Hầu cả đời cũng được
Ủng hộ một sao nhé.
____________Ánh sáng sớm xuyên qua rèm cửa.Phuwin tỉnh dậy với cả cơ thể đau nhức. Mỗi khi cựa mình, từng cơ bắp như đang lên tiếng phản đối. Lưng đau, eo nhức, bắp đùi như bị kéo căng cả đêm.Cậu cau mày. Rồi nhớ lại đêm qua.Và mặt cậu đỏ bừng.Pond vẫn còn ngủ bên cạnh, tay anh đặt ngang eo cậu, hơi thở đều đều phả nhẹ vào gáy.Phuwin ngọ nguậy, thử gỡ tay ra — nhưng vừa nhấc người lên, cậu khẽ rên một tiếng vì đau.Pond mở mắt ngay. Mắt anh vẫn còn ngái ngủ, nhưng tay đã siết nhẹ eo cậu lại."Đừng nhúc nhích. Đau à?"Phuwin bực bội."Chứ anh nghĩ? Tối qua anh làm kiểu gì vậy hả?"Pond không đáp. Anh ngồi dậy, kéo chăn đắp lên cho cậu, rồi bước xuống giường.Phuwin chớp mắt khi thấy anh lặng lẽ mặc lại quần, cúi xuống nhặt áo sơ mi của cậu từ dưới sàn."Anh định đi đâu?""Lo cho cậu. Đợi."Mười phút sau, Pond trở lại với một ly nước ấm, khăn mặt đã thấm nước, và… một hộp cao dán nóng.Phuwin nhìn đống đồ, nhíu mày."Định bôi cho tôi chắc?""Ừ. Cậu tự bôi nổi không?"Phuwin im lặng.Một lúc sau, cậu nhướng mắt, giọng nhỏ đi:"Tôi đau lưng. Cả vai nữa. Với... dưới nữa."Pond đặt ly nước vào tay cậu. Rồi nhẹ nhàng vén áo cậu lên, bôi thuốc vào từng chỗ có dấu vết tối qua để lại — cẩn thận đến mức tay hơi run.Phuwin chống cằm, nhìn anh làm."Làm như có lỗi lắm à?""Không. Tôi đang có trách nhiệm.""Từ giờ, nếu anh còn làm vậy, nhớ chuẩn bị thuốc trước.""Ừ. Ghi nhớ."Phuwin cười nhẹ. Dù đau, nhưng tim lại ấm lên một cách kỳ lạ."Sáng mai phải pha sẵn trà. Tối nay tôi còn đau nữa là anh ngủ dưới đất đấy.""Cậu đau thật hay đang dọa tôi vậy?""Vừa đau vừa dọa. Giỏi thì đừng hầu."Pond cúi xuống, hôn nhẹ lên sống lưng cậu — nơi anh vừa bôi thuốc xong."Tôi hầu cả đời cũng được."
__________
100725
____________Ánh sáng sớm xuyên qua rèm cửa.Phuwin tỉnh dậy với cả cơ thể đau nhức. Mỗi khi cựa mình, từng cơ bắp như đang lên tiếng phản đối. Lưng đau, eo nhức, bắp đùi như bị kéo căng cả đêm.Cậu cau mày. Rồi nhớ lại đêm qua.Và mặt cậu đỏ bừng.Pond vẫn còn ngủ bên cạnh, tay anh đặt ngang eo cậu, hơi thở đều đều phả nhẹ vào gáy.Phuwin ngọ nguậy, thử gỡ tay ra — nhưng vừa nhấc người lên, cậu khẽ rên một tiếng vì đau.Pond mở mắt ngay. Mắt anh vẫn còn ngái ngủ, nhưng tay đã siết nhẹ eo cậu lại."Đừng nhúc nhích. Đau à?"Phuwin bực bội."Chứ anh nghĩ? Tối qua anh làm kiểu gì vậy hả?"Pond không đáp. Anh ngồi dậy, kéo chăn đắp lên cho cậu, rồi bước xuống giường.Phuwin chớp mắt khi thấy anh lặng lẽ mặc lại quần, cúi xuống nhặt áo sơ mi của cậu từ dưới sàn."Anh định đi đâu?""Lo cho cậu. Đợi."Mười phút sau, Pond trở lại với một ly nước ấm, khăn mặt đã thấm nước, và… một hộp cao dán nóng.Phuwin nhìn đống đồ, nhíu mày."Định bôi cho tôi chắc?""Ừ. Cậu tự bôi nổi không?"Phuwin im lặng.Một lúc sau, cậu nhướng mắt, giọng nhỏ đi:"Tôi đau lưng. Cả vai nữa. Với... dưới nữa."Pond đặt ly nước vào tay cậu. Rồi nhẹ nhàng vén áo cậu lên, bôi thuốc vào từng chỗ có dấu vết tối qua để lại — cẩn thận đến mức tay hơi run.Phuwin chống cằm, nhìn anh làm."Làm như có lỗi lắm à?""Không. Tôi đang có trách nhiệm.""Từ giờ, nếu anh còn làm vậy, nhớ chuẩn bị thuốc trước.""Ừ. Ghi nhớ."Phuwin cười nhẹ. Dù đau, nhưng tim lại ấm lên một cách kỳ lạ."Sáng mai phải pha sẵn trà. Tối nay tôi còn đau nữa là anh ngủ dưới đất đấy.""Cậu đau thật hay đang dọa tôi vậy?""Vừa đau vừa dọa. Giỏi thì đừng hầu."Pond cúi xuống, hôn nhẹ lên sống lưng cậu — nơi anh vừa bôi thuốc xong."Tôi hầu cả đời cũng được."
__________
100725
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me