TruyenFull.Me

Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)

85. Kết tóc làm phu thê, ân ái không hoài nghi

angellove_3091991

Tác giả: Đông Trúc

Biên tập: Meo687

----

Vì một câu 'cha và Vi Nhi nhất định sẽ có con' của Tạ Chu Dục, trong lòng Tạ Dư Vi chớp mắt có chút kinh ngạc.

Nàng từng nghĩ Tạ Chu Dục đối với nàng có tính toán, một chút tò mò, thậm chí có chút ý đồ đùa cợt, nhưng chưa từng nghĩ rằng Tạ Chu Dục lại có những suy nghĩ sâu sắc đối với nàng như vậy.

'Nhất định sẽ có con thôi. . .'

Tạ Chu Dục lại chắc chắn như vậy, bọn họ nhất định sẽ có con, nhưng đứa nhỏ này... Tương lai sẽ đến thế gian với thân phận nào?

Những việc này Tạ Dư Vi không dám suy nghĩ sâu thêm, sự điên cuồng và tàn nhẫn của Tạ Chu Dục, vượt xa hơn những gì nàng có thể tưởng.

Thấy Tạ Dư Vi ngơ ngẩn, Tạ Chu Dục nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Tạ Dư Vi, nhẹ giọng nói: "Vi Nhi không muốn?"

Nghe vậy, Tạ Dư Vi vội vàng lắc đầu, "Vi Nhi cái gì cũng nghe theo cha."

"Vi Nhi thật ngoan..."

Tạ Chu Dục cúi người hôn lên lông mày của Tạ Dư Vi rồi đứng dậy, nhặt những xiêm y rơi trên đất của Tạ Dư Vi, mặc từng kiện một cho nàng.

Tạ Dư Vi nghĩ đến lời ban nãy của Tạ Chu Dục, lại liên tưởng đến khí lạnh bất thường trong cơ thể Tạ Chu Dục, sắc mặt nàng hơi đổi, thấp giọng hỏi: "Cơ thể cha không khoẻ, có phải liên quan tới Vi Nhi không?"

"Vi Nhi ngốc, đây là cha tự nguyện."

Tạ Chu Dục nói rồi đưa tay ôm Tạ Dư Vi vào lòng, tóc dài rơi xuống thắt lưng, bị gió cuốn quấn vào nhau. Thấy vậy, Tạ Chu Dực một tay rút thanh kiếm dài trên bàn ra, bóng kiếm nhanh chóng lướt qua, vài lọn tóc đen rơi xuống đệm mềm.
"Vi Nhi có biết ý nghĩa của việc kết tóc của nam nữ không?"

Tạ Dư Vi cúi đầu nhìn vào đoạn tóc dài bị đứt ở đuôi tóc của nàng và Tạ Chu Dục, ánh mắt khẽ nhúc nhích, "Kết tóc làm phu thê, ân ái chẳng nghi ngờ..."

"Cha biết, Vi Nhi rất thông minh. Thuốc tránh thai có hại cho cơ thể phụ nữ, cha không nỡ để Vi Nhi... thuốc đó chỉ có thể cho cha uống thôi."

Tạ Chu Dục nói xong, ném thanh kiếm trong tay xuống, cúi xuống nhặt những sợi tóc trên đất lên đặt lên bàn, "Lát nữa cha sẽ sai người tìm dây đỏ, buộc lại cẩn thận, rồi cất giữ cho thật kỹ."

"Vâng."

Tạ Dư Vi nhìn nhìn những sợi tóc được Tạ Chu Dục đặt cẩn thận trên bàn, trái tim nàng khẽ rung động, vừa rồi từ sâu trong đáy lòng nàng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả.

"Ngày kia sẽ lên đường đến kinh thành, hai ngày này cha bận việc ở Giang Châu sẽ không về phủ, Vi Nhi ở trong phủ có quen không?"

Tạ Dư Vi cúi đầu, hơi ngượng ngùng khi cơ thể trần trụi, để mặc tay của Tạ Chu Dục du tẩu khắp người nàng, "Những ngày không có cha, Vi Nhi thường không thể vào giấc, có cha bên người Vi Nhi mới ngủ ngon..."

Dứt lời, Tạ Dư Vi kéo lấy đôi bàn tay Tạ Chu Dục đang giúp nàng chỉnh sửa lại làn váy, "Vậy cha có cùng lên đường với Vi Nhi không?"

Tạ Chu Dục gần đây hành tung bất định, đến không ai hay, đi không dấu vết, lộ trình phiêu bạt. Dù hiện tại hắn đã dần dần "thật lòng đối đãi" với nàng, nhưng nơi này rốt cuộc vẫn là Giang Châu.

Nàng có dự cảm những công việc bận rộn gần đây của Tạ Chu Dục, dường như liên quan đến việc họ vào kinh, mà con đường vào kinh chắc chắn sẽ không suôn sẻ.

Không chỉ có vị kia trong cung có tính toán, Tạ Chu Dục cũng vậy.

Nghe nàng hỏi, Tạ Chu Dục đưa tay điểm nhẹ lên mũi Tạ Dư Vi, mỉm cười nói: "Bé ngốc... Cha tất nhiên sẽ cùng Vi Nhi lên đường."

Dù Trưởng Công chúa Tấn Ninh có hơi ngốc nghếch, nhưng cũng không ngu đến mức không nhận ra người chồng mà nàng đã sống chung hơn mười năm.

"Vậy thì tốt, Vi Nhi mấy ngày nay chưa trở về phủ Công chúa, chắc hẳn trong lòng mẫu thân sẽ trách Vi Nhi..."

Tạ Dư Vi những ngày qua ở Tạ phủ không cần phải nhìn sắc mặt của Tấn Ninh Trưởng Công chúa, không cần đối diện với bộ mặt giả dối của Tạ Uyển Yên, cuộc sống vui vẻ vô cùng. Tháng ngày vui vẻ như này, nàng hà cớ gì phải quay lại phủ Công chúa để tự tìm phiền phức.

Chỉ có điều trước mặt Tạ Chu Dục, đương nhiên không thể nói như vậy.

Tạ Chu Dục giúp Tạ Dư Vi mặc xong y phục, đôi tay linh hoạt vuốt những sợi tóc đen dài của Tạ Dư Vi, một lần nữa búi lại tóc cho nàng, "Ngày kia xuất phát, theo tính tình của tổ mẫu con, tự nhiên sẽ không để chúng ta ngồi cùng xe ngựa với phủ Công chúa."

Tạ lão phu nhân không nghi ngờ gì là vũ khí sắc bén nhất mà hắn dùng để đối phó với Tấn Ninh Trưởng Công chúa.

Điều này, Tạ Dư Vi cũng đồng ý.

Tạ Dư Vi mở đôi mắt ngây thơ, tò mò hỏi: "Cha, sao tổ mẫu lại không thích mẫu thân như vậy?"

Tạ Chu Dục khoác chiếc áo lụa mỏng, vết thương trên ngực vẫn còn thấp thoáng mờ ảo, "Vi Nhi, không còn sớm nữa, con nên về thôi."

"Dạ..."

Sau khi Tạ Chu Dục chải tóc xong, thấy Tạ Dư Vi vẻ mặt buồn bã, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, "Sau này Vi Nhi sẽ hiểu."

"Con hiểu..."

Tạ Dư Vi cúi đầu, đến tận lúc rời đi cũng không nhìn Tạ Chu Dục.

Tạ Chu Dục cũng đứng trong đình, không nói thêm lời nào, chỉ nhìn Tạ Dư Vi rời đi, mãi đến khi bóng dáng nàng không còn thấy nữa, hắn mới huýt sáo.

Một lúc sau, một bóng đen xuất hiện trong ao.

"Gia chủ."

"Phân phó chuẩn bị thuốc cho An Lâm công chúa, tăng gấp đôi liều lượng."

"Vâng."

"Đi đi..."

Tạ Chu Dục thu tay lại, liếc nhìn những con cá chép trong ao sen đang vui vẻ bơi lội, trầm tư một lúc rồi nói: "Người đến..."

"Thưa các chủ."

"Lấy hai con cá chép trong ao, mang tặng cho quận chúa."

"Vâng."

Tạ Dư Vi vừa mới trở lại lương đình của các tiểu thư thế gia, chưa kịp ngồi yên thì người từ Ngọc Thiền Các đã đến.

Người đến cầm một chiếc bình sứ trong tay, cung kính chào Tạ Dư Vi, "Gặp qua quận chúa, Các chủ nói, khi nãy cùng quận chúa trò chuyện rất vui vẻ, hai con cá chép uyên ương này vẫn bơi quanh bên hồ. Có lẽ là có duyên với quận chúa, nên sai chúng tôi mang đến tặng cho quận chúa."

Tạ Dư Vi nhìn vào chiếc bình sứ, bên trong là hai con cá chép, chưa kịp từ chối thì ngoài đình bỗng vang lên tiếng kinh hô, "Cá chép uyên ương? Đó không phải là vật yêu thích của Các chủ Ngọc Thiền Các sao?"

"Ta nghe nói hai năm trước có một quý tộc trong kinh đã trả giá vạn lượng vàng muốn mua những vật yêu thích của Các chủ, nhưng Các chủ cũng không đồng ý. Hôm nay sao lại có thể tặng đi..."

"Quận chúa đúng là kỳ nhân..."

"Đúng vậy, đúng vậy..."

"Được Ngọc Thiền Các ưu ái, chắc chắn không ai còn dám nói Tạ gia Nhị tiểu thư số mệnh không tốt..."

Nghe vậy, Tạ Dư Vi nghe thấy những lời khen ngợi ngoài đình, lại nhìn thoáng qua Tôn Nguyệt Doanh đang đứng sau đám đông, vẻ mặt bất an. Nàng cười nhẹ, ra lệnh cho nha hoàn cầm lấy cá chép.

"Hôm nay đến vội vàng, chưa kịp chuyện trò thoải thích cùng Các chủ ta cũng rất là tiếc nuối. Nếu có dịp rảnh rỗi, Dư Vi nhất định sẽ chuẩn bị lễ vật đến thăm."

"Quận chúa nói vậy, Các chủ cũng có lời, quận chúa và Các chủ có duyên, bất cứ lúc nào, cửa Ngọc Thiền Các đều mở rộng chào đón quận chúa."

Trong tiếng khen ngợi của mọi người, Tạ Dư Vi liếc nhìn về phía Ngọc Thiền Các, cười nói: "Dư Vi cảm ơn sự ưu ái của Các chủ."

Những tiểu thư thế gia đi cùng với Tạ Dư Vi sau khi người đó rời đi, mọi người nhao nhao cười nói chúc mừng Tạ Dư Vi, "Quận chúa thật là có phúc, được Các chủ tặng cá chép uyên ương, sau này chắc chắn sẽ có nhiều nhân duyên tốt."

" Khó trách quận chúa tỷ tỷ với các chủ trò chuyện lâu như vậy, chắc hẳn các chủ rất thích quận chúa."

"Đó là tự nhiên, ta nhớ rõ chín tháng năm ngoái, Tấn Ninh Trưởng Công chúa cùng với tỷ tỷ quận chúa đã đến Ngọc Thiền Các, nhưng chỉ một tách trà xong là rời đi ngay..."

"Nếu để Công chúa điện hạ biết được..."

Người đó nói đến đây, không nói thêm gì nữa.

Tạ Dư Vi cũng hiểu rõ ý của đối phương, Trưởng Công chúa Tấn Ninh cũng không có được sự ưu ái như vậy. Thế mà giờ đây sự ưu ái ấy lại dành cho nàng, các chủ Ngọc Thiền Các và nàng chắc chắn sẽ bị Trưởng Công chúa Tấn Ninh ghi thù.

Nhưng có sao đâu... người được ưu ái luôn có sự tự tin vững vàng.

Nghĩ tới, có lẽ Tạ Chu Dục cũng muốn để mọi người biết Tạ Dư Vi là người được mọi người yêu thích nhất, nàng biết mọi việc Tạ Chu Dục làm hôm nay là vì muốn giúp mình tạo dựng danh tiếng cho nàng.

Mà nàng không quan tâm đến mục đích, chỉ quan trọng kết quả.

Tạ Dư Vi phát hiện kể từ khi người của Ngọc Thiền Các rời đi, Tôn Nguyệt Doanh luôn có vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Đến tận khi trở về phủ, Tôn Nguyệt Doanh người bị Tạ Dư Vi phớt lờ suốt chặng đường, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, kéo tay áo của Tạ Dư Vi, "Quận, quận chúa, ta, ta có vài điều muốn nói với ngài..."

"Nguyệt Doanh tỷ tỷ?" Tạ Dư Vi khó hiểu nhìn nàng ta liếc mắt một cái, "Tỷ tỷ có chuyện gì không ngại cứ nói thẳng ở đây?"

"Không được." Tôn Nguyệt Doanh không chút suy nghĩ đã trực tiếp từ chối: "Việc này chỉ có thể nói với một mình người, rất quan trọng."

Thấy vậy, Tạ Dư Vi dẫn Tôn Nguyệt Doanh đến nhà thủy tạ trong sân sau của phủ, đuổi hết người hầu đi, rồi mới nhìn về phía Tôn Nguyệt Doanh.

Ai ngờ, sau khi người đi khỏi Tôn Nguyệt Doanh lập tức quỳ gối trước mặt Tạ Dư Vi, "Quận chúa, ngày trước là do ta hành xử lỗ mãng vô lễ, kính xin quận chúa đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân như ta."

"Tỷ tỷ nói gì vậy? Dư Vi đã khi nào xảy ra hiềm khích với tỷ tỷ?"

Tôn Nguyệt Doanh thấy Tạ Dư Vi vòng vo tam quốc, không chịu thừa nhận, nghiến răng, nói nhỏ: "Ngày ấy Quận chúa rơi xuống nước không phải là chuyện ngoài ý muốn."

Tạ Dư Vi nhướng mày, chuyện này nàng tự nhiên biết rõ, đợi cả nửa ngày nàng còn tưởng rằng Tôn Nguyệt Doanh còn có thể có chuyện gì quan trọng, hoá ra là việc này.

Đang lúc Tạ Dư Vi chuẩn bị tiễn khách, thì thấy Tôn Nguyệt Doanh đang quỳ bỗng ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: "Tạ Uyển Yên đã âm thầm lui tới lén lút trao nhận với Tam hoàng tử từ một năm trước!"

Nghe thấy lời này, trên mặt Tạ Dư Vi cuối cùng cũng có chút biểu cảm, "Tỷ tỷ lời này chớ có nói bậy, việc này nếu như truyền ra ngoài, Trưởng Công chúa điện hạ cũng sẽ không tha cho tỷ..."

Tôn Nguyệt Doanh nhìn chằm chằm Tạ Dư Vi, giọng điệu nghiêm túc nói: "Lời này ta tự nhiên không dám nói bừa, chỉ là Tạ Uyển Yên hành sự không quang minh lỗi lạc như vẻ bề ngoài."

"Biết rõ Tạ gia có ý định gả nàng cho thái tử, cũng là thái tử phi tương lai. Vậy mà nàng ta lại không biết xấu hổ vô liêm sỉ tằng tịu với kẻ khác. Chuyện này nếu truyền ra ngoài không chỉ hà họ Tạ mất mặt, e rằng Tôn gia chúng ta cũng sẽ bị liên lụy."

"Sở dĩ ta nói với ngài chuyện này, âu cũng là do ta vì bản thân mình. Tạ Uyển Yên lợi dụng ta xong thì trở mặt vô tình. Trưởng Công chúa Tấn Ninh vì muốn bao che cho nàng ta, lại đẩy ta ra ngoài. Hiện giờ tiếng xấu của ta truyền khắp Giang Châu, hơn nữa ta đã đắc tội với quận chúa, các gia tộc ở Giang Châu càng không để mắt tới ta nữa..."

Trừ phi Tạ gia ở Giang Châu trở nên sa sút, nếu không thì trong mắt các thế gia ở Giang Châu, sẽ không còn chỗ cho Tôn Nguyệt Doanh nàng.

"Vậy tỷ muốn thế nào?"

Tạ Dư Vi không ngờ người mà tưởng như ngu ngốc, không có đầu óc như Tôn Nguyệt Doanh lại có thể nói được những lời này.

"Ta không muốn làm quân cờ bị vứt bỏ."

Sáu chữ ngắn ngủi khiến hàng mày Tạ Dư Vi nhíu lại, "Tỷ tỷ, Dư Vi chẳng qua chỉ là một quận chúa hữu danh vô thực, kinh thành nước sâu, chỉ sợ Dư Vi không giúp được tỷ."

"Ta có thư mật qua lại giữa Tạ Uyển Yên và Tam hoàng tử."

------

Meo@: 我不想做弃子 6 chữ mà dịch ra không rút được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me