Pi Hanwool X Ma Minhwan Tro Ve
Hanwool đóng cửa lại, tựa lưng vào mặt gỗ lạnh buốt, hơi thở vẫn chưa hoàn toàn ổn định sau cuộc rượt đuổi vừa rồi. Anh nhắm mắt lại một thoáng, cố điều hòa nhịp tim trước khi tiến vào bên trong. Minhwan đứng ngay cạnh, im lặng nhìn anh. Không ai trong hai người lên tiếng, bầu không khí yên tĩnh đến kỳ lạ.Một lát sau, Hanwool bước vào phòng tắm. Minhwan không nói gì, chỉ lặng lẽ tìm hộp sơ cứu, chuẩn bị sẵn sàng khi anh quay lại. Một lúc sau, Hanwool bước ra. Trên người anh chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng, mái tóc còn ướt nhỏ từng giọt xuống cổ. Ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ hắt lên làn da lộ ra dưới lớp áo vải lỏng lẻo. Đường gân xanh nhạt cùng cơ bắp rắn rỏi thoáng hiện rõ, và Hanwool thì không có ý định che đi.Minhwan đứng hình vài giây. Một cảm giác lạ lẫm khó gọi tên bỗng xâm chiếm cậu. Cậu vốn đã quen biết người kia bao nhiêu năm, đã từng tắm chung, ngủ chung, nhưng đây là lần đầu tiên Minhwan nhìn Hanwool một cách nghiêm túc đến vậy.Máu nóng dồn hết lên mặt. Cậu chỉ đơn thuần muốn băng bó vết thương, chẳng hề có ý nghĩ nào khác. Nhưng trước cảnh tượng này, Minhwan không thể ngăn bản thân khỏi cảm giác xấu hổ kỳ lạ. Nhất là khi cậu đã biết Hanwool thích mình. Hanwool nhìn thoáng qua biểu cảm của Minhwan, rồi bình thản lên tiếng: "Mặc vậy để dễ sát trùng vết thương thôi."Minhwan không đáp, chỉ nhìn Hanwool như đang muốn tìm kiếm một chút chắc chắn trong lời nói ấy. Không có sự mập mờ nào cả. Chỉ là một hành động bình thường mà thôi, Minhwan tự nhủ, cố trấn áp cơn bối rối đang xâm chiếm đầu óc. Hanwool ngồi xuống, mở hộp bông gạc và chai sát trùng rồi nghiêng đầu nhìn Minhwan. "Cậu cũng bị thương lúc né đòn của bố tôi mà. Lại đây."Minhwan cạn lời. Cậu là hồn ma, về cơ bản chẳng có cảm giác đau đớn gì cả. Nhưng Hanwool không quan tâm đến điều đó. Anh chỉ ra lệnh, và không cho cậu cơ hội từ chối. Minhwan im lặng một lúc, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh anh. Hai người lần lượt sát trùng vết thương cho nhau. Mùi cồn sát trùng thoảng qua trong không khí, hòa cùng ánh đèn vàng nhạt đang khẽ lay động. Trên bức tường đối diện, bóng dáng họ đổ xuống gần như chồng lên nhau, tạo nên một khoảnh khắc đầy ảo diệu. Hanwool làm xong trước. Anh cất đồ rồi nằm xuống giường, ngước nhìn trần nhà một lát trước khi thở hắt ra. Minhwan vẫn ngồi bên cạnh, mắt vẫn hướng về phía Hanwool nhưng chẳng nói gì. Một lúc lâu sau, cậu bất giác lên tiếng. "Sao cậu lại thích tôi?"Hanwool không đáp ngay. Anh nhắm mắt im lặng một lúc lâu. "Tôi cũng không biết nữa."Chẳng biết có phải ảo giác không, nhưng Minhwan cảm nhận được sự bối rối mà cậu chưa từng thấy ở Hanwool. Minhwan nhìn Hanwool, muốn hiểu sâu hơn về câu nói ấy. Nhưng nhìn thấy sự mệt mỏi trong ánh mắt đối phương, cậu rốt cuộc lại không hỏi nữa.
_____Ba ngày sau, Hanwool cuối cùng cũng tìm thấy bằng chứng mà anh cần - một chuỗi giao dịch ẩn giữa các tổ chức ngầm và công ty của bố anh. Những con số, những tài khoản, những khoản tiền được rửa sạch qua hàng loạt công ty ma. Tất cả đều dẫn về cùng một nguồn.Chúng không chỉ chứng minh sự liên quan của bố anh mà còn cho thấy một âm mưu lớn hơn: một mạng lưới quyền lực bẩn thỉu đã vận hành suốt nhiều năm. Và Minhwan... có lẽ cậu ấy đã chết vì biết quá nhiều.Hanwool ngồi lặng trong căn phòng tối, ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu trên gương mặt trầm tĩnh của anh. Minhwan ngồi trên bàn, lặng lẽ nhìn anh."Cậu chắc chứ?" Minhwan hỏi.Hanwool không đáp, chỉ gật đầu. Anh biết, một khi anh tung ra bằng chứng này, sẽ không còn đường lui.Minhwan im lặng. Cậu muốn nói điều gì đó, rằng Hanwool có thể bị giết, rằng cậu không muốn thấy anh lao đầu vào nguy hiểm nữa. Nhưng rồi cậu nhớ ra, chính bản thân cậu cũng đã chết vì chuyện này.Hanwool bấm nút gửi.Tin tức nổ ra ngay trong đêm.Ngày hôm sau, hàng loạt kênh truyền thông đưa tin về vụ bê bối chấn động. Cảnh sát mở cuộc điều tra quy mô lớn, phong tỏa nhiều trụ sở chính của công ty bố Hanwool. Hàng chục tài liệu bị lật tẩy, những kẻ liên quan bị bắt giữ từng người một.Nhưng Hanwool biết, bố anh không phải kiểu người ngồi yên chịu chết.Và anh đã đúng.Ba giờ sáng, có kẻ đột nhập vào nhà của anh.Hanwool đã chuẩn bị trước. Khi cánh cửa bật mở, anh lập tức lăn khỏi giường, chộp lấy khẩu súng dưới gối. Một phát đạn xé không khí, ghim thẳng vào tên sát thủ đầu tiên.Nhưng chúng không chỉ có một người.Một tên khác lao đến từ phía sau. Hanwool quay phắt lại—PẰNG!Hanwool giật mình khi thấy viên đạn xuyên qua người tên đó. Nhưng anh chưa bóp cò.Người duy nhất có thể bắn lúc này...Hanwool quay đầu lại nhìn.Minhwan đứng đó, súng trong tay.Nhưng khẩu súng chỉ là ảo ảnh, tên sát thủ không hề bị thương.Minhwan vẫn giữ nguyên tư thế giương súng, nhưng rồi cậu bật cười. "Hanwool, cậu không thể dựa vào tớ mãi được."Hanwool nghiến răng, quay lại kết liễu tên đó bằng chính khẩu súng của mình. Máu loang trên sàn. Hanwool nhìn Minhwan, giọng trầm xuống."Cậu vừa cố làm gì vậy?"Minhwan không trả lời. Cậu chỉ mỉm cười.
_____Ba ngày sau, Hanwool cuối cùng cũng tìm thấy bằng chứng mà anh cần - một chuỗi giao dịch ẩn giữa các tổ chức ngầm và công ty của bố anh. Những con số, những tài khoản, những khoản tiền được rửa sạch qua hàng loạt công ty ma. Tất cả đều dẫn về cùng một nguồn.Chúng không chỉ chứng minh sự liên quan của bố anh mà còn cho thấy một âm mưu lớn hơn: một mạng lưới quyền lực bẩn thỉu đã vận hành suốt nhiều năm. Và Minhwan... có lẽ cậu ấy đã chết vì biết quá nhiều.Hanwool ngồi lặng trong căn phòng tối, ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu trên gương mặt trầm tĩnh của anh. Minhwan ngồi trên bàn, lặng lẽ nhìn anh."Cậu chắc chứ?" Minhwan hỏi.Hanwool không đáp, chỉ gật đầu. Anh biết, một khi anh tung ra bằng chứng này, sẽ không còn đường lui.Minhwan im lặng. Cậu muốn nói điều gì đó, rằng Hanwool có thể bị giết, rằng cậu không muốn thấy anh lao đầu vào nguy hiểm nữa. Nhưng rồi cậu nhớ ra, chính bản thân cậu cũng đã chết vì chuyện này.Hanwool bấm nút gửi.Tin tức nổ ra ngay trong đêm.Ngày hôm sau, hàng loạt kênh truyền thông đưa tin về vụ bê bối chấn động. Cảnh sát mở cuộc điều tra quy mô lớn, phong tỏa nhiều trụ sở chính của công ty bố Hanwool. Hàng chục tài liệu bị lật tẩy, những kẻ liên quan bị bắt giữ từng người một.Nhưng Hanwool biết, bố anh không phải kiểu người ngồi yên chịu chết.Và anh đã đúng.Ba giờ sáng, có kẻ đột nhập vào nhà của anh.Hanwool đã chuẩn bị trước. Khi cánh cửa bật mở, anh lập tức lăn khỏi giường, chộp lấy khẩu súng dưới gối. Một phát đạn xé không khí, ghim thẳng vào tên sát thủ đầu tiên.Nhưng chúng không chỉ có một người.Một tên khác lao đến từ phía sau. Hanwool quay phắt lại—PẰNG!Hanwool giật mình khi thấy viên đạn xuyên qua người tên đó. Nhưng anh chưa bóp cò.Người duy nhất có thể bắn lúc này...Hanwool quay đầu lại nhìn.Minhwan đứng đó, súng trong tay.Nhưng khẩu súng chỉ là ảo ảnh, tên sát thủ không hề bị thương.Minhwan vẫn giữ nguyên tư thế giương súng, nhưng rồi cậu bật cười. "Hanwool, cậu không thể dựa vào tớ mãi được."Hanwool nghiến răng, quay lại kết liễu tên đó bằng chính khẩu súng của mình. Máu loang trên sàn. Hanwool nhìn Minhwan, giọng trầm xuống."Cậu vừa cố làm gì vậy?"Minhwan không trả lời. Cậu chỉ mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me