TruyenFull.Me

Player Esports X Reader Tinh La Gi

To have a soft spot for someone: Siêu lòng vì ai đó
*******

_____ mới chuyển tới khu nhà này, em nghĩ thấy nên đi làm quen mấy người hàng xóm. Nghĩ là làm, em đi mua một vài giỏ quà nhỏ nhỏ để đi tặng.

Đến giỏ cuối cũng là nhà của hàng xóm gần căn hộ của em nhất, em nghĩ bản thân nên để lại ấn tượng thật tốt cho người hàng xóm này để có điều gì họ còn thứ lỗi. Em đứng trước cánh cửa gỗ sẫm màu, tay cầm chặt giỏ quà, hít một hơi sâu.

Chuông cửa vang lên một tiếng giòn tan, rồi rơi vào khoảng lặng. Không có ai ra mở cửa ngay lập tức. _____ hơi do dự, sợ rằng nếu bấm thêm sẽ khiến người bên trong cảm thấy phiền. Nhưng ngay khi em định quay bước, một tiếng “cạch” khẽ vang lên.

Cánh cửa hé mở.

Một cậu trai xuất hiện, trên tay ôm một chú mèo lông trắng muốt, còn dưới chân cậu, một con mèo khác đang quấn quít, cọ đầu vào mắt cá chân của chủ.

Ánh sáng từ trong nhà hắt ra, để lộ gương mặt của cậu. Đó là một chàng trai trông có vẻ vừa mới thức dậy, mái tóc đen rối nhẹ, mí mắt hơi sụp xuống, và dáng vẻ lười nhác nhưng lại có một sự mềm mại rất riêng.

_____ ngỡ ngàng trong thoáng chốc, rồi vội mỉm cười, đưa giỏ quà ra.

“Dạ, em là hàng xóm mới chuyển tới. Đây là quà gặp mặt ạ."

Byungchul chớp mắt, rồi khẽ cười. Cậu nhận lấy giỏ quà bằng một tay, còn tay kia vẫn ôm chú mèo trắng, nhẹ nhàng xoa đầu nó như một thói quen.

“À ừ… Anh cảm ơn nhé. Mừng em đến. Có gì thì cứ nói anh giúp.”

Giọng cậu trầm thấp, mang theo chút khàn khàn, có lẽ vì mới ngủ dậy chưa lâu.

“Anh tên là Yu Byungchul.”

_____ gật đầu, ánh mắt vô thức lướt qua khoảng không gian sau lưng cậu. Căn hộ của Byungchul không quá rộng, nhưng trông ấm áp. Trên ghế sofa cạnh cửa sổ có một chú mèo tam thể đang cuộn tròn, đệm lót trải ngay ngắn, góc phòng còn có một cây cào móng dành cho mèo. Ánh đèn vàng dịu nhẹ phủ xuống căn phòng, tạo cảm giác lười biếng nhưng đầy yên tĩnh.

Chú mèo dưới chân cậu kêu “meo” một tiếng, như thể phản đối câu nói của chủ nhân. _____ khẽ bật cười, em thích thú ngắm nhìn bầy mèo, cảm thấy nơi này đúng là một thế giới nhỏ dành riêng cho loài mèo và người chủ của chúng.

Em không muốn làm phiền thêm, bèn nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy em về trước nhé.”

“Ừ.”

Byungchul vẫy tay nhẹ, nhưng không vội đóng cửa. Cậu vẫn đứng đó, như thể đang lặng lẽ quan sát. Dáng vẻ có chút thờ ơ, có chút buồn ngủ, nhưng ánh mắt lại phản chiếu một tia sáng nhỏ, giống như đang ghi nhớ gương mặt của em hàng xóm mới.

_____ quay người, chậm rãi bước về căn hộ của mình.
************

Buổi tối mùa hạ, bầu trời cao vời vợi với những vì sao rải rác, ánh đèn đường vàng nhạt hắt xuống con phố nhỏ. Gió nhẹ lùa qua những tán cây, tạo nên những âm thanh xào xạc như những lời thì thầm bí ẩn của đêm hè.

_____ cúi đầu, bàn tay ôm chặt chú mèo nhà Byungchul. Em có thể cảm nhận được từng nhịp tim bé nhỏ của nó đang đập đều dưới lòng bàn tay mình, nhưng tiếc là, tim em bây giờ còn đang đập loạn hơn cả nó.

Bởi vì bên cạnh em, chỉ cách vài bước chân thôi, là Byungchul.

Từ khi nào mà hai người lại đi cạnh nhau một cách tự nhiên như thế này nhỉ?

Hồi chiều, khi _____ vừa bước ra khỏi nhà thì bắt gặp Byungchul đứng tựa vào cửa, tay đút túi quần, ánh mắt lơ đãng nhìn qua hành lang. Anh thấy em, mỉm cười nhẹ, rồi chỉ về phía con mèo nhỏ đang lười biếng cuộn tròn bên cửa nhà em.

“Nó cứ bám lấy em mãi. Hình như thích em rồi.”

_____ nhìn xuống, quả thật là con mèo nhỏ đó cứ rúc vào chân mình, dụi dụi cái đầu bé xíu vào ống quần em, cái đuôi vẫy vẫy như thể đã xem em là chủ nhân mới.

“Thế thì em ôm nó nhé.”

Giọng em nghe thì bình tĩnh lắm, nhưng chỉ có bản thân mới biết tim đã lỡ một nhịp khi bắt gặp ánh mắt Byungchul nhìn mình.

Rồi không biết từ đâu mà câu chuyện lại kéo sang việc đi mua ít đồ ở cửa hàng tiện lợi gần nhà. Byungchul bảo anh có thứ cần mua, rồi tiện thể hỏi:

“Đi cùng không?”

Và em gật đầu.

Bây giờ nghĩ lại, _____ cảm thấy mình có chút liều lĩnh.

Vì em đang ôm con mèo nhà anh. Vì anh đang đi cạnh em.

Vì cái cảnh này, cứ như thể hai người yêu nhau đang cùng nhau dạo phố vậy.

Tầm nhìn của em chỉ tập trung vào con mèo trên tay, không dám nhìn ngang nhìn dọc. Nhưng dẫu không quay sang, em vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Byungchul rất rõ ràng.

Có cảm giác anh hơi cúi đầu xuống một chút khi đi cạnh em.

Có cảm giác bóng của hai người, dưới ánh đèn đường, đổ dài trên mặt đất như hòa vào nhau.

Làm sao mà không ngại được chứ?

Em cúi đầu, ánh mắt dừng trên lớp lông trắng muốt của con mèo nhỏ. Nó ngoan ngoãn cuộn tròn trong tay em, thỉnh thoảng còn dụi đầu vào cổ tay em như làm nũng.

Thật đáng yêu.

Cũng giống như một người nào đó.

Chỉ là, người đó lại làm em cảm thấy tim đập nhanh đến mức không kiểm soát nổi.

Mấy phút trước, Byungchul chỉ đơn giản là quay sang nhìn em, rồi rất tự nhiên đưa tay ra chỉnh lại vạt áo của em một chút. Khoảng cách gần đến mức em có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh thoáng lướt qua.

“Cẩn thận kẻo áo bị xô lệch.”

Anh nói nhẹ như vậy, nhưng tim em thì rung lên dữ dội.

Em có thể cảm nhận được mặt mình đang nóng dần lên.

Không được.

Không thể để anh thấy mình đỏ mặt được.

Thế là, theo một phản xạ tự nhiên nhất, _____ cúi xuống thật thấp, nhẹ nhàng cọ má vào lớp lông mềm mại của chú mèo nhỏ trong lòng.

Như thể em chỉ đơn thuần đang âu yếm nó thôi.

Như thể em không hề che giấu gương mặt đang đỏ bừng của mình.

Lớp lông mềm mại chạm vào má, êm ái và dịu dàng như một cái ôm nho nhỏ. Em siết nhẹ tay, cố giữ bình tĩnh.

Nhưng Byungchul thì nhìn thấy hết.

Từ khoảnh khắc em cúi đầu, cọ má vào lớp lông trắng muốt, đến khi đôi vai nhỏ khẽ run lên một chút vì lúng túng.

Đáng yêu.

Đáng yêu chết đi mất.

Nụ cười của Byungchul thoáng hiện lên nơi khóe môi.

Anh không vạch trần em.

Bởi vì em như vậy, đáng yêu đến mức anh chẳng nỡ làm gì khác ngoài việc lặng lẽ dõi theo.

Bước chân hai người cứ thế đều đặn vang lên trên con đường nhỏ. Xung quanh không có ai khác, chỉ có đêm hè dịu dàng và hơi thở ấm áp giữa hai người.

Chẳng biết từ lúc nào, Byungchul đã bước chậm lại một chút, để khoảng cách giữa anh và _____ rút ngắn thêm.

Đủ gần để anh cảm nhận được sự tồn tại của em rõ ràng hơn.

Đủ gần để nếu em bất giác nghiêng người, thì vai hai người sẽ chạm vào nhau.

Và, thật sự là _____ đã hơi nghiêng người về phía anh một chút.

Không phải cố ý.

Chỉ là do con mèo nhỏ trong lòng em bất chợt động đậy, dụi dụi cái đầu vào ngực em rồi trở mình tìm vị trí ngủ thoải mái hơn.

_____ giật mình, vô thức giữ chặt lấy nó, nhưng chính hành động ấy lại làm em lỡ bước, khẽ chạm vào Byungchul.

Chỉ là một cái chạm nhẹ, vai kề vai.

Nhưng tim _____ đã đập lỡ một nhịp.

Byungchul nhìn em một lúc, rồi bất chợt bật cười khẽ.

“Em ôm mèo thế kia, nhìn cứ như một bé mèo nhỏ đang co rúc lại vậy.”

Anh cố tình nói như thế, để xem em sẽ phản ứng thế nào.

Và đúng như dự đoán, _____ hơi cứng người, rồi ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn anh.

“Ai là mèo cơ chứ?”

Nhưng _____ không ngờ rằng, khi vừa ngẩng đầu, em đã ngay lập tức đối diện với ánh mắt của Byungchul.

Anh đã cúi xuống một chút từ lúc nào, khoảng cách giữa hai người trở nên gần hơn bao giờ hết.

Gương mặt Byungchul ngay trước mắt em, gần đến mức em có thể nhìn thấy rõ dàng đôi mắt của anh lẫn cả nụ cười dịu dàng nơi khóe môi.

Tim _____ đập mạnh đến mức em tưởng như mình có thể nghe thấy tiếng vọng của nó trong màn đêm.

Không khí dường như ngừng lại trong giây lát.

Rồi, Byungchul chớp mắt, nghiêng đầu một chút, giọng trầm thấp như mang theo một chút ý cười.

“Em đỏ mặt rồi kìa.”

Chết thật.
**************
thhtungn
jielixrs_
NqooChii
@waraemin_088
Trả cũng kha khá cho mấy bà reg LCK ròi mà chx nhả cái reg nào của Valorant vs LPL thì hơi kì.

Trg lúc đợi toi nấu lẩu con fic 18000+ của Smoggy thì sống nhẹ nhàng tình cảm cute vs 🐝 trước nhé.

Cơ mà hình như toi còn nợ reg Stax của  bà nào từ đợt 1 thì phải, toi thề lần này sẽ trả đủ🫶🫶🫶. Cảm ơn mng vì dù khá lâu toi ko có up chap ms nhưng view vẫn tăng lên 2k mới ghê. Cam sa ni tà

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me