TruyenFull.Me

Pi Hanwool X Ma Minhwan Tro Ve

Dưới ánh đèn vàng nhạt nhòa của kho hàng, Hanwool quay người lại và chạm mặt người anh không muốn thấy nhất.

Pi Yeonbaek.

Ông ta đứng giữa bóng tối, dáng vẻ ung dung như thể đã nắm chắc phần thắng. Ánh mắt của Pi Yeonbaek không dừng lại ở Hanwool quá lâu. Chúng nhanh chóng lướt về phía sau anh - nơi Minhwan đang đứng, dáng người gầy gò, mái tóc rối nhẹ lay động theo gió lạnh len qua khe cửa.

"Chà..." Ông ta khẽ cười. "Xem ra nó vẫn còn quẩn quanh ở đây nhỉ?"

Hanwool sững người.

Ông ta có thể thấy Minhwan sao?

Minhwan trừng mắt nhìn bố Hanwool, mặt lộ vẻ căm ghét tột độ.

"Ông..." Cậu rít lên. "Chính ông đã giết tôi?"

Pi Yeonbaek chẳng buồn chối cãi, giọng ông ta thản nhiên như thể đang trò chuyện về một món hàng. "Không hẳn. Ta chỉ ra lệnh thôi."

Hanwool siết chặt tay thành nắm đấm, tiến lên chắn trước mặt Minhwan.

"Vậy còn tôi thì sao?"

Bố anh khẽ nghiêng đầu.

"Con?" Ông ta cười nhẹ, đầy khinh bỉ. "Con nghĩ ta sẽ để con rời khỏi đây sau khi biết tất cả sao?"

Tiếng súng xé toạc không gian. Hanwool phản xạ nghiêng người, viên đạn sượt qua vai, để lại một vệt máu đỏ rực. Máu anh nhỏ từng giọt lên sàn bê tông lạnh ngắt.

"Hanwool!" Giọng Minhwan vang lên, nghẹn đầy lo lắng.

Chưa kịp hoàn hồn, một tên đàn ông từ phía sau lao đến, giật mạnh tay Hanwool khiến khẩu súng anh rơi xuống. Một cú đấm như trời giáng giáng thẳng vào bụng anh. Hanwool gập người thở dốc, đầu óc choáng váng.

Pi Yeonbaek vẫn đứng yên, ánh mắt sắc lạnh nhìn con trai.

"Con trai ta lại yếu đuối thế này sao?" Giọng ông ta đầy khinh thường. "Biết rõ sẽ gặp nguy hiểm mà chỉ mang theo một hồn ma vô dụng này thôi à?

Hanwool chống tay, cố gượng dậy. Máu từ vai vẫn chảy không ngừng. "Ông..." Anh gằn từng chữ, đau đớn. "Ông đã làm những gì?"

"Ta chỉ dọn đường thôi," ông ta thản nhiên đáp. "Dọn đường cho những gì cần phải làm."

Hanwool bật cười, tiếng cười đầy cay đắng và tuyệt vọng.

"Dọn đường?" Anh lẩm bẩm. "Ông đã giết bạn tôi. Người duy nhất mà tôi..."

Anh chợt dừng lại, mọi âm thanh như mắc kẹt ở cổ họng.

Pi Yeonbaek nheo mắt, rồi chậm rãi cười.

"Người duy nhất mà con yêu à?"

Tim Hanwool thắt lại. Không gian dường như đông cứng lại trong chốc lát.

Minhwan đứng lặng, mắt mở lớn. Cậu không dám lên tiếng, cũng không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

"Ta biết hết," Pi Yeonbaek nói, giọng lạnh như băng. "Từ rất lâu rồi."

Hanwool nắm chặt tay đến mức máu ứa ra từ lòng bàn tay.

"Ông..." Anh nghiến răng. "Ông không có quyền..."

"Cảm xúc là yếu điểm, Hanwool." Pi Yeonbaek cắt ngang. "Ta đã định tha cho con, nhưng con chọn đứng về phía nó."

Ngay lập tức, một họng súng chĩa thẳng vào trán Hanwool.

"Xử nó đi," ông ta ra lệnh, ánh mắt không còn chút tình người.

Nhưng đúng lúc một trong số chúng chuẩn bị bóp cò, một cơn gió lạnh kỳ lạ bỗng quét ngang.

Bóng đèn trên trần chớp nháy dữ dội, nhịp loạn như tim người hấp hối. Không khí bỗng trở nên đặc quánh, như có thứ gì đó vô hình đè nặng lên từng tế bào trong cơ thể. 

Một tiếng cười trầm thấp, khẽ khàng mà vang vọng giữa không trung.

Bố Hanwool nheo mắt, sắc mặt thoáng biến đổi. "Chuyện quái gì..."

Mấy tên đàn ông hoảng hốt, đồng loạt nổ súng vào khoảng không. Đạn găm lách cách vào tường bê tông, văng tung tóe nhưng không một phát nào trúng đích.

Bố Hanwool vẫn đứng đó, ánh mắt trầm tối như vực sâu. Ông ta lặng lẽ nói, "Là mày à, Minhwan?"

Không có ai lên tiếng, chỉ có luồng khí lạnh phả qua sau gáy. Rồi đột ngột, tất cả bóng đèn đều tắt phụt. Bóng tối nuốt chửng mọi thứ.

Một giây sau, tiếng gào thét vang lên. Tiếng súng rơi loảng xoảng xuống nền đất, tiếng người va mạnh vào tường sắt lạnh.

Hanwool ngã quỵ, tay giữ chặt vết thương trên vai. Anh cố mở mắt, nhìn xuyên qua bóng tối. Anh thấy một bóng người mờ ảo lướt qua, nhanh như chớp xé màn đêm.

Là Minhwan.

Minhwan không lên tiếng, chỉ lao đi giữa những kẻ đang hốt hoảng bắn loạn xạ trong vô vọng.

Nơi cậu đi qua, từng tên một ngã rạp xuống. Không một ai trong số họ kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã nằm bất tỉnh trên đất.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ kho hàng rơi vào im lặng. Tất cả đèn bật sáng trở lại, hắt ánh sáng vàng lên.

Tất cả kẻ bao vây họ nằm rạp dưới sàn, bất tỉnh, súng văng tứ tán.

Bố Hanwool vẫn đứng đó, bình thản hơn bao giờ hết. Ông ta vỗ tay, tiếng vỗ đều đều vang vọng.

"Giỏi đấy."

Hanwool gượng đứng dậy, loạng choạng vài bước. Anh rút súng ra khỏi thắt lưng, chĩa thẳng vào ông ta. Giọng anh khàn đặc nhưng đầy quyết liệt: "Ông không còn đường thoát đâu."

Pi Yeonbaek chỉ mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo đến tận xương tủy.

"Thật sao?"

Ông ta khẽ xoay cổ tay. Một thiết bị nhỏ bật ra từ ống tay áo, ngón tay ông ta siết lấy nó như thể chỉ chờ giây phút này.

Một tiếng bíp khẽ vang lên, rồi tiếng "tít... tít... tít..." vang vọng khắp kho hàng. Cả nền đất khẽ rung lên.

Minhwan sững người, rồi lập tức hiểu ra: bom.

Cậu lập tức hét lên: "Chạy đi, Hanwool!"

Hanwool sững sờ. Bàn tay cầm súng không thể nhúc nhích, như thể mọi dây thần kinh đã bị rút cạn. Ngón tay anh run nhẹ, nhưng vẫn cố gắng siết cò.

Tiếng súng nổ vang, nhưng không có máu, cũng không có cơ thể nào đổ gục.

Pi Yeonbaek đã nhanh hơn một nhịp. Ông ta kéo tên đàn em đang nằm dưới đất lên làm lá chắn, viên đạn cắm thẳng vào lưng kẻ kia, xuyên qua lớp da thịt mềm nhũn rồi dừng lại. Tên đàn em không kịp rên một tiếng, chỉ khẽ co giật trước khi gục hẳn xuống.

Hanwool mở to mắt, thở gấp. Cơ thể anh căng ra vì tức giận, hơn hết là sự bất lực vì không thể đả động được người kia . Trước mặt anh, người bố đáng kính ấy mỉm cười lạnh lẽo, cái chết của đàn em đối với ông ta chẳng có gì là đáng kể.

"Con trai à," ông ta nói, giọng bình thản như thể mọi thứ đang nằm trong lòng bàn tay. "Nếu muốn giết ta, con phải nhanh hơn nữa."

Chẳng mấy chốc Pi Yeonbaek đã ra đến cửa kho, bóng lưng ông ta như bóng ma bước vào hư vô. Trước khi biến mất hẳn vào màn khói mờ, ông ta quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng khắc sâu vào tâm trí hai người.

"Vĩnh biệt, con trai."

Một tiếng ầm kinh hoàng xé toạc không gian. 

Cả nhà kho cũ nổ tung

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me