TruyenFull.Me

Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)

34. Ngẫm lại, sau này ắt hẳn phú quý vô song...

angellove_3091991

Tác giả: Đông Trúc

Biên tập: Meo687

----


"Từ nhỏ, phụ thân con vì chuyện muội muội thất lạc mà hết mực nuông chiều con, chẳng ngờ lại nuông chiều đến mức... "

"Điện hạ!"

Tiếng gọi của ma ma bên cạnh kéo Trưởng Công chúa Tấn Ninh ra khỏi cơn tức giận. "Đại tiểu thư chẳng làm gì cả... Hôm nay tại yến tiệc, Đại tiểu thư đã xử sự rất tốt.... "

Dù sao thì Tạ Uyển Yên cũng là chuẩn Thái tử phi, là mẫu nghi thiên hạ trong tương lai... Nếu chuyện nàng ta hãm hại muội muội, hủy hoại danh tiết muội muội truyền ra ngoài, thì sau này làm sao có thể xứng đáng với vị trí mẫu nghi thiên hạ?

"Thôi vậy.... "

Trưởng Công chúa Tấn Ninh nghĩ đến Phò mã hôn mê bất tỉnh, liền ôm ngực, không muốn nhìn Tạ Uyển Yên thêm nữa.

"Hôm nay con về viện mình sao chép hai lần kinh Phật cầu phúc cho phụ thân, chưa chép xong thì không được bước ra khỏi cửa nửa bước!"

"Mẫu thân... "

Tạ Uyển Yên trăm ngàn lần không cam lòng, nhưng thấy sắc mặt khó coi của Trưởng Công chúa Tấn Ninh, nàng ta cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, "Vâng... Nữ nhi hiểu rồi... "

Mãi đến khi Tạ Uyển Yên rời đi, dáng vẻ căng cứng của Trưởng Công chúa Tấn Ninh mới đột nhiên trở nên mệt mỏi, kiệt quệ. "Giờ Phò mã thì hôn mê bất tỉnh, hai đứa con gái thì chỉ biết tranh đấu lẫn nhau. Cả phủ Công chúa to lớn này... Bổn cung vậy mà chẳng có ai để nương tựa... "

"Điện hạ... Người vẫn còn có nô tỳ, còn có tiểu Thế tử...Người không thể ngã quỵ được đâu... "

"Tiểu Thế tử... Nếu Uyển Yên sinh ra đã là con trai thì tốt biết bao..."

*

Sau khi trở về phủ Tạ, việc đầu tiên Tạ Dư Vi làm là đến thỉnh an Tạ lão phu nhân. Ban ngày, lão phu nhân có nghe nói về chuyện xảy ra trong yến tiệc, liền hỏi han vài câu, Tạ Dư Vi cũng cung kính đáp lại đôi ba lời.

Suốt cả quá trình, nàng không hề nhắc đến chuyện bản thân rơi xuống nước, cũng không tố cáo, càng không oán than.

Mãi đến khi Tạ Dư Vi thỉnh an xong, lui về Thanh Trúc Hiên, nụ cười hòa nhã trên mặt Tạ lão phu nhân mới dần phai nhạt. Bà chậm rãi xoay xoay nắp chén trà trong tay, giọng điệu có phần trầm ngâm. "Tuổi còn nhỏ mà đã có tâm tính và lòng dạ rộng rãi như vậy, e rằng Dục Nhi đã nhìn lầm rồi... "

Lão quản gia đứng bên cạnh nghe vậy, chỉ mỉm cười mà không lên tiếng.

"Thôi được rồi, tất cả lui xuống đi... Nếu bản thân nó đã không cảm thấy ấm ức, lão thân cũng không cần phải đóng vai kẻ xấu làm gì.... "

Tạ lão phu nhân xưa nay vốn không thích Tạ Uyển Yên, còn nhỏ mà tâm tư đã quá nặng nề thì thôi, đằng này mọi suy tính của nàng ta đều bày ra lồ lộ, ai nhìn vào cũng xem thấu ngay lập tức. Nhìn qua nhiều kẻ như vậy, bà chỉ cảm thấy chướng mắt mà thôi.

"Vâng...Lão phu nhân nghỉ ngơi sớm đi ạ."

Lão quản gia cũng không ngờ Tạ Dư Vi trở về không lập tức đi tìm Tạ lão phu nhân than thở mà lại chọn đến "thỉnh an" trước.

Thậm chí, suốt cả quá trình, nàng vẫn giữ dáng vẻ bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cứ như thể những lời nhục mạ và những nỗi tủi nhục trong buổi yến tiệc hôm nay chưa bao giờ tồn tại vậy.

Khi Tạ Dư Vi trở lại viện Thanh Trúc, hai vị thái y cũng vừa bắt mạch cho Tạ Chu Dục xong.

Trương thái y nhìn thiếu nữ mảnh mai trước mặt, bỗng cất tiếng hỏi: "Nhị tiểu thư dường như cũng hiểu biết về y thuật?"

Tạ Dư Vi dịu giọng đáp: "Bẩm đại nhân, Dư Vi chẳng qua chỉ nhận biết được vài loại dược thảo, chứ không thông hiểu về y lý hay thuật cứu người... "

"Ồ? Ta vừa thấy thuốc sắc mà Nhị tiểu thư sai nha hoàn mang đến, còn tưởng rằng Nhị tiểu thư cũng tinh thông y lý.... "

Tạ Dư Vi khẽ lắc đầu, mỉm cười: "Dư Vi được cha mẹ nuôi dưỡng trong thôn trang, cha mẹ nuôi của ta đều là thợ săn. Khi đi săn thường hay bị thương, trong núi lại không có đại phu, thế nên chỉ có thể tìm cây thuốc trong rừng mà tự chữa trị. Lâu ngày tích lũy, Dư Vi cũng dần ghi nhớ được đôi chút... "

"Thì ra là vậy."

Nghe nàng kể, Trương thái y không khỏi cảm thán, rồi bất chợt nhìn kỹ dung mạo thanh tú của nàng mà thốt lên: "Bản quan từ nhỏ theo sư phụ du ngoạn khắp nơi, biết chút ít về tướng số. Xem tướng Nhị tiểu thư, quả là phú quý bẩm sinh, nghĩ rằng sau này ắt hẳn phú quý vô song... "

Tạ Dư Vi nghe vậy, chỉ khẽ cúi người hành lễ. "Đa tạ lời hay của đại nhân."

"Không dám, không dám... "

Sau khi hai vị thái y lui xuống, Tạ Dư Vi mới bước vào phòng, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường với hàng mày nhíu chặt.

Bàn tay giấu trong tay áo khẽ động, nàng tiến lên cầm lấy bàn tay gầy guộc nhưng xương cốt rõ ràng của hắn, nhẹ nhàng áp lên má, cọ cọ đầy thân mật.

"Cha– "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me