Pondphuwin Winnysatang Cong Thuc Cua Tim
Phòng lab về chiều muộn, ánh sáng vàng nhạt của đèn bàn tạo nên một không gian ấm áp và tĩnh lặng. Mọi thứ dường như ngừng lại bên ngoài cửa kính, chỉ còn lại Pond và Phuwin, hai người đang cùng nhau chăm chú theo dõi kết quả thí nghiệm trên màn hình laptop.Phuwin đặt cặp tay lên bàn, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếng mưa nhẹ bên ngoài vẫn đều đều, tạo nên một bản nhạc nền dịu dàng giữa không gian yên tĩnh."Cậu có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?" Pond phá vỡ sự im lặng bằng giọng nói nhẹ nhàng. "Lúc đó tớ nghĩ... đây sẽ là một thí nghiệm bình thường thôi."Phuwin quay sang nhìn Pond, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi. "Tớ cũng nghĩ vậy... cho đến khi nhận ra, mọi thứ không bao giờ đơn giản như những con số hay công thức."Pond gật đầu, ánh mắt trìu mến đầy ấm áp. "Tớ đã học được rất nhiều từ cậu, Phuwin. Không chỉ là kiến thức, mà còn là cách để kiên nhẫn và hiểu nhau hơn."Phuwin khẽ thở dài, cảm nhận tim mình đập nhanh hơn một nhịp. "Tớ từng nghĩ cảm xúc cũng như phản ứng hóa học, có thể dự đoán được, kiểm soát được. Nhưng với cậu, tớ học được rằng có những điều phải để tự nhiên xảy ra."Pond từ từ đưa tay chạm nhẹ lên bàn tay Phuwin, bàn tay nhỏ bé ấm áp khiến lòng anh như có dòng điện chạy qua. "Vậy thì, chúng ta cùng nhau làm cho phản ứng này trở nên hoàn hảo hơn nhé?"Phuwin nhìn thẳng vào mắt Pond, ánh sáng dịu dàng lan tỏa từ trong lòng. "Đúng vậy. Và tớ muốn cậu biết... tớ không còn muốn điều gì khác ngoài được ở bên cậu."Khoảng cách giữa họ ngắn lại từng chút một, Pond nghiêng người, môi chạm nhẹ lên môi Phuwin trong một nụ hôn đầy ngọt ngào và dịu dàng.Phuwin khẽ nhắm mắt, cảm nhận được sự chân thành và ấm áp của Pond truyền qua từng chuyển động nhỏ. Đó không phải là nụ hôn đầu vội vàng, mà là sự kết tinh của bao nhiêu ngày tháng, của những cảm xúc chôn giấu và dần được giải phóng.Khi rời khỏi nụ hôn, Pond thì thầm: "Cậu là công thức hoàn hảo nhất mà tớ từng tìm thấy."Phuwin mỉm cười, ánh mắt long lanh: "Và cậu là chất xúc tác khiến tớ thay đổi."Họ ngồi bên nhau trong không gian yên ắng, bên ngoài mưa vẫn rơi đều, nhưng trong lòng họ, cảm xúc đã tìm thấy độ tinh khiết, bền vững như một phản ứng không bao giờ kết thúc.⸻Ở góc khác, Winny đang cắm cúi với một đống giấy tờ phân tích, trong khi Satang cố gắng lấy sự chú ý bằng những trò "nghịch ngợm" quen thuộc."Winny ơi, cậu nhìn này!" Satang hứng khởi, giơ lên trước mặt một chiếc pipet có dán sticker hình trái tim đỏ rực.Winny nhìn, cười mỉm. "Sao tớ lại bị pipet đáng yêu hơn cả những mẫu xét nghiệm vậy?"Satang giả bộ giận dỗi, "Tớ là pipet đáng yêu mà! Mà tớ nghĩ, chỉ có pipet đáng yêu mới làm việc tốt nhất với Winny dễ thương đây."Winny đỏ mặt, ngẩng lên nhìn Satang, ánh mắt ánh lên sự ngọt ngào. "Được rồi, pipet đáng yêu. Tớ sẽ không để cậu 'rớt' đâu."Hai người cùng cười phá lên, khiến phòng lab bớt đi vẻ nghiêm túc, thêm vào đó một chút ấm áp và vui nhộn.⸻Pond và Phuwin vẫn nắm tay nhau, tận hưởng giây phút bình yên quý giá giữa thế giới khoa học và cảm xúc."Cảm ơn cậu," Phuwin thì thầm, "vì đã là chất xúc tác làm tớ thay đổi.""Còn tớ," Pond đáp, "cảm ơn cậu vì đã tin tưởng để chúng ta cùng nhau phản ứng."Họ nhìn nhau, đôi mắt hòa quyện như hai phân tử đang tìm thấy sự cân bằng hoàn hảo trong một công thức.⸻Winny thì thầm với Satang, "Tớ nghĩ, phản ứng của chúng ta cũng đang dần ổn định rồi đấy."Satang nháy mắt, "Cứ từ từ, để rồi một ngày không xa, phản ứng này sẽ bùng nổ thôi."Cả hai cười, ánh mắt tràn đầy hi vọng và những điều tốt đẹp phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me