TruyenFull.Me

Pizzadebt Forsaken Ban Thuc Ban Ao


Elliot bước vào tiệm "Builder Brother's Pizza" nằm ở góc phố nhỏ đông đúc, tiếng chuông cửa reo vang nhẹ nhàng trong bầu không khí náo nhiệt của tiệm, báo hiệu một ca làm việc mới chuẩn bị bắt đầu.

Ánh đèn vàng ấm áp từ bên trong tiệm tỏa nhẹ ra ngoài đường, khiến căn tiệm trông thật thân thuộc và ấm cúng giữa tiết trời se lạnh bên ngoài. Mùi thơm nồng nàn của bột bánh, phô mai, sốt cà chua và những hương vị khác cùng hòa quyện lẫn vào nhau khiến Elliot không khỏi cảm giác thèm thuồng cho dù anh đã ăn trưa với cô em gái của mình.

Anh khoác chiếc tạp dề đen thẫm lên người, thắt dây thật gọn gàng rồi bước vào căn bếp quen thuộc. Trong lòng Elliot dâng lên một cảm giác vừa háo hức, và có vẻ lo lắng. Câu tục ngữ "Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng ngày tháng mười chưa cười đã tối" từ trước đến giờ chưa bao giờ sai, sang tháng 5 là bước vào hạ, ngày dài hơn đêm chính vì thế nên hôm nay sẽ là một ngày dài đi làm cho mà xem.

Ca làm việc kéo dài suốt mấy tiếng, trong khi đó Elliot chỉ mong cho thời gian trôi nhanh để sớm được tan làm. Anh nhớ đến dự định nhỏ nhắn sau khi tan làm là tìm một chỗ nào đó để hẹn hò với Mafioso, vì sau hai buổi hẹn toàn là Mafioso chủ động lên kế hoạch và chổ hẹn hò cho hai đứa. Nếu cứ để hắn tự chuẩn bị hết như thế thì cũng kì.

Tiếng lò nướng phát ra những âm thanh lách tách đều đặn, như một nhịp điệu quen thuộc vang lên đều đều trong không gian nhỏ bé của tiệm. Hơi nóng từ lò tỏa ra, làm không khí trong bếp trở nên ấm áp, pha lẫn với mùi thơm ngào ngạt của bột mì và phô mai tan chảy. Cạnh đó, tiếng dao sắc bén lách cách thái rau củ vang lên ròn rã trên mặt bàn gỗ thô ráp, phủ một lớp bột mì trắng tinh, nhấn mạnh sự bận rộn và nhịp nhàng của công việc.

Elliot nhanh nhẹn di chuyển đôi tay, cảm nhận sự mềm mại của từng viên bột dưới lòng bàn tay mình. Anh khéo léo nhào nặn, cuộn tròn bột thành những viên tròn trịa, căng mịn như những quả bóng nhỏ, rồi nhẹ nhàng cán mỏng ra thành tấm bánh phẳng đều. Sau đó, anh khéo léo phết một lớp sốt cà chua rồi rắc lên trên một lớp phô mai Mozzarella trắng muốt, phủ kín hết bề mặt bánh.

Dù công việc đã trở nên quen thuộc, từng bước thực hiện dường như đã trở thành bản năng của anh, nhưng Elliot vẫn giữ sự tập trung cao độ. Với anh, mỗi chiếc bánh pizza không chỉ là một món ăn đơn thuần mà còn là kết tinh của bao tâm huyết, và cũng là mong muốn những chiếc bánh khi ra lò sẽ không chỉ ngon mà còn khiến cho khách hàng để lại nụ cười khẽ trên môi.

Mặc dù là Elliot yêu công việc của mình như vậy nhưng trong lòng anh lại không khỏi bồn chồn, mong mỏi đến thời khắc tan ca và rời khỏi tiệm.

- "Sao ngày hôm nay lại dài vậy chứ.." - anh nghĩ, mắt liếc nhìn đồng hồ trên tường.

Thời gian trôi qua dường như chậm hơn sự mong đợi của anh. Khách hàng lần lượt bước vào tiệm, đặt món một cách lịch sự, xen lẫn tiếng cười nói nhẹ nhàng. Tiếng gọi món vang lên đều đặn khiến Elliot phải không ngừng phải di chuyển giữa khu vực bếp và quầy thu ngân.

Ở một góc quầy, một nhóm đồng nghiệp tụm năm tụm ba trò chuyện, tiếng cười khẽ khàng, giòn tan. Elliot đang đặt chiếc bánh vào lò nướng thì vô tình nghe thấy một trong số họ nói:

- Ê tối nay nghe nói có sao băng đấy, tôi mới coi tin tức xong.

- Ừm ừm đúng rồi, thấy nói đợt này có mưa sao băng lớn lắm đó.

Một đồng nghiệp khác đáp lại với giọng hào hứng.

- Mọi người nhớ ra ngoài xem nha, bỏ lỡ là tiếc lắm đó.

Elliot đứng lặng người một lúc, có vẻ như anh bị cuốn vào cuộc trò chuyện ấy. Hình ảnh những vệt sáng chớp nhanh trên nền trời đêm bỗng hiện ra rõ ràng trong trí tưởng tượng của anh, đẹp đẽ, huyền ảo và không thể với tới.

Thường khi có sao băng, người ta sẽ đi đôi với hành động là ước nguyện những điều tốt đẹp nhất đến với bản thân và gia đình. Không biết điều này bắt nguồn từ đâu hay từ ai mà ra nhưng từ lâu đó như là một truyền thuyết nghe khó tin nhưng vẫn có nhiều người làm theo.

Bỗng nhiên trong lòng, anh bắt đầu thầm hỏi:

- "Mình có điều ước gì không nhỉ?"

Có lẽ như đã quá mệt mỏi khi ngày ngày phải đi làm, và quá mệt khi phải đối mặt với thực tại rằng anh phải làm điều này để nuôi sống bản thân và gia đình mình, cũng như để anh có thể tiếp tục tồn tại trên thế gian này. Elliot tự thấy mình giống như một chiếc bánh pizza còn dang dở — đã có đầy đủ nguyên liệu, nhưng lại chưa được nướng chín tới, chưa có được vị ngon trọn vẹn.

- "Mình nên rủ Mafioso đi vào tối nay"

Một ý nghĩ chợt hiện lên đập tan những ý nghĩ lung tung khác nằm trong đầu anh, sao lại không nhỉ? Ngắm sao băng cũng chẳng khác đi ngắm pháo hoa là mấy, nhưng đó lại đặc biệt hơn vì phần trăm xuất hiện mưa sao băng là rất thấp, quả nhiên dịp này là một dịp chẳng thể nào bỏ lỡ.

Ping!

Tiếng lò nướng báo hiệu bánh trong lò đã chín, Elliot nhanh tay lấy ra, bánh được cắt thành từng miếng đều nhau, rồi mang ra cho khách. Nụ cười hài lòng của họ khiến anh cảm thấy ấm lòng.

Ca làm việc dần trôi về cuối, ánh đèn trong tiệm vẫn sáng lung linh. Trong lòng anh bắt đầu nhen nhóm một quyết tâm rằng tối nay anh sẽ là người chủ động trong cuộc hẹn này.

     Như mọi hôm, khi kim đồng hồ chỉ điểm đúng 8 giờ 30 phút, Elliot lập tức liếc nhìn chiếc cửa tiệm, ánh mắt anh ánh lên vẻ đầy ham muốn ra khỏi đây. Anh không hề chần chừ hay do dự, bước chân vội vã rảo nhanh qua căn bếp, hướng thẳng về phía bảng chấm công được đặt ngay gần cửa ra vào của tiệm.

     Sau khi hoàn tất việc ghi danh, anh quay người lại, bước ra khỏi cửa tiệm với một tốc độ nhanh và dứt khoát. Elliot mạnh dạng đi vụt ra khỏi cửa tiệm sau những lời chào tạm biệt dành cho các đồng nghiệp. Tiếng chào vang vọng nhẹ nhàng trong không gian yên ắng của buổi tối, tạo nên một cảm giác gần gũi và gắn kết giữa những người cùng chung công việc.

     Những bước chân của Elliot trên con đường lát đá mang một vẻ vội vã và khẩn trương rõ rệt, như thể anh đang chạy đua với thời gian. Mỗi bước đi không chỉ đơn thuần là sự di chuyển, mà còn chứa đựng trong đó một sự quyết tâm và ý chí mạnh mẽ.

     Bóng hình ấy vẫn ở đấy, vẫn ngồi chờ anh như mọi hôm.

- Mafioso!

    Gã đàn ông ấy từ tốn ngẩng đầu lên, một cách cẩn trọng. Ánh đèn đường yếu ớt rơi xuống mặt đường, vướng lại nơi vành mũ rộng của hắn, để lại một vùng bóng mờ trải dài, che đi gần như là nửa khuôn mặt.

      Cái cách Mafioso xuất hiện trong cuộc đời Elliot rất lặng lẽ và kín đáo, chưa bao giờ thay đổi kể từ lần đầu tiên gặp Elliot đến tận bây giờ, chưa một lần anh có thể nhìn rõ đôi mắt của hắn.

Luôn là bóng tối mơ hồ ấy, luôn là ánh nhìn bị giấu kín đâu đó sau lớp màn vô hình, khiến người ta chẳng thể đoán được gã đang nghĩ gì, đang buồn hay đang cười, đang dõi theo ai hay đang muốn gì.

Và có lẽ chính điều đó đã khiến Elliot không thể nào dứt ra được. Cái cách mà Mafioso đã và đang che giấu ánh mắt mình, đem lại vẻ kiêu hãnh lạnh lùng, xen lẫn chút buồn thương nhưng cũng có cả sự dịu dàng khó tả.

Mafioso không cần nói nhiều, không cần để lộ cảm xúc – chỉ cần đứng đó, để bóng tối của chiếc mũ nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt, cũng đủ khiến cho trái tim Elliot lỡ một nhịp, chao đảo vì hắn.

Mafioso như một bản nhạc trầm, không lời, nhưng vang vọng mãi trong lòng người nghe. Một người đàn ông với đôi mắt chưa ai từng thấy rõ, và cũng chính vì thế, lại càng khiến người khác muốn tìm hiểu để có thể nhìn thấu.

- Elliot, ta đi thôi

     Dứt lời, hắn ta đứng bật dậy, động tác dứt khoát đến mức làm chiếc ghế phía sau khẽ nghiêng đi một chút, phát ra âm thanh chát chúa giữa không gian tĩnh lặng.

     Tựa như những cảm xúc dồn nén bấy lâu không thể tiếp tục kìm nén thêm được nữa, hắn rời khỏi tư thế ngồi với một sự căng thẳng bộc lộ rõ trong từng chuyển động.

- Nhưng mà tôi muốn rủ anh đi đến chổ này!

-...

- Chỉ hôm nay thôi, chúng ta không thể bỏ lỡ nó được.

- Em muốn dẫn tôi đi đâu?

- À thì... Tôi nghe nói hôm nay có mưa sao băng - Elliot hít nhẹ - Nên tôi muốn rủ anh đi ngắm nó.

Nghe vậy, Mafioso chẳng buồn nói gì thêm, chỉ để câu chữ cuối cùng tan vào khoảng không như khói thuốc chưa kịp tan hết đã bị gió cuốn đi. Sự im lặng kéo dài khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng, nặng nề như một lớp sương mỏng phủ lên cả khoảng sân.

Có những cảm xúc khi gọi thành lời sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên nhạt nhòa, như một giấc mơ đẹp bị ai đó đánh thức giữa chừng.

Elliot bỗng thấy tim mình như chùng xuống, như thể có sợi dây vô hình vừa buộc chặt lấy từng bước chân, khiến cậu phải cố lắm mới không để lộ sự lúng túng.

Cậu muốn bước tới, nhưng chân lại nặng như đá, mỗi chuyển động như bị điều gì đó giữ lại là sự do dự, hay chỉ đơn giản là sợ phá vỡ sự im lặng mong manh đang phủ lên cả hai.

Cả hai đứng đó, nhìn nhau, không ai nói một lời, chỉ có đôi mắt cứ chạm nhau giữa khoảng không im lặng.

Rồi như chẳng thể chịu nổi thêm giây phút nào nữa, Mafioso khẽ xoay người.

Gót chân hắn cứ thế mà xoay đi. Chỉ một cử động nhỏ thôi, nhưng nó khiến Elliot giật mình. Tiếng những viên sỏi bị ma sát vào nhau sau những cái chạm của đế giày đem lại âm thanh chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại in hằn trong tâm trí Elliot một cách kỳ lạ.

Hắn bước đi, không buồn quay đầu lại. Và chỉ đến khi cái bóng ấy gần như đã khuất hẳn khỏi tầm mắt, Elliot mới chợt nhận ra rằng chẳng biết từ khi nào, một chiếc mô tô đen nhám đã dựng sẵn gần đó cứ như thể nó luôn ở đó, như thể mọi thứ đều đã được sắp đặt từ trước và cũng lặng lẽ như chính sự xuất hiện của người đàn ông kia. Giống như hắn chưa từng thực sự đến, nhưng cũng chưa từng thực sự rời đi.

- Lên xe.

Tiếng gọi cụt ngủn với lại giữa khoảng không yên tĩnh, kéo tâm hồn Elliot trở về thực tại. Chân anh nhanh nhẹn bước chân sáo lại gần chổ chiếc mô tô đang đậu, cùng với khuôn mặt ánh cười.

- "Chắc là Mafioso đồng ý với mình rồi nhỉ?"

     Chiếc nón bảo hiểm được nhẹ nhàng đặt lên đầu Elliot, che đi những lọn tóc vàng hoe mềm mại của anh. Mafioso khẽ cúi người xuống, động tác chậm rãi như thể sợ làm vỡ tan khoảnh khắc mong manh đang hiện hữu giữa hai người. Gương mặt hắn tiến lại gần, rất gần, gần đến mức Elliot có thể cảm nhận được hơi thở thoáng qua nhẹ nhàng của hắn được phả qua làn da, mát lạnh và lẫn chút mùi kim loại của chốt cài nón.

     Họ mặt đối mặt — gần như không còn khoảng cách. Như mọi lần, đôi mắt của Mafioso vẫn là một điều gì đó không thể chạm tới. Dưới vành mũ đen đổ bóng xuống nửa khuôn mặt, Elliot vẫn không thể nhìn rõ ánh mắt hắn, và có lẽ, đó là điều khiến mọi cảm xúc trở nên mơ hồ đến đau lòng.

     Bàn tay của Mafioso đưa lên, chạm nhẹ vào quai nón. Ngón tay hắn cài chốt khóa với sự cẩn thận kỳ lạ. Một hành động nhỏ, tưởng như bình thường, nhưng lại khiến trái tim Elliot lặng đi một nhịp. Trong từng cử chỉ ấy có gì đó dịu dàng, trầm lặng, không chỉ thế, nó còn đem lại sự tinh tế vô bờ.

     Khi hắn siết nhẹ phần dây nón cho vừa vặn ôm lấy mặt anh, Elliot thoáng ngẩng lên, ánh mắt như muốn giữ lấy khoảnh khắc đó... nhưng đôi mắt của Mafioso vẫn ẩn mình trong bóng tối, khiến tất cả những gì anh có thể làm chỉ là lắng nghe trái tim mình đập từng nhịp nhanh, rồi nhanh hơn.

- Tiếng tim đập của em hơi ồn đấy.

-???

     Mặc kệ để mặc anh chàng pizza đang đỏ mặt tía tai đang hoang mang ở đằng sau. Bằng một sự tự nhiên gần như cố ý, Mafioso quay lưng lại với Elliot, đưa tay lên tháo chiếc mũ vành vẫn luôn che gần nửa khuôn mặt hắn.

Chiếc mũ ấy — thứ mà suốt bao nhiêu lần gặp gỡ, Elliot đã quen với việc nó hiện diện như một phần không thể tách rời nhưng giờ đây được hắn nhẹ nhàng tháo xuống, không lời giải thích.

Mái tóc ấy mềm và mượt, hơi rối trong gió đêm nhưng lại có một thứ gì đó rất gọn gàng. Tóc được cắt theo kiểu mullet, phần đuôi dài nhẹ nhàng buông xuống gáy, mang theo vẻ trầm tĩnh.

Trong ánh sáng lặng lẽ ấy, từng sợi tóc óng lên, nổi bật trên nền gió đêm dịu nhẹ. Kiểu tóc ấy không chỉ hợp với khuôn mặt hắn — sắc sảo, lạnh lùng và đầy bí ẩn.

Kiểu tóc ấy không hề làm hắn mất đi vẻ bí ẩn thường thấy. Trái lại, nó khiến Mafioso trông tự do hơn, gần gũi hơn, nhưng cũng có chút xa vời hơn. Giống như lần đầu tiên Elliot thấy một phần sự thật của một người mà cậu vẫn luôn cố gắng hiểu, nhưng càng đến gần lại càng không nắm được.

Chẳng để Elliot được chiêm ngưỡng nó lâu, Mafioso thuận tay đội chiếc nón bảo hiểm lên đầu mình rồi leo lên xe khởi động.

Chiếc xe mô tô đen bóng lướt nhẹ nhàng trên con đường thẳng tắp, kéo theo sau là tiếng gió rít đều đều và tiếng động cơ gầm vang không ngừng nghỉ.

Mafioso — người đang cầm lái, với dáng vẻ mạnh mẽ và điềm tĩnh, thỉnh thoảng liếc sang gương chiếu hậu nơi phản chiếu phía sau nơi Elliot ngồi phía sau yên xe. Hắn đội chiếc mũ bảo hiểm màu đen, giấu kín phần lớn khuôn mặt nhưng ánh mắt sắc nét vẫn hiện rõ vẻ quyết đoán và tự tin của người cầm lái.

Elliot ngồi phía sau, cơ thể gần như dựa sát vào lưng Mafioso như để tìm kiếm một điểm tựa vững vàng giữa những khung cảnh mênh mông phía trước. Tay anh nhẹ nhàng vòng qua eo hắn, một cái chạm tưởng chừng đơn giản nhưng lại đầy hàm ý, mang theo hơi ấm và sự thân mật khó tả.

Mái tóc Elliot bay phất phơ trong làn gió chiều, từng sợi lùa qua vai, khẽ vướng vào cổ áo Mafioso khiến hắn nhói lên một cảm giác khó tả. Gió cuốn qua, mang theo hương cỏ xanh mát từ hai bên đường, hòa quyện cùng hương xăng xe đặc trưng tạo nên một mùi hương vừa lạ vừa quen.

Cảnh vật hai bên đường trôi qua nhanh và lẹ, chẳng thể đọng lại một kí ức nhỏ trong đầu người khác. Những tán cây rì rào lay động theo làn gió nhẹ, những chiếc lá rơi lác đác rải trên mặt đường cán nhựa mịn màng. Trong khoảnh khắc ấy, dường như thế giới ngoài kia trở nên xa lạ, nhường chỗ cho sự yên ắng và lạnh lẽo hơi vương chút hơi ấm dần lan tỏa giữa hai con người đang cùng nhau trên chiếc xe mô tô.

Cảm giác mập mờ giữa họ không cần phải cất lời, chỉ cần một cái chạm, một cái nắm tay hay một ánh mắt cũng đủ để hiểu rằng họ đang chia sẻ với nhau những điều nhiều hơn cả tình bạn đơn thuần. Sự gần gũi ấy không phải là sự ràng buộc mà là một sự tự do đầy an toàn, nơi cả hai có thể thả trôi tâm hồn mà không cần giả vờ hay giấu giếm. Dưới bầu trời đầy sao, tiếng động cơ và tiếng gió hòa quyện như một nhịp đồng điệu.

Đột nhiên Mafioso rồ ga nhanh hơn trong một khoảnh khắc khiến cho Elliot giật nảy mình ôm chầm lấy hắn.

- S-sao đột nhiên lại chạy nhanh thế.

- Tôi thích.

     Chiếc xe cứ thế tiếp tục lướt trên đường, tốc độ không ngừng tăng lên một cách uyển chuyển, dọc theo những con đường uốn lượn qua các khu phố yên tĩnh.

Chẳng mấy chốc đã đến đỉnh đồi, xe từ từ giảm tốc rồi dừng hẳn. Elliot với mái tóc rối và ánh mắt sáng ngời, dừng lại giữa không gian bao la ấy, ngước nhìn lên bầu trời như muốn nắm bắt từng khoảnh khắc sao băng đang rơi. Mắt anh long lanh, pha lẫn giữa sự ngỡ ngàng và niềm vui khó tả, như thể từng tia sáng kia đang nói lên những câu chuyện chưa kể, những ước vọng thầm kín sâu trong lòng.

Bên cạnh anh, Mafioso trầm ngâm, dáng người cao to với khuôn mặt lạnh lùng thường ngày giờ đây ẩn chứa nét trầm tư hiếm thấy. Ánh mắt anh không chỉ dừng lại ở vẻ đẹp của bầu trời, mà còn dừng lại trên người của Elliot — anh chàng đang đứng ngắm sao băng ở đằng đấy. Dù bên ngoài cứng cỏi, nhưng giờ phút đứng giữa thiên nhiên rộng lớn ấy, Mafioso như được giải thoát khỏi những gánh nặng đời thường, chỉ còn lại sự bình yên và khoảnh khắc kết nối hiếm hoi.

- Vừa kịp lúc sao băng bắt đầu nhỉ?

Mafioso khẽ đưa tay chạm nhẹ vào vai Elliot, ánh sáng sao băng phản chiếu lấp lánh trong đôi mắt Elliot, tạo nên một không gian vừa thân mật, vừa ấm áp. Elliot hơi ngạc nhiên nhưng không đẩy tay hắn ra, trái lại, anh hơi nhích người đứng lại gần, tim đập nhanh hơn như bắt nhịp cùng ánh sao rơi trên bầu trời. Gió đêm mang theo hơi lạnh, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả hai cảm nhận được hơi ấm từ sự gần gũi và sự an ủi không lời.

Gần đó, không xa lắm, một chiếc ghế đá cũ kỹ nằm lặng lẽ giữa khoảng đất trống rộng lớn trên đỉnh đồi, như một dấu tích nhỏ bé của sự hiện diện con người giữa không gian hoang vắng và mênh mông này. Nhìn thấy chiếc ghế ấy, Elliot nhẹ nhàng chỉ tay về phía nó, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng mời gọi. Anh quay sang Mafioso, giọng nói khẽ khàng.

- Tụi mình ra đó ngồi đi.

Ý của anh rõ ràng, Elliot muốn cùng Mafioso chia sẻ khoảng lặng tĩnh mịch nơi đỉnh đồi, để cùng nhau ngắm sao băng trong sự gần gũi, ấm áp hơn.

Dưới ánh sao băng lung linh ấy, Elliot và Mafioso như tìm thấy một sự gắn kết đặc biệt — không chỉ là sự đồng hành, mà còn là sự yêu thương lặng thầm. Đêm đỉnh đồi ấy, giữa thiên nhiên rộng lớn và bầu trời vô tận, họ không chỉ chứng kiến vẻ đẹp của vũ trụ mà còn cảm nhận được trái tim mình hòa nhịp, cùng nhau viết nên một chương mới đầy hy vọng trong câu chuyện của cả hai.

- Mình đang ngắm sao băng đó!! Nhanh nhanh ước nguyện đi.

Nói xong, Elliot khẽ nhắm mắt lại, gương mặt anh như chìm sâu vào một thế giới riêng biệt, nơi chỉ có những suy nghĩ thầm kín và những khát vọng chưa từng hé lộ. Đôi tay anh từ từ chắp lại, siết chặt như đang cầu nguyện trong một khoảnh khắc thiêng liêng đầy ý nghĩa.

Ánh trăng mờ và ánh sao lấp lánh đan xen, phản chiếu nhẹ nhàng trên làn da và từng đường gân tay đang run rẩy nhẹ, khiến cho hành động tưởng chừng đơn giản ấy lại trở nên đầy thứ ẩn chứa biết bao điều chưa nói. Có thể đó không chỉ là một lời cầu nguyện bình thường, mà còn là một lời van xin thầm lặng gửi vào vũ trụ bao la, một niềm hy vọng cũng như một điều ước mong manh được van cầu.

Mafioso ngồi bên cạnh, hướng mắt hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt tĩnh lặng của Elliot, chẳng biết trong đầu hắn đang nghĩ gì. Gã đàn ông cứng rắn ấy, vốn quen với việc giấu kín cảm xúc, lần này cũng lặng lẽ khép mắt lại, cố gắng bắt chước cử chỉ chắp tay cầu nguyện của Elliot. Hành động ấy không chỉ đơn thuần là để làm vừa lòng đối phương, mà còn như một cách để Mafioso bộc lộ phần nào sự yếu mềm, sự đồng cảm sâu sắc mà lâu nay hắn giấu kín. Trong khoảnh khắc ấy, họ dường như đang cùng nhau thả hồn vào một không gian lặng lẽ, nơi những lời cầu nguyện, những mong ước và cả những nỗi sợ hãi được hòa quyện vào nhau.

Tuy nhiên, trong lòng Elliot vẫn không ngừng suy nghĩ, ước nguyện của Mafioso là gì? Liệu đó có phải là một ước mơ bình yên, một tương lai tươi sáng mà hắn luôn tìm kiếm? Hay là một nỗi ám ảnh dai dẳng, một ký ức đau đớn mà hắn không thể buông bỏ?

Một gã đàn ông đột nhiên xuất hiện rồi rủ anh hẹn hò không lý do, cũng chẳng biết mục đích thực sự của gã ta là gì. Một người luôn che giấu đi hết mọi thông tin và cảm xúc của chính bản thân, vậy liệu có thật sự hắn ta có ước nguyện của riêng bản thân mình không?

Sự mơ hồ ấy khiến cho khoảnh khắc bên nhau dưới bầu trời sao trở nên day dứt, như một lời thề ước không lời, một sự gần gũi đầy thầm kín giữa hai con người đang tìm kiếm sự kết nối sâu sắc của đối phương.

Elliot cố dẹp toang đi những suy nghĩ lung tung đó để tập trung cho phần ước nguyện.

- "Ước rằng Mia vẫn luôn khỏe mạnh và sống tốt"

Điều ước đầu tiên, dành cho cô em gái của anh.

- "Ước rằng sức khỏe và sự nghiệp của mình vẫn luôn tốt và phát triển"

Điều ước thứ hai, anh ước cho bản thân mình.

-"Ước rằng mình có thể hiểu con người của Mafioso hơn"

Điều ước thứ ba, anh muốn tìm hiểu con người của gã đàn ông ngồi cạnh mình.

- "Ước rằng mình và Mafioso cứ thế mà tiếp tục tình bạn này"

Điều ước thứ tư, anh mong mối quan hệ này vẫn luôn giữ vững.

-"Mình ước có hơi tham lam không nhỉ?"

Sau khi ước nguyện đã thành, mi mắt Elliot chậm rãi tách rời nhau với vẻ không nỡ, cơn mưa sao băng vẫn còn đấy, không vội vã rời đi, những vệt sáng lấp lánh ấy không hề vụt mất mà như đang chậm rãi vẽ nên một bức tranh mơ mộng, dịu dàng, nhấn chìm cả đỉnh đồi nhỏ trong vẻ đẹp đầy hy vọng.

Anh liếc nhìn sang Mafioso đang ngồi cạnh mình. Hắn ta vẫn cứ ngồi yên ở đấy, đông cứng như một phô tượng, hướng mắt hắn vẫn nhìn lên bầu trời đầy sao kia. Ánh sáng từ những vì sao lướt qua, tạo nên những vệt sáng nhè nhẹ trên khuôn mặt phần nào được che khuất bởi chiếc mũ vành rộng, làm bóng tối phủ xuống đôi mắt sâu thẳm của hắn.

    Elliot vẫn cố tìm kiếm đôi mắt dưới cái bóng râm do chiếc mũ vành ấy,mong muốn được nhìn thấy một chút phản chiếu, một tia sáng của cảm xúc đang ẩn giấu. Nhưng những gì anh thấy được chỉ là cái bóng đen của hàng lông mi dài rung rinh nhẹ nhàng.

-"Lông mi dài thật" - Elliot thầm nghĩ.

Khoảnh khắc ấy tràn ngập một sự yên bình nhưng cũng đầy sức mạnh thầm lặng và sự gần gũi không cần lời nói, một kết nối tinh tế giữa hai tâm hồn dường như đang hòa quyện vào nhau. Cảm giác ấy len lỏi trong không gian tĩnh mịch, tạo nên một sự lãng mạn, một mối liên kết mơ hồ nhưng chân thật đến kỳ lạ. Dưới ánh sao băng thoắt ẩn thoắt hiện, Elliot và Mafioso không chỉ cùng ngắm nhìn những vì sao, mà còn như cùng chia sẻ một phần tâm hồn, một câu chuyện chưa bao giờ được kể, được thầm thì trong im lặng, trong sự giao hòa của hai trái tim đang dần mở ra, đón nhận nhau một cách ngọt ngào.

     Đêm đã khuya, ánh sáng mờ nhạt của những chiếc đèn đường loang loáng phản chiếu lên mặt đường. Trên con đường vắng, tiếng xe mô tô kêu lên đều đều, xé rách bầu không khí yên tĩnh của ban đêm, bánh xe lăn nhanh trên nhựa đường lạnh lẽo.

     Gió thổi qua, tiếng động cơ hòa cùng tiếng thở đều đều của hai người. Elliot khẽ nghiêng đầu sang bên, nói với Mafioso bằng giọng nhẹ nhàng:

- Hồi nãy anh ước gì vậy.

Mafioso hơi quay đầu lại, trong đôi mắt lóe lên một ánh sáng khó hiểu.

- Em không biết khi nói điều ước của mình cho người khác thì điều ước đó mãi không thành hiện thực được à?

- Có chuyện đó nữa hả?

- Ừm

Elliot hơi cười khẽ trong sự bất ngờ, cảm nhận được sự phức tạp trong câu nói ấy, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ lạc quan.

- Dù sao thì điều ước của tôi cũng chỉ quẩn quanh gia đình với cuộc sống.

- Nghe đơn giản nhỉ?

- Thì nó là vậy mà!

Chiếc xe tiếp tục lao vun vút trong đêm, mang theo hai con người vừa gắn kết bằng những ánh sao băng, vừa chia sẻ những suy nghĩ thầm kín, giữa không gian mênh mông của đêm tối và con đường hướng về nhà Elliot.

Vừa đặt chân xuống trước ngưỡng cửa, Elliot quay sang nhìn Mafioso — người đang ngồi trên chiếc xe mô tô đen tuyền ánh chút sắc xám do đèn đường, anh khẽ cười.

- Cảm ơn anh vì ngày hôm nay nhé, tôi cảm thấy vui lắm.

- Không có gì.

Nghe vậy Elliot cũng chẳng còn gì để đáp, quay người định bước vào nhà thì giọng nói ấy tiếp tục vang lên:

- Thật ra thì hôm nay tôi cũng định rủ em đi coi mưa sao băng.

Elliot nghe thế liền quay đầu lại với vẻ ngạc nhiên.

- Nhưng không ngờ là em lại mời tôi trước...

Lần đầu tiên trong lời nói Mafioso lại mang vẻ lúng túng, mặc dù vậy nhưng Elliot lại thấy nó có phần dễ thương?

- Chính vì thế nên anh mới chuẩn bị xe với tìm cả chổ ngắm sao trước đó rồi hả?

- Ừm.

Elliot hơi cười để lộ răng, chìa bàn tay cùng với ngón tay cái biểu hiện dấu like lên trước mặt Mafioso kèm câu nói:

- Có sự chuẩn bị với quá tinh tế hehe.

- Pfttt - Mafioso nghe thế cũng khẽ cười theo

- Nói thật thì ai làm bạn gái anh chắc sẽ được anh cưng chiều hết mức quá.

Sau câu đó Elliot để lại cho Mafioso một câu chào tạm biệt cùng với hẹn mai lại gặp, quay lưng bỏ vào nhà. Mafioso thấy thế cũng không nói gì, chỉ giơ tay lên ẩn ý cho câu tạm biệt. Sau khi Elliot vào nhà không lâu thì hắn gác trống chân lên rồi vụt đi như một cơn gió đêm, trước đó hắn để lại một câu.

- Ai mà biết được sau này.

Chẳng biết câu nói đó có hàm ý nhắm đến Elliot hay ai khác, hay để trả lời câu hỏi lỡ dở, lưng chừng ở đâu đó trong cuộc hội thoại.

                                 _Chloe. 12/06/2025.

                                 Fix.19/04/2025

———————————————————

.

5033 từ, gãy tay.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me