TruyenFull.Me

Q2 Ep Thanh Npc Dac Thu Trong Tro Choi Vo Han

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

Nhưng hệ thống đã chậm một bước.

Ngón tay Nguyễn Thanh khựng lại giữa chừng, tốc độ lật trang dần chậm đi, cuối cùng dừng ở một trang cụ thể.

Đó chính là trang ghi lại đại chú thuật thanh tẩy, có thể gột rửa mọi oán niệm và ô uế.

Rõ ràng cậu định thanh lọc thi thể và linh hồn của bút tiên.

Thế nhưng, mọi thứ thuộc về bút tiên từ lâu đã hoà làm một với Quỷ Vực—'gã' chính là Quỷ Vực, Quỷ Vực cũng chính là 'gã'.

Thanh lọc 'gã', tức là đồng thời thanh lọc toàn bộ Quỷ Vực này.

Chú thuật ấy cần một nguồn sức mạnh khổng lồ, cùng tinh thần lực gần như vượt ngưỡng chịu đựng.

Người thường chắc chắn sẽ thất bại, bởi họ không đủ khả năng gánh vác. Nhưng Nguyễn Thanh thì khác.

Cậu hiện giờ cũng không sở hữu sức mạnh đó, nhưng thân phận của cậu vô cùng đặc biệt. Quyển sách kia vốn ẩn chứa lực lượng thuộc về chính cậu, chỉ là vẫn chưa thức tỉnh.

Hệ thống định lao tới ngăn lại, nhưng không kịp.

Ngay khoảnh khắc quyển sách ngừng lại, một luồng ánh sáng trắng chợt bùng lên, đến nỗi cả âm khí dày đặc cũng không thể ngăn cản nổi, ánh sáng rực rỡ đến mức khiến nhật nguyệt lu mờ.

Như thể thế giới trong giây phút đó được đưa trở về giữa ban ngày.

Thậm chí còn rực rỡ hơn cả ban ngày, khiến người ta không thể mở nổi mắt.

Hệ thống nhìn cảnh tượng ấy, máu toàn thân như đông lại, đáy mắt tràn đầy kinh hoảng và khiếp đảm tột cùng.

Đầu óc cũng hoàn toàn trống rỗng.

Giữa ánh sáng trắng đó, Nguyễn Thanh bị bao phủ, cả người lơ lửng giữa không trung.

Tóc cậu lập tức dài ra, áo quần không biết từ khi nào đã biến thành một bộ trường bào trắng tinh hoa lệ, viền áo được thêu bằng chỉ vàng thành những hoa văn đặc biệt, toát ra khí chất cao quý đến chói mắt.

Lúc ấy, cậu đang nhắm mắt. Khuôn mặt đẹp đẽ như được họa, đẹp đến nỗi khiến cả thế giới phải lu mờ.

Thế nhưng giữa đường nét tinh xảo ấy lại thấp thoáng một nét bi thương và xót xa, như thể đang gánh chịu một nỗi đau khôn cùng.

Dù cậu chưa mở mắt, người ta vẫn cảm nhận được sự dịu dàng nơi cậu, dịu dàng đến mức không mang theo chút sát khí nào.

Tựa như trong cõi băng giá tuyệt vọng, ánh nắng đầu tiên chiếu lên thân thể, đủ để sưởi ấm cả thế gian.

Khiến người ta không khỏi sinh lòng hướng về phía ấy.

Như thể cậu chính là cứu rỗi duy nhất giữa thế giới tuyệt vọng này.

Trường bào trắng nhẹ lay theo gió, mái tóc dài bay lượn như tơ lụa, quanh thân phủ lấy lớp ánh sáng nhàn nhạt, đẹp đến mức khiến người ta kinh tâm động phách.

Đẹp đến mức không thể dùng lời mà miêu tả.

Cậu—giống như một vị thần vừa giáng trần.

Không, không chỉ là 'giống như' nữa. Nếu cứ tiếp tục, cậu thực sự sẽ thức tỉnh.

Thế nhưng linh hồn yếu ớt của Nguyễn Thanh căn bản không thể chịu nổi bất kỳ loại sức mạnh nào, huống chi là sự thức tỉnh kia.

Quyển sách đang trôi lơ lửng bên ngón tay cậu dường như cũng nhận ra mình đã làm sai, liền khép lại ngay lập tức rồi rơi thẳng xuống đất.

Nhưng đã quá muộn.

Ánh sáng quanh người Nguyễn Thanh không hề tan đi, mà khóe miệng cậu lại bắt đầu rỉ máu, thân ảnh mờ dần, ngay cả hơi thở cũng mong manh đi rõ rệt.

Chỉ cần là người, ai cũng nhìn ra nếu cứ tiếp diễn, cậu nhất định sẽ gặp chuyện.

Và không chỉ là mất mạng trong phó bản.

Mà là cái chết thực sự.

Có lẽ ngay khoảnh khắc thức tỉnh, cậu sẽ hoàn toàn tan biến.

Tan vào trời đất, vĩnh viễn không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Trừ phi có thể ngăn cản cậu thức tỉnh.

Nhưng hệ thống không đủ sức mạnh để phong ấn cậu. Muốn ngăn lại, chỉ còn cách duy nhất.

......Giết cậu.

Ánh mắt hệ thống trở nên kiên quyết, nó siết chặt con dao trong tay.

Ngay lúc nó chuẩn bị lao đến, một bóng người bất ngờ xuất hiện gần Nguyễn Thanh.

Là Kỳ Văn Thâm.

Nhưng cũng không hoàn toàn là hắn.

Vì khí chất hoàn toàn khác biệt—Kỳ Văn Thâm trước đây ôn hoà như ngọc, còn bây giờ lại tỏa ra uy áp khủng khiếp khiến người khác run rẩy.

Đó là hệ thống chủ tối cao của trò chơi kinh dị vô hạn.

Chỉ có hệ thống chủ mới có năng lực phong ấn sự thức tỉnh của Nguyễn Thanh.

Hệ thống hơi thả lỏng con dao trong tay, nhưng vẫn chưa dám buông hết cảnh giác.

Hệ thống chủ đã tới, nó nên rời khỏi thân thể Kiều Nặc ngay, rồi trốn đi.

Dù sao nó cũng đã phản bội hệ thống chủ trò chơi.

Nhưng giờ không còn thời gian lo chuyện bại lộ. Nó chỉ dám dán mắt nhìn chằm chằm vào 'Kỳ Văn Thâm', sợ xảy ra chuyện bất trắc.

Ngay khi xuất hiện, 'Kỳ Văn Thâm' chẳng thèm liếc qua hệ thống, mà vươn tay về phía Kỳ Mộc Nhiên.

Giây sau, Kỳ Mộc Nhiên lập tức xuất hiện trước mặt hắn.

Rồi không chút do dự, hắn đâm thẳng tay xuyên qua ngực y, móc ra một trái tim.

Trái tim ấy cực kỳ quái dị—đen kịt, xung quanh còn vương vất làn sương đen, thoạt nhìn vừa nguy hiểm vừa bất tường.

Dù đã bị lấy ra, trái tim vẫn đập rộn ràng, thậm chí nhịp đập ngày càng nhanh, chẳng giống trái tim người thường chút nào.

Mà giống một trái tim của ma quỷ hơn.

'Kỳ Văn Thâm' ra tay không nhẹ, ngón tay đã cắm sâu vào trong, phá vỡ lớp vỏ bên ngoài trái tim.

Thế nhưng trái tim lại không hề chống cự, ngoan ngoãn nằm trong tay hắn.

Như thể nó cũng hiểu rõ tình cảnh trước mắt nguy hiểm đến nhường nào.

Theo mỗi nhịp đập của trái tim, bóng người đỏ thẫm, con mèo đen, và cả sương đen trên người hệ thống đều nhanh chóng bị hút vào trong.

Khi tất cả dung nhập xong, 'Kỳ Văn Thâm' chẳng buồn liếc qua, lập tức bóp nát trái tim.

Nó vẫn không hề chống cự.

Trong khoảnh khắc bị bóp nát, trái tim vỡ vụn thành làn sương đen, hòa thẳng vào cơ thể 'Kỳ Văn Thâm'.

Sau bảy năm, trái tim cuối cùng đã trở nên hoàn chỉnh. Sức mạnh cũng đã khôi phục đến đỉnh cao nhất.

Và lần này, nó hoàn toàn cam tâm tình nguyện hợp thể, không còn chút kháng cự nào.

Khi sương đen đã dung nhập hoàn toàn vào thân thể, 'Kỳ Văn Thâm' vươn tay vẽ vài đường sáng màu đen giữa không trung.

Áp lực từ những đường sáng ấy mạnh đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Toàn bộ ánh sáng tạo thành một đồ án đặc biệt, khi vẽ xong liền dần dần phóng lớn.

Rồi dung nhập vào lòng đất, ngay lập tức toả ra một luồng ánh sáng khắp bốn phương, tạo thành một pháp trận khổng lồ.

Sau đó, 'Kỳ Văn Thâm' quỳ một gối xuống đất, ấn tay lên trận pháp, truyền hết thảy sức mạnh của hắn vào trong.

Trận pháp lập tức xoay tròn dữ dội, sương đen từ đó phun trào cuồn cuộn, mang theo khí thế huỷ thiên diệt địa, khiến mọi sự tồn tại khác đều trở nên nhỏ bé vô cùng.

Cả thế giới chìm trong một màu ảm đạm, ánh sáng vừa chạm đến làn sương đen liền bị nuốt chửng, như rơi vào một hố đen khổng lồ.

Một thứ có thể nuốt trọn mọi thứ, kể cả ánh sáng và cả thời gian.

Sương đen lan nhanh như nước lũ, trói chặt tất cả những đốm sáng trắng đang lấp lánh tản ra ban đầu.

Chớp mắt ấy, màu đen và trắng cuộn xoáy lấy nhau, như thể bị ràng buộc vĩnh viễn trong một khoảnh khắc vô tận.

"Phong."

Tiếng của 'Kỳ Văn Thâm' vừa dứt, thời gian lập tức đông cứng lại trong một giây. Trận pháp nuốt sạch ánh sáng trắng.

Thiếu niên lơ lửng giữa không trung rốt cuộc cũng trở lại hình dáng ban đầu, chỉ là trông còn yếu ớt hơn trước rất nhiều.

Gương mặt cậu tái nhợt đến độ không còn chút huyết sắc, gần như trong suốt.

Giây phút bị phong ấn, cậu giống như một con bướm gãy cánh, rơi thẳng từ không trung xuống.

'Kỳ Văn Thâm' vươn tay đỡ lấy cậu, sau đó nhẹ nhàng lau đi vệt máu ở khoé môi cậu, động tác dịu dàng đến lạ.

Ngay sau đó, hắn nhìn về phía hệ thống bằng ánh mắt vô cảm, giọng nói lạnh tanh khiến người nghe phải dựng tóc gáy.

"Giải thích đi."

Hệ thống thấy thiếu niên không sao, khẽ thở phào. Nỗi sợ hãi cùng hoảng loạn vừa rồi khiến nó kiệt sức, ngồi sụp xuống đất.

Nghe 'Kỳ Văn Thâm' hỏi, nó cúi đầu, không đáp lời, cũng chẳng thể biện minh gì.

Vì tất cả là lỗi của nó.

Chỉ vì tư tâm và sơ suất của mình, nó suýt chút nữa hại cậu mất mạng.

Ở bên cậu quá lâu, nó đã quên mất lý do và mục đích ban đầu của mình.

Nó chỉ là một nhánh nhỏ do hệ thống chủ trò chơi phái đến, nhằm hướng dẫn thiếu niên chết đúng cách trong các phó bản.

Thiếu niên không phải vì bệnh tim mà yếu, mà là vì linh hồn cậu quá mong manh.

Để cậu không tổn thương chính mình, hệ thống mới khiến cậu tin rằng bản thân bị bệnh tim.

Linh hồn cậu yếu đến mức không chịu được bất kỳ cú sốc hay sức mạnh nào.

Nếu không phải vậy, hệ thống chủ đã chẳng giữ khư khư những đạo cụ cần thiết, không cho cậu chạm vào.

Tất cả đơn giản chỉ vì linh hồn cậu không chịu nổi.

Ngay cả sức mạnh thuộc về chính cậu, cậu cũng không thể gánh được, nói gì đến loại năng lực u ám đối lập hoàn toàn với bản chất cậu, một thứ tồn tại tràn ngập trong trò chơi kinh dị này.

Chỉ cần đưa đạo cụ cho cậu, chưa đầy nửa ngày, linh hồn cậu sẽ bị sức mạnh ấy ăn mòn rồi tan biến.

Cho nên không dám đưa.

Thực ra, để cậu chết trong phó bản là lựa chọn tốt nhất. Khi ấy linh hồn cậu sẽ được dưỡng lại, sẽ không phải chịu đựng nguy hiểm nào nữa.

Hệ thống chủ vốn định tạo cho cậu một môi trường tương đối an toàn, giống như lúc đầu vậy.

Nhưng không ai đành lòng giết cậu.

Dù hệ thống chủ đã ba lần bốn lượt thiết kế cái chết cho cậu, cuối cùng vẫn không ra tay được.

Vì...... không nỡ.

Muốn giết cậu rất dễ. Chỉ cần ném một người đã mất hết năng lực như cậu vào một phó bản đầy những kẻ thù căm ghét thần thánh, có lẽ cậu chẳng sống nổi đến hết ngày đầu tiên.

Nhưng lại không nỡ.

Không nỡ để cậu đau, không nỡ để cậu chịu khổ, thậm chí không nỡ để cậu phải chứng kiến sự độc ác của lòng người hay những cảnh sinh ly tử biệt.

'Kỳ Văn Thâm' nhìn hệ thống lúc này, chỉ một ánh mắt là đủ hiểu tất cả.

Nhánh hệ thống nhỏ này đã nảy sinh thứ không nên có, đó là ý định phản bội hắn.

Nhưng lại sợ hắn phát hiện, nên giấu nhẹm mọi thứ đi.

'Kỳ Văn Thâm' bật cười, tiếng cười mang theo chút kiêu ngạo và mỉa mai, "Gan của ngươi cũng lớn thật."

Ngay cả hắn cũng không dám làm vậy, thế mà một phân thân nhỏ nhoi như nó lại dám nghĩ tới?

Hắn cười xong liền lạnh lùng vươn tay, định thu hồi hệ thống.

Hệ thống không trốn, chỉ yên lặng chờ cái chết đến.

Một khi bị hệ thống chủ thu hồi, nó chắc chắn sẽ không còn giữ được ý thức của riêng mình.

Không ai lại cho phép phân thân có ý thức độc lập. Điều đó sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến bản thể.

Nhiều nhất chỉ là giữ lại ký ức của phân thân mà thôi.

'Kỳ Văn Thâm' quả thật định làm vậy, hủy diệt ý thức, chỉ giữ lại ký ức.

Nhưng vào giây phút cuối cùng, hắn khựng lại.

Hắn bị phong ấn. Kẻ đó không cho phép hắn đến gần thiếu niên.

Dù hắn chỉ là một phần nhỏ tách ra từ bản thể, kẻ đó cũng không cho phép.

Bởi vì trong mắt người kia, phân thân đã không còn là hắn nữa.

Không ai được mơ tưởng đến thiếu niên, ngay cả chính bản thân y cũng không ngoại lệ.

Nhưng toàn bộ hệ thống game kinh dị lại cần một người quản lý. Thiếu niên cũng cần một người bảo vệ.

Vì thế hắn mới bị tách ra.

Nhưng đồng thời cũng bị cấm tới gần.

Chỉ khi thiếu niên gặp nguy hiểm, hắn mới được phép can thiệp. Còn không, hắn sẽ bị phản phệ, trí nhớ quay về điểm khởi đầu, trở về nguyên trạng.

Người kia không cho phép hắn có bất kỳ ý niệm nào vượt giới hạn.

Nếu không phải lần này thiếu niên vô tình thức tỉnh, trái tim ấy cũng sẽ không chịu cho hắn sử dụng.

Cũng vì thế, hắn mới có thể nhìn thấy thiếu niên.

Hệ thống kia chỉ sở hữu chưa đến một phần trăm sức mạnh của hắn, nên khi lại gần thiếu niên sẽ không kích hoạt phong ấn của người kia.

'Kỳ Văn Thâm' cúi đầu nhìn thiếu niên trong vòng tay.

Đây thật sự là lần đầu tiên hắn được thấy cậu bằng chính đôi mắt mình. Trước đây, hắn chỉ có thể nhìn cậu qua video phát sóng trực tiếp.

Hắn thu tay lại, khẽ vuốt mái tóc rối bời của cậu, trong mắt hiện lên sự dịu dàng và bịn rịn.

Giây tiếp theo, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu.

Không mang theo một chút ép buộc, không có chút xâm lược, cũng không có sự nhập nhằng tình cảm.

Chỉ có thành kính và trân trọng sâu sắc.

Như thể thiếu niên là báu vật duy nhất hắn gìn giữ.

'Kỳ Văn Thâm' nhẹ nhàng đặt cậu xuống đất. Sau đó, thân ảnh hắn chậm rãi tan biến.

【 Chúc mừng người chơi đã vượt qua phó bản《 Bút Tiên 》. 】

【 Phó bản《 Bút Tiên 》vắng mặt NPC mấu chốt, đang tiến hành điều chỉnh. Vui lòng chờ cập nhật. 】

.

.

.

CÁI GÌ VẬYYYYYYYY TUYỆT ĐỐI ĐIỆN ẢNH ÁAAAAAAAAAAAA

Vậy là thông qua 1 chương điện ảnh vcl, hệ thống chủ muốn giết Thanh Thanh là để cho bạn ý tĩnh dưỡng linh hồn á. Chứ ẻm mà tung tăng unlock sức mạnh là chết thiệt đấy:)) Bảo sao anh tôi liêm vcl, có cmt mứt dạy là ảnh cấm chat vĩnh viễn:)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me