TruyenFull.Me

Pov Ngan Rhycap

ĐÊM THỨ MƯỜI HAI – TRẬN CHIẾN ĐỊNH MỆNH

Bầu trời đêm nhuộm đỏ bởi ánh trăng máu, những đám mây cuộn xoáy như báo hiệu một cơn bão sắp đến. Lâu đài Vespertilio Rex chìm trong im lặng đáng sợ, chỉ còn tiếng gió rít qua những hành lang dài.

Captain đứng bên cửa sổ, ánh mắt hướng về phía chân trời nơi những bóng đen đang tiến đến. Cậu cảm nhận được sự hiện diện của Hội đồng Huyết tộc – những kẻ mang theo Huyết Ấn, quyết định xóa bỏ linh hồn Lysandréa một lần nữa.

Rhyder bước vào phòng, ánh mắt nghiêm trọng.

"Chúng đã đến."

Captain quay lại, ánh mắt kiên định.

"Tôi sẽ không chạy."

Rhyder gật đầu, một nụ cười thoáng qua trên môi.

"Vậy thì chúng ta sẽ chiến đấu."

****************

Hội đồng Huyết tộc tiến vào lâu đài, dẫn đầu là Hồng Tước Valemir. Họ mang theo Huyết Ấn – cổ vật có thể xé linh hồn khỏi thể xác.

Captain và Rhyder đứng đối diện với họ trong đại sảnh, nơi ánh nến lung linh phản chiếu trên sàn đá cẩm thạch.

"Lysandréa Luneveil, ngươi bị kết án Tử Hình Lại." Valemir tuyên bố, giọng lạnh lùng.

Captain bước lên, ánh mắt không hề nao núng.

"Tôi không phải Lysandréa. Tôi là Captain."

Valemir cười nhạt.

"Linh hồn ngươi là của nàng."

Rhyder rút thanh kiếm cổ, ánh thép lóe lên trong ánh sáng mờ.

"Nếu các ngươi muốn kết án nàng, thì cũng kết án ta."

Trận chiến nổ ra. Tiếng kim loại va chạm, tiếng hét vang vọng khắp lâu đài. Captain, với sức mạnh mới từ linh hồn Lysandréa, chiến đấu bên cạnh Rhyder. Họ phối hợp ăn ý, từng bước đẩy lùi Hội đồng.

Cuối cùng, chỉ còn lại Valemir, bị thương nặng, quỳ gối trước họ.

"Giết ta đi."

Captain tiến đến, ánh mắt đầy thương cảm.

"Không. Hãy mang thông điệp này về: Khế ước Huyết Nguyệt đã bị phá vỡ."

****************

ĐÊM CUỐI – PHẦN I: TRO TÀN VÀ MÁU LẠNH

Trận chiến đã lùi vào quá khứ như một vết cắt sâu chưa kịp lành trên thân thể lâu đài Luneveil. Gió thổi qua những hành lang cháy xém, cuốn theo mùi máu, tro và lời thì thầm từ những linh hồn chưa siêu thoát. Những bức tường vẫn còn in hằn dấu kiếm, trần vỡ, sàn nứt, và màu đỏ đã loang thẫm lên các bức bích họa cổ.

Captain bước chậm qua đại sảnh, từng viên đá dưới chân như ghi nhớ từng bước chân của cậu trong đêm đẫm máu đó. Những linh hồn, từng là kẻ thù, giờ hóa thành bụi. Và những đồng minh... cũng không còn đủ nguyên vẹn để chôn.

Ở giữa sảnh, nơi thanh kiếm của Rhyder từng vạch một đường dài trên đá, Captain dừng lại. Bầu không khí loãng và lành lạnh như trước cơn bão thứ hai. Nhưng lần này, cậu không đơn độc.

Rhyder bước ra từ bóng tối, khoác trên vai chiếc áo choàng đen dính vết máu khô. Mái tóc bạc rối bời, gương mặt hốc hác, nhưng ánh mắt vẫn là ánh mắt của một kẻ không khuất phục.

"Từng người trong Hội đồng... đã sống rất lâu để tin rằng máu là vĩnh hằng," hắn nói khẽ. "Nhưng ngươi đã khiến họ hiểu, ký ức mới là thứ không thể giết."

Captain nhìn lên.

"Lysandréa đã chết, nhưng ký ức về nàng sống trong tôi. Cũng như tôi sống... để trở thành tôi."

Rhyder đến gần hơn, dừng lại chỉ cách một nhịp thở. "Ngươi không cần gắng gượng để không phải là nàng. Ta không cần một linh hồn tái sinh. Ta cần... một Captain đang thở. Đang sống và đang nhìn ta như thế này."

Một khoảng lặng. Như cả lâu đài đang nín thở.

Captain ngẩng lên, đôi mắt đen sẫm không còn là của kẻ bị giam cầm giữa những giấc mơ. "Tôi vẫn còn ở đây. Và tôi đã chọn ở lại."

"Vì ta?"

"Vì tôi. Nhưng nếu có thể cùng ngài, thì càng tốt."

Lần đầu tiên sau mấy trăm năm, Rhyder cười – không phải nụ cười gượng, hay nụ cười đầy toan tính. Mà là một nụ cười thật. Mềm, mỏng, và mong manh như rìa của ánh trăng.

****************

ĐÊM CUỐI – PHẦN II: DƯỚI ÁNH TRĂNG KHÔNG MÁU

Những ngày sau trận chiến, Lâu đài trở lại yên bình như trước. Captain và Rhyder cùng nhau dọn dẹp tàn tích, khôi phục lại Vespertilio Rex. Hắn cho trồng lại vườn phong. Cậu thì chọn những cây con từ rừng phía bắc – nơi cậu từng lạc vào trong một cơn mộng du. Chúng được trồng theo hình xoắn ốc, dẫn đến một đài phun nước mới – không phải để phun máu, như Hội đồng từng làm – mà là nước suối trong, phản chiếu bầu trời đêm không nhuốm đỏ.

Một đêm nọ, khi gió vừa lặng và trời quang đãng, Captain đứng bên hồ nhỏ trong vườn. Tóc cậu dài hơn trước, thắt bím nhẹ sau gáy. Trên tay là cây đàn lia cũ – được Rhyder tìm lại từ tầng hầm.

Cậu dạo lên một giai điệu không tên.

Tiếng đàn vang trong gió, không buồn cũng không vui – chỉ là nỗi lặng dài của những người đã đi qua giấc mơ và thức tỉnh.

Rhyder đến sau lưng cậu, đặt tay lên vai. "Bản nhạc đó..."

"Lysandréa từng viết nửa đầu. Tôi viết nửa sau."

"Không còn là bản nhạc cấm nữa."

"Không. Giờ là bản nhạc sống."

Họ ngồi cạnh nhau, dưới bóng cây phong chưa kịp lớn. Rhyder nhìn Captain như thể đang cố in gương mặt ấy vào ký ức một lần cuối, nhưng lại không còn vẻ u uẩn ngày xưa.

"Captain," hắn nói khẽ. "Ngươi có từng nghĩ, nếu tất cả chỉ là chuỗi luân hồi vô tận – ngươi rồi sẽ lại quên ta, còn ta lại chờ đợi trong vô vọng?"

Captain ngước nhìn. "Tôi không tin vào luân hồi. Tôi tin vào lựa chọn."

Rhyder cười. "Và ngươi chọn gì?"

Cậu nắm lấy tay hắn, lần này là người chủ động cúi đầu, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay lạnh.

"Tôi chọn ở lại. Mỗi đêm. Dù trăng máu có quay lại, dù tên tôi rồi sẽ bị quên lãng... tôi vẫn chọn ở đây, bên ngài."

Họ không cần thề hẹn. Không cần tái lập Khế ước Huyết Nguyệt.

Bởi lời hứa thật sự, đôi khi, chỉ cần hai người cùng sống. Cùng im lặng nghe một bản nhạc trong vườn.

Cùng cảm nhận tim mình đập – không vì máu, mà vì người ngồi cạnh.

****************

TÌNH CẢM MỚI

Một đêm, họ ngồi bên cây đàn dương cầm, nơi Lysandréa từng chơi bản nhạc cấm.

"Ngươi không còn là nàng." Rhyder nói, ánh mắt nhìn sâu vào mắt Captain. Mỉm cười thật khẽ.

"Tôi chưa bao giờ là nàng."

"Nhưng ta nhận ra, ta đã yêu ngươi – Captain."

Captain im lặng một lúc, rồi nắm lấy tay Rhyder.

"Tôi cũng vậy."

****************

HẠNH PHÚC MỚI

Thời gian trôi qua, lâu đài Vespertilio Rex trở thành nơi trú ngụ cho những linh hồn lạc lối, nơi Captain và Rhyder cùng nhau xây dựng một cuộc sống mới. Họ không còn bị ràng buộc bởi quá khứ, mà sống cho hiện tại và tương lai.

Dưới ánh trăng, họ cùng nhau chơi bản nhạc mới – bản nhạc của tình yêu, sự tự do và hy vọng.

-End-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me