TruyenFull.Me

Pondphuwin Khi Ta Con Nho

Năm 2420 (1877)

Thời gian đúng là không chờ một ai, nhắm mắt thôi Pond đã là một người đàn ông ngoài ba mươi. Mặc dù thế, tâm hồn anh vẫn đặt nơi tuổi hai mươi ngày ấy. Cái ngày mà người anh yêu nhất ra đi mà chưa kịp nhìn mặt.

Từ ngày Phuwin mất, Pond không còn quay lại phủ Tangsakyuen. Anh rời khỏi làng Cống Sen, sống lặng lẽ ở một vùng quê miền Nam, anh bắt đầu viết thơ, những lời thơ chả anh chẳng tự nhiên mà tới, tất cả đều là cảm xúc của anh dành cho duy nhất một người. Mà sau này người đời họ không thể biết được người đó là ai. Bởi lẽ anh dùng duy nhất chữ P trong tên mình làm tác giả...

Anh sống, nhưng lòng chưa từng buông.

Hôm nay, sau mười năm, anh quay trở lại. Vượt hàng trăm dặm đường, chỉ để đến ngồi cạnh một nấm mộ cũ — nơi chôn giấu cả một thời tuổi trẻ.

Mộ Phuwin được Phawan chăm sóc kỹ lưỡng. Cỏ xanh quanh mộ không hề um tùm, tấm bia vẫn sạch, không vết rạn. Hoa được thay mỗi mùa, duy chỉ có một bó hoa sen– thứ Pond mang tới năm nào – vẫn được cắm lại đúng chỗ, như một lời hứa chẳng ai dám phá.

Pond quỳ xuống. Bàn tay chai sạn của anh run nhẹ khi chạm vào mặt đá.

"Phuwin à, mười năm rồi đó..." – Giọng anh khản đặc – "Em có trách anh không? Vì đã không ở bên em, khi em đau nhất..."

Gió lay động bụi cỏ. Có tiếng lá rơi khe khẽ. Dường như cũng đang nín thở lắng nghe.

"Anh sống sót, còn em thì không. Mỗi ngày anh sống tiếp, là một ngày anh nhớ em thêm một chút... Không có bức chân dung nào, không có dòng chữ nào đủ để chứa hết em đâu, Phuwin à."

Anh rút từ trong túi một bức vẽ mới, cuộn tròn bằng giấy gạo mềm.

"Anh đã vẽ em thêm một lần nữa. Là hình em trong giấc mơ tuần trước. Em quay đầu nhìn anh, nắng chiếu qua vai, còn em thì mỉm cười..."

Pond đặt bức tranh dưới chân mộ. Nắng xiên qua kẽ lá chiếu xuống, khiến tấm vải bỗng như phát sáng.

"Anh vẫn nhớ em mỗi ngày, vẫn thầm gọi tên em khi đêm về. Và nếu có một kiếp khác... như em từng nói..."

Anh khẽ khàng đặt tay lên bia mộ, nhắm mắt lại.

"...Thì hãy cho anh được gặp lại em. Lần này, anh sẽ nắm tay em trước. Dù có phải phản lại cả thế giới, anh cũng sẽ không để mất em thêm một lần nào nữa."

Trên bầu trời, có một đám mây trôi ngang. Nhẹ tênh như một cái thở dài. Mưa không rơi, nhưng mắt ai đó đã ướt.

Chợt có tiếng suột soạt từ đăng sau, là tiếng bước chân của người nào đó. Anh vôi quay lại, là một người phụ nữ nhưng ở cô vẫn giữ được nét trẻ trung ngày nào làm anh nhận ra ngay.

"Krue..."

Bị nhận ra, cô nàng chỉ cười nhẹ. Tay cô cầm đoá hoa cúc trắng mà tự tay cô trồng mang đến đây, chẳng ngờ lại gặp được người quen cũ.

Sau khi đặt hoa ở mộ của cậu chủ nhỏ. Pond cùng Krue ngồi lại cây đa cổ thụ gần đó. Có rất nhiều điều mà cô muốn nói với anh. Krue đưa mắt nhìn vào nấm mộ cũ, rồi nhìn Pond.

"Em không nghĩ là... sẽ gặp lại anh ở đây."

Pond lặng im một chút, gật đầu.

"Anh cũng không nghĩ... em còn nhớ cậu ấy nhiều đến vậy."

Krue mím môi, cười buồn. "Không phải ai mất đi rồi thì ta sẽ quên được. Có những người... chỉ cần một cái tên thôi, cũng đủ khiến tim thắt lại cả đời."

Họ ngồi dưới gốc đa, trời đã ngả bóng chiều. Tiếng gió lùa qua tán lá rì rào, như thay cho những lời không ai nói hết.

"Anh vẫn chưa lập gia đình?" – Krue hỏi.

Pond gật nhẹ. "Anh không thể."

Krue không ngạc nhiên. Cô biết. Mười năm trước, chỉ có người mù mới không thấy tình cảm ấy sâu đậm nhường nào. Nhưng vì thân phận, vì khuôn khổ, vì những ràng buộc của một thời đại không cho phép... nên cuối cùng, chỉ còn lại hai chữ "không thể"

Đột nhiên từ xa có tiếng gọi "mẹ" của một đứa trẻ. Gương mặt rạng rỡ của cậu bé tầm tám, chín tuổi chạy về phía cô. Pond nhíu mày, gương mặt này có chút quen thuộc.

"Là con của khun Perth ư?"

Krue không nói gì, chỉ gật đầu cái nhẹ. Vẫn chẳng có gì thay đổi. Chỉ có một người là đi mất. Krue với đôi mắt buồn quay sang nhìn Pond.

"Anh định tiếp tục sống như nào?"

Một khoảng lặng kéo dài. Anh không biết phải trả lời cô ra sao, nếu anh không thể chịu nổi thì anh đã không gáng sống tới ngày hôm nay. Mà tất cả những người thân hiện tại họ đã lần lượt ra đi mất rồi. Chỉ có một hồn người trống bên trong anh.

Dưới gốc cây đa già cỗi, Pond không trả lời nữa. Anh chỉ nhìn về phía nấm mộ – nơi có người anh yêu đang nằm lại, nơi suốt mười năm qua, anh chỉ dám nghĩ đến trong những giấc mơ ngắn ngủi.

Krue không ép anh nói thêm. Gió chiều thổi qua, nhẹ như một cái vỗ về sau cuối.

Cậu bé con của Krue và Perth chạy đến níu tay mẹ, ánh mắt ngây thơ liếc nhìn Pond một cách tò mò, rồi cúi đầu chào lễ phép. Pond xoa đầu đứa nhỏ, không nói gì. Trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy như được chạm vào một điều gì đó vừa quen, vừa xa — một mảnh thời gian mà mình đã vĩnh viễn không còn cơ hội chạm lại.

Khi Krue đứng dậy, cô quay sang anh lần cuối.

"Anh biết không, em nghĩ... dù là đời này hay kiếp sau, nếu hai người thực sự thuộc về nhau thì sớm muộn gì cũng gặp lại thôi."

Pond mỉm cười, một nụ cười không buồn, không vui. Chỉ có ánh mắt là như khẽ lặng đi.

"Anh mong là vậy."

Cô rời đi. Còn lại một mình, Pond ngồi yên, mắt dõi theo bầu trời đang dần chuyển sang sắc hoàng hôn.

Chim bay ngang, bóng đổ xuống cánh đồng phía xa. Trên bia mộ, bức tranh cũ anh mang theo đã lặng lẽ đọng sương.

Anh tựa lưng vào thân cây đa, khép mắt lại. Không một tiếng động nào cất lên. Gió chiều vẫn thổi, dịu dàng như tay ai đó vuốt qua tóc anh.

Và rồi... trái tim ấy, trái tim đã cạn kiệt những nhịp đập vì một người, cuối cùng cũng ngừng lại.

Chẳng ai biết Pond ra đi vào khoảng nào. Anh đột hết những gì về mình chỉ để lại những lời thơ còn sấp trên bàn. Vì anh muốn sau này mọi người đều biết đến sự xinh đẹp của người anh yêu...

"Anh viết bài thơ đu tiên
Khi tay không còn chm được em na
Khi tiếng gi "cu ch"
Ch vng li trong gic mơ mù mt mi đêm.

Ngón tay em tng ln theo môi anh
Là k mù đi tìm ánh sáng
Là nim tin khi mng còn quá dài...
Li rút lui trước đi em quá ngn

Nếu hôm y anh không quay đi
Nếu anh ôm em thêm mt ln na
Có l... thu đã không quá dài
Có l... em đã không cô đơn đến vy.

Nhưng thơ đu tiên là vì em
Và thơ sau đó... cũng ch vì em
Anh sng – đ viết
Còn em, em chết – đ yêu."

Tình yêu ấy — dù chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi của đời người, vẫn đủ để trở thành vĩnh hằng.
_Hết_

____

Cm ơn mi người đã đc hết🩷 tui biết là tui làm thơ d ri nên hãy thông cm cho tui.

Hn gp ngoi truyn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me