Pondphuwin Winnysatang Cong Thuc Cua Tim
Trời mưa.Cơn mưa chiều rả rích không dứt, giăng một lớp lụa xám bạc xuống sân trường, mỏng và lạnh, lặng lẽ len qua từng khe lá, từng rìa mái tôn cũ. Những giọt nước lăn dài trên khung cửa kính phòng lab, hệt như hơi nước ngưng tụ trong lòng Phuwin – lạnh, mờ và khó tan.Cậu đứng lặng bên chiếc bàn lab quen thuộc, đôi tay gài chặt mép áo blouse, mắt không dám rời màn hình máy đo phổ hấp thụ. Nhưng chẳng gì hiện rõ – chỉ là một dãy số nhảy nhót vô nghĩa, trong khi lòng cậu rối như dung dịch chưa khuấy đều, ngỡ là lặng mà hóa ra chưa từng lắng.Từ sau lần Winny xuất hiện, mọi thứ giữa hai người trở nên kỳ lạ.Không giận, không trách, nhưng cũng không còn tự nhiên. Không còn cái kiểu Pond gọi tên cậu kèm một nụ cười nhẹ. Không còn những câu đùa vu vơ hay cái cách tay họ chạm nhau mỗi lần cùng chỉnh kính hiển vi.Chỉ còn im lặng.Phuwin chạm nhẹ vào ống nghiệm, bất giác siết chặt tay."Phuwin." – Giọng Pond vang lên từ sau lưng.Cậu giật mình quay lại. Pond đứng ở cửa, tóc hơi ướt, áo blouse chưa cài đủ nút. Mắt cậu ấy nhìn thẳng vào Phuwin – không né tránh, nhưng cũng không dễ đoán."Cậu về sớm vậy?" – Phuwin hỏi, giọng thấp hẳn."Không. Tớ... quay lại lấy điện thoại." – Pond bước vào, dừng lại cách Phuwin vài bước chân. "Cậu vẫn làm ở đây?""Ừ."Không ai nói gì nữa. Căn phòng trở nên yên ắng đến mức tiếng đồng hồ treo tường cũng như lớn hơn bình thường. Áp suất trong không khí như dồn nén thêm mỗi giây.Pond nhét tay vào túi áo, nhìn vào bàn lab: "Hôm bữa... xin lỗi nha. Về chuyện Winny.""Không có gì." – Phuwin ngắt lời. "Cậu đâu cần giải thích.""Nhưng tớ vẫn muốn."Phuwin ngẩng lên. Đôi mắt cậu hơi nhòe vì ánh đèn huỳnh quang, nhưng vẫn nhìn thẳng vào Pond: "Winny là gì với cậu?"Pond hơi khựng lại. Câu hỏi như một phản ứng hóa học đột ngột – không có xúc tác, nhưng đủ mạnh để tạo bọt."Winny là người từng quan trọng." – Pond đáp chậm rãi. "Nhưng bây giờ... không giống trước nữa."Im lặng.Lại là im lặng.Chỉ có tiếng mưa rơi lách tách bên ngoài. Nhưng lần này, Phuwin là người lên tiếng trước:"Vậy cậu đến tìm tớ là vì điện thoại, hay vì chuyện hôm đó?"Pond mím môi. Rồi bước thêm một bước, đứng sát bên Phuwin. "Cả hai."Một khoảng khựng nhỏ, rồi cậu hỏi:"Phuwin, có phải... từ hôm đó, cậu tránh tớ không?"Phuwin cười nhẹ. Không có ý trốn tránh, nhưng cũng chẳng phải chấp nhận. "Tớ chỉ... không biết chỗ của mình là đâu. Khi Winny bước vào, tớ thấy mình như dư thừa trong một phương trình đã cân bằng."Pond nhìn cậu. "Tớ không muốn cậu nghĩ vậy.""Vậy cậu muốn tớ nghĩ sao?"Câu hỏi đơn giản nhưng mang theo hàng trăm áp suất cảm xúc. Pond không trả lời ngay, mà chỉ nhìn Phuwin thật lâu – cái kiểu nhìn không còn là bạn lab, không còn là nhóm thí nghiệm – mà là một người đang cố xác định công thức của chính lòng mình.Đúng lúc đó, cửa bật mở. Satang bước vào, tay ôm chồng slide."Ơ, em... xin lỗi. Làm phiền hả?"Cậu nhìn Pond rồi nhìn Phuwin, ánh mắt như hiểu rõ điều gì đó.Pond lùi lại một bước. Phuwin quay mặt đi, mím môi.Satang cười nhẹ: "Thầy bảo mang tiêu bản tới, không ngờ giờ này còn người ở đây. Em ra ngoài chút cho hai người... làm thí nghiệm tiếp."Rồi cậu bước ra, khẽ đóng cửa.Phuwin thở dài. "Tớ không giận cậu. Nhưng nếu cậu không rõ lòng mình, thì đừng bước thêm một bước nào nữa."Pond khựng lại. "Tớ rõ rồi. Nhưng tớ không chắc cậu muốn nghe.""Vậy đợi khi cậu chắc. Tớ cũng không muốn bị đoán bằng cảm giác nữa."Cậu tháo găng tay, gập áo blouse, rồi bước ra khỏi phòng, bỏ lại Pond một mình.Phòng lab vẫn sáng đèn. Nhưng những cảm xúc trong đó thì âm ỉ – như áp suất tăng dần trong một bình phản ứng kín, chỉ chờ đến lúc bung nắp.Pond vẫn đứng đó, giữa đèn huỳnh quang và mùi hóa chất, bỗng nhận ra – trong tình cảm, không có công thức chuẩn, chỉ có phản ứng thật.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me