Quan Com Sinh Doi
Chương 26 – Đêm Thứ Hai Của TrựcTrực trở lại quán cơm vào đúng 19h30. Vừa bước chân tới, ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông trong bộ đồng phục công an đập vào không gian quen thuộc, nơi anh đã từng "được đãi" món đặc biệt khiến cơ thể khó quên suốt mấy ngày qua.Lộc vừa bưng nồi canh từ trong ra, chạm ánh mắt với Trực thì nhẹ mỉm cười. Phúc thì đứng phía sau quầy, thân hình to lớn lấp lánh mồ hôi, đang thái thịt, chỉ thoáng liếc Trực rồi gật đầu một cái – như ngầm ra hiệu: "Biết rồi, khách quen mà".Trực ngồi ở góc bàn cũ, gọi một đĩa cơm sườn như lần trước nhưng thật ra tâm trí không còn đặt vào bữa tối. Tay gác lên bàn, anh mân mê chiếc nhẫn bạc, nhớ lại ánh mắt sung sướng của ông Đình lúc bước ra từ phía sau quán đêm qua – tóc rối, áo quần xộc xệch, giọng khản đặc nhưng ánh nhìn thì như kẻ vừa được tái sinh."Cậu khá lắm, Trực." – ông Đình vỗ vai anh, giọng hứng khởi. "Món đó... quá tuyệt. Cặp sinh đôi này đúng là của hiếm. Lần tới mà cậu muốn 'dùng lại', cứ chủ động đi."Câu nói ấy như giấy phép đặc biệt. Trực biết giờ anh muốn gì, và quán cũng sẵn sàng cho anh thêm lần nữa.20h – Quán tắt dần đèn. Một vài khách quen còn nán lại, nhưng chỉ có Trực là được Lộc bước ra tận bàn, mời đi lối sau.Lối hẹp dẫn về căn phòng đằng sau bếp vẫn yên tĩnh, đèn mờ ấm áp. Cánh cửa khép lại sau lưng, và Phúc đã ở đó, vẫn như lần trước – chỉ mặc chiếc quần short mỏng, thân hình cao lớn như bức tượng sống.Trực ngồi xuống ghế gỗ. Không cần nhiều lời. Cơ thể anh đã có ký ức. Và khi Phúc bước tới, tỏa mùi mồ hôi nhẹ cùng hương da ngăm, Trực chỉ biết thở sâu, chờ đợi món đặc biệt được dọn ra.Phúc quỳ xuống, mở khóa thắt lưng anh ra bằng đôi tay điêu luyện. Chiếc "cây hàng" của Trực – to, dày và lộ rõ gân – bật lên, đầy khí thế. Nhưng chẳng là gì nếu so với cú cúi đầu của Phúc, ngậm trọn, sâu và mạnh mẽ."Chóp chép... ọc ọc..."Âm thanh quen thuộc lại vang lên trong căn phòng nhỏ. Trực dựa lưng, tay siết vào thành ghế. Phúc không vội. Miệng ấm, môi dày và lưỡi linh hoạt lướt dọc chiều dài khiến anh khó mà kìm được hơi thở. Mỗi cú rút ra, đẩy vào đều như muốn hút hết linh hồn anh.Phúc ngẩng lên, ánh mắt liếc Trực đầy gợi tình.– Muốn dùng món đầy đủ không? – Phúc hỏi.Trực chỉ gật.Một lúc sau, Lộc bước vào. Cặp mông trắng căng của cậu hiện ra trong chiếc tạp dề mỏng, bên dưới chẳng mặc gì. Cậu bò lên giường, nằm nghiêng, mông hướng ra ngoài – sẵn sàng.Trực không chờ thêm. Anh đứng dậy, tiến lại, tay tách cặp mông ra và thấy ngay lỗ nhỏ đang hé mở, hồng hào, ươn ướt – đã chuẩn bị sẵn cho anh."Phạch."
"Bạch... bạch... bạch..."Mỗi cú nhấp của Trực đều sâu, đều mạnh, khiến Lộc rên rỉ:– Ưm... a... á... ơ ơ...Tay cậu siết chặt vào mép giường, cơ thể nẩy theo từng cú dập. Phúc ngồi cạnh, tay xoa ngực mình, mắt nhìn cảnh tượng như đang tận hưởng chính khoảnh khắc đó.Trực bắt đầu tăng lực. Mồ hôi chảy theo thái dương. Mỗi lần rút ra lại "phạch" một tiếng rõ, rồi lại "bạch" thật sâu vào trong. Lỗ nhỏ của Lộc co bóp siết lấy anh, như không muốn anh rút ra nữa."Ọc ọc... bạch bạch... a... a..."Lộc cong mông lên hơn, mặt úp vào gối, để Trực dập như điên cuồng vào tận sâu trong. Đến khi anh rên lớn, người giật mạnh và giữ yên ở cú dập cuối – tất cả tràn vào trong cậu, ấm nóng.Cả căn phòng lặng đi trong tiếng thở dốc. Trực ngã xuống giường, cạnh Lộc, tay vuốt ve bờ mông trắng mịn ấy, miệng thì thầm:– Món này... tao có thể ăn mỗi ngày.Phúc đứng dậy, đi rót nước. Lộc khẽ xoay đầu lại nhìn Trực, môi nở một nụ cười mời gọi:– Cấp trên anh có cần ăn thêm không? Tụi em nấu được cho cả đội đó.Trực cười khàn:– Cả đội công an? Có khi tao nên xin chuyển trạm về gần đây luôn...Trực nằm ngửa ra giường, cơ thể dính mồ hôi, lồng ngực phập phồng sau trận mây mưa dữ dội vừa rồi. Tay anh còn đặt hờ lên cặp mông mịn của Lộc, đầu hơi nghiêng, mắt nhắm lại lấy hơi thở.Phúc khi ấy bước đến, bộ ngực rắn chắc bóng loáng mồ hôi, tay siết nhẹ hai bên hông Trực. Chưa để anh kịp mở mắt, Phúc đã tách hai chân anh ra, đẩy lên một cách dứt khoát.– Gì đấy...? – Trực giật mình, thở gấp. – Khoan...Nhưng không kịp. Phúc đã kề sát, đưa "cây hàng" nóng hổi, cong mạnh và căng trướng dí thẳng vào khe mông của Trực."Phạch."Đầu "cây hàng" thọc mạnh vào lỗ nhỏ đang khép chặt của người đàn ông từng làm công an. Cơ thể Trực giật mạnh, mắt trợn lên:– Hự...!! Chết... Phúc...!"Bạch... bạch... bạch..."Phúc không cho anh thời gian phản kháng. Hai tay giữ chặt đùi Trực, kéo ra và nhấp từng cú sâu hoắm, mạnh mẽ như động cơ vừa nổ máy. Cây hàng to, dài, cong mạnh của Phúc cắm sâu vào bên trong lỗ nhỏ chật khít của Trực, tạo ra cảm giác vừa đau, vừa sướng, vừa nhục hoá điên dại.Trực cố chống tay bật dậy nhưng Phúc đè xuống, cúi sát tai anh, hơi thở nóng rực:– Anh đã ăn, giờ phải trả. Đây là món phụ đó... anh Trực."Bạch! Bạch! Bạch bạch bạch...!"Cơ thể Trực bị nẩy lên theo từng cú dập, lỗ nhỏ như muốn rách toạc vì quá khít với kích thước "cây hàng" kia. Nhưng càng nhồi, nó lại càng mở ra, ướt dần, siết dần, rồi đón nhận không kháng cự.– Ưa... ưm... Phúc... mày... á... á... mẹ kiếp...Lộc từ dưới giường ngẩng dậy, liếm môi nhìn cảnh tượng. Cậu bò lên, ngậm lấy "cây hàng" của Trực giờ vẫn còn cứng, khiến Trực vừa bị đâm từ sau, vừa bị mút từ trước – toàn thân như rơi vào cơn cuồng loạn."Ọc ọc... chóp chép..."
"Phạch... phạch... bạch bạch..."Tiếng thân thể va vào nhau như tiếng trống rền vang trong căn phòng mờ ánh vàng. Mỗi cú Phúc dập vào là một lần Trực rên lớn, bụng siết lại, ngực gồng lên, mắt đỏ ngầu vì vừa đau vừa phê."Ư... a... Phúc... sắp... không chịu nổi... nữa..."Phúc đổi thế, nhấc chân Trực đặt lên vai, gồng bụng và nhồi sâu đến tận đáy:"Bạch!!"– Á... á aaaaaa...!!!Cả người Trực giật mạnh, lỗ nhỏ co siết điên cuồng, dịch trắng bắn ra từ trước trong lúc phía sau bị Phúc đổ tràn nóng rực vào tận trong cùng.Mùi mồ hôi, tinh dịch và da thịt trộn vào nhau nồng nặc trong không gian kín bưng.Phúc rút ra, "cây hàng" vẫn còn nhỏng cao, dính đầy hỗn hợp trắng đục lấp lánh. Anh cúi xuống, liếm nhẹ lên ngực Trực rồi nói:– Lần sau, nhớ đặt món này trước 19h30. Để em chuẩn bị lỗ cho anh luôn.Trực thở dốc, đầu gục sang một bên, giọng lạc đi:– Món phụ... mẹ nó... còn nặng đô hơn cả món chính...Chương 27Căn phòng nóng ran như cái lò, thân thể Trực vẫn còn run rẩy, lỗ nhỏ phía sau vừa bị vùi dập đến nhão ra, chưa kịp khép lại thì Lộc đã trườn lên, ngồi dạng hai chân trên bụng anh.– Tới lượt em nếm món "tráng miệng" nha, anh Trực... – Lộc cười khẽ, mái tóc ướt sợi rũ xuống trán, ánh mắt mời gọi.Trực thở dốc, mi mắt sụp xuống nhưng vẫn chưa kịp hoàn hồn thì Lộc đã tự đưa mông ra sau, nắm lấy "cây hàng" của anh – vẫn còn ươn ướt, dính dịch trắng từ trận trước – và ngồi xuống."Phạch..."– Ư... a... a... – Lộc bật ra tiếng rên đầu tiên, khi cả chiều dài dựng ngược kia chọc thẳng vào bên trong lỗ nhỏ của cậu.Trực giật nhẹ người, cảm nhận được sức siết mềm và nóng rực từ bên trong. Tay anh vô thức đặt lên cặp mông tròn đầy, mềm như bánh nếp hấp nóng, cảm nhận rõ từng cú thụt lên – hạ xuống của Lộc."Chóp... chóp... bạch... bạch..."Cậu ngồi cưỡi lên Trực, động hông nhịp nhàng như khiêu vũ, nụ cười phảng phất nhưng đôi mắt rớm lệ vì cảm giác căng tức tê dại khi "cây hàng" cứng rắn cạ trúng điểm sâu nhất bên trong.Ngay lúc đó, từ phía dưới, Phúc lại áp sát.– Còn phía sau chưa sạch đâu, anh Trực...Anh nói xong là kê cây hàng cứng đanh lại gần khe mông đã mở rộng sẵn của Trực, vừa được "ăn" một lượt trước đó, giờ chưa khép hẳn, chỉ cần đẩy nhẹ là lọt."Phập!"– Á...! Hự... a... mẹ nó...!!!Trực bật người lên như co giật, toàn thân cong lại vì cơn choáng kép: một "cây" cắm trong – từ Lộc, một "cây" đâm ngoài – từ Phúc. Hai đầu kẹp giữa hai thân thể trẻ tuổi, mỗi nhịp thọc là một lần bắn tia điện nóng cháy qua từng dây thần kinh."Bạch bạch... bạch bạch bạch..."
"Ọc ọc... chóp chép..."
"Ưm... a... a... aaaa...!"Phúc nhấc hai chân Trực lên vai mình, kéo ra để dập sâu hơn. Anh đâm từ phía dưới, mỗi cú chạm vào tận đáy ruột già, làm lỗ nhỏ trào dịch ra ngoài. Lộc thì cưỡi phía trên, nảy lên rồi sụp xuống như đang cưỡi sóng trong cơn bão dục vọng.Trực nằm giữa, mắt trắng dã, nước miếng chảy ra khóe môi.– A... ư... hai đứa... mẹ nó... tao... không... chịu nổi..."Bạch bạch... phạch phạch... bạch... bạch..."Phúc dập như điên cuồng, bụng gồng lên từng thớ, hông chuyển động dữ dội. Lộc rụng rời đổ người xuống, miệng há, tinh dịch từ "cây hàng" của Trực bắn ra ngập trong ruột cậu.Ngay lập tức, Trực cũng bị đẩy đến cao trào:– Phúc... Lộc... mẹ nó... Trực ra... aaaAAaa...!!"Bạch!!"
"Ọc ọc..."
"Á... á á... a aaaaaa...!"Cả ba cùng rên vang trong khoảnh khắc mỗi người đều phóng vào một người khác. Dịch nóng tràn đầy, tràn sâu, trào ra ngoài thành dòng, lỗ nhỏ của Trực giật liên hồi không kịp khép lại.Không khí trong phòng đặc quánh, sặc mùi mồ hôi, tinh trùng, và đê mê.Lộc ngã xuống ngực Trực, mắt lim dim, bụng cậu nổi gợn gợn vì bên trong vẫn còn nóng hổi. Phúc rút ra chậm rãi, "cây hàng" nhỏng cao, đỏ ửng và dính đầy dịch trắng đục.Trực chẳng nói gì. Anh chỉ nằm đó, thở dốc như vừa được giật khỏi cõi chết. Một bên tay ôm Lộc, một bên vuốt mông Phúc, ánh mắt trôi nổi không tiêu cự.– Món đặc biệt... – anh khàn giọng – hôm nay hơi bị... nặng đô đấy.Phúc cười, khom người xuống thì thầm:– Lần sau, tụi em mời món combo 3 người. Anh nhớ ở lại đến 20h đúng giờ.Trực nằm ngửa, hai tay dang rộng, cơ thể anh căng lên sau những đợt cao trào đầu tiên. Ngực phập phồng, bụng dưới co giật từng cơn. Những luồng khoái cảm từ hai đầu "bếp trưởng" quán cơm này vẫn chưa dừng lại.Bỗng có tiếng cười khẽ bên tai. Lộc từ phía đầu giường chồm tới, thân thể trắng trẻo như sữa hừng hực nhiệt. Cậu cởi trần, mông căng đẫy như hai trái đào chín, lướt nhẹ lên người Trực như mèo vờn mồi."Em ngồi thử lên món đặc biệt của anh xem sao nhé?" – Lộc thì thầm, ánh mắt đầy lửa.Không đợi trả lời, Lộc tách hai chân, từ từ hạ mông xuống. Tiếng "phạch" vang lên rõ mồn một khi da thịt va vào nhau. Cây hàng của Trực – vừa mới được phục vụ – lại tiếp tục bị nuốt trọn, ướt sũng, nóng ran trong lỗ nhỏ đang mút chặt của Lộc."Ưm... a... a..." – Lộc ngửa đầu, miệng rên như hát, hai tay chống lên ngực Trực mà nảy mông không ngừng. Âm thanh "bạch bạch" vang vọng khắp phòng, mỗi nhịp dập là một làn sóng lan tỏa đến tận lưng Trực.Nhưng chưa hết.Phúc – người anh cao lớn, vạm vỡ – từ phía sau giường đã tiến lại gần. Cậu không mặc gì, cây hàng dài, to, đỏ hừng, vẫn còn bóng nước, đang chĩa thẳng lên trời như một cột trụ sẵn sàng làm việc.Trực đang say sưa với Lộc thì bất ngờ thấy hai chân mình bị nâng lên."Khoan đã... Phúc...!?" – Trực thốt lên, nhưng không kịp phản ứng."Chắc anh chưa từng bị hai người cùng lúc nhỉ?" – Phúc nói khẽ, một tay giữ đùi Trực, tay kia đưa cây hàng nóng hổi kê sát khe mông đã mềm nhũn vì hồi nãy."Phạch—!"Phúc đẩy vào. Chậm nhưng sâu, từng phân từng tấc như muốn lấp đầy tận trong cùng của Trực. Lỗ nhỏ co giật, phát ra tiếng "ọc ọc" vì đã quá ướt, lại phải tiếp tục đón nhận thêm một lần trả bài.Lộc ngồi trên dập xuống, Phúc ở dưới dập lên. Trực bị ép giữa hai thân thể trẻ trung, sung mãn, mỗi cú thúc là một lần anh cong người, miệng há ra, mắt trợn trắng vì khoái cảm bị dồn đến cực hạn."A... a... hai... hai đứa... a a... bố nó..." – Trực chỉ kịp rên trong mê loạn.Cả căn phòng như một chiến trường xác thịt, ba cơ thể xoắn vào nhau, tiếng mông đập nhau bạch bạch bạch không ngừng. Mồ hôi, nước, dịch dính vào nhau như bữa tiệc tràn ngập nước sốt.Cuối cùng, Trực là người lên đỉnh trước, cả thân thể co giật, tinh trùng phun lên bụng Lộc. Nhưng chưa kịp thở, Phúc cũng cắm sâu đến tận gốc rồi bắn vào bên trong, nóng rực và chảy ra ròng ròng. Lộc bị kẹp giữa hai người, cũng rên lên một tiếng dài rồi run bắn, nước trắng bắn lên mặt Trực và ngực Phúc.Mọi thứ dừng lại sau đó. Chỉ còn lại tiếng thở gấp, tiếng rên đứt quãng kéo dài như dư âm của cơn mê.Rạng sáng hôm sau.Trực tỉnh dậy, toàn thân ê ẩm như bị đập nát, nhưng thần sắc lại bình thản, mãn nguyện. Phúc và Lộc vẫn ngủ say hai bên, đắp chăn hờ hững, miệng vẫn còn hé ra thở đều.Anh mặc lại quần áo. Từng cử động đều khiến lưng dưới anh co giật vì nhức. Dù vậy, một nụ cười thoáng hiện trên khóe môi.Anh lấy từ túi áo một phong bì dày, để lên bàn. Kèm theo là một mẩu giấy nhỏ, gấp làm tư, nét chữ mạnh mẽ:"Món ăn đêm nay... quá cường lực.
Bố nó chắc phải xin nghỉ làm một ngày.
Hẹn lần sau, hai đứa phục vụ món mới nhé.
– Trực"Không thêm lời, anh quay lưng bước đi. Bóng anh khuất dần sau tấm rèm cửa, để lại gian phòng nồng nặc mùi xác thịt, mồ hôi, và dư âm của một đêm mãnh liệt.Chương 28 – Vị khách thích "đặc sản kẹp"Quán cơm của hai anh em Phúc – Lộc lại đông kín như mọi khi. Mùi thịt nướng, cá kho, cơm cháy tỏa ra thơm phức. Thực khách vẫn tấp nập, mắt chẳng ngừng đảo quanh dõi theo bóng dáng hai cậu chủ. Nhưng hôm nay, có một người đàn ông đặc biệt đứng ngoài nhìn vào khá lâu trước khi bước vào trong.Anh ta khoảng ngoài 40, nước da nâu sẫm rám nắng, cơ thể cao lớn lực lưỡng với những đường gân tay rõ mồn một. Áo thun ôm sát thân thể, quần jeans cũ bạc màu, giày da bụi bặm. Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sâu và giọng nói trầm khàn.Anh ta ngồi xuống bàn gần cuối, đúng giờ 20h, rồi nhìn tấm biển ghi rõ: "Món đặc biệt chỉ bán sau 20h."Phúc bước lại, lau tay vào tạp dề, nở nụ cười quen thuộc."Anh dùng gì thêm không?"Người đàn ông liếc mắt nhìn cậu từ đầu đến chân, rồi cười nhẹ."Cho tôi phần món đặc biệt. Nghe đồn nhiều... mà hôm nay mới có dịp thử."Phúc mím môi, liếc sang Lộc đứng phía sau, cả hai hiểu ngay ánh mắt này."Xin hỏi tên anh để tiện ghi vào sổ..." – Lộc hỏi, nửa đùa nửa thật.Người đàn ông nheo mắt, khẽ đáp:"Gọi tôi là Dũng. Thưởng thức theo kiểu... dưới là Phúc, trên là Lộc. Được chứ?"Căn phòng phía sau quán được khóa chặt. Bên trong, ánh đèn vàng mờ phủ lên ba thân thể trần trụi, nóng hầm hập.Dũng đã cởi hết quần áo. Cơ thể anh đúng chuẩn một kẻ từng lăn lộn ngoài công trường hay thao trường. Ngực nở, cơ bụng săn, hai đùi to như cột nhà. Cây hàng của anh đen bóng, cong nhẹ lên trên, to đến mức khiến cả hai anh em phải nuốt nước bọt.Phúc từ phía sau tiến tới, đưa tay xoa dọc sống lưng người khách mới."Anh muốn em bên dưới, đúng không?"Dũng gật, rồi nằm úp xuống đệm, hai tay nắm lấy mép giường, mông nở vểnh lên như khiêu khích.Phúc không chần chừ. Cây hàng cứng như sắt, vừa mới chạm vào khe lỗ nhỏ đã khiến Dũng rùng mình. Một tay giữ eo, một tay rẽ mông ra, Phúc đưa đầu nấm chạm nhẹ vào cửa động, ấn từ tốn."Phạch..." – tiếng đầu tiên vang lên, lỗ nhỏ há ra đón nhận, co bóp mạnh mẽ."Ư..." – Dũng khẽ rên, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, cơ thể to lớn bắt đầu chuyển động theo từng cú đẩy.Phúc rút ra, đẩy vào, bạch bạch bạch vang lên rõ rệt trong không khí ngột ngạt. Mỗi cú thúc sâu khiến lỗ nhỏ của Dũng co giật liên hồi, nóng rát và ướt át.Lúc ấy, Lộc – trần trụi hoàn toàn – đã bước lên giường, ngồi dạng chân trên lưng Dũng."Em phục vụ phần trên nha anh Dũng..." – Cậu nói nhỏ, rồi hạ người, ngồi xuống cây hàng còn lại đang dựng đứng."Phập!"Lộc rên bật ra, lỗ nhỏ xiết chặt quanh thân trụ vừa được cắm vào, nước nhờn chảy ra thành vệt dài. Dũng bị kẹp giữa hai người, một từ sau thúc vào, một từ trước ngồi lên mà nhún liên tục.Bạch bạch bạch bạch— âm thanh giao nhau từ ba thân thể vang lên như dàn nhạc.Cơ thể Dũng như con thuyền giữa hai ngọn sóng. Phúc từ phía sau xiết chặt mông anh, thúc càng lúc càng mạnh hơn, lực đạo dồn dập khiến toàn thân Dũng đẩy lên phía trước. Lộc ở trên thì dập mông xuống, chóp chép ướt át giữa hai háng vang lên nhịp nhàng.Dũng rên lớn. Hai tay chống xuống nệm, mồ hôi chảy đầy lưng. Lỗ nhỏ phía sau co rút liên hồi, vừa chịu lực đâm, vừa phải giữ lấy cây hàng đang dập lên phía trên."Phúc... Lộc... hai đứa... a... mạnh thế...!" – Dũng thở gấp, mặt đỏ gay, mắt nhòe lệ khoái cảm.Phạch— phạch— bạch bạch— chóp chép— bạch... âm thanh xác thịt vang vọng liên tục.Mười lăm phút sau, Phúc bắt đầu gầm nhẹ, rồi cắm mạnh lần cuối, thân thể cong lên, bắn tràn vào bên trong Dũng, nóng rát và sâu đến tận cùng.Lộc cũng nảy mông vài nhịp nữa, rồi hét khẽ, co giật, bắn tràn cả lên ngực Dũng.Dũng thì bị ép hai đầu, toàn thân run rẩy, rồi phun mạnh tinh dịch lên ga trải giường, trắng đục và đầy lực.Cả ba người nằm bất động trên đệm trong làn hơi nước bốc lên mù mịt. Chăn ga, cơ thể, đều dính đầy chất dịch. Mùi xác thịt trộn mồ hôi và "nước sốt đặc" khiến không gian nồng đậm dư âm xác thịt.Dũng quay đầu lại, miệng còn hé, mắt long lanh:"Quán các em... đúng là không đồn sai..."Lộc nằm trên ngực anh, hôn nhẹ: "Lần sau muốn đổi món, cứ nói nha anh Dũng."Dũng cười, một tay vuốt mông Lộc, tay kia bóp chặt đùi Phúc."Nhớ cho anh phần 'kẹp đôi đặc biệt', nhưng tăng lực..."Anh để lại phong bì dày cùng tấm danh thiếp:
"Trần Dũng – Giám đốc công trình – 42 tuổi."
Mặt sau là dòng chữ viết tay:"Đêm nay no cả bụng lẫn dưới. Sẽ còn quay lại."CHƯƠNG 28
MÓN ĐẶC BIỆT CHO KHÁCH PHONG ĐỘQuán cơm hôm đó đón một vị khách lạ. Người đàn ông cao lớn, khoảng ngoài ba mươi, vai rộng, cơ ngực nổi bật dưới lớp áo sơ mi ôm sát màu navy. Lưng quần âu đắt tiền ôm trọn vòng eo chắc nịch, cặp mông to căng như thể lúc nào cũng sẵn sàng bật tung ra khỏi lớp vải. Làn da ngăm rám nắng, ánh mắt sắc sảo – anh ta toát ra vẻ đàn ông từng trải, thành đạt và cực kỳ... biết mình muốn gì.Phúc vừa bưng mâm cơm ra bàn thì người đàn ông ấy ngẩng lên. Ánh nhìn hai người chạm nhau. Một tia hiểu ngầm vụt qua, nhanh đến mức khiến Lộc, đang xới cơm phía sau, cũng cảm nhận được chút gì đó... chộn rộn."Nghe đồn quán có món đặc biệt sau tám giờ?" – Giọng người đàn ông khàn khàn, trầm và cuốn hút như rượu vang ủ lâu năm.Phúc khẽ nhếch môi. "Đúng giờ, đúng người, mới có cơ hội."Người đàn ông rút ví, đặt một tờ tiền lớn xuống bàn. "Tôi thích ăn kẹp. Phúc dưới, Lộc trên. Như một chiếc bánh sandwich vị cơ bắp."Đúng tám giờ, khi quán đã đóng cửa và đèn lồng giấy đỏ ngoài hiên lặng lẽ tắt, căn phòng nhỏ sau bếp được thắp lên bằng ánh đèn vàng dịu. Mùi gừng sả còn phảng phất trong không khí, hoà quyện với thứ mùi nam tính đặc quánh toả ra từ ba thân thể vừa cởi bỏ lớp áo ngoài.Người đàn ông – tên là Hạo – đang ngồi trên đệm, hai tay chống ra sau, thân hình đồ sộ nửa nằm nửa ngả. Lộc quỳ sau lưng, từng ngón tay miết nhẹ lên vai anh, trong khi Phúc nằm giữa hai chân anh, đôi tay to lớn bắt đầu lướt từ bắp đùi đến đũng quần, nơi cây hàng của Hạo đang cương lên, rắn và dài như một thanh củi vừa đặt vào lò lửa."Được kẹp giữa hai anh em sinh đôi như thế này... tôi thật may mắn." – Hạo khàn giọng, ngón tay luồn ra sau vỗ nhẹ vào mông Lộc. "Cặp mông này... đúng như lời đồn."Lộc cười khúc khích, hôn nhẹ lên gáy Hạo rồi trườn người xuống. Từ sau lưng, cậu để cơ thể mình ép sát vào tấm lưng vạm vỡ kia, cặp mông tròn vểnh lên, lắc nhè nhẹ như mời gọi. Phúc lúc này đã cởi bỏ quần dài, để lộ cây hàng cong lên đầy uy lực, ve vẩy nhẹ trước đùi Hạo như muốn khiêu khích."Anh muốn bắt đầu từ đâu?" – Phúc hỏi, giọng trầm và ngắn gọn, hai tay đã vén đùi Hạo cao hơn, sẵn sàng tiến công từ phía dưới."Cậu ở dưới, cứ đẩy mạnh mẽ vào. Còn Lộc, cậu ngồi lên tôi. Chúng ta cùng nhau... thưởng thức."Món ăn đặc biệt bắt đầu.Phúc chồm lên, cây hàng chạm vào khe lỗ nhỏ của Hạo – một nơi bất ngờ săn chắc, nóng ran và ẩm mịn. Anh không ngờ người đàn ông này lại giữ thân dưới kỹ đến vậy. Với một cú đẩy chậm rãi nhưng có lực, anh đưa đầu cây hàng vào. "Phạch.""A..." – Hạo rên khẽ, gồng cơ hông lại theo phản xạ, nhưng khi cảm nhận chiều dài dần trượt sâu vào trong, anh lại thả lỏng, để Phúc lấp đầy mình từ bên dưới."Bạch... bạch... bạch..."Phúc bắt đầu chuyển động, nhịp nhịp đẩy vào từng lần, mỗi cú đều chắc nịch, sâu hoắm. Cơ bụng anh siết chặt, tay ghì lấy eo Hạo như muốn đóng hẳn vào người. Cảm giác chật khít, nóng rực trong lỗ nhỏ của người đàn ông trưởng thành khiến Phúc như say. Anh không nói gì, chỉ rên nhẹ, rồi siết mạnh thêm.Ở phía trên, Lộc đã cởi sạch, cặp mông trắng nổi bật hẳn lên giữa ánh đèn vàng. Cậu quỳ gối trên ngực Hạo, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa cây hàng vừa cương lên cọ vào môi Hạo.Hạo liếm môi. "Cho tôi ăn đi.""Chóp chép..." – Âm thanh phát ra khi miệng người đàn ông mạnh mẽ ấy ngậm lấy toàn bộ chiều dài của Lộc. Lưỡi anh đảo khéo léo, môi mút chặt, tạo thành những đợt sóng khoái cảm dồn lên não cậu. Lộc phải chống tay lên vai Hạo để giữ thăng bằng, cặp đùi run lên, mồ hôi túa nhẹ bên thái dương."Ưm... ưm... a... a..." – Lộc rên, mông khẽ giật từng nhịp khi Hạo nút mạnh hơn, sâu hơn, lưỡi xoáy sâu vào đầu khấc khiến cậu không thể chịu nổi.Phía dưới, Phúc vẫn không ngừng dập. Những cú thúc càng lúc càng mạnh. "Bạch bạch bạch..." – tiếng da thịt va chạm, tiếng cây hàng trượt ra vào trong lớp thịt ẩm. Hạo rên rỉ, cả thân người căng ra vì được kích thích cả hai đầu."Chặt thế này... lỗ nhỏ của anh... như đang hút tôi vào vậy..." – Phúc gầm lên, mồ hôi rịn đầy trán. Anh đổi tư thế, kéo đùi Hạo lên cao hơn, rồi thúc thẳng theo góc cong tự nhiên của cây hàng, khiến Hạo không kiềm nổi mà bật ra một tiếng rên khàn:"Á... trúng rồi... cứ thế... cứ thế...!"Lộc lúc này đã đổi vị trí, không còn để Hạo mút nữa. Cậu ngồi hẳn lên bụng người đàn ông ấy, hai chân kẹp chặt lấy eo, rồi cúi xuống, hôn lên cổ, lên môi, lên ngực. Miệng cậu hôn, tay cậu vuốt ve bắp tay to, rồi luồn xuống mơn trớn ngực Hạo, đầu vú thô ráp dựng đứng vì kích thích."Cho em vào nữa..." – Lộc thì thầm.Phúc hiểu ngay. Anh rút nhẹ cây hàng ra, để Hạo nằm nghiêng, rồi đỡ Lộc ngồi lên người anh trai mình. Cậu cúi xuống, tự đưa lỗ nhỏ ướt át của mình chạm vào đầu cây hàng của Hạo – cũng đang cương cứng không kém."Phạch..." – Một cú hạ nhẹ, và Lộc đã để cơ thể mình đón nhận toàn bộ cây hàng của Hạo."Ư... hơ... dày quá... đầy thật..." – Lộc rên rỉ, tay bấu chặt vào ngực Phúc đang ở dưới. Lúc này cả ba người như một khối. Phúc nằm dưới, cây hàng vẫn trong cơ thể Hạo. Hạo kẹp giữa hai người, một lỗ nhỏ được dập đều, cây hàng được lấp đầy. Lộc ngồi trên, mông nhịp đều như cưỡi ngựa, cơ thể run rẩy mỗi lần hạ xuống hết chiều sâu."Bạch bạch bạch...""Ọc ọc... chóp chép..." – Hạo lại ngậm lấy đầu ngực Lộc, mút như trẻ con bú sữa. Cậu lắc nhẹ mông, khiến cây hàng trong người mình xoáy tròn từng đợt. Phúc cũng đẩy ngược lên, tạo thành nhịp điệu sandwich hoàn hảo.Tiếng rên, tiếng da thịt, tiếng thở gấp... trộn lại thành một bản hoà âm xác thịt cuồng nhiệt.Cuối cùng, cao trào vỡ oà. Hạo rên dài, rồi ghì lấy eo Lộc, đâm sâu một cú cuối cùng và bắn trào nóng rực vào trong."Á... hơ...!" – Lộc giật nhẹ, dòng tinh tràn ra, lấp đầy lỗ nhỏ, tràn xuống tận gốc. Cùng lúc đó, Phúc gầm lên, dồn toàn lực thúc mạnh vào cơ thể Hạo một lần cuối. Dòng tinh trắng đặc cũng bắn sâu vào bên trong, khiến Hạo gần như run lên vì cảm giác no đầy cả hai phía.Ba người nằm bên nhau, mồ hôi đẫm, da thịt dính chặt. Lộc tựa đầu lên ngực Phúc, còn Hạo thì nhắm mắt, mỉm cười hài lòng."Quả thật là... món sandwich đắt giá nhất đời tôi."Phúc liếc sang, vuốt nhẹ lưng người đàn ông đang nằm giữa. "Chúng tôi vẫn còn món tráng miệng, nếu anh chưa no."Sau khi tan hết những cơn giật bắn cuối cùng, cả ba nằm lặng trong bóng đêm thở dốc. Cơ thể mỏi rã rời, mà cảm giác trong da thịt vẫn còn dâng lên âm ỉ. Mùi mồ hôi, tinh dịch và dục vọng quện đặc trong không gian nhỏ. Một hồi lâu, tiếng ve đêm lại vang trở lại ngoài song cửa.Hạo là người đầu tiên đứng dậy. Cơ thể anh cao lớn, vạm vỡ, từng bắp thịt lấp lánh mồ hôi trong ánh đèn yếu. Phúc ngước nhìn người đàn ông đó đứng trần truồng giữa phòng, cây hàng dài to sau một lúc nghỉ đã lại dần ngóc lên, bóng loáng đầu khấc như đang gọi mời."Tôi chưa no," Hạo nói, giọng trầm khàn. "Muốn ăn tiếp. Nhưng lần này, không nằm nữa. Đứng đi."Lộc chống tay ngồi dậy, cặp đùi vẫn còn run nhẹ. "Đứng... rồi anh muốn ai ở đâu?"Hạo tiến đến gần, hai tay nâng cằm cậu lên, đặt một nụ hôn sâu, dày như rượu nặng. "Cậu đứng trước mặt tôi. Tựa lưng vào ngực tôi. Còn Phúc... vào từ sau."Tiếng chân trần chạm nền nhà. Tấm đệm lụa lộn xộn bị bỏ lại phía sau. Ba thân thể trần trụi đứng giữa gian phòng nhỏ, hơi thở phả vào gáy nhau.Lộc đứng trước, lưng áp sát vào ngực Hạo. Cặp mông tròn của cậu tựa lên phần hạ thân nóng hổi đang trồi lên của người đàn ông phía sau. Tay Hạo ôm trọn eo cậu, môi kề sát tai thì thầm: "Sẵn sàng cho món đứng chưa?""Ưm... a..." – Lộc rên nhẹ khi Hạo đẩy hông lên, cọ cây hàng đang nóng rẫy dọc theo khe mông. Cậu cảm thấy rõ đầu khấc trơn mượt đã tìm được vị trí, chỉ đợi một cú hạ là lấp đầy mình.Phúc bước tới từ phía sau, gập gối nhẹ, bàn tay to mân mê đùi Lộc rồi vuốt xuống dưới. Anh hôn lên gáy cậu một cái, sau đó nhích nhẹ cây hàng đang căng lên chạm vào lỗ nhỏ phía sau Hạo – nơi vừa được mình "khuấy tung" một tiếng trước."Phạch.""Ư... ưm hơ...!" – Hạo rên khẽ, hai tay bóp mạnh eo Lộc khi cảm giác quen thuộc lại dội vào: cây hàng của Phúc đang đâm sâu vào trong, từng chút một, bằng một lực dày, chắc nịch và nóng hổi."Bạch... bạch... bạch..."Tư thế đứng khiến tất cả khác hẳn. Phúc phải siết eo Hạo mạnh hơn để giữ nhịp. Mỗi cú dập vào từ sau khiến toàn thân ba người rung lên như chuỗi domino. Cây hàng của Phúc va sâu vào lỗ nhỏ Hạo, còn Hạo thì không ngừng ấn người về trước, đẩy cây hàng của mình vào trong cơ thể Lộc, đang run lên từng đợt."Phập... phập...!"Lộc thở dốc, cổ ngửa ra sau tựa lên vai Hạo, tay cậu níu lấy cổ tay anh. Cây hàng to của Hạo đang trượt sâu trong cậu, từng đợt sóng khoái cảm dội ngược lên đầu. Tư thế đứng khiến cơ bụng co lại, thắt chặt từng đợt. Đầu cậu váng vất."Ưm... sâu quá... vừa cứng vừa dài..." – Lộc thở hắt.Hạo cắn nhẹ lên cổ cậu. "Còn muốn nữa không?""Muốn..." – Cậu rên, rồi lắc nhẹ mông, như thể mời gọi cả hai người cùng dập mạnh hơn.Phúc tăng tốc.Tay anh bám chắc vào hông Hạo, từng cú đẩy từ sau có lực rõ rệt, khiến cây hàng cắm ngập sâu hơn vào trong. Mỗi lần anh thúc vào, lưng Hạo lại cong lên, bụng siết chặt, và cây hàng của Hạo vì thế cũng cắm sâu thêm vào trong Lộc."Bạch bạch... phạch phạch..."Âm thanh da thịt vang vọng giữa đêm. Mồ hôi rịn ướt lưng cả ba. Lộc run rẩy, hai chân không còn trụ vững, phải được Hạo vòng tay siết chặt để không đổ gục. Trong khi đó, Phúc dồn lực toàn thân để thúc thẳng từ sau. Cơ thể anh lấp lánh mồ hôi, từng thớ cơ lưng gồng siết rõ rệt theo từng nhịp dập."Chặt thế này... nóng quá... hút sát luôn rồi..." – Phúc rít qua kẽ răng, mắt nheo lại vì lỗ nhỏ Hạo siết quá sát."Lộc của tôi cũng siết chẳng kém..." – Hạo cười khẽ, rồi lại ấn mạnh hông lên."Á... á a... a a a...!" – Lộc kêu bật, cặp đùi co giật khi đầu khấc của Hạo xoáy đúng điểm sâu bên trong."Ọc ọc... chóp chép..." – Lộc đưa tay tự mân mê cây hàng của mình, miệng rên rỉ giữa làn sóng khoái cảm dồn dập.Hạo đột ngột đổi tư thế. Anh xoay người, để Lộc quay lưng lại với Phúc, còn mình quay mặt về phía cậu. Một tay anh bế Lộc lên, cặp mông trắng mịn của cậu lọt vào khe tay chắc khỏe."Đỡ giùm tôi," – Hạo nói với Phúc. Anh giữ Lộc bằng một tay, còn Phúc bước lại gần, vòng tay giữ lấy eo cậu."Giờ cùng nhau nhé."Cùng một lúc, Hạo đẩy từ trước, Phúc đâm vào từ sau. Hai cây hàng cùng lúc xuyên sâu vào hai đầu của Lộc, khiến toàn thân cậu gần như hóa lỏng trong cơn cực khoái."Á... a a a... em không chịu nổi...!" – Cậu hét lên, lưng cong giật dữ dội."Bạch... bạch... bạch..."Đỉnh điểm đến nhanh và dữ dội. Lộc là người đầu tiên vỡ oà. Tinh dịch bắn trắng cả bụng Hạo. Ngay sau đó, Hạo siết mạnh eo cậu, gầm khẽ và đẩy một cú sâu hết cỡ. Dòng nóng hổi bắn tràn trong cơ thể Lộc, khiến cậu run bắn.Phúc ở sau cũng không nhịn được nữa. Một tiếng rên trầm bật ra, cây hàng cắm sâu vào lỗ nhỏ Hạo và phun trào một dòng tinh đặc. Anh ghì mạnh hông, ép sát vào lưng người đàn ông đang thở hổn hển.Cả ba đứng tựa vào nhau như một khối nóng bỏng. Lộc thở dốc, má áp vào ngực Hạo, còn Phúc ôm chặt sau lưng hai người, môi khẽ chạm gáy bạn tình."Vẫn còn đêm dài..." – Hạo cười khẽ, ngón tay vuốt dọc lưng Lộc. "Và tôi chưa ăn tráng miệng đâu."CHƯƠNG 29
QUÁN MỞ KHUYA – KHÁCH MUỐN PHỤC VỤ ĐỦ VỊGần nửa đêm. Không gian trong phòng vừa nguội xuống sau một trận hoan lạc ướt át. Lộc nằm thiêm thiếp trên nệm, ngực phập phồng nhẹ, gò má đỏ bừng còn vương hơi thở nặng nề. Ở phía đầu giường, Phúc đang chỉnh lại khăn, lau sạch phần lưng ướt đẫm mồ hôi, dáng bình tĩnh và cẩn trọng.Hạo – người đàn ông phong độ với thân hình cuồn cuộn cơ bắp – không rời khỏi căn phòng. Trái lại, anh ngồi dựa lưng vào ghế mây, một chân bắt chéo, ánh mắt vẫn sắc và cháy như ban đầu.Hạo châm điếu thuốc, nhưng không hút. Anh chỉ nhìn Phúc, rồi nhìn Lộc – cả hai gương mặt giống nhau đến kỳ lạ, nhưng cách phục vụ lại khác biệt từng chi tiết."Cả hai người đều giỏi," – Hạo nói, giọng trầm trầm. – "Nhưng tôi cảm giác... quán của hai cậu vẫn còn món phụ chưa đưa lên."Phúc không đáp ngay. Anh lau khô tay, kéo ghế lại gần."Nếu khách còn bụng, bếp sẵn sàng làm thêm món.""Tôi muốn đổi không khí." – Hạo nhếch môi. – "Giường thì quen rồi. Lần này, để tôi là thực khách ngồi ăn tại chỗ. Hai người phối hợp dọn món... theo kiểu đứng."Phút sau, không gian căn phòng được sắp lại như một gian bếp đêm. Chiếc ghế cao không lưng tựa được đặt giữa phòng, dưới ánh đèn vàng dịu. Hạo ngồi vào giữa, thân hình trần trụi, chỉ khoác hờ một chiếc áo sơ mi trắng mở cúc. Cây hàng giữa hai đùi đã cứng trở lại, trướng lên rõ nét.Lộc – người em – đứng bên phải, tóc rối, má ửng, đôi chân thon dài lộ ra dưới lớp áo sơ mi rộng. Cậu không mặc gì bên dưới, ánh mắt vẫn còn phảng phất hơi men nhục cảm. Phúc – người anh – ở phía đối diện, dáng cao hơn, vai rộng, ngực cơ bắp, khoác tạp dề đen không che nổi thắt lưng săn chắc.Hạo vỗ nhẹ đùi. "Nào, dọn món đi."Lộc bước đến trước, quỳ gối giữa hai chân Hạo. Không nói gì, cậu cúi xuống, tay giữ gốc, môi chạm vào đầu khấc đang rịn nước. Tiếng chóp chép vang lên ngay sau đó."Chóp... chóp... chẹp..."Cây hàng dần biến mất trong miệng cậu, từng chút một. Hạo ngửa đầu, tay xoa tóc Lộc, thở khẽ.Phúc đứng bên, không chạm vào em. Anh vòng ra sau lưng ghế, cúi xuống thì thầm bên tai Hạo:"Nếu muốn ăn đủ vị, mời khách thưởng thức thêm phần 'thịt sau'."Hạo mở mắt. "Đưa lên đi."Lộc được Hạo đỡ dậy, để cậu quay lưng lại, rồi từ từ ngồi lên lòng anh. Hai chân đứng kiễng hai bên ghế, hai tay bám nhẹ vào đầu gối Hạo để giữ thăng bằng. Lỗ nhỏ giữa cặp mông tròn ửng đỏ vì lần trước vẫn còn hơi hé mở.Phúc đứng bên cạnh, giữ vai em trai để cậu khỏi ngã, ánh mắt không rời khỏi cây hàng đang từ từ đâm vào trong."Phạch...""Ư...!"Tiếng rên bật ra từ miệng Lộc, cậu cắn môi, hai chân siết chặt. Cây hàng dài và cong đang lút dần vào trong người cậu, từ đầu khấc đến tận gốc, cắm sâu khi cậu ngồi hẳn xuống lòng Hạo."Bạch... bạch..."Lộc bắt đầu nhấp nhẹ, lưng thẳng, hai tay vẫn bám đầu gối Hạo. Người đàn ông ngồi bên dưới cử động hông đều đặn, nâng lên từng nhịp, đẩy sâu từng cú. Mỗi lần như thế, cặp mông căng lên rồi hạ xuống, âm thanh da thịt vang dội trong gian phòng nhỏ.Phúc vẫn đứng một bên, không hề chạm vào thân dưới của Lộc. Anh chỉ nhẹ nhàng vuốt lưng em, giữ thăng bằng, thỉnh thoảng vén lại tóc cậu để lộ cổ trắng. Ánh mắt Hạo liếc nhìn, giọng khàn khàn."Anh ta không mơn trớn cậu. Nhưng dáng đứng đó... cũng khiến tôi muốn ăn nhiều hơn."Lộc rên khẽ. "Khách... muốn thêm... nhịp nhanh hơn không..."Hạo không trả lời bằng lời. Anh siết eo cậu, nâng lên rồi đập xuống mạnh mẽ hơn."Phạch... phạch... bạch bạch..."Lộc ngửa cổ, miệng rên bật thành tiếng. Hai chân cậu run lẩy bẩy, lỗ nhỏ co bóp liên tục quanh cây hàng đang xuyên qua.Phúc đứng yên, ánh mắt thâm trầm, tay vẫn đỡ nhẹ sau lưng em mình – đúng bổn phận của người cùng phục vụ.Sau vài phút, Hạo rút ra, xoay Lộc lại đối diện. Không để cậu đứng, anh đặt một chân Lộc lên đùi mình, tay đỡ mông, rồi đâm thẳng cây hàng vào từ phía trước."Phập!""Á... a a...!"Lộc giật nảy, hai tay bấu chặt vai Hạo. Tư thế này khiến lỗ nhỏ bị banh rộng, lối vào căng trướng, dịch trơn rịn ra theo mỗi nhịp đẩy.Phúc bước lui về sau, lấy khăn lau mồ hôi trên trán, vẫn không rời mắt khỏi khách và món ăn đang bày ra trước mắt. Ánh đèn hắt bóng cả ba lên tường – người khách ngồi ghế, một trong hai anh em ngồi lên cây hàng, người còn lại đứng bên phục vụ lặng lẽ."Ưm... khách...""Phun đi," – Hạo nói, rồi xiết chặt eo, đẩy sâu một cú cuối cùng."Phạch!""Á... a... a...!"Lộc rên ngập ngụa, bắn tung tóe lên ngực Hạo, cùng lúc đó, tinh dịch của Hạo trào ra bên trong, nóng rẫy.Cả hai đều đổ người về phía trước, mồ hôi hòa lẫn nhục cảm.Phúc tiến lại gần, lấy khăn lau sạch cho khách, vẫn không chạm vào thân em mình."Khách thấy món vừa rồi đủ vị chứ?"Hạo thở ra, vuốt mái tóc dính trán. "Đủ... nhưng tôi còn bụng."Anh liếc sang Phúc, nụ cười thâm sâu."Người anh vẫn chưa lên món."Phúc khựng lại một nhịp, rồi nhướng mày:"Nếu khách còn chỗ chứa... quán không từ chối đâu."Sau lần "no nê" với Lộc, thân thể Hạo đổ xuống giường, mồ hôi rịn khắp ngực. Dù đã được thỏa mãn một phần, ánh mắt gã vẫn còn dư lửa, vẫn nhìn chằm chằm vào Phúc – người anh sinh đôi với vóc dáng vạm vỡ, gò má sậm màu và cơ bụng lấp loáng dưới lớp áo mỏng."Vẫn còn đói?" – Phúc hỏi, ánh mắt sắc nhưng bình thản.Hạo cười khàn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cây hàng đang cộm dưới lớp quần của đầu bếp. "Tôi thấy còn một món phụ... nhìn rất đầy đặn và dẻo dai."Phúc không đáp. Anh chỉ kéo áo ra khỏi người, từng múi cơ hiện lên rõ rệt, rồi cúi xuống giường, đẩy Hạo nằm ngửa hoàn toàn."Thử cho biết mùi đầu bếp chính phục vụ..."Hạo nằm ngửa, hai chân bị Phúc đẩy rộng sang hai bên. Tư thế mở trọn, lỗ nhỏ lộ rõ giữa cặp mông rắn chắc. Gã rướn người lên, chuẩn bị tinh thần thì chợt rùng mình vì đầu lưỡi của Phúc áp sát vào khe mông."Chóp chép... liếm sạch trước đã.""Ư... a..."Phúc liếm sâu, chậm và đều, lưỡi anh dẻo và nóng, mơn man từ ngoài vào trong. Hạo siết ga giường, mồ hôi rịn ra lần nữa. Lỗ nhỏ đỏ sậm khẽ co thắt khi đầu lưỡi xoáy vào giữa."Muốn nhận thì mở ra... tôi không ép," – Phúc trầm giọng, tay xoa hai bên hông khách.Hạo không nói. Gã tự nâng hai chân, háng mở rộng hơn nữa – như câu trả lời.Cây hàng cong dày, đỏ ửng và gân guốc của Phúc được vuốt trơn bằng chất nhờn sẵn có. Anh chống tay hai bên hông Hạo, rồi từ từ đẩy đầu nấm vào trong."Phạch...""Ưm... chặt đấy..."Gã thở dốc, tay bám lấy bắp tay cuồn cuộn của Phúc. Mỗi cú đẩy, mông Hạo lại dội nhẹ lên đệm."Bạch... bạch... phạch..."Phúc cắm sâu đến tận gốc, giữ yên trong vài nhịp để cảm nhận lỗ nhỏ đang siết mình sát đến mức nghẹt thở. Hạo ngửa cổ, ngực phập phồng.Phúc bắt đầu nhấp. Nhịp chậm nhưng nặng, từng cú như dồn cả thân lực xuống. Cây hàng cắm vào rồi rút ra gần hết, lại vào tiếp với tiếng ướt át:"Phạch... bạch... bạch...""Ư... nữa... sâu hơn..."Hạo gào nhẹ, tay nắm chặt cổ tay Phúc. Cơ bụng Phúc siết chặt, cả thân hình vạm vỡ đổ bóng xuống ngực khách, trông như dã thú đang hãm thực con mồi.Tốc độ tăng dần, mông Hạo bị đập sát giường từng nhịp. Lỗ nhỏ trơn bóng, co bóp liên tục quanh cây hàng to dày khiến mỗi cú thúc đều kêu rền rĩ."Ưm... phạch... á... trời ơi..."Phúc hạ người, chống khuỷu tay hai bên, cây hàng cắm nghiêng một góc cao hơn, đúng điểm nhạy khiến Hạo cong lưng gào lên:"Chỗ đó... đúng rồi... a, a...!""Ăn món phụ cũng phải sạch đến đáy.""Ưm ưm... sâu quá..."Phúc thúc sâu liên tục, từng cú nhấn như đẩy gốc cây hàng hẳn vào tận ruột. Mồ hôi nhỏ giọt từ cằm anh xuống ngực Hạo. Hai cơ thể đàn ông rắn chắc dính sát vào nhau, ướt đẫm, căng tràn hơi nóng dục vọng.Cao trào ập đến khi Phúc giữ im một nhịp thật sâu rồi gằn giọng:"Nuốt cho sạch...""Ư... ưm... aaa!"Cây hàng co giật, từng dòng tinh nóng trào mạnh vào trong. Hạo ngửa cổ, rên dài trong run rẩy khi cảm giác ấm rát lan khắp bụng dưới. Lỗ nhỏ siết lấy gốc hàng, rịn ra từng dòng trắng.Phúc thở mạnh, rút ra chậm rãi. Dịch tràn ngược ra theo khe, dính cả mông và bẹn dưới Hạo.Cùng lúc đó, Hạo cong lưng, cây hàng của gã giật mạnh – rồi phun trào ướt đẫm ngực mình."Á... trọn vị rồi...!"Tinh trắng bắn lên cổ, lên cằm, lên cả cơ bụng căng của gã. Cả hai thân thể dính chặt trong mồ hôi và dịch thể, nồng đặc mùi của một bữa ăn trọn vẹn.Phúc rút ra chậm rãi. Dịch trào ngược từ lỗ nhỏ lấp ló, rịn ra dọc khe mông Hạo, vẽ thành vệt trắng đục đầy kích thích.Hạo nằm thở một lúc, sau đó chống tay ngồi dậy. Gã không nói gì, chỉ kéo tấm khăn gần đó lau qua vùng bụng, chỉnh lại quần áo rồi đứng dậy. Trước khi bước ra khỏi phòng, gã rút từ trong ví một chiếc phong bì dày, đặt ngay ngắn lên bàn đầu giường.Gã nhìn Phúc – người vẫn đang im lặng lau mồ hôi – rồi cong môi nói:"Đúng là... món phụ đáng giá. Tôi sẽ quay lại. Lần sau... hy vọng được ăn cả món chính và món tráng miệng."Phúc không đáp, chỉ khẽ gật đầu.Hạo rảo bước ra khỏi phòng, để lại mùi mồ hôi, tinh dịch và sự thỏa mãn nặng nề trong không khí. Cửa phòng khép lại, đồng hồ chỉ đúng 23h30.Chương 30
"Thỉnh giáo người thật lực..."Hôm sau, quán cơm mở cửa như thường lệ vào lúc 16h. Mọi hoạt động diễn ra đều đặn. Lộc đứng bếp, tay thoăn thoắt đảo chảo. Mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương càng khiến làn da trắng của cậu thêm nổi bật. Phúc thì đứng quầy, bắp tay rắn chắc lộ rõ sau chiếc áo ba lỗ màu tối, ánh mắt thản nhiên mà vững vàng – như mọi ngày.Tấm bảng "Món đặc biệt chỉ bán sau 20h" vẫn treo đung đưa trước cửa quán, khiến không ít người khách liếc nhìn với ánh mắt háo hức lẫn tò mò.Tối dần, lượng khách thưa thớt.20h kém 5 phút, một bóng dáng cao lớn bước vào quán. Người đàn ông mặc áo thể thao bó sát, kéo tay áo lên cao để lộ rõ cánh tay cuồn cuộn cơ bắp. Anh ta không nhìn vào thực đơn, cũng không tìm chỗ ngồi ngay mà đi thẳng tới gần quầy.Phúc ngẩng đầu, mắt chạm ánh nhìn của người khách mới.Người đàn ông cười nhẹ:"Chào cậu, tôi là Minh – làm huấn luyện viên tại phòng gym bên quận kế. Gần đây có mấy anh em đồn rằng... ở đây có cậu chủ cơ bắp, vóc dáng chuẩn hơn cả PT chuyên nghiệp. Tôi tò mò nên ghé qua... thỉnh giáo chút."Phúc nhìn người đàn ông trước mặt. Cao hơn 1m8, thân hình gọn gàng nhưng không đồ sộ, cơ bắp rõ từng nhóm – kiểu người chăm tập và biết giữ dáng. Gương mặt hơi sạm nắng, tóc ngắn gọn gàng, giọng nói trầm và điềm tĩnh.Anh gật đầu, không nói gì.Minh chống tay lên quầy, ánh mắt nhìn Phúc đầy khiêu khích:"Không biết... sau 20h có món nào đủ dinh dưỡng dành cho dân gym như tôi không?"Phúc liếc đồng hồ. Gần 20h.Lộc từ trong bếp bước ra, lau tay vào tạp dề. Minh đảo mắt nhìn sang, nhướng mày:"Ồ, sinh đôi thật à? Nhưng tôi chọn người này." – Minh nhìn thẳng Phúc – "Tôi muốn thử độ chịu đựng của cậu chủ cao to."Phúc vẫn không đáp. Anh chỉ liếc Lộc một cái – ánh nhìn quen thuộc như ngầm báo hiệu. Lộc hiểu ý, gật nhẹ đầu rồi lui vào trong dọn bếp.Minh được mời lên tầng hai. Quán đã đóng cửa. Cầu thang dẫn đến căn phòng nhỏ phía sau – nơi mà những khách đủ "tầm" mới từng được bước vào.Trong không gian chỉ có ánh đèn vàng nhẹ và tiếng máy lạnh rì rầm, Phúc đứng thẳng lưng. Ánh mắt anh bình thản nhìn Minh đang tháo dần lớp áo thể thao, để lộ phần thân trên như tạc tượng – cơ bụng sáu múi, vai rộng, ngực dày và làn da rám nắng đặc trưng của người thường xuyên luyện tập ngoài trời.Minh cũng ngắm nghía lại cơ thể Phúc, như hai võ sĩ đứng trước trận giao tranh. Gã cười, khẽ vỗ vỗ lên bụng mình:"Không phải ai cũng có dáng tập đều thế này đâu. Cơ đùi, vai và lưng của cậu... quá hoàn hảo."Phúc bước đến gần, chỉ một câu ngắn gọn:"Muốn thử món chính chứ?"Minh nhếch mép: "Cả phần tinh tuý, đừng nương tay."Phúc đưa tay kéo chiếc áo ba lỗ qua đầu, để lộ tấm lưng rộng, ngực căng và cơ bụng sắc nét. Anh không cần phô trương, chỉ cần đứng yên cũng đủ áp lực. Từng bước chân anh tiến đến khiến không gian lặng hẳn. Minh đứng dậy, mắt đối mắt với Phúc – một sự thách thức ngầm lấp lửng giữa hai thân thể mạnh mẽ."Thỉnh giáo kiểu đàn ông..." – Minh thì thầm – "Đứng đi."Phúc gật.Hai thân thể áp vào nhau, da thịt nóng hổi. Tư thế đứng được giữ chắc, lưng Minh ép vào tường, chân hơi dang, còn Phúc... tiếp cận từ sau, tay nắm chặt eo đối phương.Một đêm mới sắp bắt đầu.Bạn muốn tiếp tục ngay phần 'thưởng thức món
Hai cơ thể đàn ông vạm vỡ đứng đối mặt nhau – một người là huấn luyện viên thể hình dày dạn, một người là chủ quán trầm lặng nhưng đầy nội lực. Cả hai như hai khối đá săn chắc, chỉ chờ thời điểm va chạm.Minh dựa lưng vào tường, chân hơi dang. Phúc bước tới sau lưng hắn, hai bàn tay to bản đặt lên eo Minh, nhẹ nhưng đầy sức nặng. Gã huấn luyện viên nở nụ cười nhếch mép, thở phào một hơi, cơ thể dường như chuẩn bị cho một cú va đập thật mạnh."Được. Để xem... 'món đặc biệt' của cậu có xứng với lời đồn."Phúc không đáp, nhưng hành động thì đã là lời khẳng định rõ nhất.Bàn tay anh miết dọc sống lưng đối phương, rồi kéo tụt quần gym bó sát của Minh xuống, để lộ cặp mông rắn chắc, rám nắng, căng như hai múi cơ ép chặt. Cái nhìn của Phúc không ham hố mà là đánh giá – như đầu bếp đang kiểm tra nguyên liệu trước giờ lên món.Anh cúi nhẹ người, một tay giữ hông Minh, tay còn lại đặt lên tường để giữ thăng bằng. "Cây hàng" cong đầy lực của Phúc vừa hé ra đã khiến gã PT phía trước rùng mình. Dài, to, đầy góc cạnh – thứ công cụ khiến bao khách hàng phải thổn thức mỗi khi nếm thử.Tiếng "phạch" vang lên khi Phúc đẩy sâu vào lần đầu, dứt khoát, không cần dạo đầu dài dòng. Minh giật mạnh cả người, tay chống vào tường, răng nghiến lại."Ưh..."Cơ bụng siết cứng. Gã huấn luyện viên không ngờ cú vào đầu tiên lại sâu và mạnh đến vậy. Hai cơ thể va chạm nghe rõ tiếng "bạch bạch" vang vọng trong căn phòng vắng. Mồ hôi bắt đầu rịn ra nơi trán Minh, trong khi Phúc vẫn giữ nhịp đều, mạnh, dồn ép sâu vào từng thớ thịt bên trong.Minh thở dốc, ánh mắt nửa nhắm nửa mở:"Khô...ng đùa được... thật sự..."Phúc không trả lời. Anh đổi góc hông, hơi nhướng người, tạo lực đẩy từ đùi. Mỗi cú thọc sâu như muốn lấp đầy không gian trong cơ thể đối phương. Cơ mông săn chắc của Minh ban đầu còn gồng lại, nhưng rồi nhanh chóng bị "cây hàng" của Phúc làm cho nhũn ra. Âm thanh "bạch bạch bạch" ngày một nhanh và vang.Gã PT chống một tay vào tường, tay kia siết chặt lấy gờ gạch như thể nếu không nắm lấy, hắn sẽ quỵ xuống ngay tại chỗ. Cảm giác bị xỏ xuyên mạnh mẽ từ phía sau khiến từng bó cơ của Minh run rẩy. Đây không còn là một cuộc va chạm tình dục – mà là cuộc thi đấu thể lực, là sự khẳng định sức mạnh giữa hai gã đàn ông alpha."Ưh... á... cậu... mạnh quá..." – Minh bật thốt.Phúc cúi người xuống, thở ngay sau gáy hắn:"Chưa xong đâu."Rồi anh đẩy mạnh hơn, kéo hắn rời khỏi tường vài bước, cả hai vẫn gắn liền nơi hạ thể. Minh bị đẩy đến chiếc bàn nhỏ giữa phòng, tay chống xuống mặt bàn, Phúc từ sau đẩy lên từng nhịp dứt khoát."Bạch! Bạch! Bạch!"Âm thanh vang vọng, hòa lẫn tiếng rên nghèn nghẹn của Minh. Mồ hôi rịn khắp lưng, cánh tay, bụng. Toàn thân hắn đang bị ép giữa mặt bàn và thân thể hừng hực sức mạnh của Phúc. Mỗi cú thúc đều sâu, ngập tận đáy, khiến Minh chẳng còn giữ nổi vẻ bình tĩnh thường ngày của một huấn luyện viên.Cơn co giật kéo tới đột ngột. Minh rên lên, cơ thể giật mạnh. Phúc cảm nhận rõ qua lớp da thịt siết chặt "cây hàng" đang cong lên căng tức của mình.Minh đã đạt đỉnh. Chất trắng ứa ra dọc mép bàn, nhỏ xuống sàn. Còn Phúc – vẫn chưa buông tha.Anh kéo gã đứng dậy, ép lưng vào tường lần nữa. Lần này, tay Phúc nhấc hẳn đùi Minh lên, kéo vắt ngang hông mình – như thể bế bổng cả thân hình săn chắc ấy mà tiếp tục đẩy sâu."Á... á... hừm... Trời... Phúc..."Minh không rên nổi thành câu. Cả người hắn bị treo lơ lửng giữa hai đùi Phúc, "lỗ nhỏ" phía sau không ngừng bị cắm vào đầy nhịp lực. Chỉ nghe tiếng dồn dập, tiếng thịt đập thịt xen lẫn âm thanh chóp chép từ lỗ ướt mềm phía sau.Phúc cuối cùng siết chặt cặp mông, người căng ra, bắn từng đợt nóng rẫy vào sâu bên trong. Minh cứng đờ vài giây, rồi mềm nhũn trên người anh.Một phút sau, cả hai mới dần tách khỏi nhau. Minh dựa vào tường thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi, chân vẫn còn run.Phúc đưa cho hắn một chiếc khăn. Không nói gì thêm.Minh lau mặt, bật cười khàn:"Chà... tôi hiểu vì sao gọi là 'món đặc biệt'. Không thể ăn lần đầu mà quên được đâu."Hắn lấy trong túi một chiếc phong bì, đặt lên bàn gỗ:"Cảm ơn. Tôi sẽ còn quay lại... khi cơ thể này hồi phục."Rồi Minh mặc lại áo, chậm rãi rời khỏi căn phòng, để lại mùi hương mồ hôi, tinh dịch và dư âm nhịp thở nặng nề của đêm.Phúc đứng dậy, chỉnh lại áo, chậm rãi đi xuống bếp.Lộc đang dọn nốt mấy bát chén cuối cùng. Cậu không hỏi gì, chỉ nhìn anh trai rồi gật đầu nhè nhẹ – như một thói quen không cần lời.Ngoài kia, bảng hiệu đung đưa."Món đặc biệt chỉ bán sau 20h."
"Bạch... bạch... bạch..."Mỗi cú nhấp của Trực đều sâu, đều mạnh, khiến Lộc rên rỉ:– Ưm... a... á... ơ ơ...Tay cậu siết chặt vào mép giường, cơ thể nẩy theo từng cú dập. Phúc ngồi cạnh, tay xoa ngực mình, mắt nhìn cảnh tượng như đang tận hưởng chính khoảnh khắc đó.Trực bắt đầu tăng lực. Mồ hôi chảy theo thái dương. Mỗi lần rút ra lại "phạch" một tiếng rõ, rồi lại "bạch" thật sâu vào trong. Lỗ nhỏ của Lộc co bóp siết lấy anh, như không muốn anh rút ra nữa."Ọc ọc... bạch bạch... a... a..."Lộc cong mông lên hơn, mặt úp vào gối, để Trực dập như điên cuồng vào tận sâu trong. Đến khi anh rên lớn, người giật mạnh và giữ yên ở cú dập cuối – tất cả tràn vào trong cậu, ấm nóng.Cả căn phòng lặng đi trong tiếng thở dốc. Trực ngã xuống giường, cạnh Lộc, tay vuốt ve bờ mông trắng mịn ấy, miệng thì thầm:– Món này... tao có thể ăn mỗi ngày.Phúc đứng dậy, đi rót nước. Lộc khẽ xoay đầu lại nhìn Trực, môi nở một nụ cười mời gọi:– Cấp trên anh có cần ăn thêm không? Tụi em nấu được cho cả đội đó.Trực cười khàn:– Cả đội công an? Có khi tao nên xin chuyển trạm về gần đây luôn...Trực nằm ngửa ra giường, cơ thể dính mồ hôi, lồng ngực phập phồng sau trận mây mưa dữ dội vừa rồi. Tay anh còn đặt hờ lên cặp mông mịn của Lộc, đầu hơi nghiêng, mắt nhắm lại lấy hơi thở.Phúc khi ấy bước đến, bộ ngực rắn chắc bóng loáng mồ hôi, tay siết nhẹ hai bên hông Trực. Chưa để anh kịp mở mắt, Phúc đã tách hai chân anh ra, đẩy lên một cách dứt khoát.– Gì đấy...? – Trực giật mình, thở gấp. – Khoan...Nhưng không kịp. Phúc đã kề sát, đưa "cây hàng" nóng hổi, cong mạnh và căng trướng dí thẳng vào khe mông của Trực."Phạch."Đầu "cây hàng" thọc mạnh vào lỗ nhỏ đang khép chặt của người đàn ông từng làm công an. Cơ thể Trực giật mạnh, mắt trợn lên:– Hự...!! Chết... Phúc...!"Bạch... bạch... bạch..."Phúc không cho anh thời gian phản kháng. Hai tay giữ chặt đùi Trực, kéo ra và nhấp từng cú sâu hoắm, mạnh mẽ như động cơ vừa nổ máy. Cây hàng to, dài, cong mạnh của Phúc cắm sâu vào bên trong lỗ nhỏ chật khít của Trực, tạo ra cảm giác vừa đau, vừa sướng, vừa nhục hoá điên dại.Trực cố chống tay bật dậy nhưng Phúc đè xuống, cúi sát tai anh, hơi thở nóng rực:– Anh đã ăn, giờ phải trả. Đây là món phụ đó... anh Trực."Bạch! Bạch! Bạch bạch bạch...!"Cơ thể Trực bị nẩy lên theo từng cú dập, lỗ nhỏ như muốn rách toạc vì quá khít với kích thước "cây hàng" kia. Nhưng càng nhồi, nó lại càng mở ra, ướt dần, siết dần, rồi đón nhận không kháng cự.– Ưa... ưm... Phúc... mày... á... á... mẹ kiếp...Lộc từ dưới giường ngẩng dậy, liếm môi nhìn cảnh tượng. Cậu bò lên, ngậm lấy "cây hàng" của Trực giờ vẫn còn cứng, khiến Trực vừa bị đâm từ sau, vừa bị mút từ trước – toàn thân như rơi vào cơn cuồng loạn."Ọc ọc... chóp chép..."
"Phạch... phạch... bạch bạch..."Tiếng thân thể va vào nhau như tiếng trống rền vang trong căn phòng mờ ánh vàng. Mỗi cú Phúc dập vào là một lần Trực rên lớn, bụng siết lại, ngực gồng lên, mắt đỏ ngầu vì vừa đau vừa phê."Ư... a... Phúc... sắp... không chịu nổi... nữa..."Phúc đổi thế, nhấc chân Trực đặt lên vai, gồng bụng và nhồi sâu đến tận đáy:"Bạch!!"– Á... á aaaaaa...!!!Cả người Trực giật mạnh, lỗ nhỏ co siết điên cuồng, dịch trắng bắn ra từ trước trong lúc phía sau bị Phúc đổ tràn nóng rực vào tận trong cùng.Mùi mồ hôi, tinh dịch và da thịt trộn vào nhau nồng nặc trong không gian kín bưng.Phúc rút ra, "cây hàng" vẫn còn nhỏng cao, dính đầy hỗn hợp trắng đục lấp lánh. Anh cúi xuống, liếm nhẹ lên ngực Trực rồi nói:– Lần sau, nhớ đặt món này trước 19h30. Để em chuẩn bị lỗ cho anh luôn.Trực thở dốc, đầu gục sang một bên, giọng lạc đi:– Món phụ... mẹ nó... còn nặng đô hơn cả món chính...Chương 27Căn phòng nóng ran như cái lò, thân thể Trực vẫn còn run rẩy, lỗ nhỏ phía sau vừa bị vùi dập đến nhão ra, chưa kịp khép lại thì Lộc đã trườn lên, ngồi dạng hai chân trên bụng anh.– Tới lượt em nếm món "tráng miệng" nha, anh Trực... – Lộc cười khẽ, mái tóc ướt sợi rũ xuống trán, ánh mắt mời gọi.Trực thở dốc, mi mắt sụp xuống nhưng vẫn chưa kịp hoàn hồn thì Lộc đã tự đưa mông ra sau, nắm lấy "cây hàng" của anh – vẫn còn ươn ướt, dính dịch trắng từ trận trước – và ngồi xuống."Phạch..."– Ư... a... a... – Lộc bật ra tiếng rên đầu tiên, khi cả chiều dài dựng ngược kia chọc thẳng vào bên trong lỗ nhỏ của cậu.Trực giật nhẹ người, cảm nhận được sức siết mềm và nóng rực từ bên trong. Tay anh vô thức đặt lên cặp mông tròn đầy, mềm như bánh nếp hấp nóng, cảm nhận rõ từng cú thụt lên – hạ xuống của Lộc."Chóp... chóp... bạch... bạch..."Cậu ngồi cưỡi lên Trực, động hông nhịp nhàng như khiêu vũ, nụ cười phảng phất nhưng đôi mắt rớm lệ vì cảm giác căng tức tê dại khi "cây hàng" cứng rắn cạ trúng điểm sâu nhất bên trong.Ngay lúc đó, từ phía dưới, Phúc lại áp sát.– Còn phía sau chưa sạch đâu, anh Trực...Anh nói xong là kê cây hàng cứng đanh lại gần khe mông đã mở rộng sẵn của Trực, vừa được "ăn" một lượt trước đó, giờ chưa khép hẳn, chỉ cần đẩy nhẹ là lọt."Phập!"– Á...! Hự... a... mẹ nó...!!!Trực bật người lên như co giật, toàn thân cong lại vì cơn choáng kép: một "cây" cắm trong – từ Lộc, một "cây" đâm ngoài – từ Phúc. Hai đầu kẹp giữa hai thân thể trẻ tuổi, mỗi nhịp thọc là một lần bắn tia điện nóng cháy qua từng dây thần kinh."Bạch bạch... bạch bạch bạch..."
"Ọc ọc... chóp chép..."
"Ưm... a... a... aaaa...!"Phúc nhấc hai chân Trực lên vai mình, kéo ra để dập sâu hơn. Anh đâm từ phía dưới, mỗi cú chạm vào tận đáy ruột già, làm lỗ nhỏ trào dịch ra ngoài. Lộc thì cưỡi phía trên, nảy lên rồi sụp xuống như đang cưỡi sóng trong cơn bão dục vọng.Trực nằm giữa, mắt trắng dã, nước miếng chảy ra khóe môi.– A... ư... hai đứa... mẹ nó... tao... không... chịu nổi..."Bạch bạch... phạch phạch... bạch... bạch..."Phúc dập như điên cuồng, bụng gồng lên từng thớ, hông chuyển động dữ dội. Lộc rụng rời đổ người xuống, miệng há, tinh dịch từ "cây hàng" của Trực bắn ra ngập trong ruột cậu.Ngay lập tức, Trực cũng bị đẩy đến cao trào:– Phúc... Lộc... mẹ nó... Trực ra... aaaAAaa...!!"Bạch!!"
"Ọc ọc..."
"Á... á á... a aaaaaa...!"Cả ba cùng rên vang trong khoảnh khắc mỗi người đều phóng vào một người khác. Dịch nóng tràn đầy, tràn sâu, trào ra ngoài thành dòng, lỗ nhỏ của Trực giật liên hồi không kịp khép lại.Không khí trong phòng đặc quánh, sặc mùi mồ hôi, tinh trùng, và đê mê.Lộc ngã xuống ngực Trực, mắt lim dim, bụng cậu nổi gợn gợn vì bên trong vẫn còn nóng hổi. Phúc rút ra chậm rãi, "cây hàng" nhỏng cao, đỏ ửng và dính đầy dịch trắng đục.Trực chẳng nói gì. Anh chỉ nằm đó, thở dốc như vừa được giật khỏi cõi chết. Một bên tay ôm Lộc, một bên vuốt mông Phúc, ánh mắt trôi nổi không tiêu cự.– Món đặc biệt... – anh khàn giọng – hôm nay hơi bị... nặng đô đấy.Phúc cười, khom người xuống thì thầm:– Lần sau, tụi em mời món combo 3 người. Anh nhớ ở lại đến 20h đúng giờ.Trực nằm ngửa, hai tay dang rộng, cơ thể anh căng lên sau những đợt cao trào đầu tiên. Ngực phập phồng, bụng dưới co giật từng cơn. Những luồng khoái cảm từ hai đầu "bếp trưởng" quán cơm này vẫn chưa dừng lại.Bỗng có tiếng cười khẽ bên tai. Lộc từ phía đầu giường chồm tới, thân thể trắng trẻo như sữa hừng hực nhiệt. Cậu cởi trần, mông căng đẫy như hai trái đào chín, lướt nhẹ lên người Trực như mèo vờn mồi."Em ngồi thử lên món đặc biệt của anh xem sao nhé?" – Lộc thì thầm, ánh mắt đầy lửa.Không đợi trả lời, Lộc tách hai chân, từ từ hạ mông xuống. Tiếng "phạch" vang lên rõ mồn một khi da thịt va vào nhau. Cây hàng của Trực – vừa mới được phục vụ – lại tiếp tục bị nuốt trọn, ướt sũng, nóng ran trong lỗ nhỏ đang mút chặt của Lộc."Ưm... a... a..." – Lộc ngửa đầu, miệng rên như hát, hai tay chống lên ngực Trực mà nảy mông không ngừng. Âm thanh "bạch bạch" vang vọng khắp phòng, mỗi nhịp dập là một làn sóng lan tỏa đến tận lưng Trực.Nhưng chưa hết.Phúc – người anh cao lớn, vạm vỡ – từ phía sau giường đã tiến lại gần. Cậu không mặc gì, cây hàng dài, to, đỏ hừng, vẫn còn bóng nước, đang chĩa thẳng lên trời như một cột trụ sẵn sàng làm việc.Trực đang say sưa với Lộc thì bất ngờ thấy hai chân mình bị nâng lên."Khoan đã... Phúc...!?" – Trực thốt lên, nhưng không kịp phản ứng."Chắc anh chưa từng bị hai người cùng lúc nhỉ?" – Phúc nói khẽ, một tay giữ đùi Trực, tay kia đưa cây hàng nóng hổi kê sát khe mông đã mềm nhũn vì hồi nãy."Phạch—!"Phúc đẩy vào. Chậm nhưng sâu, từng phân từng tấc như muốn lấp đầy tận trong cùng của Trực. Lỗ nhỏ co giật, phát ra tiếng "ọc ọc" vì đã quá ướt, lại phải tiếp tục đón nhận thêm một lần trả bài.Lộc ngồi trên dập xuống, Phúc ở dưới dập lên. Trực bị ép giữa hai thân thể trẻ trung, sung mãn, mỗi cú thúc là một lần anh cong người, miệng há ra, mắt trợn trắng vì khoái cảm bị dồn đến cực hạn."A... a... hai... hai đứa... a a... bố nó..." – Trực chỉ kịp rên trong mê loạn.Cả căn phòng như một chiến trường xác thịt, ba cơ thể xoắn vào nhau, tiếng mông đập nhau bạch bạch bạch không ngừng. Mồ hôi, nước, dịch dính vào nhau như bữa tiệc tràn ngập nước sốt.Cuối cùng, Trực là người lên đỉnh trước, cả thân thể co giật, tinh trùng phun lên bụng Lộc. Nhưng chưa kịp thở, Phúc cũng cắm sâu đến tận gốc rồi bắn vào bên trong, nóng rực và chảy ra ròng ròng. Lộc bị kẹp giữa hai người, cũng rên lên một tiếng dài rồi run bắn, nước trắng bắn lên mặt Trực và ngực Phúc.Mọi thứ dừng lại sau đó. Chỉ còn lại tiếng thở gấp, tiếng rên đứt quãng kéo dài như dư âm của cơn mê.Rạng sáng hôm sau.Trực tỉnh dậy, toàn thân ê ẩm như bị đập nát, nhưng thần sắc lại bình thản, mãn nguyện. Phúc và Lộc vẫn ngủ say hai bên, đắp chăn hờ hững, miệng vẫn còn hé ra thở đều.Anh mặc lại quần áo. Từng cử động đều khiến lưng dưới anh co giật vì nhức. Dù vậy, một nụ cười thoáng hiện trên khóe môi.Anh lấy từ túi áo một phong bì dày, để lên bàn. Kèm theo là một mẩu giấy nhỏ, gấp làm tư, nét chữ mạnh mẽ:"Món ăn đêm nay... quá cường lực.
Bố nó chắc phải xin nghỉ làm một ngày.
Hẹn lần sau, hai đứa phục vụ món mới nhé.
– Trực"Không thêm lời, anh quay lưng bước đi. Bóng anh khuất dần sau tấm rèm cửa, để lại gian phòng nồng nặc mùi xác thịt, mồ hôi, và dư âm của một đêm mãnh liệt.Chương 28 – Vị khách thích "đặc sản kẹp"Quán cơm của hai anh em Phúc – Lộc lại đông kín như mọi khi. Mùi thịt nướng, cá kho, cơm cháy tỏa ra thơm phức. Thực khách vẫn tấp nập, mắt chẳng ngừng đảo quanh dõi theo bóng dáng hai cậu chủ. Nhưng hôm nay, có một người đàn ông đặc biệt đứng ngoài nhìn vào khá lâu trước khi bước vào trong.Anh ta khoảng ngoài 40, nước da nâu sẫm rám nắng, cơ thể cao lớn lực lưỡng với những đường gân tay rõ mồn một. Áo thun ôm sát thân thể, quần jeans cũ bạc màu, giày da bụi bặm. Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sâu và giọng nói trầm khàn.Anh ta ngồi xuống bàn gần cuối, đúng giờ 20h, rồi nhìn tấm biển ghi rõ: "Món đặc biệt chỉ bán sau 20h."Phúc bước lại, lau tay vào tạp dề, nở nụ cười quen thuộc."Anh dùng gì thêm không?"Người đàn ông liếc mắt nhìn cậu từ đầu đến chân, rồi cười nhẹ."Cho tôi phần món đặc biệt. Nghe đồn nhiều... mà hôm nay mới có dịp thử."Phúc mím môi, liếc sang Lộc đứng phía sau, cả hai hiểu ngay ánh mắt này."Xin hỏi tên anh để tiện ghi vào sổ..." – Lộc hỏi, nửa đùa nửa thật.Người đàn ông nheo mắt, khẽ đáp:"Gọi tôi là Dũng. Thưởng thức theo kiểu... dưới là Phúc, trên là Lộc. Được chứ?"Căn phòng phía sau quán được khóa chặt. Bên trong, ánh đèn vàng mờ phủ lên ba thân thể trần trụi, nóng hầm hập.Dũng đã cởi hết quần áo. Cơ thể anh đúng chuẩn một kẻ từng lăn lộn ngoài công trường hay thao trường. Ngực nở, cơ bụng săn, hai đùi to như cột nhà. Cây hàng của anh đen bóng, cong nhẹ lên trên, to đến mức khiến cả hai anh em phải nuốt nước bọt.Phúc từ phía sau tiến tới, đưa tay xoa dọc sống lưng người khách mới."Anh muốn em bên dưới, đúng không?"Dũng gật, rồi nằm úp xuống đệm, hai tay nắm lấy mép giường, mông nở vểnh lên như khiêu khích.Phúc không chần chừ. Cây hàng cứng như sắt, vừa mới chạm vào khe lỗ nhỏ đã khiến Dũng rùng mình. Một tay giữ eo, một tay rẽ mông ra, Phúc đưa đầu nấm chạm nhẹ vào cửa động, ấn từ tốn."Phạch..." – tiếng đầu tiên vang lên, lỗ nhỏ há ra đón nhận, co bóp mạnh mẽ."Ư..." – Dũng khẽ rên, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, cơ thể to lớn bắt đầu chuyển động theo từng cú đẩy.Phúc rút ra, đẩy vào, bạch bạch bạch vang lên rõ rệt trong không khí ngột ngạt. Mỗi cú thúc sâu khiến lỗ nhỏ của Dũng co giật liên hồi, nóng rát và ướt át.Lúc ấy, Lộc – trần trụi hoàn toàn – đã bước lên giường, ngồi dạng chân trên lưng Dũng."Em phục vụ phần trên nha anh Dũng..." – Cậu nói nhỏ, rồi hạ người, ngồi xuống cây hàng còn lại đang dựng đứng."Phập!"Lộc rên bật ra, lỗ nhỏ xiết chặt quanh thân trụ vừa được cắm vào, nước nhờn chảy ra thành vệt dài. Dũng bị kẹp giữa hai người, một từ sau thúc vào, một từ trước ngồi lên mà nhún liên tục.Bạch bạch bạch bạch— âm thanh giao nhau từ ba thân thể vang lên như dàn nhạc.Cơ thể Dũng như con thuyền giữa hai ngọn sóng. Phúc từ phía sau xiết chặt mông anh, thúc càng lúc càng mạnh hơn, lực đạo dồn dập khiến toàn thân Dũng đẩy lên phía trước. Lộc ở trên thì dập mông xuống, chóp chép ướt át giữa hai háng vang lên nhịp nhàng.Dũng rên lớn. Hai tay chống xuống nệm, mồ hôi chảy đầy lưng. Lỗ nhỏ phía sau co rút liên hồi, vừa chịu lực đâm, vừa phải giữ lấy cây hàng đang dập lên phía trên."Phúc... Lộc... hai đứa... a... mạnh thế...!" – Dũng thở gấp, mặt đỏ gay, mắt nhòe lệ khoái cảm.Phạch— phạch— bạch bạch— chóp chép— bạch... âm thanh xác thịt vang vọng liên tục.Mười lăm phút sau, Phúc bắt đầu gầm nhẹ, rồi cắm mạnh lần cuối, thân thể cong lên, bắn tràn vào bên trong Dũng, nóng rát và sâu đến tận cùng.Lộc cũng nảy mông vài nhịp nữa, rồi hét khẽ, co giật, bắn tràn cả lên ngực Dũng.Dũng thì bị ép hai đầu, toàn thân run rẩy, rồi phun mạnh tinh dịch lên ga trải giường, trắng đục và đầy lực.Cả ba người nằm bất động trên đệm trong làn hơi nước bốc lên mù mịt. Chăn ga, cơ thể, đều dính đầy chất dịch. Mùi xác thịt trộn mồ hôi và "nước sốt đặc" khiến không gian nồng đậm dư âm xác thịt.Dũng quay đầu lại, miệng còn hé, mắt long lanh:"Quán các em... đúng là không đồn sai..."Lộc nằm trên ngực anh, hôn nhẹ: "Lần sau muốn đổi món, cứ nói nha anh Dũng."Dũng cười, một tay vuốt mông Lộc, tay kia bóp chặt đùi Phúc."Nhớ cho anh phần 'kẹp đôi đặc biệt', nhưng tăng lực..."Anh để lại phong bì dày cùng tấm danh thiếp:
"Trần Dũng – Giám đốc công trình – 42 tuổi."
Mặt sau là dòng chữ viết tay:"Đêm nay no cả bụng lẫn dưới. Sẽ còn quay lại."CHƯƠNG 28
MÓN ĐẶC BIỆT CHO KHÁCH PHONG ĐỘQuán cơm hôm đó đón một vị khách lạ. Người đàn ông cao lớn, khoảng ngoài ba mươi, vai rộng, cơ ngực nổi bật dưới lớp áo sơ mi ôm sát màu navy. Lưng quần âu đắt tiền ôm trọn vòng eo chắc nịch, cặp mông to căng như thể lúc nào cũng sẵn sàng bật tung ra khỏi lớp vải. Làn da ngăm rám nắng, ánh mắt sắc sảo – anh ta toát ra vẻ đàn ông từng trải, thành đạt và cực kỳ... biết mình muốn gì.Phúc vừa bưng mâm cơm ra bàn thì người đàn ông ấy ngẩng lên. Ánh nhìn hai người chạm nhau. Một tia hiểu ngầm vụt qua, nhanh đến mức khiến Lộc, đang xới cơm phía sau, cũng cảm nhận được chút gì đó... chộn rộn."Nghe đồn quán có món đặc biệt sau tám giờ?" – Giọng người đàn ông khàn khàn, trầm và cuốn hút như rượu vang ủ lâu năm.Phúc khẽ nhếch môi. "Đúng giờ, đúng người, mới có cơ hội."Người đàn ông rút ví, đặt một tờ tiền lớn xuống bàn. "Tôi thích ăn kẹp. Phúc dưới, Lộc trên. Như một chiếc bánh sandwich vị cơ bắp."Đúng tám giờ, khi quán đã đóng cửa và đèn lồng giấy đỏ ngoài hiên lặng lẽ tắt, căn phòng nhỏ sau bếp được thắp lên bằng ánh đèn vàng dịu. Mùi gừng sả còn phảng phất trong không khí, hoà quyện với thứ mùi nam tính đặc quánh toả ra từ ba thân thể vừa cởi bỏ lớp áo ngoài.Người đàn ông – tên là Hạo – đang ngồi trên đệm, hai tay chống ra sau, thân hình đồ sộ nửa nằm nửa ngả. Lộc quỳ sau lưng, từng ngón tay miết nhẹ lên vai anh, trong khi Phúc nằm giữa hai chân anh, đôi tay to lớn bắt đầu lướt từ bắp đùi đến đũng quần, nơi cây hàng của Hạo đang cương lên, rắn và dài như một thanh củi vừa đặt vào lò lửa."Được kẹp giữa hai anh em sinh đôi như thế này... tôi thật may mắn." – Hạo khàn giọng, ngón tay luồn ra sau vỗ nhẹ vào mông Lộc. "Cặp mông này... đúng như lời đồn."Lộc cười khúc khích, hôn nhẹ lên gáy Hạo rồi trườn người xuống. Từ sau lưng, cậu để cơ thể mình ép sát vào tấm lưng vạm vỡ kia, cặp mông tròn vểnh lên, lắc nhè nhẹ như mời gọi. Phúc lúc này đã cởi bỏ quần dài, để lộ cây hàng cong lên đầy uy lực, ve vẩy nhẹ trước đùi Hạo như muốn khiêu khích."Anh muốn bắt đầu từ đâu?" – Phúc hỏi, giọng trầm và ngắn gọn, hai tay đã vén đùi Hạo cao hơn, sẵn sàng tiến công từ phía dưới."Cậu ở dưới, cứ đẩy mạnh mẽ vào. Còn Lộc, cậu ngồi lên tôi. Chúng ta cùng nhau... thưởng thức."Món ăn đặc biệt bắt đầu.Phúc chồm lên, cây hàng chạm vào khe lỗ nhỏ của Hạo – một nơi bất ngờ săn chắc, nóng ran và ẩm mịn. Anh không ngờ người đàn ông này lại giữ thân dưới kỹ đến vậy. Với một cú đẩy chậm rãi nhưng có lực, anh đưa đầu cây hàng vào. "Phạch.""A..." – Hạo rên khẽ, gồng cơ hông lại theo phản xạ, nhưng khi cảm nhận chiều dài dần trượt sâu vào trong, anh lại thả lỏng, để Phúc lấp đầy mình từ bên dưới."Bạch... bạch... bạch..."Phúc bắt đầu chuyển động, nhịp nhịp đẩy vào từng lần, mỗi cú đều chắc nịch, sâu hoắm. Cơ bụng anh siết chặt, tay ghì lấy eo Hạo như muốn đóng hẳn vào người. Cảm giác chật khít, nóng rực trong lỗ nhỏ của người đàn ông trưởng thành khiến Phúc như say. Anh không nói gì, chỉ rên nhẹ, rồi siết mạnh thêm.Ở phía trên, Lộc đã cởi sạch, cặp mông trắng nổi bật hẳn lên giữa ánh đèn vàng. Cậu quỳ gối trên ngực Hạo, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa cây hàng vừa cương lên cọ vào môi Hạo.Hạo liếm môi. "Cho tôi ăn đi.""Chóp chép..." – Âm thanh phát ra khi miệng người đàn ông mạnh mẽ ấy ngậm lấy toàn bộ chiều dài của Lộc. Lưỡi anh đảo khéo léo, môi mút chặt, tạo thành những đợt sóng khoái cảm dồn lên não cậu. Lộc phải chống tay lên vai Hạo để giữ thăng bằng, cặp đùi run lên, mồ hôi túa nhẹ bên thái dương."Ưm... ưm... a... a..." – Lộc rên, mông khẽ giật từng nhịp khi Hạo nút mạnh hơn, sâu hơn, lưỡi xoáy sâu vào đầu khấc khiến cậu không thể chịu nổi.Phía dưới, Phúc vẫn không ngừng dập. Những cú thúc càng lúc càng mạnh. "Bạch bạch bạch..." – tiếng da thịt va chạm, tiếng cây hàng trượt ra vào trong lớp thịt ẩm. Hạo rên rỉ, cả thân người căng ra vì được kích thích cả hai đầu."Chặt thế này... lỗ nhỏ của anh... như đang hút tôi vào vậy..." – Phúc gầm lên, mồ hôi rịn đầy trán. Anh đổi tư thế, kéo đùi Hạo lên cao hơn, rồi thúc thẳng theo góc cong tự nhiên của cây hàng, khiến Hạo không kiềm nổi mà bật ra một tiếng rên khàn:"Á... trúng rồi... cứ thế... cứ thế...!"Lộc lúc này đã đổi vị trí, không còn để Hạo mút nữa. Cậu ngồi hẳn lên bụng người đàn ông ấy, hai chân kẹp chặt lấy eo, rồi cúi xuống, hôn lên cổ, lên môi, lên ngực. Miệng cậu hôn, tay cậu vuốt ve bắp tay to, rồi luồn xuống mơn trớn ngực Hạo, đầu vú thô ráp dựng đứng vì kích thích."Cho em vào nữa..." – Lộc thì thầm.Phúc hiểu ngay. Anh rút nhẹ cây hàng ra, để Hạo nằm nghiêng, rồi đỡ Lộc ngồi lên người anh trai mình. Cậu cúi xuống, tự đưa lỗ nhỏ ướt át của mình chạm vào đầu cây hàng của Hạo – cũng đang cương cứng không kém."Phạch..." – Một cú hạ nhẹ, và Lộc đã để cơ thể mình đón nhận toàn bộ cây hàng của Hạo."Ư... hơ... dày quá... đầy thật..." – Lộc rên rỉ, tay bấu chặt vào ngực Phúc đang ở dưới. Lúc này cả ba người như một khối. Phúc nằm dưới, cây hàng vẫn trong cơ thể Hạo. Hạo kẹp giữa hai người, một lỗ nhỏ được dập đều, cây hàng được lấp đầy. Lộc ngồi trên, mông nhịp đều như cưỡi ngựa, cơ thể run rẩy mỗi lần hạ xuống hết chiều sâu."Bạch bạch bạch...""Ọc ọc... chóp chép..." – Hạo lại ngậm lấy đầu ngực Lộc, mút như trẻ con bú sữa. Cậu lắc nhẹ mông, khiến cây hàng trong người mình xoáy tròn từng đợt. Phúc cũng đẩy ngược lên, tạo thành nhịp điệu sandwich hoàn hảo.Tiếng rên, tiếng da thịt, tiếng thở gấp... trộn lại thành một bản hoà âm xác thịt cuồng nhiệt.Cuối cùng, cao trào vỡ oà. Hạo rên dài, rồi ghì lấy eo Lộc, đâm sâu một cú cuối cùng và bắn trào nóng rực vào trong."Á... hơ...!" – Lộc giật nhẹ, dòng tinh tràn ra, lấp đầy lỗ nhỏ, tràn xuống tận gốc. Cùng lúc đó, Phúc gầm lên, dồn toàn lực thúc mạnh vào cơ thể Hạo một lần cuối. Dòng tinh trắng đặc cũng bắn sâu vào bên trong, khiến Hạo gần như run lên vì cảm giác no đầy cả hai phía.Ba người nằm bên nhau, mồ hôi đẫm, da thịt dính chặt. Lộc tựa đầu lên ngực Phúc, còn Hạo thì nhắm mắt, mỉm cười hài lòng."Quả thật là... món sandwich đắt giá nhất đời tôi."Phúc liếc sang, vuốt nhẹ lưng người đàn ông đang nằm giữa. "Chúng tôi vẫn còn món tráng miệng, nếu anh chưa no."Sau khi tan hết những cơn giật bắn cuối cùng, cả ba nằm lặng trong bóng đêm thở dốc. Cơ thể mỏi rã rời, mà cảm giác trong da thịt vẫn còn dâng lên âm ỉ. Mùi mồ hôi, tinh dịch và dục vọng quện đặc trong không gian nhỏ. Một hồi lâu, tiếng ve đêm lại vang trở lại ngoài song cửa.Hạo là người đầu tiên đứng dậy. Cơ thể anh cao lớn, vạm vỡ, từng bắp thịt lấp lánh mồ hôi trong ánh đèn yếu. Phúc ngước nhìn người đàn ông đó đứng trần truồng giữa phòng, cây hàng dài to sau một lúc nghỉ đã lại dần ngóc lên, bóng loáng đầu khấc như đang gọi mời."Tôi chưa no," Hạo nói, giọng trầm khàn. "Muốn ăn tiếp. Nhưng lần này, không nằm nữa. Đứng đi."Lộc chống tay ngồi dậy, cặp đùi vẫn còn run nhẹ. "Đứng... rồi anh muốn ai ở đâu?"Hạo tiến đến gần, hai tay nâng cằm cậu lên, đặt một nụ hôn sâu, dày như rượu nặng. "Cậu đứng trước mặt tôi. Tựa lưng vào ngực tôi. Còn Phúc... vào từ sau."Tiếng chân trần chạm nền nhà. Tấm đệm lụa lộn xộn bị bỏ lại phía sau. Ba thân thể trần trụi đứng giữa gian phòng nhỏ, hơi thở phả vào gáy nhau.Lộc đứng trước, lưng áp sát vào ngực Hạo. Cặp mông tròn của cậu tựa lên phần hạ thân nóng hổi đang trồi lên của người đàn ông phía sau. Tay Hạo ôm trọn eo cậu, môi kề sát tai thì thầm: "Sẵn sàng cho món đứng chưa?""Ưm... a..." – Lộc rên nhẹ khi Hạo đẩy hông lên, cọ cây hàng đang nóng rẫy dọc theo khe mông. Cậu cảm thấy rõ đầu khấc trơn mượt đã tìm được vị trí, chỉ đợi một cú hạ là lấp đầy mình.Phúc bước tới từ phía sau, gập gối nhẹ, bàn tay to mân mê đùi Lộc rồi vuốt xuống dưới. Anh hôn lên gáy cậu một cái, sau đó nhích nhẹ cây hàng đang căng lên chạm vào lỗ nhỏ phía sau Hạo – nơi vừa được mình "khuấy tung" một tiếng trước."Phạch.""Ư... ưm hơ...!" – Hạo rên khẽ, hai tay bóp mạnh eo Lộc khi cảm giác quen thuộc lại dội vào: cây hàng của Phúc đang đâm sâu vào trong, từng chút một, bằng một lực dày, chắc nịch và nóng hổi."Bạch... bạch... bạch..."Tư thế đứng khiến tất cả khác hẳn. Phúc phải siết eo Hạo mạnh hơn để giữ nhịp. Mỗi cú dập vào từ sau khiến toàn thân ba người rung lên như chuỗi domino. Cây hàng của Phúc va sâu vào lỗ nhỏ Hạo, còn Hạo thì không ngừng ấn người về trước, đẩy cây hàng của mình vào trong cơ thể Lộc, đang run lên từng đợt."Phập... phập...!"Lộc thở dốc, cổ ngửa ra sau tựa lên vai Hạo, tay cậu níu lấy cổ tay anh. Cây hàng to của Hạo đang trượt sâu trong cậu, từng đợt sóng khoái cảm dội ngược lên đầu. Tư thế đứng khiến cơ bụng co lại, thắt chặt từng đợt. Đầu cậu váng vất."Ưm... sâu quá... vừa cứng vừa dài..." – Lộc thở hắt.Hạo cắn nhẹ lên cổ cậu. "Còn muốn nữa không?""Muốn..." – Cậu rên, rồi lắc nhẹ mông, như thể mời gọi cả hai người cùng dập mạnh hơn.Phúc tăng tốc.Tay anh bám chắc vào hông Hạo, từng cú đẩy từ sau có lực rõ rệt, khiến cây hàng cắm ngập sâu hơn vào trong. Mỗi lần anh thúc vào, lưng Hạo lại cong lên, bụng siết chặt, và cây hàng của Hạo vì thế cũng cắm sâu thêm vào trong Lộc."Bạch bạch... phạch phạch..."Âm thanh da thịt vang vọng giữa đêm. Mồ hôi rịn ướt lưng cả ba. Lộc run rẩy, hai chân không còn trụ vững, phải được Hạo vòng tay siết chặt để không đổ gục. Trong khi đó, Phúc dồn lực toàn thân để thúc thẳng từ sau. Cơ thể anh lấp lánh mồ hôi, từng thớ cơ lưng gồng siết rõ rệt theo từng nhịp dập."Chặt thế này... nóng quá... hút sát luôn rồi..." – Phúc rít qua kẽ răng, mắt nheo lại vì lỗ nhỏ Hạo siết quá sát."Lộc của tôi cũng siết chẳng kém..." – Hạo cười khẽ, rồi lại ấn mạnh hông lên."Á... á a... a a a...!" – Lộc kêu bật, cặp đùi co giật khi đầu khấc của Hạo xoáy đúng điểm sâu bên trong."Ọc ọc... chóp chép..." – Lộc đưa tay tự mân mê cây hàng của mình, miệng rên rỉ giữa làn sóng khoái cảm dồn dập.Hạo đột ngột đổi tư thế. Anh xoay người, để Lộc quay lưng lại với Phúc, còn mình quay mặt về phía cậu. Một tay anh bế Lộc lên, cặp mông trắng mịn của cậu lọt vào khe tay chắc khỏe."Đỡ giùm tôi," – Hạo nói với Phúc. Anh giữ Lộc bằng một tay, còn Phúc bước lại gần, vòng tay giữ lấy eo cậu."Giờ cùng nhau nhé."Cùng một lúc, Hạo đẩy từ trước, Phúc đâm vào từ sau. Hai cây hàng cùng lúc xuyên sâu vào hai đầu của Lộc, khiến toàn thân cậu gần như hóa lỏng trong cơn cực khoái."Á... a a a... em không chịu nổi...!" – Cậu hét lên, lưng cong giật dữ dội."Bạch... bạch... bạch..."Đỉnh điểm đến nhanh và dữ dội. Lộc là người đầu tiên vỡ oà. Tinh dịch bắn trắng cả bụng Hạo. Ngay sau đó, Hạo siết mạnh eo cậu, gầm khẽ và đẩy một cú sâu hết cỡ. Dòng nóng hổi bắn tràn trong cơ thể Lộc, khiến cậu run bắn.Phúc ở sau cũng không nhịn được nữa. Một tiếng rên trầm bật ra, cây hàng cắm sâu vào lỗ nhỏ Hạo và phun trào một dòng tinh đặc. Anh ghì mạnh hông, ép sát vào lưng người đàn ông đang thở hổn hển.Cả ba đứng tựa vào nhau như một khối nóng bỏng. Lộc thở dốc, má áp vào ngực Hạo, còn Phúc ôm chặt sau lưng hai người, môi khẽ chạm gáy bạn tình."Vẫn còn đêm dài..." – Hạo cười khẽ, ngón tay vuốt dọc lưng Lộc. "Và tôi chưa ăn tráng miệng đâu."CHƯƠNG 29
QUÁN MỞ KHUYA – KHÁCH MUỐN PHỤC VỤ ĐỦ VỊGần nửa đêm. Không gian trong phòng vừa nguội xuống sau một trận hoan lạc ướt át. Lộc nằm thiêm thiếp trên nệm, ngực phập phồng nhẹ, gò má đỏ bừng còn vương hơi thở nặng nề. Ở phía đầu giường, Phúc đang chỉnh lại khăn, lau sạch phần lưng ướt đẫm mồ hôi, dáng bình tĩnh và cẩn trọng.Hạo – người đàn ông phong độ với thân hình cuồn cuộn cơ bắp – không rời khỏi căn phòng. Trái lại, anh ngồi dựa lưng vào ghế mây, một chân bắt chéo, ánh mắt vẫn sắc và cháy như ban đầu.Hạo châm điếu thuốc, nhưng không hút. Anh chỉ nhìn Phúc, rồi nhìn Lộc – cả hai gương mặt giống nhau đến kỳ lạ, nhưng cách phục vụ lại khác biệt từng chi tiết."Cả hai người đều giỏi," – Hạo nói, giọng trầm trầm. – "Nhưng tôi cảm giác... quán của hai cậu vẫn còn món phụ chưa đưa lên."Phúc không đáp ngay. Anh lau khô tay, kéo ghế lại gần."Nếu khách còn bụng, bếp sẵn sàng làm thêm món.""Tôi muốn đổi không khí." – Hạo nhếch môi. – "Giường thì quen rồi. Lần này, để tôi là thực khách ngồi ăn tại chỗ. Hai người phối hợp dọn món... theo kiểu đứng."Phút sau, không gian căn phòng được sắp lại như một gian bếp đêm. Chiếc ghế cao không lưng tựa được đặt giữa phòng, dưới ánh đèn vàng dịu. Hạo ngồi vào giữa, thân hình trần trụi, chỉ khoác hờ một chiếc áo sơ mi trắng mở cúc. Cây hàng giữa hai đùi đã cứng trở lại, trướng lên rõ nét.Lộc – người em – đứng bên phải, tóc rối, má ửng, đôi chân thon dài lộ ra dưới lớp áo sơ mi rộng. Cậu không mặc gì bên dưới, ánh mắt vẫn còn phảng phất hơi men nhục cảm. Phúc – người anh – ở phía đối diện, dáng cao hơn, vai rộng, ngực cơ bắp, khoác tạp dề đen không che nổi thắt lưng săn chắc.Hạo vỗ nhẹ đùi. "Nào, dọn món đi."Lộc bước đến trước, quỳ gối giữa hai chân Hạo. Không nói gì, cậu cúi xuống, tay giữ gốc, môi chạm vào đầu khấc đang rịn nước. Tiếng chóp chép vang lên ngay sau đó."Chóp... chóp... chẹp..."Cây hàng dần biến mất trong miệng cậu, từng chút một. Hạo ngửa đầu, tay xoa tóc Lộc, thở khẽ.Phúc đứng bên, không chạm vào em. Anh vòng ra sau lưng ghế, cúi xuống thì thầm bên tai Hạo:"Nếu muốn ăn đủ vị, mời khách thưởng thức thêm phần 'thịt sau'."Hạo mở mắt. "Đưa lên đi."Lộc được Hạo đỡ dậy, để cậu quay lưng lại, rồi từ từ ngồi lên lòng anh. Hai chân đứng kiễng hai bên ghế, hai tay bám nhẹ vào đầu gối Hạo để giữ thăng bằng. Lỗ nhỏ giữa cặp mông tròn ửng đỏ vì lần trước vẫn còn hơi hé mở.Phúc đứng bên cạnh, giữ vai em trai để cậu khỏi ngã, ánh mắt không rời khỏi cây hàng đang từ từ đâm vào trong."Phạch...""Ư...!"Tiếng rên bật ra từ miệng Lộc, cậu cắn môi, hai chân siết chặt. Cây hàng dài và cong đang lút dần vào trong người cậu, từ đầu khấc đến tận gốc, cắm sâu khi cậu ngồi hẳn xuống lòng Hạo."Bạch... bạch..."Lộc bắt đầu nhấp nhẹ, lưng thẳng, hai tay vẫn bám đầu gối Hạo. Người đàn ông ngồi bên dưới cử động hông đều đặn, nâng lên từng nhịp, đẩy sâu từng cú. Mỗi lần như thế, cặp mông căng lên rồi hạ xuống, âm thanh da thịt vang dội trong gian phòng nhỏ.Phúc vẫn đứng một bên, không hề chạm vào thân dưới của Lộc. Anh chỉ nhẹ nhàng vuốt lưng em, giữ thăng bằng, thỉnh thoảng vén lại tóc cậu để lộ cổ trắng. Ánh mắt Hạo liếc nhìn, giọng khàn khàn."Anh ta không mơn trớn cậu. Nhưng dáng đứng đó... cũng khiến tôi muốn ăn nhiều hơn."Lộc rên khẽ. "Khách... muốn thêm... nhịp nhanh hơn không..."Hạo không trả lời bằng lời. Anh siết eo cậu, nâng lên rồi đập xuống mạnh mẽ hơn."Phạch... phạch... bạch bạch..."Lộc ngửa cổ, miệng rên bật thành tiếng. Hai chân cậu run lẩy bẩy, lỗ nhỏ co bóp liên tục quanh cây hàng đang xuyên qua.Phúc đứng yên, ánh mắt thâm trầm, tay vẫn đỡ nhẹ sau lưng em mình – đúng bổn phận của người cùng phục vụ.Sau vài phút, Hạo rút ra, xoay Lộc lại đối diện. Không để cậu đứng, anh đặt một chân Lộc lên đùi mình, tay đỡ mông, rồi đâm thẳng cây hàng vào từ phía trước."Phập!""Á... a a...!"Lộc giật nảy, hai tay bấu chặt vai Hạo. Tư thế này khiến lỗ nhỏ bị banh rộng, lối vào căng trướng, dịch trơn rịn ra theo mỗi nhịp đẩy.Phúc bước lui về sau, lấy khăn lau mồ hôi trên trán, vẫn không rời mắt khỏi khách và món ăn đang bày ra trước mắt. Ánh đèn hắt bóng cả ba lên tường – người khách ngồi ghế, một trong hai anh em ngồi lên cây hàng, người còn lại đứng bên phục vụ lặng lẽ."Ưm... khách...""Phun đi," – Hạo nói, rồi xiết chặt eo, đẩy sâu một cú cuối cùng."Phạch!""Á... a... a...!"Lộc rên ngập ngụa, bắn tung tóe lên ngực Hạo, cùng lúc đó, tinh dịch của Hạo trào ra bên trong, nóng rẫy.Cả hai đều đổ người về phía trước, mồ hôi hòa lẫn nhục cảm.Phúc tiến lại gần, lấy khăn lau sạch cho khách, vẫn không chạm vào thân em mình."Khách thấy món vừa rồi đủ vị chứ?"Hạo thở ra, vuốt mái tóc dính trán. "Đủ... nhưng tôi còn bụng."Anh liếc sang Phúc, nụ cười thâm sâu."Người anh vẫn chưa lên món."Phúc khựng lại một nhịp, rồi nhướng mày:"Nếu khách còn chỗ chứa... quán không từ chối đâu."Sau lần "no nê" với Lộc, thân thể Hạo đổ xuống giường, mồ hôi rịn khắp ngực. Dù đã được thỏa mãn một phần, ánh mắt gã vẫn còn dư lửa, vẫn nhìn chằm chằm vào Phúc – người anh sinh đôi với vóc dáng vạm vỡ, gò má sậm màu và cơ bụng lấp loáng dưới lớp áo mỏng."Vẫn còn đói?" – Phúc hỏi, ánh mắt sắc nhưng bình thản.Hạo cười khàn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cây hàng đang cộm dưới lớp quần của đầu bếp. "Tôi thấy còn một món phụ... nhìn rất đầy đặn và dẻo dai."Phúc không đáp. Anh chỉ kéo áo ra khỏi người, từng múi cơ hiện lên rõ rệt, rồi cúi xuống giường, đẩy Hạo nằm ngửa hoàn toàn."Thử cho biết mùi đầu bếp chính phục vụ..."Hạo nằm ngửa, hai chân bị Phúc đẩy rộng sang hai bên. Tư thế mở trọn, lỗ nhỏ lộ rõ giữa cặp mông rắn chắc. Gã rướn người lên, chuẩn bị tinh thần thì chợt rùng mình vì đầu lưỡi của Phúc áp sát vào khe mông."Chóp chép... liếm sạch trước đã.""Ư... a..."Phúc liếm sâu, chậm và đều, lưỡi anh dẻo và nóng, mơn man từ ngoài vào trong. Hạo siết ga giường, mồ hôi rịn ra lần nữa. Lỗ nhỏ đỏ sậm khẽ co thắt khi đầu lưỡi xoáy vào giữa."Muốn nhận thì mở ra... tôi không ép," – Phúc trầm giọng, tay xoa hai bên hông khách.Hạo không nói. Gã tự nâng hai chân, háng mở rộng hơn nữa – như câu trả lời.Cây hàng cong dày, đỏ ửng và gân guốc của Phúc được vuốt trơn bằng chất nhờn sẵn có. Anh chống tay hai bên hông Hạo, rồi từ từ đẩy đầu nấm vào trong."Phạch...""Ưm... chặt đấy..."Gã thở dốc, tay bám lấy bắp tay cuồn cuộn của Phúc. Mỗi cú đẩy, mông Hạo lại dội nhẹ lên đệm."Bạch... bạch... phạch..."Phúc cắm sâu đến tận gốc, giữ yên trong vài nhịp để cảm nhận lỗ nhỏ đang siết mình sát đến mức nghẹt thở. Hạo ngửa cổ, ngực phập phồng.Phúc bắt đầu nhấp. Nhịp chậm nhưng nặng, từng cú như dồn cả thân lực xuống. Cây hàng cắm vào rồi rút ra gần hết, lại vào tiếp với tiếng ướt át:"Phạch... bạch... bạch...""Ư... nữa... sâu hơn..."Hạo gào nhẹ, tay nắm chặt cổ tay Phúc. Cơ bụng Phúc siết chặt, cả thân hình vạm vỡ đổ bóng xuống ngực khách, trông như dã thú đang hãm thực con mồi.Tốc độ tăng dần, mông Hạo bị đập sát giường từng nhịp. Lỗ nhỏ trơn bóng, co bóp liên tục quanh cây hàng to dày khiến mỗi cú thúc đều kêu rền rĩ."Ưm... phạch... á... trời ơi..."Phúc hạ người, chống khuỷu tay hai bên, cây hàng cắm nghiêng một góc cao hơn, đúng điểm nhạy khiến Hạo cong lưng gào lên:"Chỗ đó... đúng rồi... a, a...!""Ăn món phụ cũng phải sạch đến đáy.""Ưm ưm... sâu quá..."Phúc thúc sâu liên tục, từng cú nhấn như đẩy gốc cây hàng hẳn vào tận ruột. Mồ hôi nhỏ giọt từ cằm anh xuống ngực Hạo. Hai cơ thể đàn ông rắn chắc dính sát vào nhau, ướt đẫm, căng tràn hơi nóng dục vọng.Cao trào ập đến khi Phúc giữ im một nhịp thật sâu rồi gằn giọng:"Nuốt cho sạch...""Ư... ưm... aaa!"Cây hàng co giật, từng dòng tinh nóng trào mạnh vào trong. Hạo ngửa cổ, rên dài trong run rẩy khi cảm giác ấm rát lan khắp bụng dưới. Lỗ nhỏ siết lấy gốc hàng, rịn ra từng dòng trắng.Phúc thở mạnh, rút ra chậm rãi. Dịch tràn ngược ra theo khe, dính cả mông và bẹn dưới Hạo.Cùng lúc đó, Hạo cong lưng, cây hàng của gã giật mạnh – rồi phun trào ướt đẫm ngực mình."Á... trọn vị rồi...!"Tinh trắng bắn lên cổ, lên cằm, lên cả cơ bụng căng của gã. Cả hai thân thể dính chặt trong mồ hôi và dịch thể, nồng đặc mùi của một bữa ăn trọn vẹn.Phúc rút ra chậm rãi. Dịch trào ngược từ lỗ nhỏ lấp ló, rịn ra dọc khe mông Hạo, vẽ thành vệt trắng đục đầy kích thích.Hạo nằm thở một lúc, sau đó chống tay ngồi dậy. Gã không nói gì, chỉ kéo tấm khăn gần đó lau qua vùng bụng, chỉnh lại quần áo rồi đứng dậy. Trước khi bước ra khỏi phòng, gã rút từ trong ví một chiếc phong bì dày, đặt ngay ngắn lên bàn đầu giường.Gã nhìn Phúc – người vẫn đang im lặng lau mồ hôi – rồi cong môi nói:"Đúng là... món phụ đáng giá. Tôi sẽ quay lại. Lần sau... hy vọng được ăn cả món chính và món tráng miệng."Phúc không đáp, chỉ khẽ gật đầu.Hạo rảo bước ra khỏi phòng, để lại mùi mồ hôi, tinh dịch và sự thỏa mãn nặng nề trong không khí. Cửa phòng khép lại, đồng hồ chỉ đúng 23h30.Chương 30
"Thỉnh giáo người thật lực..."Hôm sau, quán cơm mở cửa như thường lệ vào lúc 16h. Mọi hoạt động diễn ra đều đặn. Lộc đứng bếp, tay thoăn thoắt đảo chảo. Mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương càng khiến làn da trắng của cậu thêm nổi bật. Phúc thì đứng quầy, bắp tay rắn chắc lộ rõ sau chiếc áo ba lỗ màu tối, ánh mắt thản nhiên mà vững vàng – như mọi ngày.Tấm bảng "Món đặc biệt chỉ bán sau 20h" vẫn treo đung đưa trước cửa quán, khiến không ít người khách liếc nhìn với ánh mắt háo hức lẫn tò mò.Tối dần, lượng khách thưa thớt.20h kém 5 phút, một bóng dáng cao lớn bước vào quán. Người đàn ông mặc áo thể thao bó sát, kéo tay áo lên cao để lộ rõ cánh tay cuồn cuộn cơ bắp. Anh ta không nhìn vào thực đơn, cũng không tìm chỗ ngồi ngay mà đi thẳng tới gần quầy.Phúc ngẩng đầu, mắt chạm ánh nhìn của người khách mới.Người đàn ông cười nhẹ:"Chào cậu, tôi là Minh – làm huấn luyện viên tại phòng gym bên quận kế. Gần đây có mấy anh em đồn rằng... ở đây có cậu chủ cơ bắp, vóc dáng chuẩn hơn cả PT chuyên nghiệp. Tôi tò mò nên ghé qua... thỉnh giáo chút."Phúc nhìn người đàn ông trước mặt. Cao hơn 1m8, thân hình gọn gàng nhưng không đồ sộ, cơ bắp rõ từng nhóm – kiểu người chăm tập và biết giữ dáng. Gương mặt hơi sạm nắng, tóc ngắn gọn gàng, giọng nói trầm và điềm tĩnh.Anh gật đầu, không nói gì.Minh chống tay lên quầy, ánh mắt nhìn Phúc đầy khiêu khích:"Không biết... sau 20h có món nào đủ dinh dưỡng dành cho dân gym như tôi không?"Phúc liếc đồng hồ. Gần 20h.Lộc từ trong bếp bước ra, lau tay vào tạp dề. Minh đảo mắt nhìn sang, nhướng mày:"Ồ, sinh đôi thật à? Nhưng tôi chọn người này." – Minh nhìn thẳng Phúc – "Tôi muốn thử độ chịu đựng của cậu chủ cao to."Phúc vẫn không đáp. Anh chỉ liếc Lộc một cái – ánh nhìn quen thuộc như ngầm báo hiệu. Lộc hiểu ý, gật nhẹ đầu rồi lui vào trong dọn bếp.Minh được mời lên tầng hai. Quán đã đóng cửa. Cầu thang dẫn đến căn phòng nhỏ phía sau – nơi mà những khách đủ "tầm" mới từng được bước vào.Trong không gian chỉ có ánh đèn vàng nhẹ và tiếng máy lạnh rì rầm, Phúc đứng thẳng lưng. Ánh mắt anh bình thản nhìn Minh đang tháo dần lớp áo thể thao, để lộ phần thân trên như tạc tượng – cơ bụng sáu múi, vai rộng, ngực dày và làn da rám nắng đặc trưng của người thường xuyên luyện tập ngoài trời.Minh cũng ngắm nghía lại cơ thể Phúc, như hai võ sĩ đứng trước trận giao tranh. Gã cười, khẽ vỗ vỗ lên bụng mình:"Không phải ai cũng có dáng tập đều thế này đâu. Cơ đùi, vai và lưng của cậu... quá hoàn hảo."Phúc bước đến gần, chỉ một câu ngắn gọn:"Muốn thử món chính chứ?"Minh nhếch mép: "Cả phần tinh tuý, đừng nương tay."Phúc đưa tay kéo chiếc áo ba lỗ qua đầu, để lộ tấm lưng rộng, ngực căng và cơ bụng sắc nét. Anh không cần phô trương, chỉ cần đứng yên cũng đủ áp lực. Từng bước chân anh tiến đến khiến không gian lặng hẳn. Minh đứng dậy, mắt đối mắt với Phúc – một sự thách thức ngầm lấp lửng giữa hai thân thể mạnh mẽ."Thỉnh giáo kiểu đàn ông..." – Minh thì thầm – "Đứng đi."Phúc gật.Hai thân thể áp vào nhau, da thịt nóng hổi. Tư thế đứng được giữ chắc, lưng Minh ép vào tường, chân hơi dang, còn Phúc... tiếp cận từ sau, tay nắm chặt eo đối phương.Một đêm mới sắp bắt đầu.Bạn muốn tiếp tục ngay phần 'thưởng thức món
Hai cơ thể đàn ông vạm vỡ đứng đối mặt nhau – một người là huấn luyện viên thể hình dày dạn, một người là chủ quán trầm lặng nhưng đầy nội lực. Cả hai như hai khối đá săn chắc, chỉ chờ thời điểm va chạm.Minh dựa lưng vào tường, chân hơi dang. Phúc bước tới sau lưng hắn, hai bàn tay to bản đặt lên eo Minh, nhẹ nhưng đầy sức nặng. Gã huấn luyện viên nở nụ cười nhếch mép, thở phào một hơi, cơ thể dường như chuẩn bị cho một cú va đập thật mạnh."Được. Để xem... 'món đặc biệt' của cậu có xứng với lời đồn."Phúc không đáp, nhưng hành động thì đã là lời khẳng định rõ nhất.Bàn tay anh miết dọc sống lưng đối phương, rồi kéo tụt quần gym bó sát của Minh xuống, để lộ cặp mông rắn chắc, rám nắng, căng như hai múi cơ ép chặt. Cái nhìn của Phúc không ham hố mà là đánh giá – như đầu bếp đang kiểm tra nguyên liệu trước giờ lên món.Anh cúi nhẹ người, một tay giữ hông Minh, tay còn lại đặt lên tường để giữ thăng bằng. "Cây hàng" cong đầy lực của Phúc vừa hé ra đã khiến gã PT phía trước rùng mình. Dài, to, đầy góc cạnh – thứ công cụ khiến bao khách hàng phải thổn thức mỗi khi nếm thử.Tiếng "phạch" vang lên khi Phúc đẩy sâu vào lần đầu, dứt khoát, không cần dạo đầu dài dòng. Minh giật mạnh cả người, tay chống vào tường, răng nghiến lại."Ưh..."Cơ bụng siết cứng. Gã huấn luyện viên không ngờ cú vào đầu tiên lại sâu và mạnh đến vậy. Hai cơ thể va chạm nghe rõ tiếng "bạch bạch" vang vọng trong căn phòng vắng. Mồ hôi bắt đầu rịn ra nơi trán Minh, trong khi Phúc vẫn giữ nhịp đều, mạnh, dồn ép sâu vào từng thớ thịt bên trong.Minh thở dốc, ánh mắt nửa nhắm nửa mở:"Khô...ng đùa được... thật sự..."Phúc không trả lời. Anh đổi góc hông, hơi nhướng người, tạo lực đẩy từ đùi. Mỗi cú thọc sâu như muốn lấp đầy không gian trong cơ thể đối phương. Cơ mông săn chắc của Minh ban đầu còn gồng lại, nhưng rồi nhanh chóng bị "cây hàng" của Phúc làm cho nhũn ra. Âm thanh "bạch bạch bạch" ngày một nhanh và vang.Gã PT chống một tay vào tường, tay kia siết chặt lấy gờ gạch như thể nếu không nắm lấy, hắn sẽ quỵ xuống ngay tại chỗ. Cảm giác bị xỏ xuyên mạnh mẽ từ phía sau khiến từng bó cơ của Minh run rẩy. Đây không còn là một cuộc va chạm tình dục – mà là cuộc thi đấu thể lực, là sự khẳng định sức mạnh giữa hai gã đàn ông alpha."Ưh... á... cậu... mạnh quá..." – Minh bật thốt.Phúc cúi người xuống, thở ngay sau gáy hắn:"Chưa xong đâu."Rồi anh đẩy mạnh hơn, kéo hắn rời khỏi tường vài bước, cả hai vẫn gắn liền nơi hạ thể. Minh bị đẩy đến chiếc bàn nhỏ giữa phòng, tay chống xuống mặt bàn, Phúc từ sau đẩy lên từng nhịp dứt khoát."Bạch! Bạch! Bạch!"Âm thanh vang vọng, hòa lẫn tiếng rên nghèn nghẹn của Minh. Mồ hôi rịn khắp lưng, cánh tay, bụng. Toàn thân hắn đang bị ép giữa mặt bàn và thân thể hừng hực sức mạnh của Phúc. Mỗi cú thúc đều sâu, ngập tận đáy, khiến Minh chẳng còn giữ nổi vẻ bình tĩnh thường ngày của một huấn luyện viên.Cơn co giật kéo tới đột ngột. Minh rên lên, cơ thể giật mạnh. Phúc cảm nhận rõ qua lớp da thịt siết chặt "cây hàng" đang cong lên căng tức của mình.Minh đã đạt đỉnh. Chất trắng ứa ra dọc mép bàn, nhỏ xuống sàn. Còn Phúc – vẫn chưa buông tha.Anh kéo gã đứng dậy, ép lưng vào tường lần nữa. Lần này, tay Phúc nhấc hẳn đùi Minh lên, kéo vắt ngang hông mình – như thể bế bổng cả thân hình săn chắc ấy mà tiếp tục đẩy sâu."Á... á... hừm... Trời... Phúc..."Minh không rên nổi thành câu. Cả người hắn bị treo lơ lửng giữa hai đùi Phúc, "lỗ nhỏ" phía sau không ngừng bị cắm vào đầy nhịp lực. Chỉ nghe tiếng dồn dập, tiếng thịt đập thịt xen lẫn âm thanh chóp chép từ lỗ ướt mềm phía sau.Phúc cuối cùng siết chặt cặp mông, người căng ra, bắn từng đợt nóng rẫy vào sâu bên trong. Minh cứng đờ vài giây, rồi mềm nhũn trên người anh.Một phút sau, cả hai mới dần tách khỏi nhau. Minh dựa vào tường thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi, chân vẫn còn run.Phúc đưa cho hắn một chiếc khăn. Không nói gì thêm.Minh lau mặt, bật cười khàn:"Chà... tôi hiểu vì sao gọi là 'món đặc biệt'. Không thể ăn lần đầu mà quên được đâu."Hắn lấy trong túi một chiếc phong bì, đặt lên bàn gỗ:"Cảm ơn. Tôi sẽ còn quay lại... khi cơ thể này hồi phục."Rồi Minh mặc lại áo, chậm rãi rời khỏi căn phòng, để lại mùi hương mồ hôi, tinh dịch và dư âm nhịp thở nặng nề của đêm.Phúc đứng dậy, chỉnh lại áo, chậm rãi đi xuống bếp.Lộc đang dọn nốt mấy bát chén cuối cùng. Cậu không hỏi gì, chỉ nhìn anh trai rồi gật đầu nhè nhẹ – như một thói quen không cần lời.Ngoài kia, bảng hiệu đung đưa."Món đặc biệt chỉ bán sau 20h."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me