TruyenFull.Me

Quan Co Lua Mau Hop Dong Vo Thuc

Máy bay đáp xuống Bắc Kinh giữa đêm khuya, khi những ánh đèn của thành phố vẫn chưa ngủ và những bóng tối vẫn chưa chịu rút lui.

Wang Chuqin bước xuống đầu tiên, ánh mắt sắc lạnh quét một vòng qua bãi đáp riêng biệt của sân bay quốc tế. Không báo truyền thông, không người thân, chỉ có hai người mặc vest đen từ gia tộc họ Wang đứng chờ trong im lặng.

Sun Yingsha theo sau. Cô trùm kín mũ áo khoác, giấu mình trong bóng của anh.

Một trong hai người đàn ông cúi chào:
“Thiếu gia, lão gia đang đợi.”

Wang Chuqin khẽ gật đầu, ra hiệu đưa xe tới.

**

Chiếc xe đen lao đi giữa màn sương đêm Bắc Kinh, lặng lẽ như một mũi tên vô thanh hướng thẳng về căn biệt phủ nằm sâu trong khu rừng thuộc vùng ngoại ô phía Bắc – nơi gia tộc họ Wang đặt trụ sở chính từ ba đời nay.

Sun Yingsha nhìn ra cửa kính, không gian quen mà lạ.
“Anh chắc chắn họ sẽ để em bước vào đó sao?”

Wang Chuqin đáp không chút ngập ngừng:
“Không ai có quyền cản em. Em là vợ hợp pháp của anh.”

“Dù chỉ là trên giấy?”

“Dù chỉ là trên giấy. Nhưng anh không cho phép ai xem nhẹ em.”

Sun Yingsha nhìn sang anh. Lần đầu tiên trong suốt hành trình dài, cô cảm thấy lời nói ấy có gì đó không chỉ là vỏ bọc.

**

Cánh cổng sắt mở ra. Ánh đèn pha quét qua vườn cây rậm rạp. Ngôi biệt phủ hiện ra, lạnh lẽo và trang nghiêm như một pháo đài cổ.

Trong phòng khách lớn phủ lụa tối, Wang Lão gia – ông nội của Wang Chuqin – đã ngồi sẵn trên ghế gỗ gụ khảm vàng, bên cạnh là ba vị trưởng lão khác của hội đồng gia tộc.

Cả căn phòng im lặng khi hai người bước vào.

Wang Lão gia lên tiếng, giọng trầm mà rõ:
“Chuqin. Con dẫn cô ấy về đây, nghĩa là con đã chọn đặt cô ta vào trung tâm của tất cả chuyện này?”

“Phải. Con tin cô ấy.”

Một trong các trưởng lão khẽ hừ lạnh:
“Lại một đứa con gái nhà họ Sun. Bao nhiêu năm trước chuyện đó suýt nữa khiến cả họ Wang mất trắng.”

Wang Chuqin bình thản đáp:
“Nhưng cũng chính cô ấy, bây giờ, là chiếc chìa khóa duy nhất để mở ra bí mật của cuộc khủng hoảng này.”

Sun Yingsha ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt già dặn của Wang Lão gia:
“Nếu cháu không giúp được gì, cháu sẽ tự rút lui. Nhưng nếu có ai đang đe dọa cả hai gia tộc – thì cháu không thể ngồi yên.”

Wang Lão gia im lặng hồi lâu, sau cùng mới nói:
“Được. Nhưng từ giờ phút này, cháu không còn là người đứng ngoài cuộc. Cháu là một phần của bàn cờ.”

**

Một giờ sau – thư phòng của Wang Chuqin.

Tấm bản đồ được mở ra lần nữa. Những dấu chấm đỏ đánh dấu các giao dịch ngầm giữa ba thế lực: tàn dư cũ của gia tộc họ Sun, phe Triệu Minh, và một nhóm ẩn danh tên Quỷ Thủ – được cho là kẻ thao túng hậu trường.

Wang Chuqin chỉ vào một điểm.
“Đây – khu đấu trường bị bỏ hoang tại Thiên Tân. Đêm sau lễ kỷ niệm, Triệu Minh sẽ đến đó. Dưới danh nghĩa tổ chức giải ngầm, nhưng thật ra là buổi trao đổi thông tin.”

Sun Yingsha nhìn anh, mắt sáng lên:
“Chúng ta sẽ đi.”

Wang Chuqin mím môi:
“Nguy hiểm lắm.”

“Em không phải kiểu người ngồi sau lưng chờ tin nhắn đâu.”

Anh cười nhẹ, ánh mắt pha lẫn bất lực và đồng tình.
“Anh biết.”

Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa dồn dập. Một vệ sĩ bước vào, thì thầm bên tai Wang Chuqin. Vẻ mặt anh tối sầm lại.

“Gì vậy?” – Yingsha hỏi.

Anh siết tay.
“Có người đột nhập vào nhà kho số 3 – nơi chứa tài liệu tuyệt mật về vụ sụp đổ của gia tộc họ Sun năm xưa.”

“Có manh mối gì không?”

Wang Chuqin chậm rãi nói:
“Họ bỏ lại một phong thư. Không lấy gì… chỉ để lại lời nhắn.”

Anh mở phong bì, đọc lớn:

> “Ký ức không chết. Nó chỉ ngủ say. Và sắp tới, nó sẽ tỉnh dậy.”

Sun Yingsha lặng người. Trong lòng, một điều gì đó vừa bị đánh thức.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me