Pov Ngan Rhycap
"Quyền lực không phải là thứ tạo nên con người, mà là thử thách để con người định nghĩa chính mình."******Sáng sớm tại penthouse tầng 102, ánh nắng len lỏi qua những lớp rèm nhung màu đen sang trọng, phủ lên sàn gỗ bóng loáng một lớp sáng nhẹ nhàng như vầng hào quang. Không gian yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng đồng hồ cổ vang đều đặn cùng hơi thở êm đềm của hai người đàn ông nằm bên nhau.Quang Anh mở mắt từ từ, ánh sáng ban mai chạm vào khuôn mặt cậu – vẫn còn vương chút mệt mỏi nhưng cũng chứa đựng sự bình yên sâu thẳm. Cậu quay sang nhìn Đức Duy, người đang say giấc, môi khẽ cong lên một nụ cười hiếm hoi – vẻ đẹp ấy làm dịu đi mọi vết thương tinh thần, những năm tháng chông gai đã qua.Hắn đứng dậy, bước ra ban công rộng rãi, hít sâu làn gió mát lạnh của buổi sớm. Thành phố dưới chân như một biển ánh đèn đang dần tắt, nhường chỗ cho ngày mới rực rỡ và đầy hứa hẹn. Đây là thế giới mà hai người đã xây dựng bằng chính máu và ý chí, một đế chế không ai dám đụng đến.Nhưng trong lòng hắn vẫn chất chứa nỗi lo âu không tên. Hắn tự hỏi:"Liệu cuộc sống này có thực sự yên bình, hay chỉ là tạm bợ trước cơn bão mới?"Đức Duy xuất hiện bên cạnh, đặt tay lên vai Quang Anh một cách vững chãi:"Anh không cô đơn nữa đâu, Quang Anh. Chúng ta đã vượt qua mọi địa ngục rồi."Quang Anh quay lại, ánh mắt như lửa rực cháy:"Phải, chúng ta không còn bị săn đuổi. Giờ là lúc ta trở thành kẻ săn mồi."Hai người trao nhau ánh nhìn đầy quyết tâm, gắn bó hơn bao giờ hết.****** Chiều hôm đó, dưới ánh hoàng hôn tím đỏ rực rỡ, một chiếc xe đen bóng lăn bánh âm thầm tới tầng hầm của tòa nhà, lọt thỏm trong không gian lạnh lẽo của thành phố.Người bước ra không ai khác chính là Lysandréa – một phụ nữ quyền lực, sắc sảo, từng là đối thủ nhưng giờ đây muốn làm đồng minh. Cô xuất hiện với vẻ ngoài lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao cạo, nhưng lần này không còn là kẻ thù mà là người bạn chiến lược.Trong căn phòng họp rộng lớn, bức tranh thành phố lúc hoàng hôn phản chiếu lên khuôn mặt từng trải của Lysandréa:"Các anh đã vượt qua cái bóng đen của quá khứ, giờ là lúc xây dựng tương lai... cùng tôi."Quang Anh cười khẩy, giọng nói ấm nhưng đầy thách thức:"Tương lai không dành cho những kẻ yếu đuối."Đức Duy gật đầu, nghiêm túc:"Chúng ta mạnh mẽ hơn bao giờ hết, nhưng cũng không thể chủ quan."Cuộc trao đổi thông tin căng thẳng, Lysandréa chia sẻ về những mối đe dọa tiềm tàng từ các phe phái ngầm còn sót lại, đồng thời đề xuất một liên minh tạm thời – một sự hợp tác không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cần thiết để củng cố vị thế.******Dù cuộc sống bên nhau có vẻ an ổn, quá khứ không hề dễ dàng buông tha. Một đêm khuya, điện thoại Quang Anh vang lên, tiếng gọi vang vọng như tiếng chuông báo động:"Anh vẫn còn món nợ chưa trả..."Giọng nói lạnh lùng, bí ẩn khiến tim Quang Anh đập nhanh hơn. Có điều gì đó bất an, một mối nguy hiểm đang rình rập họ.Đức Duy nghe được, lập tức đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao:"Hắc Kiến hoặc Hội Tam Diện chưa buông tha. Ta phải cảnh giác."Hai người lập tức họp bàn, lên kế hoạch chiến lược đối phó, chuẩn bị mọi phương án phòng vệ cho đế chế mới xây dựng.******Giữa những ngày tháng đầy áp lực và nguy cơ, Đức Duy luôn là điểm tựa vững chắc nhất cho Quang Anh. Khi cả thế giới có thể quay lưng, chỉ cần một ánh nhìn, một cái nắm tay, cả hai đều cảm nhận được sự an toàn và sức mạnh vô hình lan tỏa.Quang Anh thầm nghĩ trong lòng:"Không chỉ là quyền lực, mà là cậu – người khiến tôi dám sống thật, dám chiến đấu đến cùng."Đức Duy mỉm cười dịu dàng, ánh mắt chứa đầy tình yêu và sự bình yên:"Ta cùng nhau đi qua mọi thử thách, từ vực sâu đến đỉnh cao."Những đêm dài, hai người ngồi bên nhau, chia sẻ mọi suy nghĩ, nỗi lo, ước mơ. Tình cảm ngày càng thấm sâu, gắn kết thành một mối dây vô hình không ai có thể cắt đứt.****** Tại cung điện Mistral, nơi quy tụ giới quý tộc, doanh nhân và các thế lực ngầm toàn cầu, một dạ tiệc sang trọng đang diễn ra. Đây không chỉ là dịp để Quang Anh và Đức Duy thể hiện đế chế quyền lực, mà còn là cơ hội để họ mở rộng mạng lưới, phát hiện mối đe dọa mới.Giữa tiếng nhạc cổ điển, ánh đèn pha lê lấp lánh, hai người sánh bước bên nhau, ánh mắt kiên định và giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy lực khiến mọi người phải kính nể.Một kẻ thù cũ lẩn khuất trong đám đông cố gắng tiếp cận nhưng ngay lập tức bị các vệ sĩ tinh nhuệ chặn lại. Quang Anh nhìn sang Đức Duy, ánh mắt như truyền tải một thông điệp vững chắc:"Chúng ta không bao giờ đơn độc."Đức Duy đáp lại bằng nụ cười tự tin và sự cam kết sắt đá.******Đêm dần khuya, Quang Anh và Đức Duy trở về căn penthouse – không gian duy nhất cho phép họ là chính mình, không phải là những kẻ quyền lực, mà chỉ đơn giản là hai người đàn ông yêu nhau.Trên ban công, ánh đèn thành phố rực rỡ hòa cùng bầu trời đêm lấp lánh vì sao, hai người tựa đầu vào nhau, nghe tiếng thở nhẹ nhàng hòa quyện cùng nhịp sống náo nhiệt phía dưới.Quang Anh thì thầm:"Dù thế giới có đổi thay thế nào, chỉ cần có cậu, tôi sẽ không bao giờ sợ."Đức Duy mỉm cười ấm áp, ánh mắt chan chứa yêu thương:"Và tôi cũng vậy – bên anh, tôi tìm thấy tự do thật sự."Ánh trăng mỏng manh chiếu xuống như lời nhắn nhủ rằng, dù quyền lực có thể làm thay đổi tất cả, tình yêu chính là vương quốc bất khả chiến bại của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me