Qua Tuc Toi Nhan Vat Toi Bien Nam Thu Thanh Tra Xanh Luc Nao Khong Hay
Lúc này, Mặc Nhiên đang cùng Sư Muội gói sủi cảo và hoành thánh cho điểm tâm sáng mai, Sư Muội yên tĩnh chăm chỉ gói từng viên một, Mặc Nhiên lại cứ thất thần, làm chẳng ra làm, nghĩ chẳng nghĩ được. Sư Muội ngước lên nhìn Mặc Nhiên, nói:- A Nhiên... hay là đi xem A Mông rồi đi xem Sư tôn?- A Mông?- À... là Thiếu chủ.- Sư Muội, hắn bảo huynh gọi hắn vậy sao?- Ừ.Sư Muội hướng Mặc Nhiên cười thật dịu dàng, Mặc Nhiên cũng im lặng không nói nữa. Bình thường khoảng thời gian ở bên Sư Muội là thích nhất, huống hồ gì lại là ở riêng chỉ có hai người. Sư Muội là ánh trăng sáng, là bạch nguyệt quang, kiếp trước, y là nỗi đau cả đời của hắn, là nguyên do khiến cho hắn quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ hơn, y là lung nguyệt hắn theo đuổi cả hai đời. Nhưng giờ đây y ngồi trước mắt, khung cảnh trong sân cũng rất lãng mạn, ánh trăng sáng chiếu xuống chỉ có hai người, hoa đào tung bay theo gió. Mặc Nhiên hắn, lại chẳng thể tập trung ở bên Sư Muội được. Hắn nhớ đến Sở Vãn Ninh đang bị cấm túc, nhớ đến Tiết Tử Minh đang bị phạt quỳ, nhớ đến kiếp trước. Kiếp trước Sở Vãn Ninh dưới thân hắn, ánh mắt chỉ có căm phẫn và chịu đựng, kiếp này Sở Vãn Ninh đứng trước mặt, ánh mắt cũng chỉ có hướng về Tiết Tử Minh. Mặc Nhiên cười nhạt, không rõ là cười vì điều gì, phải chăng là đang vui sướng ở cạnh Sư Muội, phải chăng là hả hê vì Sở Vãn Ninh đang chịu phạt, phải chăng? Hắn lắc lắc đầu trấn tĩnh, Sư Muội là đang ở trước mắt, không thể bỏ lỡ cơ hội này, không thể để Sư Muội rời xa. "Nếu ngươi đã chọn Sư Muội ngay từ đầu, vậy thì tránh xa Sở Vãn Ninh ra một chút đi. Y là của ta". Đột nhiên câu nói đó vang lên trong đầu Mặc Nhiên, khiến hắn bừng tỉnh. Sao cơ? Chọn Sư Muội? Tránh xa Sở Vãn Ninh? Y...là của hắn?- A Nhiên... nghĩ gì mà hoảng loạn vậy?Sư Muội cất giọng hỏi, hai ánh mắt giao nhau, trước mắt Mặc Nhiên chỉ có mỗi hình bóng Sư Muội ngay lúc này, nhưng tâm trí không ngừng cào loạn điên cuồng "Sở Vãn Ninh, Tiết Tử Minh, Sở Vãn Ninh". Chọn Sư Muội ngay từ đầu, từng chữ một hắn đều hiểu, nhưng ghép lại thành câu lại khiến hắn bấn loạn, mơ hồ, không thể hiểu nổi. Sở Vãn Ninh là của ta, Sở Vãn Ninh...Sở Vãn Ninh y vừa mở mắt đã hỏi Tử Minh đâu, Sở Vãn Ninh y vừa nén cơn đau nơi vết thương đang giày vò, mùa đông gió lạnh thấu xương, y lại còn sợ lạnh nhất, lại vì ai khác mà điên cuồng muốn chạy đến bên hắn, bất chấp trên người chỉ có một lớp ngoại bào. Là đi tìm hắn. Cơ thể kiếp trước không ngừng dây dưa với hắn, thân thể kiếp trước mỗi giờ mỗi khắc đều thuộc về hắn, kiếp này lại chầm chậm kề vai bên cạnh Tiết Tử Minh, kiếp này lại ngoan ngoãn đứng trong lòng Tiết Tử Minh mặc hắn làm nũng. Mặc Nhiên siết chặt bàn tay của mình lại, đúng mà, thân thể y kiếp thuộc về hắn, mạng sống y kiếp trước là do hắn định đoạt, còn trái tim của y, thì hắn lại chưa bao giờ có được. Hai đời rồi Mặc Nhiên, cả hai đời rồi trái tim y chỉ có Tiết Tử Minh, ánh mắt y chỉ hướng về Tiết Tử Minh. Còn Mặc Nhiên hắn, chỉ là con chó hoang y bị buộc phải nhận lấy, chỉ là tên đồ đệ y ước chưa từng gặp, chỉ là kẻ thù làm nhục y, hành hạ y, đòi làm Tiết Tử Minh của y bị thương, đòi tàn sát cả Tử Sinh Đỉnh mà y cư ngụ. Trong mắt y lúc đấy, có bao nhiêu phần thù hận, xem thường, khinh bỉ, bao nhiêu phần ghê tởm, chán chường, ghét bỏ. Y đã ghét bỏ hắn cả một kiếp rồi. Đêm cũng đã buông xuống rất lâu rồi, trăng khuất sau mây chìm vào giấc ngủ. Đã là đêm thứ ba Tiết Tử Minh hắn ngủ gật trong tư thế quỳ này, không được khom lưng, không được ngủ, không được ăn, không được tắm, không được đứng lên, không được nói, không được cười. Chỉ có thể quỳ gối hối lỗi về những gì mình đã gây ra. Tiết Tử Minh hắn gà gật, đầu gối đau đến lợi hại, mặt đất lạnh thấu xương, thật sự sắp không chịu nổi nữa mà đổ gục xuống đất rồi. Soạt... một luồn hơi ấm bao trùm lấy hắn, phủ lên lưng hắn, vừa ấm vừa mềm vừa thơm. Là mùi hoa Hải Đường, là Hải Đường mỹ nhân bất chấp quy củ, bất chấp giá lạnh, đến chỗ hắn mang theo chăn và thức ăn. Tiết Tử Minh ngây ngốc gọi:- Sư tôn... sao... lại đến đây?- Đói không?Sở Vãn Ninh mở ra một lồng hoành thánh hấp nóng hổi nghi ngút khói, thơm lừng. Tiết Tử Minh hai mắt sáng rõ, mừng như bắt được vàng mà bật cười, nói:- Sư tôn... tốt quá, ta đói sắp ngất rồi.- Mau ăn đi, của ngươi hết.Tiết Tử Minh vừa mở to hai mắt sáng rỡ, trong lồng toàn là món hắn yêu thích, bên cạnh là người hắn si mê, dù cơ thể có đang đau nhức thế nào cũng không còn quan trọng nữa. Tiết Tử Minh không kìm được, nhìn sang Sở Vãn Ninh mỉm cười, đáy mắt đong đầy thứ tình cảm không thể che dấu, tràn ngập yêu thương đến ngộp ngạt. Sở Vãn Ninh nhìn hắn, trong lòng hỗn loạn, cảm nhận trái tim y đập loạn, quay mặt tránh đi, nói:- Mau ăn đi...- Sư tôn ăn cùng đi, nhiều như vậy một mình ta sao có thể ăn hết.- Ăn không hết thì để đó khi nào đói ăn tiếp, đừng lãng phí thức ăn.Tiết Tử Minh nhìn Sở Vãn Ninh, gương mặt góc nghiêng xinh đẹp như tranh, dung mạo vừa anh tuấn vừa diễm lệ, y phục trắng thanh toát đọ sắc với Thường Nga. Hắn chợt nhận ra đêm nay lạnh như vậy, tuyết rơi dày như vậy, Sở Vãn Ninh cũng chỉ khoác mỗi tấm áo choàng mỏng, da dẻ ửng hồng vì cái lạnh, đế giày toàn là tuyết, Sở Vãn Ninh đưa hắn đôi đũa đã lau sạch, hắn không nhận đũa, ngược lại lại cầm tay Sở Vãn Ninh. Bàn tay ấm nóng len lỏi vào trong từng ngón ngà lạnh lẽo, hắn nói:- Biết ngay mà, người chỉ lo mang thức ăn cho ta, bản thân chịu lạnh đến mức tê cóng cũng bỏ mặc, sao ngốc thế hở?- Tiết Tử Minh... buông ra...- Là Tử Minh thôi... chỉ là Tử Minh của người thôi.... Sư tôn... người hà tất vì ta như vậy...- Buông tay... Sở Vãn Ninh cố gắng rụt tay về, tên nhóc kia vẫn không biết tốt xấu, mang tay của Sở Vãn Ninh lên môi thổi thổi để giữ ấm. Sở Vãn Ninh hồng nhan đỏ ửng, tránh mặt đi chỗ khác. Đúng lúc Mặc Nhiên và Sư Muội đi vào, lại thấy cảnh tượng này, bàn tay Sở Vãn Ninh nằm gọn trong bàn tay Tiết Tử Minh, âu yếm vô cùng. Mặc Nhiên lên tiếng :- Sư tôn cũng ở đây sao? - Sư tôn người đến lúc nào? Chúng con muốn mang chút đồ ăn lên cho A Mông, không ngờ Sư tôn đã đến trước một bước rồi. Sư Muội dịu dàng nói, Sở Vãn Ninh cũng lười giải thích, chỉ ừ một tiếng. Tiết Tử Minh ngược lại rất vui vẻ:- Sư Muội, Sư tôn cũng vừa mới đến thôi, còn mang nhiều sủi cảo đến cho ta, trời cũng đã khuya, chắc là mọi người cũng đã đói, nào nào ăn cùng nhau điHắn vừa nói vừa vẫy Sư Muội và Mặc Nhiên đến, Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nhìn nhìn đám nhỏ ăn uống cùng nhau. Sư Muội hoà hoãn nói:- Sư tôn, người nói vài tháng sau sẽ mang chúng con đến Húc Ánh phong tìm thần khí, vết thương người chưa khỏi, đi đường xa như vậy liệu có ổn không? - Sư Minh Tịnh ngươi lo xa rồi, vết thương của ta chỉ là chuyện nhỏ. - Sư Muội lo không thừa đâu, vết thương của người một khi dính hàn khí rất lâu lành, đợi khi nào vết thương người khỏi hẳn rồi chúng ta đi.Nghe Sở Vãn Ninh nói qua loa về thương thế của y, Tiết Tử Minh lập tức chen vào nói, Sư Muội cười đáp:- Sư tôn, người chẳng bao giờ lo cho bản thân mình gì cả, lúc nào cũng chỉ lo cho bọn ta.Mặc Nhiên nhìn bọn Sư Muội và Tiết Tử Minh nói cười, trong lòng thật chẳng biết nên làm thế nào, nói cái gì. Lòng dạ hắn rối bời, Sở Vãn Ninh nhàn nhạt ngồi trước mắt, kiếp trước hắn đối diện với người này chưa từng chút nào phải đắn đo suy nghĩ, dây dưa hằng đêm không một chút ưu tư. Chẳng biết từ lúc nào đã chẳng thể quên được y. Sở Vãn Ninh chẳng thèm nhìn Mặc Nhiên lấy một lần, yên tĩnh nghịch khăn tay Hải Đường trong tay, chợt trông thấy viên hoành thánh vàng ươm đưa đến bên môi, y chợt tránh người ra sau thật nhẹ, ngước mắt lên trông thấy Tiết Tử Minh, Tiết Tử Minh hắn cười xán lạn, gương mặt đẹp đẽ của Phượng Hoàng nhi nhún nhường lấy lòng y, nói:- Từ nãy người không lên tiếng, cũng không động đũa, Sư tôn là đang muốn bọn ta dỗ hay sao?- Ngươi nói xem là ai muốn dỗ ta?Sở Vãn Ninh đáp, câu hỏi vừa đùa vừa đe doạ kiểu này, trả lời không khéo là ăn vả ngay. Tiết Tử Minh mím môi đáp:- Làm đệ tử trên thế gian này, có kẻ nào thấy Sư tôn mình không vui mà lại không dỗ y, đúng không Mặc Nhiên?Mặc Nhiên im lặng ăn nãy giờ, ngồi không dính đạn, ngước mắt lên thấy Sở Vãn Ninh chỉ đang nhìn Tiết Tử Minh, Tiết Tử Minh kia lại đá đạn sang mình, Mặc Nhiên chẳng thể nói câu nào khác ngoài:- Đúng.Sở Vãn Ninh thật ra từ nãy giờ vẫn kìm lòng mình thật chặt, một chút cũng không nhìn Mặc Nhiên. Nay đột nhiên nghe Tiết Tử Minh nhắc đến Mặc Nhiên, không kìm được mà quay sang nhìn hắn. Mặc Nhiên đáp lời Tiết Tử Minh, lập tức quay sang nhìn Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh là đang nhìn trộm bị bắt gặp, điềm nhiên nhìn sang Tiết Tử Minh nói- Các ngươi mau ăn nhanh đi, ta không thể rời khỏi Hồng Liên Thuỷ Tạ quá lâu được.Ba đứa nhỏ nghe lời ăn uống xong xuôi rồi y cũng cùng Mặc Nhiên và Sư Muội đứng dậy, Tiết Tử Minh cười tiễn họ đi mấy câu, trông thấy Sư Muội cẩn thận đóng cửa lại, mới thở hắt ra mà ngã ngang ra đất nằm dài. Đôi chân thật sự là bị dày vò nhiều ngày, từ đầu gối đến cổ chân đều mất hết cảm giác rồi, quỳ muốn sức cùng lực kiệt, quỳ muốn tê tâm liệt phế vẫn phải quỳ. Hắn tự nhủ, chuyện này là do hắn tự quyết, tự làm tự chịu đi, than trời trách đất gì chứ. Hắn nhớ trong nguyên tác, Sở Vãn Ninh cũng chịu quỳ, quỳ xong rồi đến Mạnh Bà Đường nấu ăn, nấu ăn rồi còn phải lau chùi Cầu Nại Hà, trăm phần cực nhọc. Tiết Tử Minh tự cảm nhận thấy linh lực dồi dào trong cơ thể hắn, vẫn còn đến 3 ngày nữa mới hết, Sở Vãn Ninh lần này chỉ bị cấm túc trong 3 tháng, Tiết Tử Minh thầm nghĩ "ta bảo vệ y như vậy, chỉ có thể đến như vậy thôi. Tiếc là quyền lực của ta vẫn còn chưa đủ, chưa có thể bảo vệ y hoàn toàn." Sau 7 ngày Tiết Tử Minh bị phạt quỳ ở Thanh Thiên điện, Sở Vãn Ninh vẫn chưa hết cấm túc nên vẫn chưa được ra khỏi Hồng Liên Thuỷ Tạ. Việc học của Tử Sinh Đỉnh giao cho Tham Lang trưởng lão dạy dỗ, đám Mặc Nhiên Sư Muội Tiết Tử Minh vẫn không dám lơ là việc học, càng phải chứng minh cho người khác thấy rằng đệ tử chân truyền của Ngọc Hành trưởng lão đều là những nhân tài kiệt xuất, không thì cũng phải là dạng quyết chí anh hùng. Hai tháng nay trước khi Sở Vãn Ninh chấm dứt lệnh phạt, ngày nào Tiết Tử Minh cũng chong đèn đọc sách đến khi tờ mờ sáng, hắn muốn biết những thứ gì mà Sở Vãn Ninh biết, muốn hiểu những thứ gì mà Sở Vãn Ninh hiểu, muốn đọc những quyển sách Sở Vãn Ninh đọc qua, muốn luyện những kỹ thuật Sở Vãn Ninh luyện qua.Đọc sách xong rồi chợp mắt một chút, chưa đầy một canh giờ sau lại phải đến Cần Chính điện học, Tiết Tử Minh nằm dài trên giường, bên cạnh là bát canh Cam Lộ chưa đụng đến. Vương phu nhân biết con trai đổi tính đổi nết, ngày nào cũng hầm canh Cam Lộ, súp tổ yến đến bồi bổ cho con trai. Tiết Tử Minh thường lén đem canh cho Sư Muội, Sư Muội thân thể gầy ốm, có thể cho y một chút gì gì đó, cũng cảm thấy nhẹ lòng. Cần Chính điện rất đông đệ tử hôm nay đến, là ngày sát hạch các đệ tử đồng môn để Sư tôn chúng đánh giá. Sở Vãn Ninh hôm nay không có mặt, việc đánh giá Mặc Nhiên, Sư Muội và Tiết Tử Minh sẽ được giao cho Giới Luật trưởng lão. Tiết Tử Minh nghĩ mãi cũng không ra, sao đột nhiên lại có tình tiết sát hạch như vậy. Trong nguyên tác chưa từng nhắc đến việc này, vậy lỡ như không qua được sát hạch, chẳng lẽ phải bị trục xuất khỏi sư môn hay sao. Người đầu tiên được khảo hạch lại chính là hắn, hắn có nằm mơ cũng không ngờ, khảo hạch lại chính là lôi ba con quái trong Lư ra để tiêu diệt, luật chơi rất đơn giản, diệt hết ba con quái thì thông qua, không diệt hết ba thì phải thêm sáu con nữa. Yêu quái đầu tiên của Tiết Tử Minh là Hồng Lô Quái, trong "tinh linh sử ký" Hồng Lô quái là quái chuyên tạo ra ảo giác, muốn tiêu diệt được nó thì phải bước qua được khỏi ảo mộng của bản thân. Tiết Tử Minh quay đầu lại nhìn Mặc Nhiên sau khi nhìn thấy Hồng Lô quái, nghĩ thầm: Mặc Nhiên, chẳng phải là Hồng Lô quái này nên giao cho ngươi sao? Hồng Lô quái được tháo xiềng xích, nó gào lên hung hãn rồi phi đến Tiết Tử Minh. Tiết Tử Minh vung kiếm lên, liền bị một màn sương mù vây quanh, tuy đã được chuẩn bị sẵn tinh thần, vẫn bị hít phải không ít sương mù ảo giác. Sương mù dần tan thì ngay lập tức khung cảnh khác đã xuất hiện. Tiết Tử Minh nhìn thấy Sở Vãn Ninh đứng trước mắt, ánh mắt vừa giận dữ vừa bi thương, vừa hận thù vừa đau khổ, nói:- Tiết Tử Minh... ta không cho phép ngươi làm hại Mặc Nhiên.- Sư tôn...? Sao người ở đây? À đúng, đây là ảo giác, người chính là khuất mắc trong lòng ta.- Ta là khuất mắt trong lòng ngươi?- Sư tôn, người trong lòng chỉ có Mặc Nhiên, ta cũng chỉ có người.- VẬY TẠI SAO NGƯƠI LẠI NÓI DỐI GIỚI LUẬT TRƯỞNG LÃO? TẠI SAO LẠI NHẬN TỘI THAY TA?Tiết Tử Minh không ngờ Sở Vãn Ninh đột nhiên giận dữ, gào lên với hắn, đáp:- Ta đã nói rồi, người hãy cứ bảo vệ giang sơn xã tắc, bảo vệ cả thiên hạ, cứu độ chúng sinh. Ta chỉ có người, sẽ bảo vệ người cả đời này. Dù là chuyện gì đi nữa, dù là đúng hay sai, là phải hay trái, cũng sẽ bảo vệ người, ai cũng không được phép làm hại người, ai cũng không. Mấy lời càn quấy này, không một ai nghe được cả, tất cả những người có mặt tại sân thi đều không thể nghe được. Nhưng người không có mặt tại sân thi thì lại nghe thấy. Sở Vãn Ninh nằm mê mang trên giường, không biết vì sao lại bệnh rồi. Cả cả thể hầm hập khiến cho y vã mồ hôi nhễ nhại, gương mặt đỏ ửng. Sở Vãn Ninh là đang mơ thấy Tiết Tử Minh chiến đấu với Hồng Lô quái, từng lời từng chữ của Tiết Tử Minh đều bị y nghe thấy, từng hành động cử chỉ của Tiết Tử Minh đều bị y nhìn thấy. Tiết Tử Minh là đang tham gia sát hạch, là đang đối đầu với Hồng Lô quái. Sở Vãn Ninh choàng tỉnh giấc, vội vội vàng vàng chạy đến sân thi. Y đương nhiên là không thể hô hào cho mọi người đều biết y vừa mới trốn khỏi Hồng Liên Thuỷ Tạ mà đến đây. Sở Vãn Ninh tìm một nơi vừa vắng vẻ vừa dễ quan sát, quả nhiên nhìn thấy Tiết Tử Minh hắn đang cố gắng hết sức đánh nhau với yêu quái. Sở Vãn Ninh kinh ngạc nhận ra, giấc mơ không hề sai, Hồng Lô quái thật sự là biến thành y để lừa gạt hắn. Y cố nhẫn nhịn, xem xem tiếp theo đó xảy ra chuyện gì. Hồng Lô quái cười nhạt, nói:- Đệ tử to gan, ngươi đại nghịch bất đạo mà có tình ý với ta, lẽ nào ngươi không sợ Ngọc Hành ta đuổi ngươi đi?Tiết Tử Minh cười nhạt đáp:- Sư tôn, người đuổi cũng được, đánh cũng được, đừng quên ta là được.- Hừ <Hồng Lô quái nhếch miệng, nói> Ngươi cho rằng vài câu dỗ ngọt đã khiến ta mềm lòng? Ngươi đừng quên, vĩnh viễn trong lòng ta chỉ có Mặc Nhiên mà thôi.Lời vừa dứt liền khiến tâm can Tiết Tử Minh lay động, Hồng Lô quái nói không sai, dù có thể nào đi nữa cũng khó có thể so được với Mặc Nhiên trong lòng Sở Vãn Ninh. Hồng Lô quái thấy vậy thì lập tức chớp thời cơ tấn công, Tiết Tử Minh tuy thân thủ nhanh nhẹn từ trong cốt truyện đến ngoài đời thì vẫn không thể né kịp, một đao của nó chém trúng vào vai của Phượng Hoàng nhi, máu tươi lập tức trào ra. Nhưng thiếu chủ Tử Sinh Đỉnh sao có thể chịu uất ức, hắn vung kiếm phản công, hai bên so lực chiến không nhượng bộ. Đã qua ba hồi chuông rồi vẫn bất phân thắng bại, Tiết Tử Minh cũng không phải tay non nớt, vài đường kiếm đã tìm thấy điểm yếu của Hồng Lô quái, trực tiếp xuyên thẳng vào tiêu diệt nó. Nhưng vết thương có vẻ hơi nghiêm trọng, cộng thêm vết gậy gỗ lúc trước chưa lành, Tiết Tử Minh kiệt sức quỵ một gối xuống, tay hắn siết lại thành quyền chống đỡ cơ thể đang rã rời. Sở Vãn Ninh nhìn thấy hết một màn, tim y thắt lại, ánh mắt không rời đi một giây nào, chợt lại nghe tiếng Tiết Tử Minh khẽ gọi tên mình- Sở Vãn Ninh... người ở đó phải không?Sở Vãn Ninh thoáng chút ngạc nhiên nhưng vẫn ra mặt, chậm rãi từng bước đến chỗ hắn.- Bị thương rồi.- Không sao, chuyện nhỏ.Máu không ngừng chảy trên bả vai, Sở Vãn Ninh muốn tiến đến dìu hắn đi, nhưng lại nghe có người gọi tên hắn:- A Mông... đệ có ổn không? Mau trả lời đi, đệ ở đâu?Là Sư Muội, y không thấy Tiết Tử Minh xuất hiện sau khi Hồng Lô quái đã bị diệt nên lo lắng đi tìm. Sở Vãn Ninh vừa mừng vừa lo, y muốn vươn tay đến chạm vào Tiết Tử Minh, nhưng cũng không muốn để lộ bao nhiêu quan tâm trong lòng cho hắn biết. Sư Muội vừa kịp tìm đến, thấy Tiết Tử Minh bị thương liền đến bên hắn, lo lắng nói:- A Mông bị thương rồi, mau quay về thôi.Tiết Tử Minh quay đầu lại liền không thấy bóng dáng Sở Vãn Ninh đâu nữa, đành cùng Sư Muội quay lại chỗ mọi người. tất thảy trông thấy Tiết Tử Minh đều kinh ngạc, đã xảy ra chuyện gì lại khiến Phượng Hoàng nhi đổ cả máu, nhưng hắn không nói, cũng không ai dám nhiều lời, cứ im lặng quay về Tử Sinh Đỉnh. Mặc Nhiên đã đợi sẵn ở Mạnh Bà Đường, thấy Sư Muội và mọi người quay về cũng dịu đi nỗi bất an trong lòng, nói:- Mọi người quay về rồi, không ai bị thương chứ?- Không sao, A Mông cũng chỉ bị thương nhẹ.- Hắn bị thương? Đi nghỉ rồi à?- Phải, chúng ta ăn trước đi, ăn xong ta sẽ mang thức ăn đến phòng cho A Mông.- Được, ta đi cùng huynh.Bạch Nguyệt Quang dịu dàng chu đáo như vậy đúng là khó có ai bì được, Mặc Nhiên hắn sống hai đời cũng chỉ mong có thể trường cửu mà ở bên y. Nhưng mấy chuyện dạo gần đây cứ khiến sơ tâm hắn xáo trộn, nào là Sở Vãn Ninh rồi đến Tiết Tử Minh, bản thân hắn đã hạ quyết tâm đời này chỉ có một mình Sư Muội của hắn, nhưng giờ đây ngồi trước Sư Muội hắn lại không tập trung. Tiết Tử Minh sau khi trở về phòng liền mệt mỏi mà nằm dài lên giường để mặc cho y phục ướt đẫm máu. Y kiệt sức rồi, nói thế giới này không tồn tại cũng khó, mớ trải nghiệm chân thực này thật sự khiến hắn bất giác quên mất bản thân mình trước đây là ai, từng tồn tại như thế nào. Trương Ninh Hinh hắn mờ nhạt trong cuộc sống, hằng này hết đi học rồi lại làm thêm cuộc sống xoay cuồng cuốn theo bao nhiêu hoài bão trôi đi mất. Giờ đây ở nơi này, Trương Ninh Hinh hắn tên là Tiết Tử Minh, có Sư tôn, có huynh đệ, có nhà có núi có sông, có điều, diễn biến ở nơi này vốn dĩ lại là câu chuyện trong tiểu thuyết, hắn đã đọc được nửa đường liền bị cuốn vào đây. Tiết Tử Minh nằm lim dim mắt, không ngừng mong lung nghĩ ngợi, chợt có tiếng gõ cửa, đinh ninh là Sư Muội mang thức ăn đến cho mình nên hắn chỉ nói:- Vào đi.Không ngờ người mở cửa ra lại là Sở Vãn Ninh, hắn hoảng hốt ngồi bật dậy, nói:- Là Sư tôn, ta cứ tưởng là Sư Muội nên không ra mở cửa, xin Sư tôn thứ lỗi.- Không sao...- Ta... Khụ...khụ...Tiết Tử Minh hắn không nhịn được ho mấy tiếng, chân mày khẽ nhăn lại nén cơn đau, Sở Vãn Ninh nhìn hắn, nói:- Bị thương còn không mau xử lý, định để vậy mà ngủ sao?- Hì, Sư tôn đừng lo, chỉ là nằm nghỉ một lát, khụ...khụ...Lần này hỏng rồi, thổ cả huyết, Sở Vãn Ninh hơi kinh ngạc, đỡ lấy thân ảnh đang chao đảo kia, nói:- Mau ngồi xuống...- Ta cũng đợi người...Tiết Tử Minh buông ra một câu nhẹ tênh, làm Sở Vãn Ninh hơi khựng lại. Sư đồ nhìn vào mắt nhau, ánh mắt của Tiết Tử Minh khiến Sở Vãn Ninh không cách nào thoát ra được. Tiểu tử kia nói:- Sư tôn... lúc chiều thật sự là người đến phải không? Lúc trong Tùng Lâm viện...- Là ta.Sở Vãn Ninh đáp, vương tay lau đi vệt máu trên khoé môi của hắn, xác nhận:- Thật sự là ta.- Thế thì tốt quá... Chỉ là có vài lời mà Hồng Lô quái đó nói quá chói tai... ta sợ bản thân suýt chút nữa đã tin lấy, suýt nữa là hiểu lầm người....- Hồng Lô quái đó làm sao có thể là ta? Những lời mà nó nói, vĩnh viễn không phải sự thật. Tử Minh... ngươi có tin không?Tiết Tử Minh hắn lấy hết chút sức lực cuối cùng, mỉm cười đáp:- Không tin...Trước mắt tối sầm đi, chỉ thoáng thấy hình ảnh Sở Vãn Ninh mờ dần rồi biến mất vào bóng tối. Đến khi lấy lại được ý thức, thứ đầu tiên mà Tiết Tử Minh hắn cảm thấy chính là mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Hắn từ từ mở mắt chỉ thấy một màu trắng xoá, là phòng bệnh. Hắn lấy lại được ý thức, thấy bản thân đang được truyền nước biển, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác hụt hẫn.- Mình trở về rồi sao? À không, là tỉnh giấc, mình ngất đi bao lâu rồi?Y tá nhìn thấy Tiết Tử Minh đã tỉnh, liền gọi hắn:- Cậu Trương, cậu tỉnh rồi, thấy trong người thế nào? Có đau chỗ nào không?- Tôi... không sao...- Tội thật, mới có hai mươi mấy tuổi thôi mà, lại còn không có người nhà nào lên chăm sóc. Thật đáng thương....- Đáng thương... đáng thương sao?Tiết Tử Minh cười nhạt, hắn đâu phải là không biết bệnh tình của bản thân, chỉ là mấy năm qua khổ sở dấu diếm, khó khăn lắm mới có được một giấc mộng đẹp, nhưng mà mộng quá đẹp thì sẽ không phải sự thật. Thều thào với bác sĩ:- Bác sĩ... tôi mệt quá, có thể cho tôi một liều thuốc ngủ được không?- Thuốc ngủ á? Nhưng mà thể trạng của cậu hiện giờ nếu còn thêm thuốc ngủ, nguy hiểm sẽ khó lường...- Không sao, chỉ là thêm một liều, nhưng năm qua tôi còn uống ít sao....- Cậu... thôi được rồi, để tôi cho cậu một liều, tiêm xong nhớ nghỉ ngơi đầy đủ...- Được...Nữ y tá chậm rãi tiêm cho hắn một liều, hắn cũng ngoan ngoãn nằm xuống chờ thuốc phát huy tác dụng. Sau khi lấy lại được chút ý thức, hắn lại lần nữa mở mắt ra, nhưng lần này lại là khung cảnh quen thuộc kia, là Tử Sinh Đỉnh, là nhà. Sở Vãn Ninh ở bên hắn cả đêm, y giúp hắn cởi bỏ y phục, chăm sóc vết thương rồi lại giúp hắn hạ sốt, đến tờ mờ sáng mới mệt mỏi mà thiếp đi bên giường. Tiết Tử Minh nhìn Sở Vãn Ninh ngủ gục bên giường, muốn vương tay ra chạm vào y, muốn xem xem đây rốt cuộc là mơ hay là thật, là trí tưởng tượng của hắn hay thực chất là một nơi nào đó thật sự tồn tại. Nhưng hắn không có can đảm, hắn sợ một khi hắn chạm vào y thì tất cả sẽ biến mất, hắn sợ rằng một lần nữa hắn sẽ trở lại cái hiện thực tàn khốc kia, hắn sẽ lại về thế giới của hắn, nơi mà Tiết Tử Minh không hề tồn tại, một nơi không còn có Sở Vãn Ninh trên đời. Hắn ngồi ngắm Sở Vãn Ninh ngủ say, đôi mắt nhắm nghiền, dung mạo tựa tiên, bình bình an an ở cạnh hắn.- Vãn Ninh...Tiết Tử Minh bất giác gọi tên y nhẹ hẫn, hệt như hắn đã gọi y hàng trăm lần trước đó, hệt như hắn đã ở bên y cả một đời.- Vãn Ninh... người nhìn ta được không?Sở Vãn Ninh vẫn ngủ, không đáp lại hắn. Hắn thấy y ngủ say, hắn không phải lưu manh giống như Mặc Nhiên có thể tuỳ ý chạm vào Sư tôn mình, hắn tuyệt đối không giống Mặc Nhiên, hồ đồ hết hai đời.- Vãn Ninh... ta sợ... ngày nào đó liệu ta cũng sẽ rời xa nơi này, ngày đó liệu ta vĩnh viễn không gặp người nữa, ngày nào đó... người cũng sẽ quên mất ta.- Vãn Ninh... người đừng quên ta được không?Đáy mắt hắn lưng tròng, đầu mũi ửng đỏ, đôi tay siết chặt lại vào chăn, đến cả can đảm chạm vào y hắn cũng không có, hắn có tư cách bảo y không quên hắn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me