Pnnn
Lý nhị lang không khỏi ngồi thẳng dậy, cười hỏi: "Vậy cháu cảm thấy Ích Châu vương là quan tốt hay là quan xấu?""Cháu chưa từng gặp hắn, sao biết hắn là quan tốt hay quan xấu được?" Mãn Bảo nói một cách đương nhiên: "Chờ baogiờ cháu gặp sẽ nói cho ngài."Bạch Thiện Bảo không khỏi liếc nhìn Mãn Bảo một cái, nhưng không nói gì.Hiển nhiên Lý nhị lang không ngờ lại nghe được đáp án như vậy, cười hỏi: "Vậy nếu nói trên những gì cháu được nghe,thì cháu nghĩ Ích Châu vương là quan tốt hay quan xấu?"Bạch Thiện Bảo không nhịn được nói: "Hẳn là không phải quan tốt ạ." "Hửm? Vì sao lại nói vậy?"Bạch Thiện Bảo nói: "Không tính cái năm lũ lụt kia, bây giờ cũng qua hai năm rồi, Ích Châu chỉ miễn thuế ba năm, mùathu năm nay sẽ lại thu thuế, thế mà mãi cho đến bây giờ, giá lương thực ở Ích Châu vẫn chỉ tăng không giảm, chênh lệchrất lớn với ba năm trước kia."Bạch Thiện Bảo nói: "Ích Châu là đất phong của hắn, bởi vậy có thể thấy, hắn không thể được coi là một người quan tốt.""Quan viên Ích Châu là do triều đình cắt cử, Ích Châu vương không có quyền bổ nhiệm và bãi nhiệm, quản lý kém cũngkhông thể tính là lỗi của Ích Châu vương mà đúng không?""Nếu Ích Châu vương đã không có quyền bãi miễn, cũng không thể tự quản lý địa phương, thì tại sao triều đình còn phảichia đất phong cho hắn?" Bạch Thiện Bảo nói: "Nếu chỉ cần tiền tài, thì cứ giữ hết con cháu hoàng thất ở kinh thành làkhông phải được rồi sao?"Lý nhị lang hơi kinh ngạc, không nói ra lời.Bốn người bên cạnh hắn không khỏi liếc nhau, sắc mặt hơi phức tạp nhìn Bạch Thiện.Mãn Bảo gật đầu, "Nói là chia đất phong cho con cháu hoàng thất, cái này không được làm, cái kia không cho làm, nhưngtrên thực tế, đất phong chính là địa bàn của bọn họ. Cho nên một vị vương có ổn hay không, là tốt hay xấu, cứ nhìn bátánh trong đất phong đó sẽ biết."Lý nhị lang vẻ mặt khó đoán: "Vương Cự Quân cũng được bá tánh cho là quan tốt đứng đầu thiên hạ đấy, vậy mà chẳngphải cuối cùng hắn vẫn phản đó sao."Mãn Bảo lén ăn một miếng bánh ngọt trong đĩa, nghe thế thì cười vui vẻ, "Ích Châu vương không thể làm được nhưVương Mãng* đâu, cùng lắm là được như Lưu Tị thôi."* Vương Mãng = Vương Cự Quân: Nhân vật có thật trong lịch sử. Ai có hứng thú có thể tra gg nhé.Bạch Thiện Bảo gật đầu, "Nếu hắn có thể làm Vương Cự Quân, thì bá tánh Ích Châu chúng ta còn có thể hưởng phúc mấynăm ấy."Mãn Bảo liên tục gật đầu, "Đặc biệt là nhà ta, chắc chắn sẽ hưởng càng nhiều phúc."Bốn người ngồi cạnh tuôn mồ hôi lạnh."Vì sao?" Thần sắc Lý nhị lang vẫn như thường, hỏi: "Nếu có một người đối xử với các cháu như Vương Cự Quân, thì cáccháu không muốn đi theo hắn tạo phản ư?"Mãn Bảo lắc đầu, "Tạo phản cái gì ạ, hoàng đế cũng đâu phải người hoa mắt ù tai bắt cả nhà cháu đi đánh giặc, cũng đâubắt cả nhà cháu lấy mạng lấp lạch nước. Nếu hắn muốn làm Vương Cự Quân, thì phải tôn trọng lựa chọn của chúngcháu."Lý nhị lang: ".. Chịu ơn của người ta, không báo đáp thì không được tốt lắm nhỉ?"Mãn Bảo liền nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái, nói: "Đây là đất phong của Ích Châu vương mà, đồ ăn, uống, dùng củahắn, tất cả đều do người dân chúng cháu cung cấp, thuế má, rồi tiền quyên góp mỗi năm chúng cháu nộp có đến baonhiêu là phân đến phủ của hắn?""Cho nên hắn đối tốt với chúng cháu là đạo lý hiển nhiên, chúng cháu sẽ thích hắn, sẽ cảm kích hắn, nhưng tạo phản gìđó thì vẫn thôi đi, không cẩn thận là sẽ chết người đó ạ." Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: "Có điều cháu không cần phải lolắng điều này, bởi vì nhà cháu còn có cha cháu."Cha bé cũng không phải não tàn, còn lâu mới để người nhà đi theo tạo phản, nếu trong thôn thực sự có người kéo bè kéocánh muốn tạo phản, chắc chắn cha già sẽ dẫn bọn họ vào núi trốn trước.Đây là lần đầu tiên Lý nhị lang nghe được lý do thoái thác như vậy, mất một hồi lâu mới phản ứng lại được.Bạch Thiện Bảo, Mãn Bảo và Bạch nhị lang đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn ngờ vực, ngay cả Chu tứ lang cũng lom lomnhìn hắn.Lý nhị lang hơi căng thẳng, hỏi: "Sao thế? Trên mặt ta có gì à?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me