Pokespe Random Oneshots
Ấy chết chết chết, không được, thế thì mình lại giống tên ngốc não phẳng kia mất.
Lại quay về chủ đề vừa nãy đi, sao anh lại lấy cái thân bạc phận mỏng của mình cứu đỡ tên Red kia nhỉ? Chi bằng để cậu ta ngồi chỗ này, còn mình lại phiêu bạt khắp chốn như hồi trước, sướng thế còn gì nữa.
Cơ mà...
Đôi mắt đỏ lấp lánh niềm vui, như vô vàn ngôi sao lửa đốt cháy cả bầu trời. Nhiệt huyết vô tận.
Khi ấy, Green tưởng chừng như tim mình bị bóp nghẹn lại, không đập thêm nữa.
Anh thích... nói đúng hơn là yêu đôi mắt đó, chính vì thế, anh mới không muốn nó mất đi.
Mất đi vẻ đẹp rực rỡ ấy trong căn phòng tù túng này.
Lí do mới đơn giản làm sao, nhưng đủ để anh bám chặt đến hết đời cũng được.
Green lắc đầu. Mình lại nghĩ ngợi lung tung nữa rồi.
Lòng bàn tay lại đặt xuống, co vào, nắm chặt cây viết, dựng thẳng lên.
Reng! Reng! Reng!
Chiếc điện thoại để bàn reo cành cạch.
Cái gì nữa đây? Không phải đã nói đừng ai làm phiền khi anh đang làm việc sao?
Green nhấc máy, "A lô, Gym Leader thành phố Viridian đây."
Đáp lại là,
"Green!!! Lâu rồi không gọi, nhớ tớ không đó!!"
Anh chàng tóc nâu giật thót một cái, như bị đánh thức khỏi cơn mê.
"Red? Bấy lâu nay cậu đi đâu mà người ta không tìm nổi cậu vậy?"
Sau khi bỏ mặc tiếng hò la inh ỏi từ hội đồng, Red biệt tăm luôn. Vệ tinh đều không định vị được, như bốc hơi ra khỏi Trái Đất. Mà việc trốn khỏi truy lùng cũng dễ ẹc, vứt hết thiết bị điện tử đi và lên đường! Pokedex thì cậu ta gửi cho Yellow từ đời tám hoành nào rồi cưỡi Aero chạy biến luôn.
Đầu dây bên kia cười hề hề, "Trốn khỏi hội đồng cực lắm chứ đùa! Tớ có liên lạc với ai được đâu!"
"Thế giờ cậu đang ở đâu đấy?"
Green xoa xoa thái dương. Tên ngốc này, suốt ngày bay nhảy đi tận đẩu tận đâu ấy, chỉ làm người khác lo lắng là giỏi.
"Hì, cậu đoán xem!"
Cá là bên kia đang nở nụ cười khờ hết chỗ nói.
Anh thở dài. Đúng là hết cách nói nổi với tên này mà.
"Được rồi, thế cho cái gợi ý xem nào?"
Trò này bắt đầu từ khi nào không biết, chắc từ lúc IQ Red tăng lên và đủ giỏi để nghĩ ra mấy câu đố về nơi mình đang vùi đầu vào đấu Pokemon. Thi thoảng, cậu chàng vứt mấy cái "dấu hiệu" rất-Red để lại cho người ta vóc cổ đi tìm mình, mà Green thì đúng là số dzách trò chơi trốn tìm này rồi.
"Hừm... nơi tớ đang ở có màu xanh lá, nâu nâu, bên cạnh là toà nhà "thương hiệu uy tín" nhất Kanto!"
Xanh lá? Nâu nâu? Cậu ta đang trèo cây chắc?
Toà nhà "thương hiệu uy tín" nhất Kanto, để xem n-Bíp! Bíp! Bíp!
Tiếng chuông bên ngoài như tát vào tai người ta, cửa phòng bật mở.
"Ng-Nguy rồi ngài Oak!! Đang có ai đó phá phòng tuyến bảo vệ và tiến vào đây!!"
Nơi này là biệt thự riêng của Green, tít sâu trong rừng Viridian, xung quanh có lửa phừng phừng các kiểu, ai dám mò vào đây?
Green tưởng chừng như tim mình bị bóp nghẹn lại, không đập thêm nữa.
Cảm giác phấn khích sục sôi. Lâu rồi anh mới có cảm giác như thế này.
Như tâm trí đang thét gào. Như máu đang chảy ngược. Như thân thể bị thiêu đốt.
Đầu óc quay cuồng vang lên "Đấu! Đấu! Đấu!"
Người đem đến cho anh thứ này, chỉ có một người.
Duy nhất một người. Độc tôn. Độc nhất trên thế giới này.
Vù vù!
Gió thổi mạnh, đánh bật tung cửa sổ.
Đôi mắt xanh lá rực lên.
Mái tóc nâu tung toé như rũ bỏ tất cả.
Đối diện với nó là...
Đôi mắt đỏ lấp lánh niềm vui, như vô vàn ngôi sao lửa đốt cháy cả bầu trời. Nhiệt huyết vô tận.
Chỉ có duy nhất một người. Có được sắc đẹp mãnh liệt như thế.
"Green! Đấu Pokemon nào!"
——
Tính ra hơi xàm với hơi kì cục ha?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me