TruyenFull.Me

Phuong Hoang Va Rong Trang Huc Phuong X Nhuan Ngoc Dong Nhan Van


Roi Ma Cốt hiện lên ánh sáng tím, như một con rắn uống lượn trong tay Lưu Anh. Nàng xoay người một cái, buông roi Ma Cốt trong tay ra. Roi Ma Cốt liền theo linh lực của Lưu Anh bay đến người rơm đối diện. Ma Cốt từng vòng, từng vòng, trói chặt người rơm.

Lưu Anh còn đang hài lòng với thành quả của mình, thì một con hạc giấy bay đến trước mặt nàng. Nàng giơ tay bắt lấy hạc giấy, rồi mở ra xem. Là hạc giấy của Nhuận Ngọc dùng linh lực đưa đến.

Trên tờ giấy ghi "Lưu Anh công chúa, mau đến tìm Liên Hoa. Ngăn cản nàng ta điều khiển cổ trùng, để tránh làm bị thương Húc Phượng!"

Lưu Anh vội vàng thu Ma Cốt, đi đến phòng Liên Hoa. Nàng đạp tung cửa phòng, nhìn thấy Liên Hoa đang ngồi xếp bằng trên giường. Miệng không ngừng lẩm bẩm, yêu khí xung quanh người tỏa ra nồng đậm.

Lưu Anh hướng Liên Hoa mà đi tới, Ma Cốt trong tay hiện lên ánh tím, giơ lên quất vào Liên Hoa. Nhưng còn chưa chạm được đến người nàng ta, đã bị một kết giới cản lại.

Liên Hoa bên trong kết giới lúc này mở mắt, nhếch khóe môi nhìn Lưu Anh "Lưu Anh công chúa, ám sát Ma Hậu là tội chết đó!"

Lưu Anh hừ lạnh "Ma Hậu? Ngươi nghĩ bổn công chúa sẽ để cho ngươi ngồi lên được ngôi vị Ma Hậu sao?"

Liên Hoa nghe thế bật cười "Ha, nhưng làm sao đây? Người Phượng Hoàng yêu là ta, chàng chỉ muốn ta làm Ma Hậu của chàng!"

Lưu Anh khinh bỉ "Còn dám mở to mắt nói dối, nếu không phải ngươi hạ cổ Phượng huynh, huynh ấy sao có thể lấy ngươi?"

Liên Hoa bị Lưu Anh vạch trần cũng không hoảng sợ, ngược lại còn cười "Vẫn luôn nghe nói Thiên Đế đời trước là một người thông minh. Dạo này ta thấy ngươi rất thân với y, là y nói cho ngươi nghe nhỉ?"

Nàng ta vuốt vuốt tóc "Nhưng có thông minh tới cỡ nào, cũng không giải được cổ trùng của ta đâu!" Ánh mắt hiện lên ý cười "Ngươi có biết lúc nãy ta đã làm gì không? Chính là điều khiển cổ trùng, khiến nó cắn nuốt trái tim Húc Phượng, để khiến hắn ngoài ta ra, những kẻ khác đều đáng chết. ngoài ta ra, không thể quan tâm một ai khác!"

Lưu Anh tức giận mắng "Yêu nữ! Không cần đợi đến ngày mai, hôm nay ta phải giết ngươi!"

Dứt lời, linh lực dồn vào Ma Cốt, muốn quất nát kết giới của Liên Hoa. Nhưng roi Ma Cốt vừa hạ xuống, Liên Hoa bỗng thu lại kết giới. Trên mặt nở nụ cười đến tận mang tai.

"Để ta cho ngươi thấy thành quả của ta!"

Cùng lúc đó, tại sân đình không hề thay đổi, Húc Phượng vẫn đang chôn mặt vào bụng Nhuận Ngọc, bỗng đẩy mạnh y ra. Khiến y lui về sau mấy bước, y đưa mắt nhìn hắn.

Đồng tử Húc Phượng hiện lên màu máu, gần như vô thức mà hét lên "Không được thương tổn nàng, bổn tọa phải giết các ngươi!" Dứt lời, liền biến mất.

Nhuận Ngọc vội vàng đuổi theo.

Quay lại phòng Liên Hoa, Ma Cốt trong tay Lưu Anh không kịp thu về. Tiếng roi như xé gió mà đến, đánh thẳng vào người Liên Hoa.

Nàng ta không đỡ, không tránh, mặc Ma Cốt đánh vào chính mình, đánh rách nát y phục trên người. Da thịt cũng bị rách ra, máu theo vết thương mà chảy xuống.

Lưu Anh ngờ vực "Ngươi định giở trò gì?"

Liên Hoa nhếch miệng cười, không trả lời Lưu Anh. Mà mở miệng đếm ngược "Ba..hai..một!"

Âm thanh cuối cùng còn là khẩu hình miệng, không hề phát ra tiếng.

Nàng ta từ trên giường té xuống đất, ôm lấy vết thương. Đôi mắt ngập nước "Lưu Anh công chúa, cô hiểu lầm rồi!"

Lưu Anh lúc này cũng cảm nhận được khí tức Húc Phượng, nàng tức giận biết mình bị Liên Hoa gài bẫy. Muốn quay người bỏ đi, nhưng không còn kịp nữa. Húc Phượng lúc này đã đứng đối diện nàng, mà bàn tay của hắn còn đang bóp chặt cổ nàng.

Đồng tử Húc Phượng hiện lên màu máu, đằng đằng sát khí, như tà thần đến từ địa ngục. Hắn nâng Lưu Anh lên, linh lực trong tay tích tụ, quăng mạnh nàng vào bức tường.

Lưu Anh văng vào bức tường, lại dội ngược trở ra, rồi rơi xuống, phun ra một ngụm máu. Nàng cố gắng chống tay đứng dậy, lại thấy tay Húc Phượng bùng lên Lưu Ly Tịnh Hỏa.

Nàng đưa mắt nhìn Liên Hoa lớn giọng "Yêu nữ! Coi như ngươi giỏi! Hôm nay ta có chết, cũng nguyền rủa ngươi chết không toàn thây!"

Lưu Anh vừa dứt lời, thì Lưu Ly Tịnh Hỏa trong tay Húc Phượng cũng đánh đến.

Nhưng vào thời khắc Lưu Anh tưởng rằng nàng sẽ ăn trọn Lưu Ly Tịnh Hỏa vào người. Thì một bóng dáng bạch y đứng chắn trước mặt nàng, nhận hết một đòn công kích của Húc Phượng. Người nọ khụy một chân xuống đất, phun ra một ngụm máu.

"Nhuận Ngọc!!" Lưu Anh hét lên.

Lưu Anh đi đến đỡ Nhuận Ngọc lên, đồng tử đỏ hoe. Hét với Húc Phượng "Phượng huynh! Cả Nhuận Ngọc huynh cũng muốn giết sao? Y là huynh trưởng của huynh, là người thân duy nhất của huynh. Nếu cả y cũng chết rồi, huynh sẽ không còn ai. Kiếp này của huynh, sẽ không còn người thân nữa!"

Húc Phượng nhìn bàn tay hắn, có chút không dám tin, lại kích động hét với Lưu Anh "Hồ ngôn loạn ngữ! Bổn tọa không muốn giết Nhuận Ngọc! Người bổn tọa muốn giết là ngươi, là ngươi. Nếu không phải tại ngươi, Liên Hoa sẽ không bị thương, Nhuận Ngọc cũng sẽ không bị thương!"

Bàn tay Húc Phượng lại bùng lên Lưu Ly Tịnh Hỏa "Bổn tọa phải giết ngươi!"

Nhuận Ngọc kéo Lưu Anh ra phía sau "Húc Phượng! Ngươi tỉnh lại đi, ngươi không nhận ra Lưu Anh công chúa sao?"

Húc Phượng lạnh giọng "Nhuận Ngọc! Tránh ra!"

"Húc Phượng! Nếu hôm nay ngươi giết Lưu Anh công chúa, ngày sau ngươi sẽ hối hận!"

"Bổn tọa sẽ không hối hận, ngươi mau tránh ra!"

Nhuận Ngọc bất lực, đứt khoát quay lại nói nhỏ với Lưu Anh "Cô đi trước đi!"

Lưu Anh lắc đầu "Không được, ta không thể bỏ.."

Nhuận Ngọc cắt ngang "Ta sẽ không sao, Húc Phượng không làm gì ta đâu. Cô phải biết giữ mạng mình trước đã, đi đi!"

Nhuận Ngọc thấy Lưu Anh chần chừ, liền chạy nhanh về phía Húc Phượng. Ôm chặt hắn lại, hét lên với Lưu Anh "Đi mau!"

Lưu Anh mím môi, rồi bỏ chạy ra ngoài.

Nhuận Ngọc thấy Lưu Anh rời đi, cũng buông tay khỏi người Húc Phượng. Nhưng bàn tay còn chưa buông xuống, đã bị Húc Phượng bắt lấy cổ tay "Ngươi đừng tưởng bổn tọa không giết ngươi, thì ngươi có thể tự ý xen vào chuyện của bổn tọa!"

Lúc hắn thấy Nhuận Ngọc chạy về phía hắn, hắn sợ y bị thương, nên đã thu lại Lưu Ly Tịnh Hỏa. Còn chưa kịp suy nghĩ y định làm gì, đã thấy một màn này. Y dám giữ hắn lại cho Lưu Anh bỏ chạy, lại một lần nữa ở trước mặt hắn, bảo vệ người hắn muốn giết.

Nhuận Ngọc nói "Ta chỉ không muốn ngươi hối hận!"

"Hối hận cái gì?" Húc Phượng lạnh giọng "Những chuyện bổn tọa làm, bổn tọa sẽ không hối hận. Bổn tọa đã từng nói, ngươi bảo vệ người nào, bổn tọa sẽ giết người đó. Ngươi nghe không hiểu sao? Hay ngươi cho rằng bổn tọa sẽ không làm vậy?"

Húc Phượng dùng ống tay áo, thô bạo lau khóe miệng còn dính máu của Nhuận Ngọc "Còn dám lấy thân mình đỡ cho người khác? Nếu đó là sát chiêu thì làm sao? Nếu tu vi ngươi không cao thì làm sao? Có phải sẽ bị đánh đến hồn phi phách tán luôn không?"

Không để Nhuận Ngọc phản bác, Húc Phượng lại lạnh giọng nói "Nhuận Ngọc! Ngươi bớt lo chuyện bao đồng cho bổn tọa, lần sau còn dùng thân mình đỡ cho người khác. Bổn tọa liền băm nát người kia, đem cho chó ăn. Bắt ngươi tận mắt chứng kiến!"

Nhuận Ngọc "..."

Húc Phượng buông Nhuận Ngọc ra, lúc này mới đi đến chỗ Liên Hoa. Đỡ nàng ta lên giường, rồi dùng linh lực trị vết thương cho nàng ta, hỏi "Sao lại bị Lưu Anh đánh?"

Liên Hoa ủy khuất "Liên Hoa đang ngồi trên giường điều tức. Lưu Anh công chúa đột nhiên xông vào, nói Liên Hoa dùng tà thuật gì gì đó với chàng. Rồi muốn giết ta!"

Húc Phượng lạnh giọng "Nàng yên tâm, qua đại hôn, ta sẽ lấy lại công bằng cho nàng!"

Liên Hoa cảm động gật đầu.

Nhuận Ngọc nghe thế liền nói "Ngươi lại định làm gì với Lưu Anh công chúa? Ngươi không thể bỏ qua cho nàng sao? Dù sao Liên Hoa cũng không sao rồi, chỉ là hiểu lầm thôi!"

Húc Phượng quay lại trừng Nhuận Ngọc "Câm miệng! Bổn tọa muốn làm gì không cần ngươi dạy. Bổn tọa nhất định phải lấy lại công bằng cho Liên Hoa!"

Nhuận Ngọc nói "Lưu Anh công chúa đánh Liên Hoa một roi, ngươi cũng đánh nàng một chưởng. Dù chưởng đó được ta đỡ, thì ngươi cũng đánh ra rồi. Cũng coi như là công bằng rồi, ngươi còn muốn gì nữa?"

Húc Phượng thu tay lại, nói với Liên Hoa "Nàng nghỉ ngơi đi, mai còn có đại hôn!"

Nói rồi liền bước nhanh về phía Nhuận Ngọc, cùng Nhuận Ngọc biến mất.

Đồng tử Liên Hoa khẽ động.

Tại sao lại như vậy?

Tại sao Húc Phượng vẫn đối với Nhuận Ngọc như bình thường?

Trong sách cấm thuật có ghi, Cổ Huyết Tình có hai trường hợp. Một, là yêu. Hai, là bảo vệ.

Nhưng chỉ có những người thuộc vương tộc Cửu Vĩ Hồ như Liên Hoa mới biết. Người bị trúng Cổ Huyết Tình còn có thể tâm linh tương thông với người hạ cổ.

Chỉ cần nàng điều khiển cổ trùng, khiến nó cắn nuốt tim Húc Phượng, khiến hắn không còn cảm xúc, không có tình cảm, thì nàng căm ghét ai, nàng muốn người nào chết, thì hắn sẽ có suy nghĩ giống như nàng.

Lúc đầu Liên Hoa không định điều khiển cổ trùng trong người Húc Phượng, vì thứ nàng muốn chỉ là sự bảo vệ của hắn, cùng ngôi vị Ma Hậu. Vì nàng biết, hắn không thể yêu nàng, vì người hắn yêu là Cẩm Mịch.

Nhưng Lưu Anh lại vô tình nhắc nhở nàng ta. Kì thực Húc Phượng đối với Nhuận Ngọc quá đặc biệt, dù không phải tình yêu như đối với Cẩm Mịch. Thì cũng là một loại tình cảm đặc biệt nào đó. Mà Cổ Huyết Tình lại là lần đầu nàng luyện, nên không biết còn có tác dụng phụ nào khác không.

Nếu như Cổ Huyết Tình vì sự đặc biệt Húc Phượng đối với Nhuận Ngọc mà bị giải mất, chẳng phải nàng phí sức tính kế sao?

Mà khi điều khiển cổ trùng, người bị hạ chỉ có cảm xúc với hai người. Một, là người hạ cổ. Hai, là người hắn yêu.

Vậy tại sao Húc Phượng lại có cảm xúc với Nhuận Ngọc? Chẳng lẽ còn có trường hợp ngoại lệ?

Vì họ là người thân sao?

Nên Húc Phượng vẫn có cảm xúc với Nhuận Ngọc?

Nhưng Nhuận Ngọc đã biết nàng hạ cổ Húc Phượng rồi, chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Nàng phải khiến Nhuận Ngọc ra tay với nàng, dù Húc Phượng có cảm xúc với Nhuận Ngọc, nhưng khi thấy y ra tay với nàng, hắn vẫn sẽ tức giận, lý trí vẫn bị khống chế.

Như nghĩ ra điều gì, ánh mắt Liên Hoa sáng lên.

(•)

Húc Phượng đưa Nhuận Ngọc về phòng hắn, vừa vào tới phòng đã ép sát y vào tường. Hỏi "Ngươi và Lưu Anh có quan hệ gì? Hết lấy thân mình đỡ, rồi lại còn nói giúp muội ấy?"

Nhuận Ngọc bình tĩnh đáp "Lưu Anh công chúa là bằng hữu của ta!"

Húc Phượng lạnh giọng "Nói dối! Ngươi và công chúa Ma Giới thì làm bằng hữu cái gì?"

Nhuận Ngọc nhếch miệng cười "Ta và Ma Tôn còn là huynh đệ được, thì làm bằng hữu với công chúa Ma Giới có gì không được?"

Húc Phượng "..."

Nhuận Ngọc thấy Húc Phượng không nói gì nữa, y hơi đẩy hắn ra "Nếu ngươi không có gì muốn hỏi nữa, thì ta về phòng đây"

Nhưng chỉ vừa cử động thân mình, đã bị Húc Phượng ấn lại vào tường. Hắn đặt tay lên ngực Nhuận Ngọc, nơi bị Lưu Ly Tịnh Hỏa đánh trúng, hỏi "Đau không?"

Nhuận Ngọc lắc đầu.

Húc Phượng liền trừng Nhuận Ngọc "Trả lời thật cho bổn tọa! Có đau không?"

Nhuận Ngọc trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc gật đầu "Có đau một chút!"

Húc Phượng quát Nhuận Ngọc "Là tại ai? Nếu ngươi không nhiều chuyện thì có bị thương không? Nếu ngươi ở yên một chỗ thì có bị thương không? Chuyện của mình còn lo chưa xong, suốt ngày lo chuyện người khác!"

Nhuận Ngọc "..."

Nói dối hắn cũng giận, nói thật hắn cũng giận.

Húc Phượng hừ lạnh "Đau một chút? Ngươi tưởng bổn tọa không biết sức mạnh của Lưu Ly Tịnh Hỏa sao? Ngươi chưa chết là may rồi, còn dám nói đau một chút? Nhìn mặt ngươi đi, có chỗ nào giống đau một chút không?"

Nhuận Ngọc mím môi, cuối cùng vẫn là không kìm được, bực bội nói "Ngươi đã biết rồi, còn cố tình hỏi ta làm gì?"

Húc Phượng bóp cằm Nhuận Ngọc "Ngươi nói chuyện không thành thật, còn dám bực bội với bổn tọa?" Nói rồi liền nhét một thứ gì đó vào miệng y, lạnh giọng "Nuốt xuống!"

Húc Phượng buông tay khỏi cằm Nhuận Ngọc. Thấy y không nghe lời nuốt xuống, mà nhai nhai thứ trong miệng. Mặt hắn đen lại, khẽ mắng "Ngu ngốc! Không biết đắng sao?"

Nhuận Ngọc làm sao biết thứ Húc Phượng đưa y ăn là đan dược, đã bị đắng, còn bị hắn mắng. Sự chịu đựng tích tụ nãy giờ, đương nhiên là bực bội. Dù y nuốt xuống mới biết là đan dược trị thương, vì y cảm nhận được, như có một làn nước lành lạnh chảy vào chỗ bị Lưu Ly Tịnh Hỏa đánh trúng, khiến độ nóng rát chỗ đó giảm đi rất nhiều.

Nhưng dù vậy, bực bội thì vẫn là bực bội "Húc Phượng! Ta nhịn ngươi nãy giờ rồi đó. Ta là huynh trưởng của ngươi, ngươi nói chuyện với ta không có phép tắc thì thôi đi. Ngược lại còn quát ta, mắng ta. Ngươi không tự cảm thấy bản thân mình quá đáng sao?"

Húc Phượng thấy Nhuận Ngọc ăn xong đan dược, khuôn mặt đã có chút sắc hồng. Tâm tình hắn cũng tốt lên, hắn cũng muốn nói chuyện nhẹ nhàng với y lắm. Nhưng y luôn làm hắn tức giận. Nhớ lại y lấy thân mình đỡ cho Lưu Anh, hắn không giận không được.

Nếu quay lại thời gian y vừa xuống Ma Giới, đang bị trọng thương nghiêm trọng. Lại ăn thêm một chưởng Lưu Ly Tịnh Hỏa của hắn, chẳng phải sẽ chết luôn sao?

Chỉ cần nghĩ tới y cũng sẽ chết, hắn cảm thấy trong lòng có một cảm giác khó chịu, như muốn cắn nuốt hắn. Mà y còn nhiều lần dùng tính mạng mình để bảo vệ người khác.

Hắn không biết làm thế nào để khuyên ngăn, chỉ có thể dùng sự tức giận để thể hiện cho y xem. Hắn muốn cho y biết, hắn không muốn y làm vậy, không thích y làm vậy, cực kì ghét y làm vậy. Nhưng y rõ ràng là hiểu, mà chẳng chịu nghe hắn, chẳng để hắn vào mắt.

Húc Phượng nắm bàn tay Nhuận Ngọc đưa lên miệng, há miệng cắn vào đầu ngón tay y. Giọng không rõ vui buồn "Thì ra nãy giờ ngươi đang nhẫn nhịn à? Ngươi không nhịn thì làm được gì bổn tọa? Bổn tọa chính là thích quát ngươi, thích mắng ngươi đó!" Nói rồi búng mạnh vào trán Nhuận Ngọc "Ngu ngốc! Suốt ngày toàn làm chuyện ngu ngốc!"

Nhuận Ngọc nhìn ngón tay bị Húc Phượng cắn đến chảy máu, mặt liền đen lại.

Dạo gần đây Húc Phượng rất thường cắn y, mà mỗi lần hắn cắn đều chảy cả máu. Bình thường thì y nhịn, nhưng hôm nay hắn vừa quát y, mắng y, lại còn cắn y. Trong khi người sai là hắn, hỏi thử ai không tức giận?

Nhuận Ngọc nghiến răng "Sao ngươi cứ cắn ta? Ngươi không biết đau sao?"

Khóe mắt Húc Phượng hơi cong cong "Nhuận Ngọc, ngươi hỏi thật buồn cười. Bổn tọa là người cắn ngươi mà, thì sao bổn tọa biết có đau hay không?"

Nhuận Ngọc đen mặt "Được! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết có đau hay không!"

Dứt lời, liền nhào đến Húc Phượng, hai tay vòng qua lưng hắn ôm vào, há miệng cắn vào cổ hắn.

Con Phượng Hoàng khốn khiếp!

Con chim điên!

Ta cắn chết ngươi!

Ngươi còn dám nói không biết đau đi!

Vì Nhuận Ngọc muốn Húc Phượng hiểu được cảm giác đau của y khi bị cắn. Nên y dùng sức cắn "phập" một cái, da thịt hắn liền rách ra. Sợ hắn không đủ đau, y còn ra sức mà nghiến, mùi máu tanh tràn vào miệng, cũng nhất quyết không nhả ra.

Nhưng qua hồi lâu sau, vẫn không thấy Húc Phượng đẩy y ra. Mà y còn cảm nhận được một tay hắn đặt ở eo y, kéo y vào sát hơn. Tay còn lại luồn qua tóc sau gáy y, vuốt ve tóc y. Nhìn hắn có giống bị đau chút nào không?

Nhuận Ngọc rời khỏi cổ Húc Phượng, nhìn vào thành quả chính mình làm ra, cũng có chút giật mình. Dấu răng sâu hun hút, ứa máu bầm tím, nhìn có chút ghê người.

Nhuận Ngọc hơi ngẩng mặt lên, định quan sát sắc mặt Húc Phượng. Thì thấy mặt hắn gần trong ngang tấc, lập tức môi bị ngậm lấy.

Một lần nữa bị ép sát vào tường, một tay hắn ở sau gáy y ghìm chặt, tay còn lại nâng mặt y lên mà hôn. Mặc cho y giãy dụa, đánh đấm vào ngực hắn, hắn cũng như ngọn núi cao sừng sững, không hề lung lay.

Nụ hôn của Húc Phượng hoàn toàn là thô bạo, hắn cưỡng ép Nhuận Ngọc dây dưa môi lưỡi. Chỉ cần y phản kháng, hắn liền mút mạnh lưỡi y, ra sức gặm cắn môi y, như muốn nghiền nát. Nhưng chỉ cần y không giãy dụa, hắn sẽ thả chậm tốc độ, triền miên quấn lấy đầu lưỡi y, tùy theo phản ứng của y mà mút khi nặng khi nhẹ.

Qua một hồi lâu sau, Nhuận Ngọc tưởng chừng như không thở nổi nữa, Húc Phượng mới buông y ra. Bàn tay hắn trên má y xoa xoa, giọng nói có hơi khàn "Nhuận Ngọc! Ngoại trừ bổn tọa, không cho ngươi đối với người khác như vậy, có nghe không?"

Nhuận Ngọc biểu tình mờ mịt.

Bàn tay Húc Phượng trên má y nhéo một cái "Nói ngươi ngu ngốc ngươi còn tức giận? Rõ ràng là ngu ngốc, ngu chết đi được!"

Nhuận Ngọc tức giận "Đừng có mà mắng ta ngu, ta thông minh hơn ngươi đó!"

Húc Phượng cười trào phúng "Ngươi thông minh mà lại đi cắn bổn tọa?"

"Ta cắn ngươi thì sao? Ngươi cắn ta được, tại sao ta không thể cắn ngươi?"

Húc Phượng đỡ trán "Ngươi không hiểu đâu!"

Nhuận Ngọc bực bội "Ta không hiểu cái gì? Đột nhiên ngươi cưỡng hôn ta, ta còn chưa tính với ngươi, ngươi còn muốn ta hiểu gì?"

Húc Phượng cũng bực bội "Còn không phải tại ngươi sao? Đó là phản ứng bình thường!"

"Phản ứng gì? Sao ta không có?"

Húc Phượng có chút bất lực "Ngươi không có, nhưng bổn tọa có. Mau về phòng đi, ngươi còn đứng đây đôi co với bổn tọa, thì đừng trách sao không quay về được nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me