Quân cờ lửa máu: hợp đồng vô thức
Chương 16: Ký Ức Rạn Nứt
Một giờ sáng. Khuôn viên biệt thự chìm trong bóng tối. Hệ thống an ninh đã bị vô hiệu hóa từ ba mươi phút trước mà không một ai hay biết. Không còi báo động. Không đèn nhấp nháy. Chỉ có sự im lặng rùng mình như màn đêm đang nín thở.Ở tầng áp mái, Sun Yingsha đứng trước chiếc gương mờ phủ lớp hơi nước, ánh mắt đăm chiêu. Cô vừa tắm xong, nhưng dòng nước nóng không thể xua đi cảm giác lạnh giá đang bám chặt lấy sống lưng mình. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô cảm thấy một điều gì đó rất rõ ràng trong tâm trí:
Có ai đó đang đến.Bước chân vang lên ngoài hành lang. Nhẹ, gần như không chạm đất. Nhưng không phải Wang Chuqin.Sun Yingsha quay người lại.Cánh cửa mở.Một bóng người bước vào. Ánh sáng mờ của đèn ngủ phản chiếu lên mái tóc trắng cắt ngắn và đôi mắt xám tro của người đối diện. Trong tích tắc, không gian dường như đóng băng.> “...Cô là ai?” – Sun Yingsha khẽ hỏi, nhưng tay đã lặng lẽ trượt về phía dao găm giấu dưới bàn.
Tang Nguyệt mỉm cười. “Em không nhận ra tôi sao, Sha?”Câu nói đó, cái tên ấy, giọng nói ấy – như một làn khói mỏng đâm xuyên vào lớp màn ký ức phủ bụi.Sun Yingsha khựng lại. Tim đập lệch một nhịp. Trong đầu cô thoáng hiện ra hình ảnh vụn vỡ: một sân tập đổ nắng, tiếng cười vang, một bàn tay lạnh áp lên má cô khi cô ngất đi trong phòng kín. Nhưng tất cả quá mờ.> “Tôi... không nhớ cô.”
“Và tôi cũng không tin cô.”
Tang Nguyệt gật đầu, bước tới gần hơn một bước.> “Vậy thì tôi sẽ nhắc em nhớ.”
---Đột nhập vào tiềm thứcBằng một thiết bị công nghệ dạng nano bám vào cổ tay, Tang Nguyệt chạm nhẹ lên trán Sun Yingsha. Trong tích tắc, cả hai cùng rơi vào trạng thái thôi miên bán chủ động. Căn phòng biến mất. Họ trượt vào không gian của ký ức – những tầng sâu mà hệ thống từng phong ấn.Bên trong “thế giới ký ức,” Sun Yingsha nhìn thấy chính mình năm 17 tuổi – đang cười bên cạnh một cô gái có mái tóc trắng, mặc đồng phục giống hệt.> “Em đã hứa sẽ không bao giờ quên tôi.”
“Em từng bảo... nếu phải chọn giữa tôi và thế giới, em sẽ chọn tôi.”
Sun Yingsha bối rối. Cô gái kia… ánh mắt đó… cảm giác đó… không hề xa lạ.> “Tôi... là người yêu cô?” – cô buột miệng hỏi.
Tang Nguyệt khựng lại. Gương mặt lạnh lùng chao đảo trong giây lát.> “Không.” – cô đáp.
“Tôi là người mà em từng nói rằng: 'nếu tôi mất trí nhớ, xin hãy nhắc tôi rằng tôi từng yêu cô.'”
---Thức tỉnhSun Yingsha mở choàng mắt. Mồ hôi đầm đìa. Trán cô vẫn nóng rực, còn nhịp tim đập loạn.Tang Nguyệt đã biến mất khỏi phòng.Chỉ còn lại một mảnh vải nhỏ in ký hiệu quân cờ bị cắt đôi. Máu.
---Phòng dưới tầng ngầmWang Chuqin lao vào hệ thống trung tâm. Anh vừa hack được một đoạn dữ liệu: đoạn ký ức bị xóa thứ 9 của Sun Yingsha. Và cái tên hiện lên trong đoạn trích ngắn ngủi đó:> “Tôi biết hệ thống sẽ không tha cho em nếu em chọn cô ấy.”
“Chuqin... nếu em biến mất, hãy nói với Tang Nguyệt rằng tôi... vẫn chọn cô ấy.”
Wang Chuqin siết chặt màn hình. “Em từng chọn cô ấy... nhưng tại sao lại quên?”Ở một góc khuất, Triệu Minh đang quan sát tất cả qua camera. Hắn nhếch môi.> “Cuối cùng cũng bắt đầu rồi. Ba quân cờ. Một trò chơi không có nước lui.”
Có ai đó đang đến.Bước chân vang lên ngoài hành lang. Nhẹ, gần như không chạm đất. Nhưng không phải Wang Chuqin.Sun Yingsha quay người lại.Cánh cửa mở.Một bóng người bước vào. Ánh sáng mờ của đèn ngủ phản chiếu lên mái tóc trắng cắt ngắn và đôi mắt xám tro của người đối diện. Trong tích tắc, không gian dường như đóng băng.> “...Cô là ai?” – Sun Yingsha khẽ hỏi, nhưng tay đã lặng lẽ trượt về phía dao găm giấu dưới bàn.
Tang Nguyệt mỉm cười. “Em không nhận ra tôi sao, Sha?”Câu nói đó, cái tên ấy, giọng nói ấy – như một làn khói mỏng đâm xuyên vào lớp màn ký ức phủ bụi.Sun Yingsha khựng lại. Tim đập lệch một nhịp. Trong đầu cô thoáng hiện ra hình ảnh vụn vỡ: một sân tập đổ nắng, tiếng cười vang, một bàn tay lạnh áp lên má cô khi cô ngất đi trong phòng kín. Nhưng tất cả quá mờ.> “Tôi... không nhớ cô.”
“Và tôi cũng không tin cô.”
Tang Nguyệt gật đầu, bước tới gần hơn một bước.> “Vậy thì tôi sẽ nhắc em nhớ.”
---Đột nhập vào tiềm thứcBằng một thiết bị công nghệ dạng nano bám vào cổ tay, Tang Nguyệt chạm nhẹ lên trán Sun Yingsha. Trong tích tắc, cả hai cùng rơi vào trạng thái thôi miên bán chủ động. Căn phòng biến mất. Họ trượt vào không gian của ký ức – những tầng sâu mà hệ thống từng phong ấn.Bên trong “thế giới ký ức,” Sun Yingsha nhìn thấy chính mình năm 17 tuổi – đang cười bên cạnh một cô gái có mái tóc trắng, mặc đồng phục giống hệt.> “Em đã hứa sẽ không bao giờ quên tôi.”
“Em từng bảo... nếu phải chọn giữa tôi và thế giới, em sẽ chọn tôi.”
Sun Yingsha bối rối. Cô gái kia… ánh mắt đó… cảm giác đó… không hề xa lạ.> “Tôi... là người yêu cô?” – cô buột miệng hỏi.
Tang Nguyệt khựng lại. Gương mặt lạnh lùng chao đảo trong giây lát.> “Không.” – cô đáp.
“Tôi là người mà em từng nói rằng: 'nếu tôi mất trí nhớ, xin hãy nhắc tôi rằng tôi từng yêu cô.'”
---Thức tỉnhSun Yingsha mở choàng mắt. Mồ hôi đầm đìa. Trán cô vẫn nóng rực, còn nhịp tim đập loạn.Tang Nguyệt đã biến mất khỏi phòng.Chỉ còn lại một mảnh vải nhỏ in ký hiệu quân cờ bị cắt đôi. Máu.
---Phòng dưới tầng ngầmWang Chuqin lao vào hệ thống trung tâm. Anh vừa hack được một đoạn dữ liệu: đoạn ký ức bị xóa thứ 9 của Sun Yingsha. Và cái tên hiện lên trong đoạn trích ngắn ngủi đó:> “Tôi biết hệ thống sẽ không tha cho em nếu em chọn cô ấy.”
“Chuqin... nếu em biến mất, hãy nói với Tang Nguyệt rằng tôi... vẫn chọn cô ấy.”
Wang Chuqin siết chặt màn hình. “Em từng chọn cô ấy... nhưng tại sao lại quên?”Ở một góc khuất, Triệu Minh đang quan sát tất cả qua camera. Hắn nhếch môi.> “Cuối cùng cũng bắt đầu rồi. Ba quân cờ. Một trò chơi không có nước lui.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me