TruyenFull.Me

Q2 Ep Thanh Npc Dac Thu Trong Tro Choi Vo Han

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

Thành trò chơi từ trước đến nay vốn đã nhộn nhịp, sau mỗi lần vượt ải, hiếm khi có người lập tức bước vào phó bản kế tiếp.

Dù sao thì mức độ nguy hiểm trong phó bản quá cao, chẳng ai dám chắc lần tới mình còn sống mà trở ra. Vậy nên, nếu có thể không vào thì họ sẽ chọn không vào. Đa số người chơi sẽ tiêu tốn tích phân để nghỉ ngơi bảy ngày ở khu chủ thành, cũng chính là nơi tập trung đông người chơi nhất.

Nhưng hôm nay, khu chủ thành đặc biệt náo nhiệt, náo nhiệt đến mức hỗn loạn chưa từng thấy.

Một số người chơi quanh quẩn trong khu mà không lên diễn đàn, thấy không khí ồn ào thì bối rối hỏi.

"Hôm nay có chuyện gì thế? Mọi người phát điên hết rồi à?"

Một người chơi bên cạnh ngạc nhiên trả lời, "Anh chưa biết gì à!? Có đại thần dùng tới một trăm nghìn điểm để đăng nhiệm vụ treo thưởng đấy!"

"Một trăm nghìn?" Người chơi kia sững sờ, ánh mắt đầy nghi ngờ, "Cậu chắc là một trăm nghìn thật không đấy?"

"À không, nói nhầm, không phải một trăm nghìn......"

Người kia trợn trắng mắt. Đã bảo rồi mà, làm gì có chuyện ai bỏ ra tận một trăm nghìn điểm cho một nhiệm vụ chứ. Ngay cả loại nhiệm vụ hộ tống mạo hiểm nhất trong phó bản cũng chỉ từng thấy treo thưởng một nghìn là cùng.

Người chơi vừa nói vội sửa lại lời, "Là bốn trăm nghìn ấy."

"Cái gì cơ!!?" Người chơi kia tưởng mình nghe lầm, há hốc miệng, "Bốn trăm nghìn!?"

Chưa kịp nghe đáp lại, hắn đã tự phủ định, "Không thể nào! Định dọa người chết à? Nhiệm vụ treo thưởng cao nhất cũng chỉ có một trăm nghìn thôi mà, giờ lừa người cũng chẳng thèm chuẩn bị lý do cho đàng hoàng nữa hả?"

"Đúng là khó tin, nhưng nhiệm vụ này do bốn đại thần cùng treo. Nội dung đều giống nhau, tìm một người chơi."

"Mà nghe mô tả thì hình như là cùng một người."

Giọng điệu người kia không có vẻ nói dối, cũng không né tránh ánh mắt, nhưng loại chuyện như thế, một cái kiểm chứng là rõ.

Người chơi nọ vội lấy di động ra, truy cập diễn đàn, vừa vào đã thấy ngay bốn bài thông báo được ghim ở đầu trang. Hắn đếm kỹ từng con số một.

Đơn vị nghìn...... chục nghìn...... trăm nghìn......

Là thật.

Người chơi ấy trừng mắt nhìn, miệng há ra không khép lại nổi, bên cạnh cũng có không ít người mới vừa đăng nhập diễn đàn lần đầu, đều giật mình không nói thành lời.

Họ vội bấm xem cả ba nhiệm vụ còn lại, đúng thật, mỗi cái đều treo thưởng một trăm nghìn.

Vậy nên nói bốn trăm nghìn không phải nói quá, bởi vì cả bốn nhiệm vụ đều tìm cùng một người chơi, ai tìm ra sẽ nhận đủ phần thưởng của cả bốn nhiệm vụ.

Tổng cộng bốn trăm nghìn điểm.

Một người chơi hạng cao thấy vậy, không do dự chụp ngay màn hình nhiệm vụ rồi gửi vào nhóm chat.

【 Rảnh không? Gom đội làm nhiệm vụ, ai vô không!? 】

【 Vờ lờ!!! Bốn trăm nghìn!? Thật hay xạo vậy? Vô, vô liền! 】

【 Mẹ nó, chuyện quan trọng cỡ nào cũng không bằng cái này đâu, không rảnh cũng phải rảnh! Tính tao một chân!!! 】

Không nguy hiểm, phần thưởng cao đến mức nhìn mà hoa mắt, kẻ ngốc mới không thử.

Nếu thật sự tìm được người kia, thì chẳng khác nào bánh nhân thịt rơi thẳng từ trời xuống.

Một người chẳng làm được gì, nhưng rất nhiều người chơi sau khi đọc bài treo thưởng trên diễn đàn lập tức kéo nhau tìm bạn bè hoặc người quen để lập đội.

Bởi vì không chỉ khó tìm, mà kể cả có tìm được, việc bắt giữ được người kia cũng chẳng dễ, nhiệm vụ còn yêu cầu 'không tổn hao gì cả'.

Huống chi, người có thể khiến cả bốn đại thần phải treo thưởng chắc chắn không phải tay vừa, nếu không lập đội, muốn khống chế cậu ta e là chuyện viển vông.

Dù vậy, kể cả là mười người hợp sức đi tìm, nếu thành công thì mỗi người cũng có thể nhận tới bốn trăm nghìn điểm.

Đó là một con số mà đại đa số người chơi chỉ dám mơ.

Toàn bộ khu chủ thành sục sôi, chưa bao giờ huyên náo đến mức ấy, chỉ vì một người chơi.

.

Nguyễn Thanh bị đói mà tỉnh dậy. Lúc mở mắt ra, đầu vẫn còn đau âm ỉ, nhưng cũng đỡ hơn trước.

Cậu đi tắm, thay đồ, đội mũ và đeo khẩu trang chuẩn bị xuống lầu ăn.

Lần này Nguyễn Thanh định ở lại đủ bảy ngày rồi mới vào phó bản tiếp theo.

Nhưng vừa mở cửa, cậu đã nghe tiếng huyên náo bên ngoài.

Một khách sạn bình thường vắng người, nay lại có một đám người chơi xông vào.

Nguyễn Thanh dừng bước, không vội xuống lầu.

Chuyện này trông không ổn.

Khách sạn cậu chọn yêu cầu điểm cực cao, gấp ba lần nơi bình thường. Đa số người chơi đều tiếc không dám ở.

Cậu cố ý chọn nơi này chính là để tránh xa đám đông.

Thế mà giờ lại có một đám người chơi vào?

Đứng trên tầng, Nguyễn Thanh nhìn xuống, thấy sảnh lớn đã tụ đầy người.

Tuy nhiên, chủ đề cuộc trò chuyện của họ hoàn toàn không liên quan gì đến việc thuê phòng.

—— Tao thấy không có khả năng ở đây đâu, chỗ này đắt quá, đầu óc bình thường sẽ chẳng chọn.

—— Nhưng biết đâu chỗ mày thấy không thể chính là nơi có khả năng nhất thì sao?

—— Cũng đúng, mấy chỗ hay bị tìm qua đã bị lục tung hết rồi, có vẻ đối phương đang trốn ở nơi ít ai ngờ tới.

—— Nhưng giờ vẫn chưa ai tìm ra. Mà đã tiêu điểm trước, nếu cuối cùng không tìm được, chắc phá sản luôn.

—— Hợp lý. Vậy ai muốn vào cùng tao thì tự bỏ tích phân ra, không thì mời rời đội.

Nguyễn Thanh nhìn kỹ những lời đối thoại kia, mắt khẽ nheo lại, trong đáy mắt ánh lên tia lạnh lẽo.

Bọn họ đang tìm người?

Còn là tìm một cách mù quáng không mục tiêu?

Phải biết khu chủ thành cực kỳ rộng, mà vẫn không tiếc tiêu tích phân để lùng sục, hoặc là cả đám này điên rồi, hoặc là người họ tìm quan trọng đến mức đó.

Hoặc thứ họ nhận được nếu tìm được, là món lợi đủ lớn.

Khu chủ thành vốn là nơi an toàn, cấm dùng bất cứ đạo cụ nào, cũng cấm đánh nhau. Nếu có ai vi phạm, sẽ lập tức bị bảo vệ của hệ thống bắt đi.

Vậy nên kể cả là tìm người, cũng không đến mức liều lĩnh như vậy, vừa tốn điểm điều tra, lại còn phải trấn an những người chơi khác.

Trừ phi có đủ lợi ích để đánh đổi.

Trên diễn đàn trò chơi có mục riêng để đăng nhiệm vụ treo thưởng, người khác có thể nhận để kiếm tích phân thêm.

Nguyễn Thanh mở điện thoại, chưa kịp bấm vào mục treo thưởng thì đã thấy trang chủ ghim bốn bài thông báo, cùng vô số tiêu đề kèm chữ 'một trăm nghìn', 'bốn trăm nghìn' lấp lánh.

Cậu biết để ghim bài cần năm nghìn tích phân, chẳng nghĩ ngợi gì liền bấm vào xem.

Đến khi đọc xong nội dung, Nguyễn Thanh lập tức cứng người.

Người cần tìm chẳng phải là cậu hả?

Im lặng vài giây, cậu kéo xuống nhìn điểm treo thưởng, vừa vặn chạm mắt con số một trăm nghìn.

Mặt khác, ba thông báo treo thưởng nhiệm vụ kia giống hệt nhau, chỉ khác đôi chút trong cách diễn đạt, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra cả bốn người đều đang truy lùng cùng một người chơi.

Nguyễn Thanh thật sự không muốn thừa nhận kẻ đang bị săn là cậu, nhưng khi thấy mấy cái tên quen thuộc trong thông báo truy nã, cậu cũng đành phải thừa nhận sự thật đó.

Bốn trăm nghìn điểm......

Quả đúng là con số gây chấn động.

Nguyễn Thanh liếc xuống dưới lầu, thấy vài người chơi vẫn đang trò chuyện với ông chủ khách sạn, không chần chừ, cậu lập tức quay về phòng, khóa trái cửa.

Bốn trăm nghìn điểm, đủ khiến cả khu trung tâm người chơi trong trò chơi phát cuồng.

Ngay cả bản thân cậu cũng có chút dao động, suýt nữa đã muốn tự mình đi nhận thưởng.

Chắc chắn đó cũng là lý do bốn người kia đưa ra mức treo thưởng điên rồ như thế. Không một ai có thể cưỡng lại được sức hút của bốn trăm nghìn điểm. Ngay cả cậu cũng khó mà làm ngơ.

Với số điểm ấy, cậu có thể chữa dứt bệnh tim, thậm chí đổi hẳn sang một cơ thể hoàn toàn mới.

Dư sức mua đạo cụ che giấu khí tức và thể chất của mình.

Nhưng Tô Chẩm cùng mấy người kia tuyệt đối không phải dạng dễ đối phó. Khả năng chiến đấu của họ mạnh đến mức khó tin, nếu bị họ tóm được thì chuyện thoát thân gần như là không thể.

Nghĩ tới đây, da đầu cậu liền tê rần.

Muốn tránh bị tìm thấy lúc này, cách đơn giản nhất là tiến vào phó bản.

Một khi vào phó bản, cơ thể sẽ biến mất khỏi khu trung tâm, người chơi khác sẽ không thể lần ra dấu vết của cậu.

Tuy nhiên, điều này cũng kéo theo một hệ lụy lớn.

Người chơi chỉ có hai cách để quay lại khu trung tâm: một là dịch chuyển đến nơi đã đăng nhập lần cuối, hai là dịch chuyển đến cổng vào khu trung tâm.

Nói cách khác, sau khi cậu trở lại trò chơi, chỉ cần có người ngồi canh trước phòng này hoặc cổng vào, sớm muộn gì cũng bắt được cậu.

Trừ khi cậu không bao giờ quay lại khu trung tâm nữa.

Nhưng phó bản vô cùng nguy hiểm, hệ thống chỉ cho phép nghỉ trong không gian tính điểm tối đa một tiếng, thể lực sớm muộn gì cũng cạn kiệt.

Giống như bây giờ.

Với tình trạng hiện tại mà vào phó bản thì hoàn toàn là nước cờ sai lầm.

Thế nào rồi cũng có lúc cậu phải quay lại khu trung tâm để nghỉ ngơi.

Hơn nữa, diễn đàn người chơi chỉ có thể truy cập khi ở trong khu trung tâm, rất nhiều tin tức cũng chỉ được cập nhật ở đó.

Không vào lại khu trung tâm là chuyện không thể.

Mà việc các người chơi lần ra được vị trí này chỉ là chuyện sớm muộn, bởi vì thân phận ngụy trang trước kia của cậu đã bị Tô Chẩm và Lục Như Phong vạch trần.

Nơi này không thể tiếp tục ở lại.

Vấn đề là khách sạn chỉ có một lối ra — cổng chính.

Giờ ở đại sảnh đã tụ tập một đám người chơi, nếu cậu xuống lúc này thì chắc chắn sẽ bị nhận ra.

Nguyễn Thanh vén rèm cửa lên, cẩn thận quan sát đường phố bên dưới.

Trên phố người đi qua lại tấp nập, toàn là người chơi đang lần lượt kiểm tra từng cửa hàng và khách sạn.

Rất ít người chơi hành động đơn lẻ, dù sao đây cũng là một cuộc truy lùng quy mô lớn, đi lẻ chỉ tổ thiếu người.

Có nhóm thuộc hiệp hội, có nhóm là đội tổ chức sẵn, cũng có nhiều nhóm là tổ đội tạm thời.

Những tổ đội tạm thời như thế không hề ít. Khu trung tâm trò chơi quá rộng lớn, chỉ dựa vào trí nhớ của bản thân là không thể tra xét hết được.

Dù sao thì, bốn trăm nghìn chia cho một trăm người thì mỗi người vẫn còn 4 nghìn điểm, đủ để họ hăng hái lục soát cả ngày.

Người chơi dưới lầu chắc định dùng ít điểm tích lũy để vào khách sạn tra xét, nên vẫn còn đang thương lượng với ông chủ NPC.

Nguyễn Thanh nhìn kỹ, trong đội hình dưới lầu cũng có tổ đội tạm thời.

Nhìn tư thế đứng và khoảng cách giữa họ, cậu đoán ít nhất mười người trong số đó chẳng hề quen biết nhau.

Bởi vì ai cũng giữ khoảng cách bản năng, kiểu đề phòng thường thấy khi không quen đối phương, giống như khi đi thang máy, nếu chỉ có hai người xa lạ, họ sẽ tự động đứng ở hai góc khác nhau.

Nguyễn Thanh quan sát người dưới lầu, rồi lại nhìn ra cửa sổ xem người chơi qua lại trên phố.

Vài giây sau, cậu lập tức mở giao diện cửa hàng trong trò chơi.

Ở khu trung tâm, không phải cửa hàng nào cũng do NPC mở, có những tiệm do chính người chơi điều hành.

Chỉ cần có đủ điểm tích lũy, bất cứ ai cũng có thể mở cửa hàng buôn bán.

Tuy nhiên, người chơi thường chỉ mở tiệm bán đạo cụ hoặc vũ khí, rất hiếm khi mở tiệm ăn uống hay giải trí.

Cũng vì thế mà các nhóm tìm kiếm tập trung tra xét các cửa hàng của NPC.

Điểm là loại tiền tệ thông dụng nhất trong toàn bộ trò chơi vô hạn, cũng là tiền tệ chính ở khu trung tâm. NPC cũng cần điểm.

Nhưng NPC thì không thể truy cập diễn đàn, cũng không thể nhận nhiệm vụ treo thưởng từ người chơi. Dù có thèm điểm đến đâu thì họ cũng không chủ động đi điều tra.

Thế nên, nếu người kia vẫn chưa bị bắt, thì khả năng lớn nhất là đang trốn trong tiệm của NPC.

Dưới lầu, nhóm người chơi sau khi mặc cả với ông chủ NPC xong, cuối cùng cũng vào khách sạn kiểm tra.

Khách thuê ở khách sạn này rất ít, nên cũng thuận tiện cho việc điều tra.

Khách sạn có sáu tầng, nhóm người chơi chia thành ba đội, mỗi đội kiểm tra hai tầng để tăng hiệu suất.

Bất kể phòng có người hay không, tất cả đều bị lục soát. Cuối cùng họ đến căn phòng cuối hành lang tầng ba.

Tổ kiểm tra tầng ba xem sổ đăng ký của NPC, xác định đây là phòng thuê bởi một người chơi nam trẻ tuổi.

Theo lời miêu tả của ông chủ NPC, người thuê trông khá giống kẻ đang bị treo thưởng.

Không cần gõ cửa, nhóm người chơi dùng chìa khóa mà ông chủ NPC cung cấp để mở cửa.

"Tít ——!" Cánh cửa bật mở.

Người chơi lập tức xông vào mà không chút do dự.

Nhưng bên trong không có một bóng người.

Một người chơi vội vã lục soát khắp phòng, xác nhận không có ai ở đó, "Tản ra, tìm kỹ vào."

Các người chơi lập tức tiến vào WC, ban công và những chỗ có thể ẩn nấp để tìm kiếm, ngay cả dưới gầm giường cũng không bỏ qua.

Không ai để ý rằng khi cửa mở ra, có một người đã lặng lẽ ẩn mình phía sau.

Cũng chẳng ai nhận ra giữa đội hình đang chăm chú lục soát, dường như có thêm một người lạ xuất hiện.

Người đó từ diện mạo đến cách ăn mặc đều vô cùng bình thường, chẳng khác gì những người chơi đang đi lại dưới lầu. 

Hắn tìm kiếm rất nghiêm túc, thái độ còn tích cực hơn cả người khác, cứ như thật sự rất muốn giành lấy phần thưởng bốn trăm nghìn kia. Mẫu người như vậy hôm nay nhan nhản khắp đường, không hề gây chú ý.

Nếu có ai tinh thông thôi miên ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện bố trí căn phòng và hoa văn trang trí có gì đó rất sai. Nó khiến người ta nhìn một cái là đầu óc mơ hồ, nhưng lại chẳng thể nói được vì sao.

Tuy nhiên, sau khi người kia tích cực đảo tung cả căn phòng, bố cục bên trong cũng thay đổi, hoa văn cũng không còn nguyên vẹn như trước.

Cảm giác kỳ dị ban đầu biến mất. Dù có là người biết thôi miên đi nữa, e cũng chẳng nhìn ra nơi này có gì bất thường.

Cả nhóm người chơi lật tung căn phòng nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ ai.

Dữ liệu từ ông chủ khách sạn NPC lại cho thấy người chơi ở phòng này vẫn chưa rời khỏi.

Một người trong nhóm nghĩ ngợi rồi lên tiếng, giọng mang chút ngập ngừng, "Có khi nào cậu ta vào phó bản rồi không?"

Những người khác nghe vậy liền gật đầu. Khả năng đó không phải không có.

Nhưng nếu vậy thì khó mà chắc chắn được liệu người chơi này có phải là kẻ bị treo thưởng hay không.

Cả nhóm trầm mặc, ai nấy cau mày suy nghĩ.

Chỉ có một người trong số họ chợt thấy kẻ vừa lên tiếng trông hơi lạ. Gã gãi đầu, có vẻ nghi ngờ, "Hồi nãy...... đội mình có người này sao? Tụi mình có tám người à? Không phải bảy người sao?"

Gã không chắc chắn lắm, nhất thời cũng nghĩ không ra.

Dù sao thì người đến tạm cũng nhiều, lại còn có kẻ rời đi dọc đường, đội hình biến động liên tục. Nhớ mặt từng người rõ ràng đúng là khó.

Hơn nữa lúc chia đội cũng chia lung tung, ai muốn đi nhóm nào thì đi, số người mỗi đội không cố định. Có người tạm thời đổi sang nhóm khác cũng không phải chuyện lạ.

Cùng nhau đi lục soát, lại có kẻ còn tìm kỹ hơn cả mình, trông có vẻ chẳng hề xa lạ. Cảm giác từ hắn cũng rất gần gũi, chắc là người quen, chỉ là mình trí nhớ kém thôi.

Nghĩ vậy, người kia gạt bỏ nghi ngờ, tiếp tục đi cùng nhóm để tra xét căn phòng kế tiếp.

Cả khách sạn được lục soát sạch sẽ. Ngoại trừ vài phòng bỏ trống, còn lại chẳng phát hiện điểm đáng ngờ nào.

Phán đoán hợp lý nhất là người ở phòng kia đã tiến vào phó bản.

Có người đề xuất lén đặt một chiếc mini camera trong phòng đó. Nếu người kia trở về, họ sẽ biết ngay lập tức, chẳng cần cắt cử ai đứng canh.

Cách làm này nghe thì hay, nhưng cũng hơi thiếu đạo đức. Hành vi như vậy rõ ràng không phải người tử tế có thể nghĩ ra.

Trong game kinh dị vô hạn, kiểu người vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn chẳng hề hiếm. Thậm chí có thể đẩy người chơi khác ra chết thay khi cần thiết.

Cả nhóm liếc qua kẻ vừa đưa ra ý tưởng kia, rồi chẳng ai buồn khen lấy một câu.

Người nọ hơi ngượng ngùng cười, không nói thêm gì nữa.

Kẻ đưa ra đề nghị đó chính là Nguyễn Thanh.

Sau khi quan sát kỹ quần áo và diện mạo các người chơi khác, cậu đã lập tức vào cửa hàng hệ thống để đổi một bộ đồ hóa trang không có gì nổi bật.

Loại cải trang này vô cùng phổ biến. Mười người bình thường thì có đến năm người mặc giống vậy. Nhìn qua chẳng mấy ai để ý, cũng không khiến người khác có ấn tượng gì sâu sắc.

Hơn nữa, với hiệu ứng ám thị từ thôi miên, người khác sẽ vô thức cảm thấy sự tồn tại của cậu là điều hoàn toàn hợp lý.

Tuy ăn mặc và ngoại hình đều rất khiêm tốn, nhưng trong hành vi, Nguyễn Thanh lại không hề chọn cách lẩn tránh.

Ở những tình huống thế này, nếu quá cố che giấu bản thân, ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ. Tốt hơn hết là thể hiện thái độ chủ động, nhiệt tình, thậm chí còn nên bày ra vài mưu tính hợp lý để đẩy lùi sự nghi ngờ.

Vì vậy, cậu mới nghiêm túc suốt hành trình, liên tục chia sẻ suy đoán và ý kiến của mình.

Sau khi lục soát xong khách sạn, nhóm người chơi tiếp tục chuyển sang địa điểm khác.

Nguyễn Thanh cũng hào hứng đi cùng, thái độ tích cực đến mức chẳng khác gì đang giúp người khác tìm chính mình.

Vì đây là đội hành động tập thể, lại giống trống khua chiêng đi tìm người, nên chẳng ai để ý đến cậu, càng không có ai nghi ngờ.

Kế hoạch xem như đã tạm thời thành công. Tạm thời, cậu đã an toàn.

Dù là trong phó bản hay ở khu chủ thành, người chơi đều có thể mệt, có thể đói. Tìm người cả ngày, ai cũng kiệt sức.

Cuối cùng, họ đành quyết định nghỉ ngơi một lúc. Một phần cũng vì có người chơi chỉ còn một hai ngày là hết hạn bảy ngày ở lại khu chủ thành.

Sau bảy ngày, muốn ở lại tiếp không còn đơn giản là mười điểm tích phân, mà có thể tốn đến cả trăm. Mỗi ngày mức tích phân lại tăng, tăng theo cấp số nhân.

Không ít người chơi vì không đủ tích phân sẽ buộc phải rời đi. Để được vào lại, họ cần đảm bảo trạng thái thật tốt khi bước vào phó bản.

Nguyễn Thanh theo luôn nhóm người này đến chỗ nghỉ của họ. Dù sao nếu tách ra bây giờ cũng có nghĩa là rơi vào tình trạng lạc đơn.

Mà một khi tách nhóm, nguy cơ bị các nhóm khác để mắt và điều tra sẽ tăng mạnh. Khi đó, khả năng bại lộ cũng cao hơn.

Giả dạng để lẫn vào một đội mới chưa chắc an toàn hơn.

Vậy nên, cứ tiếp tục đi theo nhóm này là phương án ổn nhất.

Người vẫn chưa lần ra, mà đội tạm thời cũng chưa có dấu hiệu tan rã, chỉ có một hai người chơi chọn rời đi. Vì vậy việc Nguyễn Thanh tiếp tục bám theo cũng không quá đột ngột.

Thông thường, những nhóm nhỏ hoặc người cùng hiệp hội sẽ tiêu tốn điểm để thuê chỗ tụ họp tạm thời để nghỉ ngơi. Chỗ nghỉ của đội này là một căn nhà hai tầng, diện tích tương đương biệt thự, đủ rộng để chứa nhiều người chơi.

Nhiều người đã mệt lả và đói bụng sau một ngày tìm kiếm. Vừa đến nơi nghỉ, họ liền dùng điểm đổi bánh bao trong thương thành hệ thống rồi ngồi xuống gặm.

Bánh bao là loại thực phẩm rẻ nhất trong trò chơi vô hạn. Nhà ăn NPC tuy có món ngon hơn, nhưng giá điểm rất đắt, khiến đa số người chơi chọn ăn bánh bao. Dù gì thì chỉ cần một điểm là đổi được một cái, người thường chỉ cần ba cái là đủ no.

Thấy vậy, Nguyễn Thanh im lặng một lúc, cũng đổi một cái bánh bao rồi lặng lẽ ngồi vào một góc, bắt đầu gặm. Cậu cắn vài miếng lại uống một ngụm nước nhỏ.

Bánh bao trong hệ thống đổi được vốn chẳng ngon lành gì, không mềm xốp như bánh mới hấp. 

Từ lúc rời khỏi phó bản đầu tiên, Nguyễn Thanh chưa từng đụng tới bánh bao nữa, toàn đến nhà ăn cạnh khách sạn để ăn tử tế. 

Nhưng lúc này, cậu không có lựa chọn nào khác.

Một người chơi đang gặm bánh bao cũng chú ý đến cậu. Tuy cùng là ăn bánh bao, nhưng đối phương ăn một cách cực kỳ tao nhã, nhìn vào lại cảm thấy có chút đẹp mắt.

Kỳ lạ là chẳng hiểu sao đối phương không hề biểu lộ cảm xúc gì, nhưng người chơi ấy đột nhiên thấy có chút thương cảm. 

Rõ ràng cậu chẳng làm gì đặc biệt, mà cảm giác đó lại càng rõ rệt, cứ như bánh bao không xứng với người kia, khiến lòng người dâng lên chút áy náy và thương xót kỳ lạ.

Cảm giác này rất khó giải thích. Bình thường hắn cũng chẳng phải dạng dễ xúc động, huống chi chính hắn cũng đang ăn bánh bao. Nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy có lỗi.

Sau vài giây do dự, người chơi đó bèn vào thương thành đổi một cái bánh mì mềm rồi đưa tới.

Nguyễn Thanh nhìn chiếc bánh mì trước mặt, hơi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn người chơi kia. Hắn quay mặt đi, giọng cứng ngắc mở miệng, "Vừa rồi lỡ tay đổi nhầm, tôi không thích mấy thứ mềm mềm kiểu này, cho cậu đó."

Loại bánh mì này phải tốn tới năm điểm mới đổi được, rõ ràng lời đổi nhầm chỉ là cái cớ.

Ngay khi Nguyễn Thanh định từ chối, người kia đã ném thẳng bánh mì vào lòng cậu, rồi quay về tiếp tục gặm bánh bao của mình.

Cậu cúi đầu nhìn ổ bánh mì, cuối cùng khẽ nói một tiếng cảm ơn.

【 Hệ thống, chờ tôi vào phó bản, giúp tôi chuyển điểm đổi bánh mì này vào tài khoản người kia. 】

Hệ thống:【 Được. 】

Ngay lúc Nguyễn Thanh đang ăn bánh mì, cửa vào có mấy người bước vào.

Một người đang ăn bánh bao lập tức đứng lên đón, "Đội trưởng, có tin gì không?"

Người đàn ông khẽ lắc đầu, "Không."

Nhiệm vụ truy tìm có thưởng đã được đăng lên hơn bảy tám tiếng đồng hồ, nhưng đến giờ vẫn chưa hoàn thành. 

Người bị truy tìm hiển nhiên khó tìm hơn tưởng tượng. Cũng chẳng lạ khi có cả đại gia trên bảng xếp hạng chịu bỏ ra mười vạn điểm để thuê người tìm giúp.

Khi Nguyễn Thanh nhìn thấy người được gọi là đội trưởng, cậu hơi giật mình, giây tiếp theo lập tức cúi đầu.

Người đó chính là tay chơi cao lớn* từng gặp ở phó bản Khu Tây Sơn. Tuy đối phương không có vẻ gì là biến thái, nhưng từng tiếp xúc rồi, bị nhận ra sẽ rất nguy hiểm.

May là người kia chẳng nhận ra gì, chắc cũng không thể ngờ người họ đang tìm lại đang ngồi trong nơi nghỉ của chính họ.

Sau khi trao đổi tin tức với các thành viên, tay chơi cao to ấy ngồi xuống, rồi hướng về những người trong sảnh nói, "Thời gian của tôi sắp tới rồi, có ai muốn đi cùng không? Muốn thì lập đội, cùng vào phó bản."

"Tôi." Người đàn ông vừa đưa bánh mì cho Nguyễn Thanh lập tức giơ tay, "Tôi cũng sắp hết thời gian, đi cùng đội trưởng luôn."

Nói xong, hắn quay sang Nguyễn Thanh, hạ giọng, "Lời của đội trưởng nghĩa là muốn dẫn người xuống phó bản. Cơ hội này không dễ gặp đâu. Cậu có muốn đi không?"

Nguyễn Thanh trầm ngâm vài giây, cuối cùng gật đầu, "Đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me