TruyenFull.Me

Precarious In The Dark Iii

*Sáng hôm sau

Tôi là Kanesi Toyaba. 20 tuổi. Sinh viên năm 2. Hôm nay tôi rất bận. Ngày mai, buổi lễ trao cúp danh dự cho học sinh được tuyên dương đứng thứ nhất sẽ bắt đầu. Nhưng không may... Con nhỏ chết tiệt kia đã hơn điểm tôi trong bài kiểm tra lần trước. Tôi phải làm gì đó với nó...

Maina đang cầm 1 số giấy tờ. Có vẻ cô đang chuẩn bị làm 1 việc gì đó...

- Toyaba: Maina !

- Maina: Là anh sao ? Có chuyện gì không ?

- Toyabe: Tôi đang đi dạo thì lỡ làm rơi chìa khoá xe vào bãi cỏ dưới gốc cây đằng kia rồi. Cô biết đó... Mắt tôi bị cận, dưới bóng cây hơi tối nên tôi không thấy được. Giúp tôi nhé ?

- Maina: Tôi đang bận lắm ! Đồ của mình không biết giữ thì ráng chịu. Mắc gì tôi phải giúp ? Tôi còn phải... Đếm xem tôi hơn anh mấy điểm HAHAHAHA.

- Toyaba: ( Con đ* chó... )

- Maina: Vậy thôi nhé, tạm biệt !

- Toyaba: Khoan đã...

- Maina: Gì nữa ?

- Toyaba: Tôi ghi âm lại hết rồi, điểm nề nếp của cô cũng cao ha. Bạn bè gặp nạn mà không giúp... Thì mất dạy lắm...

- Maina: A-Anh !!! Thôi được...

Toyaba dẫn Maina lại bãi cỏ.

- Toyaba: Cô nhìn xem, ở gần gốc cây đó.

- Maina: Tôi không thấy...

- Toyaba: Cô vào bóng cây tìm xem, lỡ mắt tôi cận nên không thấy thì sao... ( Bước vào đó đi con chó đẻ... )

- Maina: Tôi tìm rất kỹ rồi, nó không có ở đây !

- Toyaba:... Vì tôi đi bộ đến trường mà...

- Maina: Nói... Nói vậy là ! Anh !...

Maina quay lại, Toyaba đẩy cô ngã xuống đất, cơ thể cô như đang rơi xuống, rơi vào trong bóng cây, đến vô tận...

- Maina: Ahhhhhhhhh !!!!!!.....

*King king

- Toyaba: Chiếc cúp này lại thuộc về mình rồi...

*Tan học ( 3h chiều )

- Toyaba: Về nhà thôi, nay được về sớm để trường chuẩn bị cho buổi lễ ngày mai... Mình mong đến mai quá...

Bỗng 1 thứ gì đó hiện lên trong đầu cậu.

- Toyaba: Đợi đã... Hình như... Mình quên thứ gì đó...

*Vài phút sau

- Toyaba: Đây rồi ! Bông tai của con chó đó. Xém tí thì quên... Giờ thì...

- ???: Anh gì ơi !

Toyaba quay lưng lại. Cậu trợn mắt hốt hoảng.

- Satake: Anh là học sinh được tuyên dương đứng nhất phải không ?

- Toyaba: Đúng... Đúng vậy...

- Satake: Anh sao vậy ? Mặt em dính gì sao ?

- Toyaba: À ừ... Không ! Không có ! Có chuyện gì vậy ?! Sao 2 em vẫn chưa về...

- Izuka: Các giáo viên... Chia nhau... Đi mua dụng cụ hết rồi... Nên tụi em... Có cơ hội... Để học bài...

- Satake: Còn anh thì sao ? Đến đây có việc gì ạ ?

- Toyaba: À thì... Chỉ tìm đồ tôi làm rơi thôi ! Tôi cũng tìm thấy rồi, tôi đi trước đây !

- Satake: Đợi đã nào... Nay được về sớm mà ! Cứ thông thả mà đi... Sao anh gấp vậy ?

- Toyaba: Các... Các người muốn gì ?! Nói mau đi !

- Satake: Cũng không có gì to tát đâu... Nhưng chiếc bông tai đó...

- Toyaba: ( Thằng chó này... Sao... Sao nó biết được ! )

- Satake: Anh nhặt nó ở trên đường phía đằng kia đúng không ?

Toyaba không còn hoảng hốt, lo sợ nữa. Cậu trưng vẻ mặt nghiêm trọng kèm đôi mắt đỏ sắc lẻm ra.

- Toyaba: Thì sao ?

- Satake: Kì lạ thật đó ! Tôi tìm thấy ở bãi cỏ đằng kia cơ !

Toyaba cúi mặt xuống im lặng.

- Satake: Có 2 vệt cỏ bị kéo đi trong cũng rất lạ thường. Anh xem trên tờ thông tin học sinh được tuyên dương này ! Chiếc bông tai đó... Là của chị Maina !

- Toyaba: ( Đáng ghét... )

- Satake: Nếu Maina bảo anh lại tìm giúp... Chắc anh không ngại để nói ra đâu. Sao lại giấu thế ?

- Toyaba: Tôi...

- Satake: Những chuyện tôi gặp mấy ngày nay cũng thật kì lạ nhưng nó đều có 1 điểm chung. Nhà kho thì tối tăm, manh mối của tôi thì bị thủ tiêu vào chiều tối hôm qua, hôm nay thì lại phát hiện vài chuyện kì lạ dưới bóng cây...

- Izuka: Những chỗ đó... Đều không có ánh sáng...

- Satake: Tài liệu về anh không ghi rõ năng lực, nhưng vì đó là điều kiện bắt buộc để đăng kí vào trường nên anh buộc phải tiết lộ 1 phần sức mạnh của anh... Đó là bóng tối !!!

Toyaba nắm chặt tay.

- Toyaba: Haha... HAHAHAHAHAHAH
Thật nhảm nhí ! Bí mật của tao bao lâu nay lại bị thằng nhãi ranh như mày phát hiện ! Nhưng không sao... Tao sẽ giải quyết nhanh thôi...

- Satake: Izuka...

- Izuka: Tớ... Nghe...

- Satake: Có thể... Đây sẽ là lần cuối của chúng ta... Hãy cố lên !

- Izuka: Tớ... Muốn trả thù... Cho anh ấy... Satake !

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me