn mới xưng với y bằng 'bổn tọa'

Nhuận Ngọc cảm thấy Húc Phượng nói đúng, hiện giờ y không nên chọc hắn nổi điên. Nếu không ngươi bị đau cũng là y thôi. Ngày mai y còn phải giết Liên Hoa, hôm nay không nên phí sức lực với hắn.

Nhuận Ngọc nhẹ giọng hỏi "Vậy ngươi muốn sao?"

Húc Phượng lại quấn tóc Nhuận Ngọc vào ngón tay đùa nghịch. Trầm thấp đáp "Nói lại lời lúc nãy với Lưu Anh cho bổn tọa nghe đi!"

Nhuận Ngọc mờ mịt "Lời nào? Ta nói với Lưu Anh công chúa nhiều lắm!"

"Húc Phượng là đệ đệ duy nhất của ta, ta sao có thể ghét hắn!"

Húc Phượng nhìn vào mắt Nhuận Ngọc "Nói đi, bổn tọa muốn nghe!"

Thấy Nhuận Ngọc hồi lâu vẫn không mở miệng, Húc Phượng mất kiên nhẫn, ngón tay đang quấn tóc y giật một cái "Nói mau! Nếu hôm nay ngươi không nói, đừng mong bước ra khỏi sân đình này!"

Đột nhiên tóc bị giật một cái, da đầu đau nhói. Nhuận Ngọc hung hăng trừng Húc Phượng, lại nghe câu nói ngông cuồng của hắn. Dù rất bực bội, nhưng lại không làm được gì, ngoài việc trừng hắn càng hung hăng.

Húc Phượng bị trừng cũng không giận, hắn hơi cúi đầu. Nói vào tai Nhuận Ngọc "Nếu như ngươi không nói, vậy chúng ta về phòng chơi trò giống hôm qua đi. Lần này dù ngươi có khóc, bổn tọa cũng không dừng tay đâu!"

Dứt lời, còn cố tình cắn nhẹ vào tai Nhuận Ngọc.

Bàn tay Húc Phượng trên eo Nhuận Ngọc siết chặt lại, muốn đem Nhuận Ngọc rời đi.

Nhuận Ngọc vội giữ cánh tay Húc Phượng lại "Ta nói, ta nói mà!"

Húc Phượng khẽ cười, bàn tay trên eo Nhuận Ngọc hơi thả lỏng "Nói lớn một chút!"

Nhuận Ngọc cắn cắn môi, hồi lâu sau nhỏ giọng "Húc Phượng là đệ đệ duy nhất của ta, ta sao có thể ghét hắn!"

"Nói lớn lên, nghe không rõ!"

"Húc Phượng là đệ đệ duy nhất của ta, ta sao có thể ghét hắn!"

"Thường ngày cãi bổn tọa thì lớn tiếng lắm, sao hôm nay lại nói nhỏ vậy? Nói lớn lên!"

Nhuận Ngọc siết chặt hai tay, hét vào mặt hắn "Húc Phượng là đệ đệ duy nhất của ta, ta sao có thể ghét hắn!"

Húc Phượng bị Nhuận Ngọc tức giận hét vào mặt cũng không giận, ngược lại tâm tình còn rất tốt. Ánh mắt như hiện lên một tầng ánh sáng, bàn tay để ở eo Nhuận Ngọc kéo sát y lại gần, vòng tay ôm chặt y vào người mình.

"Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc"

Kì thực Nhuận Ngọc đang rất bực bội, vì bị Húc Phượng cưỡng ép y nói theo lời hắn. Nhưng nghe hắn thì thào gọi tên y, lại được hắn ôm chặt. Mùi hương trên người hắn, cùng giọng nói trầm ấm của hắn, khiến sự bực bội của y liền giảm đi vài phần.

Nhuận Ngọc luôn biết, Húc Phượng là một con Phượng Hoàng hỉ nộ vô thường. Hắn có thể một khắc trước vui vẻ, một khắc sau liền tức giận mắng người. Đối với y, cái tính tình này của Húc Phượng càng thể hiện rõ hơn.

Cho nên bị Húc Phượng đột nhiên ôm chặt lấy, Nhuận Ngọc cũng không thấy ngạc nhiên lắm. Nhưng dù vậy, y vẫn không kìm lòng được, mà cảm thấy có chút ấm áp từ tận đáy lòng.

Có thể người ôm y hắn chẳng nghĩ gì, đơn giản ôm thì ôm thôi. Hắn thích thì hắn ôm, không thích liền đẩy ra. Chỉ có người được ôm là y đây, lại cảm thấy rất ấm áp.

Không phải Húc Phượng ấm áp, mà là tự Nhuận Ngọc cảm thấy hắn ấm áp mà thôi.

Qua một hồi lâu sau, Húc Phượng cũng buông Nhuận Ngọc ra, đưa tay lên xoa xoa mặt y, nói "Nhuận Ngọc, nói thêm vài câu dễ nghe, cho ta nghe đi!"

Nhuận Ngọc "..."

Bộ thường ngày y nói chuyện khó nghe lắm sao?

Húc Phượng lại nói "Đại loại như 'Húc Phượng, ta thích ngươi nhất. Ngươi rất tốt, ta chỉ thích ngươi' những câu này rất dễ nghe, ngươi nói cho ta nghe đi!"

Nhuận Ngọc vươn tay sờ trán Húc Phượng, có chút nghi ngờ "Hôm nay ngươi có bệnh à?"

Húc Phượng nhíu mày.

Nhuận Ngọc thấy Húc Phượng nhíu mày, còn tưởng lại chọc hắn giận. Nhưng tiếp đến lại thấy hắn đưa tay ôm ngực, mày càng nhíu chặt. Vẻ mặt hoàn toàn là đau đớn.

Nhuận Ngọc đỡ Húc Phường ngồi lên ghế đá, nắm tay hắn, hỏi "Làm sao vậy? Đau lắm sao?"

Húc Phượng không trả lời, nhưng bàn tay hắn lật một cái, đổi thành hắn nắm tay Nhuận Ngọc, nắm chặt đến mức khiến y cũng thấy đau.

Nhuận Ngọc giơ tay còn lại lên, dùng tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán Húc Phượng.

Húc Phượng lúc này buông tay ra, vươn hai tay ra sau lưng Nhuận Ngọc ôm vào. Vì Nhuận Ngọc đang đứng, nên hắn liền chôn mặt vào bụng y, khiến y không thấy được mặt hắn.

Dù Nhuận Ngọc không thấy được vẻ mặt Húc Phượng, cũng biết hắn chịu bao nhiêu đau đớn, vì cả người hắn đều run rẩy.

Nhuận Ngọc đưa tay vuốt tóc Húc Phượng "Không sao, qua ngày mai sẽ không sao nữa!"

Ánh mắt Nhuận Ngọc sắc lạnh.

Liên Hoa! Liên Hoa!

Ta nhất định khiến ngươi chết không có chỗ chôn!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me