TruyenFull.Me

Phuong Hoang Va Rong Trang Huc Phuong X Nhuan Ngoc Dong Nhan Van

Khi nhắc đến không khí Ma Giới, mọi người đều nhớ đến bầu trời âm u tăm tối, ngày cũng như đêm, vạn năm không thay đổi. Nhưng Ma Giới hôm nay đặc biệt sáng sủa nhộn nhịp, đèn lồng thắp ánh nến đỏ treo đầy khắp nơi, khiến Ma Giới sáng bừng cả một vùng.

Đúng vậy, hôm nay là đại hôn của Ma Tôn Húc Phượng!

Người người nấp tập ra vào, ai có thiệp mời đều an ổn ngồi vào vị trí của mình.

Nhuận Ngọc cùng Yểm Thú cũng ngồi hàng bên trái ở phía dưới đại điện. Yểm Thú ghé sát tai Nhuận Ngọc nói nhỏ "Tại sao Lưu Anh tỷ tỷ đến giờ vẫn chưa đến?"

Nhuận Ngọc nhẹ giọng "Chắc cũng sắp đến rồi, ngươi đừng lo lắng"

Nhưng từng giây, từng phút trôi qua. Các vị trưởng lão, các ma tướng chức cao đã yên vị chỗ ngồi, nhưng Lưu Anh vẫn chưa xuất hiện. Cả Biên Thành Vương cũng không thấy bóng dáng.

Yểm Thú càng ngày càng lo lắng "Chủ nhân, Lưu Anh tỷ tỷ có đến không?"

Nhuận Ngọc trấn an "Sẽ đến nhanh thôi!"

Hôm qua sau khi y rời khỏi phòng Húc Phượng, có đến thăm Lưu Anh. Vết thương của Lưu Anh không có gì đáng ngại, còn kiên định nói với y ngày mai nhất định sẽ đến, phải tận mắt chứng kiến Liên Hoa chết khó coi như thế nào. Lưu Anh từ trước tới giờ không phải người không giữ lời, nàng nhất định sẽ đến.

Đột nhiên một giọng nói thanh lảnh vang lên "Giờ lành đã tới, mời Tôn Thượng!"

Húc Phượng từ bên phải cánh cửa đi ra, đứng trên bậc thềm cao của đại điện. Phía sau là chỗ ngồi của Ma Tôn, bên trái là đại trưởng lão, hắn gật đầu một cái, rồi quay lại nhìn xuống dưới đại điện. Không biết vô tình hay cố ý, tầm mắt lại dừng trên người Nhuận Ngọc.

Nhuận Ngọc cũng đưa mắt nhìn Húc Phượng, Húc Phượng lúc này khoác trên người bộ hỉ phục đứng trên bậc thềm cao. Hỉ phục của Ma Giới không giống Thiên Giới. Hỉ phục Ma Giới lấy đen làm chủ đạo, ống tay áo thiêu chỉ vàng, so với hỉ phục của Thiên Giới thì nó có phần lạnh lẽo, và tăm tối vạn phần.

Nhưng bộ hỉ phục này khoác lên người Húc Phượng, Nhuận Ngọc lại thấy Húc Phượng quá rực rỡ chói mắt. Rực rỡ còn hơn bộ khải giáp vàng của hắn khi xưa, rực rỡ tới mức khiến mắt y thấy đau. Như một người mù mới nhìn thấy được ánh sáng, mà ánh sáng đó không hề nương tình, đâm thẳng vào mắt y.

Hình như đâm đau đến mức, mắt cũng thấy cay luôn rồi!

Nhuận Ngọc quay mặt đi, không nhìn Húc Phượng nữa.

Các ma tướng lúc này đồng loạt đứng lên, tươi cười nói "Chúc mừng Tôn Thượng!"

Giọng nói thanh lảnh lúc nãy lại vang lên "Cung nghênh Ma Hậu!"

Mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa điện, Nguyệt Hạ tiên nhân nắm tay Liên Hoa từng bước, từng bước, bước vào đại điện.

Một ma tướng ra đoán tiếp "Nguyệt Hạ tiên nhân, làm phiền ngài rồi!"

Nguyệt Hạ tiên nhân cười "Hôm nay là đại hôn của cháu ta, tuy rằng không biết nó lấy ai. Nhưng nếu lão phu đã đến đây rồi, chuyện chủ hôn, thôi thì cứ giao cho ta đi!"

Ma tướng nọ nghe thế, quay lại nhìn Húc Phượng, thấy hắn gật đầu. Mới quay lại cung kính nói với Nguyệt Hạ tiên nhân "Làm phiền ngài rồi, mời!"

Nguyệt Hạ tiên nhân dẫn Liên Hoa đi lên bậc thềm cao, rồi buông nàng ta ra. Nhìn Húc Phượng nói "Phượng Oa, nhận được thiệp mời của cháu, ta cũng rất bất ngờ, nhưng cũng thấy vui mừng, vì cháu đã buông bỏ được chuyện trước đây, mà mở lòng chấp nhận tình yêu mới. Cháu ấy à, nên mở lòng hơn, để có thể quay về làm Tiểu Phượng Hoàng như trước, có biết không?"

Húc Phượng cười, ánh mắt nhìn thoáng qua Nhuận Ngọc. Rồi nhìn Nguyệt Hạ tiên nhân "Húc Phượng có thể mở lòng, nhưng quay lại làm Tiểu Phượng Hoàng như trước, e rằng không thể. Húc Phượng không muốn lại làm một kẻ ngốc, bị người ta đùa giỡn trong tay nữa!"

Nguyệt Hạ tiên nhân hỏi "Phượng Oa, cháu vẫn còn hận Nhuận Ngọc sao?"

Húc Phượng không trả lời, ho khan hai tiếng, nói "Hôm nay là ngày vui của Húc Phượng, thúc phụ đừng nhắc đến những chuyện không vui!"

Nguyệt Hạ tiên nhân "..."

Lão nhắc đến chuyện không vui khi nào?

Nguyệt Hạ tiên nhân nắm tay Liên Hoa đặt vào tay Húc Phượng. Hô "Nhất bái thiên địa"

Nguyệt Hạ tiên nhân nói xong mới nhớ, đây không phải là lần đầu Húc Phượng thành thân. Dù rằng lần đó là đại hôn giả, để vạch mặt tội ác của Tuệ Hòa, nhưng trong đại hôn lần đó, Húc Phượng chỉ bái đất, không bái trời.

Và lần này cũng không ngoại lệ, Liên Hoa muốn quỳ bái, thì đã bị Húc Phượng giữ lại. Hắn cố ý nhìn thẳng Nhuận Ngọc, lạnh giọng "Bổn tọa niết bàn trùng sinh, không còn là thượng thần của Thiên Giới. Thần tịch cũng bị tước bỏ, bọn họ vốn dĩ không xem ta là điện hạ của Thiên Giới. Ta ở Ma Giới thay da đổi thịt, Ma Giới cho ta cuộc đời mới. Cho nên khi ta còn sống, tuyệt đối không bái trời. Mà chỉ bái mảnh đất Ma Giới dưới chân ta!"

Nguyệt Hạ tiên nhân lắc đầu. Phượng Oa ơi là Phượng Oa, lời này rõ ràng ngươi cố ý nói cho Nhuận Ngọc nghe. Rốt cuộc hai huynh đệ ngươi, vì sao lại đi đến bước đường này?

Nhuận Ngọc siết tay, trong lòng dậy sóng, nhưng trên môi chỉ nở nụ cười nhạt.

Húc Phượng nhìn thấy biểu tình của Nhuận Ngọc, trong lòng phẫn nộ. Nếu hiện giờ không có ai, hắn nhất định giam cầm y lại, tra hỏi y "Ngươi cười cái gì? Cuộc đời của ta bị ngươi hủy hoại, ngươi không thấy có lỗi sao? Sao ngươi có thể cười như vậy? Cười như mọi chuyện không liên quan tới ngươi? Rốt cuộc tim ngươi có màu gì?"

Húc Phượng tức giận vén mạnh tà áo, cùng Liên Hoa quỳ bái.

Thấy Húc Phượng và Liên Hoa đứng dậy. Nguyệt Hạ tiên nhân hô "Nhị bái.." Rồi đột nhiên dừng lại "Phượng Oa, phụ mẫu ngươi không còn, hay là nhị bái này hủy bỏ đi!"

Nguyệt Hạ tiên nhân nhớ không lầm, thì nhị bái này lần trước Húc Phượng bái Biện Thành Vương. Vì khi Húc Phượng ở Ma Giới, giữa ranh giới sống và chết, luôn được Biện Thành Vương giúp đỡ, nên Húc Phượng đã dành nhị bái này cho Biện Thành Vương. Nhưng hôm nay Biện Thành Vương không biết vì sao lại vắng mặt.

Húc Phượng nhìn một lượt, không thấy Biện Thành Vương, nên cũng gật đầu cho qua.

Nguyệt Hạ tiên nhân lại hô "Phu thê giao bái"

Húc Phượng và Liên Hoa quay người đứng đối diện, khom lưng cúi đầu.

Hoàn thành phu thê giao bái.

Dù vậy, buổi lễ vẫn chưa kết thúc.

Húc Phượng nắm tay Liên Hoa bước vào phía trong chỗ để Nghiệm Tâm Thạch. Hắn luôn chắn chắc hắn thích Liên Hoa, nếu không thích Liên Hoa, thì hắn sẽ không lo lắng khi thấy nàng ta bị thương như vậy. Nên ải Nghiệm Tâm Thạch này, hắn không hề thấy lo lắng.

Húc Phượng cắt ngón tay Liên Hoa, cùng nàng nhỏ máu vào Nghiệm Tâm Thạch.

Qua một lúc lâu, Nghiệm Tâm Thạch vẫn không đổi màu.

Nguyệt Hạ tiên nhân lắp bắp "Cái..cái này, Phượng Oa..cháu..tại sao..lại vậy?"

Đại trưởng lão nhíu mày "Nghiệm Tâm Thạch không đổi màu, đại hôn này không thể tính!"

Các ma tướng phía dưới cũng phản đối "Đúng vậy! Đại hôn này phải hủy bỏ, Ma Giới không thể chấp nhận Ma Hậu không yêu Ma Tôn!"

"Ta luôn cảm thấy đại hôn này tiến hành quá gấp gáp, phải chẳng trong đó còn có ẩn tình?"

"Ẩn tình cái gì? Rõ ràng Tôn Thượng chúng ta si tình với nàng ta, nhưng nàng ta lại không yêu Tôn Thượng. Vậy mà còn dám đồng ý thành thân cùng Tôn Thượng, đúng là không biết xấu hổ!"

"Ta nghĩ nàng ta chỉ muốn ngôi vị Ma Hậu thôi, có yêu gì Tôn Thượng chúng ta?"

"Đúng vậy! Hủy bỏ đi, đại hôn này phải hủy bỏ!"

Ngươi một câu, ta một câu. Đáng lẽ là một đại hôn vui vẻ, lúc này lại hỗn loạn vô cùng.

Yểm Thú bĩu môi "Chủ nhân, người xem đám người này đi, sao Nghiệm Tâm Thạch không đổi màu lại do một mình Liên Hoa kia? Biết đâu do Tôn Thượng bọn họ thì sao?"

Nhuận Ngọc lúc này cũng không rảnh rỗi trả lời Yểm Thú, mà lòng như lửa đốt, khi Lưu Anh vẫn chưa xuất hiện. Hiện tại chính là thời điểm thích hợp để ra tay, nếu bỏ qua sẽ không có cơ hội nữa.

Nhuận Ngọc đang do dự, lại nghe Húc Phượng quát lên "Câm miệng!"

Hắn nắm tay Liên Hoa, một lần nữa đưa lên Nghiệm Tâm Thạch "Bổn tọa không tin lần này lại không được!"

Kết quả Nghiêm Tâm Thạch vẫn không đổi màu.

Liên Hoa mở khăn trùm tân nương, mắt đỏ hoe nhìn Húc Phượng "Phượng Hoàng, ta yêu chàng trời đất chứng giám. Ta không biết vì sao Nghiệm Tâm Thạch này lại không đổi màu, chàng phải tin ta!"

Đại trưởng lão tức giận "Ý ngươi là Nghiệm Tâm Thạch của Ma Giới ta có vấn đề? Trước đây những cặp đôi yêu nhau trích máu vào Nghiệm Tâm Thạch, nó luôn đổi màu, tại sao đến lượt ngươi thì không?"

Liên Hoa lắc đầu, nước mắt rơi ra "Ta không biết, ta không biết!"

Nguyệt Hạ tiên nhân chưa từng nhìn thấy mặt Liên Hoa, nên lúc này nhìn thấy có hơi ngạc nhiên. Mặt của người này, giống với Cẩm Mịch như đúc, chẳng trách Húc Phượng lại muốn cưới nàng ta.

Nguyệt Hạ tiên nhân lên tiếng "Phượng Oa, cháu chắc chắn cháu yêu nàng ta chứ?"

Húc Phượng hỏi "Ý của thúc phụ là sao?"

Nguyệt Hạ tiên nhân chậm rãi nói "Cháu thật sự yêu nàng ta, hay yêu gương mặt của nàng ta? Cháu có tự hỏi lòng mình, tình cảm cháu dành cho nàng ta, giống với Cẩm Mịch trước đây hay không? Hay do cháu ngộ nhận?"

Húc Phượng kiên định "Ta không ngộ nhận, hôm nay ta nhất định phải cưới Liên Hoa!"

Dứt lời tự cắt ngón tay, nhỏ máu vào Nghiệm Tâm Thạch "Chỉ cần tính máu của ta là đủ!"

Đại trưởng lão tức giận "Không được! Không qua được ải Nghiệm Tâm Thạch, hôn lễ này không được tính!"

Húc Phượng đem Liên Hoa ra sau lưng, đứng đối diện với đại trưởng lão. Lạnh giọng "Bổn tọa là Ma Tôn, bổn tọa nói tính là tính!"

Đại trưởng lão kiên định "Cho dù là Ma Tôn, cũng không có quyền phá vỡ phong tục của Ma Giới!"

Các ma tướng dưới đại điện cũng xen vào.

"Đúng vậy! Phong tục của Ma Giới, không phải nói là phá. Cho dù là Ma Tôn cũng không được tùy tiện phá vỡ!"

"Từ trước tới giờ, Tôn Thượng luôn nể mặt đại trưởng lão và Biện Thành Vương nhất. Sao hôm nay lại vì một nữ nhân không yêu mình, lại làm càn như vậy?"

"Từ khi nữ nhân kia xuất hiện, ta thấy Tôn Thượng thay đổi rất nhiều!"

"Nữ nhân kia thuộc Yêu Giới, mà Yêu Giới lại thông thạo yêu thuật. Có khi nào nữ nhân kia dùng yêu thuật với Tôn Thượng chúng ta không?"

Mọi người lại được một phen bàn tán hỗn loạn.

Liên Hoa lúc này lùi ra sau, liên tục lắc đầu "Không có, ta không có. Ta thật lòng yêu Phượng Hoàng, sao các người không tin ta?"

Húc Phượng nói "Ta tin nàng!"

Dứt lời muốn đi đến nắm tay Liên Hoa, nhưng đột nhiên bị linh lực đại trưởng lão trói lại.

"Ma Giới nhất định không chấp nhận Ma Hậu không qua được ải Nghiêm Tâm Thạch. Nếu Tôn Thượng đồng ý hủy bỏ đại hôn này, ta sẽ để nữ nhân kia ở lại Ma Giới. Nhưng nếu Tôn Thượng một mực muốn tiến hành đại hôn, thứ lỗi, nữ nhân kia phải bị đuổi khỏi Ma Giới!"

Chính vào lúc này, đồng tử Nhuận Ngọc lóe sáng, động thân một cái. Chớp mắt đứng đối diện Liên Hoa, Xích Tiêu Kiếm trên tay chém xuống, y phục nàng ta bị chém rách ra, máu theo chỗ vết thương chảy xuống.

Vì Xích Tiêu Kiếm có khả năng trảm yêu trừ ma, mà Liên Hoa lại thuộc Yêu Giới, nên khi bị Xích Tiêu Kiếm chém trúng, chỗ da thịt liền bị thối rửa mục nát.

Liên Hoa hét lên "Aaa, đau quá, đau quá!"

Nhuận Ngọc lại đâm đến, muốn một kiếm này sẽ giết chết Liên Hoa. Nhưng vào lúc này, đồng tử Húc Phượng hiện lên màu máu. Linh lực phát động, đánh nát linh lực của đại trưởng lão. Khi Xích Tiêu Kiếm gần đâm trúng Liên Hoa, một thân ảnh đã chặn trước nàng ta. Húc Phượng một tay dùng Vẫn Ma Xử cản lại Xích Tiêu Kiếm đâm đến.

Mà một tay khác của hắn lại cầm Phượng Linh kiếm, đâm vào người đối diện.

"Chủ nhân!!" Yểm Thú hét lên.

Phượng Linh kiếm trong tay Húc Phượng cắm xuyên qua người Nhuận Ngọc.

Máu từ miệng Nhuận Ngọc trào ra, mặt y trắng bệch. Nhưng y không quên thu lại Xích Tiêu Kiếm, vì trong người Húc Phượng có máu của ma tộc. Nếu bị Xích Tiêu Kiếm làm bị thương, sẽ vô cùng đau đớn.

Húc Phượng cũng thu Vẫn Ma Xử về, nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của Nhuận Ngọc, đồng tử lạnh băng có chút xao động. Liên Hoa lúc này kéo kéo áo hắn "Phượng Hoàng, ta đau"

Đồng tử Húc Phượng trở lạnh, không nương tình đánh một chưởng vào vai Nhuận Ngọc, khiến y văng xuống giữa đại diện, phun ra một ngụm máu tươi. Dẫu vậy, y vẫn chống tay kiên trì đứng vậy, vẻ mặt không biểu tình.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, không ai ngờ đến đại hôn này càng đi càng xa rời quỹ đạo. Nên đại điện lúc này vô cùng hỗn loạn. Không ai để ý đến, khi Phượng Linh kiếm theo lực đánh của Húc Phượng rút khỏi người Nhuận Ngọc, một giọt máu trên kiếm văng ra, dính vào Nghiệm Tâm Thạch.

Yểm Thú đi đến bên cạnh Nhuận Ngọc, mắt đỏ hoe. Bàn tay run run bịt lại miệng vết thương "Chủ nhân, đau lắm phải không?"

Giọng Húc Phượng trên bậc thềm cao lạnh lẽo vang đến "Ám sát Ma Hậu, chính là tội chết. Bắt lại hết cho bổn tọa!"

Nhuận Ngọc đưa mắt nhìn Húc Phượng "Chuyện này là một mình ta làm, không liên quan đến Yểm nhi. Ngươi tha cho nó đi!"

Thân hình Húc Phượng khẽ động, lập tức đứng sau lưng Nhuận Ngọc. Linh lực phát động, đánh văng Yểm Thú ra một khoảng, một tay hắn vòng qua cổ Nhuận Ngọc, giam y bên trong "Đến giờ phút này, ngươi còn nghĩ cho người khác?"

Nhuận Ngọc không trả lời.

Húc Phượng nói "Bổn tọa đã nói ngươi đừng đụng vào Liên Hoa, tại sao ngươi lại không nghe lời như vậy?"

Yểm Thú xông đến "Ngươi buông chủ nhân ta ra!"

Bàn tay Húc Phượng tích tụ linh lực, đánh về phía Yểm Thú.

Nhưng ngay lúc này, Nhuận Ngọc triệu hồi Xích Tiêu Kiếm trong tay, dùng linh lực đẩy Xích Tiêu Kiếm về phía Yểm Thú. Xích Tiêu Kiếm phát động kết giới, đỡ lại một chưởng của Húc Phượng.

Yểm Thú bắt lấy Xích Tiêu Kiếm, muốn lần nữa xông đến Húc Phượng. Nhưng Nhuận Ngọc đã hét lên "Xích Tiêu Kiếm! Đưa Yểm nhi về Thiên Giới!"

Xích Tiêu Kiếm sáng lên, cùng Yểm Thú biến mất.

Húc Phượng quát lên "Đuổi theo cho bổn tọa!"

Húc Phượng vừa dứt lời, đại điện đột nhiên nổi gió. Y phục của mọi người cũng bị cơn gió thổi bay phấp phới.

"Rầm" một tiếng, tất cả cánh cửa bất chợt đóng lại.

Thân hình Nhuận Ngọc lóe sáng, thoát khỏi vòng tay Húc Phượng, đứng chặn ở cửa.

Bạch y phấp phới, mái tóc hơi loạn, khuôn mặt trắng bệch, vết thương bị kiếm đâm vẫn không ngừng chảy máu, nhưng ánh mắt lại lạnh thấu xương. Ngạo nghễ đứng thẳng, Huyền Băng kiếm trong tay nắm chặt.

"Kẻ nào dám bước qua cánh cửa này. Giết!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me