TruyenFull.Me

Phuong Hoang Va Rong Trang Huc Phuong X Nhuan Ngoc Dong Nhan Van

"Kẻ nào dám bước qua cánh cửa này. Giết!"

Các ma binh đưa mắt nhìn nhau, nhưng không dám tiến lên. Một phần vị khí thế Nhuận Ngọc quá bức người, một phần vì đây là Nhuận Ngọc, nên họ không dám manh động.

Còn nhớ lần trước một trong số bọn họ đã thấy Ma Tôn nổi giận thế nào khi A Đại vô lễ với Thiên Đế đời trước này. Người của Ma Giới tuy rằng không nói, nhưng luôn ngầm biết Ma Tôn của bọn họ đối với vị Thiên Đế đời trước này rất khác với mọi người.

Tuy nói rằng Thiên Đế này là tù binh, nhưng Ma Tôn của bọn họ chưa từng giam cầm y đúng nghĩa. Còn đưa y đến Ngu Cương cung, nhường phòng hắn cho y. Thì đủ thấy Ma Tôn đối với y đặc biệt hơn người khác.

Như có một ma binh từng nói "Ma Tôn của chúng ta với Thiên Đế đời trước, chính là kiểu. Người nhà ấy à, có thể ghét nhau, nhưng sẽ không để người ngoài bắt nạt!"

Hôm nay dù rằng Ma Tôn khiến Thiên Đế này bị thương đi. Thì bọn họ cũng không dám vì thế mà đánh nhau với y. Nếu bọn họ khiến y bị thương, Ma Tôn hết giận y, thì chẳng phải sẽ trút giận lên bọn họ sao?

Tính tình Ma Tôn này hỉ nộ vô thường. Ai mà biết hắn sẽ nổi điên lúc nào chứ!

Nguyệt Hạ tiên nhân đột nhiên lên tiếng "Phượng Oa, Liên Hoa vẫn chưa được tính là Ma Hậu. Nên không thể nào nói ám sát Ma Hậu được, chuyện này hay là bỏ qua đi"

Nhuận Ngọc thoáng nhìn qua Nguyệt Hạ tiên nhân, người thúc phụ này, bấy lâu nay ngay cả mặt y cũng không muốn nhìn. Y không nghĩ hôm nay người lại nói giúp y.

Húc Phượng nhìn thấy vết thương Nhuận Ngọc không ngừng chảy máu, mà y còn ra sức bảo vệ người khác. Hắn vừa tức giận, lại vừa thấy ngực đau nhói, không hiểu vì sao?

Vì sao hắn lại làm y bị thương?

Hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết, lúc hắn thấy y sắp giết chết Liên Hoa, hắn dường như mất kiểm soát, không điều khiển được mình, mà ra tay với y.

Thật ra lúc Phượng Linh kiếm đâm xuyên qua người y, hắn cũng dường như bị đâm một kiếm. Rõ ràng là thấy đau lòng như vậy, nhưng bàn tay vẫn không kiềm được, mà đánh y thêm một chưởng, còn phán y tội chết.

Nhưng lúc này có nhiều người như vậy, hắn thân là Ma Tôn, lời đã nói ra sao có thể thu hồi?

Nhân lúc Nguyệt Hạ tiên nhân mở lời, Húc Phượng theo đó mà mượn nước đẩy thuyền.

"Tội chết có thể tha, tội sống khó tha. Giam vào đại lao, chờ bổn tọa xử tội sau!"

Vài ma binh tiến lên định bắt Nhuận Ngọc, y liếc mắt nhìn bọn họ, bọn họ liền lui lại.

Húc Phượng thấy thế lạnh giọng "Nhuận Ngọc! Có phải ngươi muốn bổn tọa đích thân lên Thiên Giới bắt Yểm Thú về phải không?"

Nhuận Ngọc đưa mắt nhìn Húc Phượng hồi lâu. Một câu cũng không nói, chỉ đơn giản là nhìn hắn. Cuối cùng cười nhạt một cái, thu lại Huyền Băng kiếm, để ma binh dẫn đi.

Bàn tay trong ống tay áo Húc Phượng siết chặt lại. Hắn không nhìn nhầm, ánh mắt của Nhuận Ngọc là thất vọng, còn có..bi thương.

Còn có nụ cười khi thu lại kiếm.

Nếu là lúc trước, nhìn thấy Nhuận Ngọc cười như vậy, hắn nhất định tức giận, cho rằng y đang chế giễu hắn. Nhưng mà lúc này, lại thấy nụ cười đó như đang tự chế giễu bản thân y.

Khiến lòng hắn có chút không yên, hắn khiến y tổn thương sao?

Hắn có phải hơi quá đáng với y không?

Đột nhiên một người la lên "Nghiệm Tâm Thạch..Nghiệm..Tâm Thạch. Đổi..đổi màu rồi"

Mặt Liên Hoa có chút cứng lại, nhưng rất nhanh sau đó liền trở về bình thường. Nàng ta cười tươi với Húc Phượng "Phượng Hoàng, Nghiệm Tâm Thạch đổi màu rồi"

Húc Phượng nghe thế chỉ gật đầu.

Nghiêm Tâm Thạch là thánh vật của Ma Giới, dù rằng không biết tại sao đến giờ mới đổi màu, nhưng sự thật thì nó vẫn đổi màu. Một màn chất vấn lúc nãy, giờ nghĩ lại như trò cười. Nên các trưởng lão chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết nên làm thế nào.

Đại trưởng lão bất đắc dĩ mở miệng "Chúc mừng Ma Tôn, chúc mừng Ma Hậu!"

Những người dưới đại điện cũng đồng loạt quỳ xuống "Chúc mừng Ma Tôn, chúc mừng Ma Hậu!"

Húc Phượng thật sự muốn cười. Một khắc trước họ còn muốn ngăn cản hắn cưới Liên Hoa. Một khắc sau đã thừa nhận Liên Hoa là Ma Hậu.

Mà hắn ngay lúc này càng muốn cười chính bản thân mình. Một khắc trước hắn nhất định phải lấy Liên Hoa, mà vào thời khắc này, hắn đột nhiên..không muốn nữa.

Liên Hoa đột nhiên mở miệng hỏi đại trưởng lão "Nếu ta đã là Ma Hậu, vậy Nhuận Ngọc có tính là ám sát Ma Hậu không?"

Đại trưởng lão gật gù "Quả thật nên tính!"

Húc Phượng lạnh giọng "Chuyện của Nhuận Ngọc bổn tọa sẽ tự xử lý, không cho phép kẻ khác nhúng tay vào!"

Liên Hoa muốn phản bác Húc Phượng. Nguyệt Hạ tiên nhân đã kịp nói trước. Lời nói chứa đầy ẩn ý, nhắm vào Liên Hoa.

"Ma Hậu! Lão phu kính ngươi một tiếng Ma Hậu. Nhưng ngôi vị Ma Hậu này ngươi làm sao mà có, tự trong lòng ngươi hiểu rõ. Chừa cho nhau một con đường sống, ngày sau sẽ tốt cho ngươi!"

Nụ cười trên môi Liên Hoa có chút cứng lại.

Nguyệt Hạ tiên nhân không để ý đến nàng ta nữa, quay sang nói với Húc Phượng "Phượng Oa, thúc phụ thật lòng khuyên nhủ cháu. Muốn xử tội chết cho Nhuận Ngọc, phải suy nghĩ cho thật kỹ. Tuy rằng lão phu không thích nó, nhưng nó vẫn là cháu của ta, ta cũng không muốn thấy nó chết. Mà nó chết đi rồi, người hối hận nhất chỉ có cháu thôi!"

Nguyệt Hạ tiên nhân lắc đầu thở dài "Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên!"

Dứt lời, liền hóa thành ánh sáng trắng biến mất, cũng không ở lại Ma Giới nữa.

Liên Hoa mở miệng "Phượng.."

Húc Phượng cắt ngang "Đủ rồi, đừng nói nữa!"

Hắn nhìn mọi người một lượt, lạnh giọng "Không có lệnh của bổn tọa, không ai được phép động vào Nhuận Ngọc!"

(•)

Liên Hoa nhìn hai tay Nhuận Ngọc bị treo trên tường. Nàng ta cười rộ lên "Thiên Đế đời trước, cũng chỉ có như vậy?"

Nhuận Ngọc không trả lời.

Liên Hoa hỏi "Ngươi có biết tại sao Lưu Anh lại không đến được không?"

Nhìn thấy đồng tử Nhuận Ngọc khẽ động. Liên Hoa nói "Chính ta là người nói cho Biện Thành Vương biết, nữ nhi ông ta muốn ám sát ta, nên ông ta đã nhốt Lưu Anh lại!"

Liên Hoa lấy ống tay áo che miệng, khẽ cười "Chuyện này phải đa tạ Lưu Anh. Nàng ta từng nói 'không cần đợi đến ngày mai, hôm nay ta phải giết ngươi' cho nên ta liền biết, các ngươi muốn nhân lúc đại hôn mà giết ta!"

Liên Hoa lại cười rộ lên "Các ngươi tưởng ta không biết về Nghiệm Tâm Thạch sao? Ta chỉ muốn mượn chiêu gậy ông đập lưng ông mà thôi. Ta biết ngươi nhất định sẽ ám sát ta, lúc đó ta chỉ cần nói ngươi cố tình tráo Nghiệm Tâm Thạch, thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết. Chỉ là ta lại không ngờ.."

Ánh mắt nàng ta sắc lạnh, không nói thêm nữa.

Chỉ là ta không ngờ, Nghiệm Tâm Thạch vì dính máu của ngươi mà đổi màu.

Đúng vậy!

Lúc máu của Nhuận Ngọc dính vào Nghiệm Tâm Thạch, nàng đã thấy, mà nàng lại không ngờ, Nghiệm Tâm Thạch vì thế mà đổi màu.

Chả trách dù Húc Phượng bị nàng hạ cổ, hắn vẫn có cảm xúc với y. Chả trách dù y khiến nàng bị thương nặng, hắn cũng không ra tay giết y.

Vì người trong lòng Húc Phượng là Nhuận Ngọc!

Nhưng sự thật này, nàng sẽ không nói cho y nghe!

Nguyệt Hạ tiên nhân có lẽ cũng nhìn thấy, nên mới nói những lời ẩn ý đó để cảnh cáo nàng. Nhưng có lẽ lão sẽ không nói ra, nhìn thấy hai đứa cháu của mình có tình cảm với nhau, đương nhiên là không thể chấp nhận được.

Nhưng không thể vì bị Nguyệt Hạ tiên nhân cảnh cáo, mà nàng có thể dễ dàng bỏ qua cho Nhuận Ngọc này được.

Nếu Nhuận Ngọc còn tồn tại, nhất định về sau sẽ phá hoại đại nghiệp của nàng.

Nàng không thể để chuyện đó xảy ra!

Liên Hoa nhìn gương mặt trắng bệch của Nhuận Ngọc, nói "Ta quên nói với ngươi, Nghiệm Tâm Thạch đã đổi màu rồi, hiện giờ ta chính là Ma Hậu của Ma Giới!"

Nhìn thấy đồng tử Nhuận Ngọc khẽ động. Liên Hoa nhếch miệng cười "Phượng Hoàng thật sự rất yêu ta, còn giao ngươi cho ta. Để ta muốn làm gì ngươi thì làm!"

Nhưng mà khổ nổi, nàng không thể khiến Nhuận Ngọc chết đi, nếu Nhuận Ngọc chết đi, thì Húc Phượng sẽ đau lòng. Mà Húc Phượng đau lòng, thì Cổ Huyết Tình sẽ được giải.

Cho nên nàng chỉ cần khiến Nhuận Ngọc đau lòng, khiến y hết hy vọng, khiến y không muốn ở lại Ma Giới, không muốn ở lại bên cạnh Húc Phượng, lúc đó y sẽ quay về Thiên Giới, không cản chân đại nghiệp của nàng.

Liên Hoa tỏa vẻ đau lòng "Ta thật không ngờ Phượng Hoàng đối với ngươi lại tuyệt tình như vậy, dù sao ngươi cũng là huynh trưởng của chàng mà?"

Nhuận Ngọc lạnh giọng "Đừng có nói nhảm, muốn giết thì giết!"

Liên Hoa bật cười "Được! Sảng khoái lắm, ta rất thích!"

Nàng ta đưa tay bóp chặt cổ Nhuận Ngọc, nghiến răng ken két "Thanh kiếm chết tiệt kia của ngươi, khiến da thịt ta thói rửa, không thể nào hồi phục được, ngươi có biết không?"

Nhuận Ngọc nhếch miệng cười.

Liên Hoa thấy thế điên tiết "Người đâu!"

Một ma binh chạy vào, cung kính cúi đầu "Người cần gì ạ?"

Liên Hoa buông tay khỏi cổ Nhuận Ngọc, lạnh giọng "Đánh hắn cho bổn cung!"

Ma binh nhìn Nhuận Ngọc, rồi cung kính cúi đầu với Liên Hoa. Do dự mở miệng "Tôn Thượng đã nói.."

Còn chưa kịp nói hết, tay phải Liên Hoa đã bùng lên ngọn lửa, đánh vào ma binh kia. Nàng ta tức giận "Vô dụng!"

Ma binh kia bị thiêu thành tro bụi, những ma binh ở ngoài nhà lao toát cả mồ hôi lạnh.

Nữ nhân này, ra tay cũng thật tàn nhẫn.

Thiên Đế đời trước kia vốn dĩ chỉ bị giam trong đại lao, đột nhiên nữ nhân này đến bắt bọn họ treo y lên tường, dù sao nàng ta cũng là Ma Hậu, không thể không làm theo.

Nhưng việc treo và đánh là hai chuyện khác nhau. Nếu bọn họ đánh y, Ma Tôn trách tội xuống, thì nữ nhân kia chỉ cần lấy bọn họ ra làm bia là thoát được tội. Còn bọn họ chắc chắn sẽ bị thiêu cho đến chết.

Liên Hoa lạnh giọng "Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Mau vào đây đánh hắn cho bổn cung!"

Những ma binh đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai tiến lên.

Liên Hoa tức giận.

Đột nhiên một tỳ nữ tiếng vào, cung kính cúi đầu với Liên Hoa "Nương nương bớt giận, bọn họ không làm, thì để nô tỳ làm"

Tỳ nữ này không ai khác, chính là người lần trước bị Lưu Anh bắt đến để vạch tội Liên Hoa, nhưng ả ta lại nói dối để giúp Liên Hoa, kể từ ngày đó ả ta cũng đi theo Liên Hoa.

Liên Hoa cười hài lòng, trên lòng bàn tay xuất hiện một viên đan dược, nhét vào miệng Nhuận Ngọc, ép y nuốt xuống.

Nhuận Ngọc nuốt xuống đan dược, chỉ trong một chốc lát, sừng rồng trên trán y mọc ra, đuôi rồng cũng lấp lánh hiện ra.

Đây chính là đan dược lần trước nàng cho Yêu Vương uống, đan dược này khiến đối phương hiện ra chân thân, linh lực suy yếu.

Liên Hoa cầm chủy thủ trong tay, đưa cho tỳ nữ kia "Tiểu Thúy, cắt sừng hắn, róc vảy hắn cho bổn cung!"

Tiểu Thúy tuy rằng muốn lập công trước mặt Liên Hoa, nhưng nghe nàng ta nói thế, bàn tay không kìm được run rẩy "Nương nương, nếu Tôn Thượng biết.."

Liên Hoa cắt ngang "Bổn cung tự biết tính toán!"

Húc Phượng không cho ai động vào Nhuận Ngọc, vậy thì nàng cứ động, hắn làm gì được nàng?

Húc Phượng cũng không giết nàng, nàng còn sợ gì chứ?

Tiểu Thúy nhận chủy thủ, giơ cao chủy thủ đến gần sừng Nhuận Ngọc. Nhắm mắt chém mạnh xuống, máu liền văng ra, dính vào mặt ả, ả hoảng sợ văng chủy thủ xuống đất.

"Aaa!! Nương nương, nô tỳ sợ!"

Gương mặt Nhuận Ngọc càng trắng bệch, y mím chặt môi, không kêu rên một tiếng.

Liên Hoa cả giận "Vô dụng!"

Nàng ta cúi người nhặt chủy thủ lên, nhìn mồ hồi lạnh hòa với máu chảy trên trán Nhuận Ngọc. Nàng ta khẽ cười "Chỉ cần ngươi mở miệng cầu xin bổn cung, bổn cung sẽ tha cho ngươi!"

Ánh mắt Nhuận Ngọc lạnh thấu nhìn vào Liên Hoa, mở miệng "Mệnh Rồng của bổn tọa, yêu nữ như ngươi, không nhận nổi!"

Liên Hoa tức giận, tích tụ linh lực vào chủy thủ, giơ lên chém đứt sừng còn lại của Nhuận Ngọc, nghiến răng "Để hôm nay bổn cung xem ngươi có còn mệnh Rồng nữa không!"

Nhuận Ngọc cắn chặt môi tới bật máu, toàn thân run rẩy, nhưng vẫn không kêu rên.

Liên Hoa bị sự kiên cường của Nhuận Ngọc chọc giận, nàng ta ngồi xổm xuống nhìn chiếc đuôi sáng lấp lánh động lòng người của Nhuận Ngoc. Chủy thủ tích đầy linh lực trên tay không nương tình đâm xuống, một lần rồi lại một lần, róc lên từng miếng vảy của y.

Thân thể Nhuận Ngọc run lẩy bẩy, đôi môi bị y cắn nát tới máu thịt lẫn lộn. Y có thể cảm nhận được cơn đau càng ngày càng lớn, dường như cắn nuốt xương cốt y.

Cơn đau này lúc nhỏ không biết y đã trải qua bao nhiêu lần, quen thuộc tới nổi y nghĩ rằng lần sau sẽ không đau như vậy nữa. Nhưng là y tự lừa mình dối người mà thôi, thật ra lần nào cũng đau, đau đến nổi y nghĩ rằng ai đó đâm y một kiếm, khiến y chết ngay lập tức còn dễ chịu hơn.

Y bị thương rất nhiều lần, cơn đau nào cũng từng trải qua. So với ba vạn lôi hình thì cơn đau giờ phút này đúng là không bằng. Nhưng cơn đau cắt sừng, róc vảy lại khiến y bị ám ảnh, ám ảnh vô cùng lớn. Nó khiến tâm y đau, lòng y lạnh, thân thể không kiềm được mà run rẩy kịch liệt, trước mắt mơ hồ.

Qua hồi lâu sau, Nhuận Ngọc cảm nhận được hai tay đang bị treo của y được thả ra. Cả người y liền ngã xuống đất. Giọng nói Liên Hoa vang lên "Không có lệnh của bổn cung, không ai được trị thương cho hắn!"

Giọng nói vừa dứt, Nhuận Ngọc cảm nhận một cổ linh lực đánh vào ngực y nóng rát. Độ nóng cùng sức mạnh không thể so với Lưu Ly Tịnh Hỏa của Húc Phượng, nhưng vẫn khiến y phun ra ngụm máu, trước ngực như lửa đốt, mất đi ý thức.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Nhuận Ngọc từ từ mở mắt. Xung quanh lúc này không một bóng người, y cố gắng chống tay ngồi dậy, dựa người vào thanh sắt đại lao, đan dược trong người vẫn chưa hết tác dụng, nên y không thể thu lại đuôi rồng.

Bạch y trên người bị máu nhuộm đỏ, mùi máu tanh nồng đậm khiến y nhíu mày. Đưa mắt nhìn đuôi rồng khó khăn lắm mới hoàn chỉnh của mình, giờ phút này máu thịt lẫn lộn, khó coi đến mức không muốn nhìn.

Nhuận Ngọc quay mặt đi, rõ ràng y không khóc, nhưng nước mặt lại rơi ra.

Không phải y khóc vì đau, chỉ là y sợ hãi cảm giác này. Lạnh lẽo tới tận xương tận tủy.

Nhuận Ngọc tưởng bản thân đã quen với cảm giác một mình, nhưng khi tỉnh lại, không có ai bên cạnh, sự lạnh lẽo trong lòng dâng lên. Y mới biết, y cũng muốn được người khác ôm vào lòng, cũng muốn được người khác dùng vòng tay sưởi ấm. Nhưng chưa từng có ai đối với y như vậy.

Lúc trước, bây giờ, sau này, cũng sẽ không có ai đối với y như vậy.

Thứ y muốn thật sự không nhiều, chỉ cần người y yêu cho y một chút ấm áp là được. Một chút, rồi lại một chút, sưởi ấm sự lạnh lẽo trong lòng y, nhưng người đó mãi mãi chẳng hiểu được lòng y. Dù hắn có hiểu đi chăng nữa, hắn cũng không nguyện ý cho y.

Y nghĩ rằng chỉ cần y cố gắng một chút, y kiên trì một chút, y ở lại bên cạnh hắn lâu một chút, thì sẽ có một ngày hắn nhìn ra cái tốt của y. Y chẳng dám mơ tưởng hắn sẽ thích y, chỉ cần hắn cho y một chút ấm áp, hắn không ghét y nữa, thì y đã mãn nguyện rồi.

Nghĩ tới đây, Nhuận Ngọc cười tự giễu "Nhuận Ngọc, sao ngươi lại ngu ngốc như vậy? Hắn để nữ nhân của hắn đến hành hạ ngươi. Ngươi còn muốn hắn cho ngươi ấm áp sao?"

Nhuận Ngọc bật cười thành tiếng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi ra. Mùi máu tanh tràn lên, Nhuận Ngọc phun ra một ngụm máu. Y vẫn mặc kệ, vẫn tiếp tục cười.

"Haha Húc Phượng, Húc Phượng haha. Sao ngươi không dứt khoát giết ta luôn đi!"

Cuối cùng Nhuận Ngọc cũng không cười nữa, mà đưa tay ôm lấy mặt nấc nghẹn.

Nhuận Ngọc không dám phát ra tiếng khóc, cho nên tiếng khóc liền nghẹn lại trong cổ họng.

Cơn đau khắp người truyền đến, cũng không đau bằng tâm y lúc này. Trái tim co rút đau đớn, như bị ai lấy ra cắn xé vò nát, khiến y tưởng chừng không thở được nữa.

Đột nhiên cảm nhận được khí tức Húc Phượng đang đến gần, Nhuận Ngọc liền lau sạch nước mắt, nhắm chặt mắt lại.

Nhuận Ngọc nghe thấy cánh cửa đại lao mở ra, hồi lâu sau lại nghe giọng Húc Phượng tức giận vang lên "Là ai làm?"

Một giọng khác run rẩy vang lên "Là Ma Hậu ạ. Bọn tiểu nhân đã cố gắng khuyên ngăn, nhưng Ma Hậu vẫn không dừng tay"

"Xin Tôn Thượng tha mạng!"

"Xin Tôn Thượng tha mạng!"

Nhuận Ngọc không biết Húc Phượng làm gì, mà lại nghe được những âm thanh đồng loạt xin tha mạng. Nhưng y thật sự muốn cười, Liên Hoa nói rằng hắn giao y cho nàng ta,  mặc nàng ta muốn làm gì thì làm. Bây giờ hắn lại giả vờ đến hỏi tội cho ai xem?

"Cút!!"

Sau tiếng 'cút' của Húc Phượng, Nhuận Ngọc cũng không nghe thấy âm thanh gì nữa.

Nhuận Ngọc cảm nhận được hơi thở Húc Phượng gần sát bên y, khiến y có chút run rẩy, nhưng y vẫn không mở mắt, y thật sự không muốn nhìn thấy hắn vào lúc này.

Nhuận Ngọc lại cảm nhận được bàn tay hắn vuốt ve mặt y, giọng hắn có chút run rẩy, gọi tên y "Nhuận Ngọc"

"Nhuận Ngọc"

"Nhuận Ngọc, ta biết là ngươi tỉnh"

"Nhuận Ngọc, xin lỗi"

"Nhuận Ngọc, mở mắt nhìn ta có được không?"

Nhuận Ngọc cuối cùng cũng mở mắt nhìn thẳng Húc Phượng, y nhếch miệng cười nhạt, hỏi "Chỉ còn có vảy ngược thôi, ngươi muốn róc luôn không?"

Húc Phượng kéo Nhuận Ngọc ôm vào lòng, lắc đầu "Nhuận Ngọc, ngươi đừng cười như vậy, cũng đừng nói như vậy"

Nhuận Ngọc cảm nhận được đan dược hết tác dụng, liền thu lại đuôi rồng, không muốn để Húc Phượng nhìn thấy bộ dạng khó coi của mình. Y dùng linh lực còn xót lại trong người, đẩy mạnh Húc Phượng ra, rồi chống tay đứng dậy. Vừa đừng dậy đã cảm nhận được cơn đau từ hai chân truyền đến.

Vì đuôi rồng của y bị thương, nên khi hóa lại thành chân mà đứng, như có ngàn mũi kim đâm vào lòng bàn chân, khiến y nhíu chặt mày, cố gắng đứng vững. Y quay lưng về phía Húc Phượng.

"Ma Tôn đại nhân không phải đến vì mục đích dùng hình với ta, thì phiền ngài cút. Tù binh như ta không tiếp nổi ngài!"

Húc Phượng từ phía sau ôm lấy Nhuận Ngọc, giọng hắn có chút bất lực "Nhuận Ngọc, ngươi đừng nói chuyện với ta như vậy"

Hai chân Nhuận Ngọc truyền đến cơn đau, y cũng không dám giãy loạn, mặc cho Húc Phượng ôm lấy y. Dù sao lúc này tâm y rất lạnh, cái ôm này coi như hắn bố thí cho y đi.

Giọng Húc Phượng vang lên "Nhuận Ngọc, là ta quá đáng, ta xin lỗi ngươi"

Nhuận Ngọc không trả lời.

"Nhuận Ngọc, đừng giận nữa có được không?"

Nhuận Ngọc không trả lời.

"Nhuận Ngọc, ngươi đừng như vậy"

Nhuận Ngọc vẫn không trả lời.

"Nhuận Ngọc, ta phải làm thế nào ngươi mới hết giận?"

"Giết Liên Hoa đi!" Nhuận Ngọc đáp.

Nhuận Ngọc quay người lại, đối diện với Húc Phượng. Ánh mắt y sắc lạnh, gằn từng tiếng "Dùng Xích Tiêu Kiếm, từng kiếm, từng kiếm, chém tất cả đuôi nàng ta xuống. Ta muốn nàng ta chết không toàn thây!"

Húc Phượng không đáp.

Nhuận Ngọc cười lạnh "Ngươi không làm được sao?"

Húc Phượng mở miệng "Ngoại trừ chuyện này, chuyện gì ta cũng hứa với ngươi"

Nhuận Ngọc lắc đầu "Ta chỉ muốn chuyện này!"

Húc Phượng cũng lắc đầu "Không được! Chuyện gì ta cũng hứa với ngươi, chỉ riêng chuyện này!"

Nhuận Ngọc trầm mặc hồi lâu, rồi nói "Vậy ngươi buông tha ta đi, ta muốn về Thiên Giới!"

"Không được!" Húc Phượng ôm Nhuận Ngọc vào lòng. Giọng lạnh đi "Ta không buông, không muốn buông. Dù ngươi có giận ta, không nói chuyện với ta, ghét ta, ta cũng không cho ngươi về Thiên Giới! Nhuận Ngọc, ta đã từng nói, đời này, kiếp này, ngươi chỉ có thể ở lại bên cạnh ta! Chỉ cần Húc Phượng ta còn sống, ngươi đừng mong rời khỏi ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me