Quan Khien Manh Nhieu Don T Fall In Love During A Storm
05."Mạnh tỷ, mắt chị hơi đỏ kìa?" Lý Tuyết Cầm nhìn cô vài giây, vẻ mặt có chút nghi hoặc. Mạnh Tử Nghĩa ngượng ngùng cười, tiện miệng tìm một cái cớ: "Chắc là hơi khô thôi mà.""Phuket mà còn khô nữa á!" Từ bên cạnh, Từ Chí Thắng chen vào.Mạnh Tử Nghĩa ngửa đầu nhìn trời. Có những lúc con người ta thật sự muốn gọi cảnh sát."Đi thôi." Lý Quân Nhuệ bước tới rất đúng lúc, chạm vào cánh tay cô, nhận lấy chiếc túi vải từ tay cô. Cả hai đã thay đồ phong cách biển đảo, cô mặc một chiếc váy dây rực rỡ sắc màu, khi Lý Quân Nhuệ chạm vào, cảm giác tiếp xúc làn da hiện rõ. Cô ngẩn người vài giây, rồi mới khẽ gật đầu, đi theo hắn đến xe.Chương trình này có điểm thu hút lớn nhất là không sử dụng điện thoại trong một ngày, ở một thành phố xa lạ – nói thẳng ra chính là citywalk cho hai người.Lý Quân Nhuệ lái xe, còn Mạnh Tử Nghĩa thì tự nhiên đảm nhiệm vai trò chỉ đường.Cô hơi nghiêng người về phía trước, nhìn qua kính chắn gió, cố gắng đọc rõ từng biển hiệu. Thấy câu nào bằng tiếng Thái vừa mắt, cô liền chỉ đường:"Tiểu Lâm, đi hướng này đi! Câu tiếng Thái này có vài ký hiệu trông giống cánh bướm, chắc chắn sẽ đem lại may mắn." "Tiểu Lâm, rẽ trái! Biển hiệu kia đẹp quá, chắc là khu du lịch!" "Đừng rẽ nữa, đi thẳng đi! Tôi có linh cảm đấy!" Mạnh Tử Nghĩa biết mình là người khá thích chỉ đạo người khác, mà hình như người Đông Bắc đều vậy, thích lo liệu, thích không khí nhộn nhịp. Vậy nên, khi tham gia một chương trình nào đó và bị chỉ trích vì thói quen này, cô cũng hơi bối rối. May mắn lần này đi cùng cô là Tiểu Lâm, hắn thường chỉ gật đầu thuận theo trước rồi mới tiếp lời: "Có phải ký hiệu ở giữa không, trông như cánh bướm ấy." "Biển hiệu này chắc phía sau là bãi biển, vẽ giống lắm." "Vậy thì cứ theo linh cảm của chị đi." Cứ thế, sau vài lần rẽ đáp ứng yêu cầu của tổ chương trình, họ đi thẳng mãi, đến một con phố nhỏ dài tít tắp, không thấy điểm cuối.Mạnh Tử Nghĩa mở to mắt, chỉ về phía trước, vẻ mặt kinh ngạc: "Nhìn kìa! Đẹp thật đấy!" Cô quay đầu lại, muốn chắc chắn Lý Quân Nhuệ có đang nghe mình nói, nhưng lại vô tình bắt gặp ánh mắt hắn, trong đó ánh lên nét cười. Cô cũng cười theo, khẽ đẩy tay hắn: "Tiểu Lâm, tôi giỏi không?" "Giỏi lắm luôn!" Lý Quân Nhuệ quay lại khóa xe, khoác lên vai chiếc túi của Mạnh Tử Nghĩa, rồi tiếp tục: "Vào trong chứ?" Mạnh Tử Nghĩa đã bước về phía trước.Lý Quân Nhuệ cúi đầu cười một lúc, nhanh chân đi vài bước, sóng vai cùng cô."Tiểu Lâm, để tôi nói cậu nghe, đây chắc chắn là kiểu phố đặc trưng đấy." Mạnh Tử Nghĩa dùng tay chỉ vào một câu tiếng Thái trang trí rực rỡ mà cả hai đều không hiểu. Nói xong, cô quay lại, ánh mắt đầy nghiêm túc nhìn Lý Quân Nhuệ. Hắn gật đầu: "Đi sâu vào trong xem, để coi cậu nói đúng không." Họ cẩn thận tránh những vũng nước bẩn rải rác, hai bên đường là những gian hàng nhỏ. Những tấm bảng đèn LED mời khách chớp tắt lập lòe, phản chiếu xuống mặt nước như những ngôi sao biến dạng đỏ xanh bị vỡ. Các quán ăn hai bên lười biếng hoạt động giữa buổi chiều oi nóng, không quá đông đúc nhưng cũng chẳng vắng vẻ. Ngước nhìn lên, thấy vô số chuông gió được treo giữa các tòa nhà bằng những sợi dây mảnh, gió thổi qua phát ra những âm thanh leng keng. Có lẽ đây là một phong tục địa phương. Dù mùi không mấy dễ chịu, nhưng khung cảnh thật sự rất đẹp, đặc biệt nếu xuất hiện trong phim, chắc chắn sẽ tạo nên không khí của một thị trấn ven biển. "Tử Nghĩa." Mạnh Tử Nghĩa cầm chiếc móc khóa hình cánh bướm bằng thủy tinh xanh vừa mua, đưa lên che trước mắt, nhìn hắn qua lớp kính. Lý Quân Nhuệ cầm máy ảnh, đèn flash lóe lên trong thoáng chốc. "Đẹp không?" Mạnh Tử Nghĩa tiến lại gần, cùng hắn lật xem ảnh chụp. Cô khẽ gật đầu: "Được đấy! Cậu đúng là có tiến bộ!" Lý Quân Nhuệ mỉm cười, ánh mắt cong cong: "Tất nhiên rồi." Dù trong khoảng thời gian không gặp mặt, mỗi khi nhớ đến Mạnh Tử Nghĩa, hắn thường có thói quen lật xem cuốn sách về nhiếp ảnh mà cô từng tặng hắn nhân dịp sinh nhật. Hắn vẫn còn nhớ rất rõ, đó là sau khi buổi quảng bá phim *Cửu Trùng Tử* kết thúc, vào một ngày sinh nhật của hắn, Mạnh Tử Nghĩa đã lén bay đến gặp hắn. Cô mang theo một cuốn sách dày cộp về nguyên lý nhiếp ảnh cùng nhiều món đồ nhỏ mà trước đây hắn chỉ tiện miệng nhắc đến. Cô bất ngờ xuất hiện bên ngoài phim trường nơi hắn đang làm việc. Khi đó, hắn vừa từ trên dây cáp xuống, vội vàng chạy đến gặp cô trong bộ dạng hơi nhếch nhác, mặt đỏ bừng vì cái nóng oi bức của mùa hè miền Nam, mồ hôi ướt đẫm.Ngày hôm đó, Mạnh Tử Nghĩa trông đặc biệt xinh đẹp. Cô đứng dưới ánh đèn đường, cười tươi gọi hắn: "Bất ngờ chưa! Tiểu Lâm, sinh nhật vui vẻ nhé!"Hắn thở nhẹ, đứng trước cô, cảm giác như bản thân sắp bị hóa thành một làn khí ngọt ngào tan biến. Nhận lấy món quà nặng trĩu, Mạnh Tử Nghĩa cười rồi rút ra cuốn sách nặng nhất trong đó, chỉ vào tựa sách, đùa với hắn: "Nhớ tôi thì mở cuốn này ra xem nhé."..."Cậu thích chiếc áo khoác mỏng này không? Đúng chất phong cách biển đảo luôn ấy!" Mạnh Tử Nghĩa giơ một chiếc áo sơ mi họa tiết hoa, nền xanh làm chủ đạo, rất hợp với chiếc váy cô đang mặc. Lý Quân Nhuệ nhìn một cái, gật đầu lia lịa: "Thích, thích lắm!" Người quản lý chi tiêu của cả hai – Mạnh Tử Nghĩa – vung tay hào phóng: "Mua luôn!" Lý Quân Nhuệ mặc chiếc áo vào, tạo dáng chữ "V" trước mặt cô. Mạnh Tử Nghĩa nhìn hắn, bật cười: "Ngốc quá đi!" Dù vậy, cô vẫn cầm máy chụp lấy liền chụp lại. Thời gian chờ ảnh hiện lên giống như đợi một bất ngờ chưa biết trước. Cô kẹp tấm ảnh giữa hai tay, dùng nhiệt cơ thể để tăng tốc quá trình. Lý Quân Nhuệ thực ra rất muốn hỏi một câu, liệu mặc thế này có khiến người khác hiểu lầm rằng họ là một cặp không. Nhưng vào giây cuối cùng, hắn kiềm chế được, có lẽ là vì nhớ đến lời nhắc nhở đầy bất lực của quản lý trước buổi ghi hình: "Tự biết liệu mà làm nhé." Mạnh Tử Nghĩa quay đầu lại cười với hắn, giơ tấm ảnh chụp lấy liền lên, đặt ngang trước mắt: "Chụp ra đẹp thật đấy, Tiểu Lâm." Lý Quân Nhuệ rời ánh nhìn từ đôi mắt chớp chớp của cô xuống tấm ảnh. Khi nhìn thấy ảnh, hắn khẽ cười nhạt: "Chị chụp giỏi thật." ..."Tôi muốn ăn kem dừa ở quán này!" Mạnh Tử Nghĩa lại bị một cửa hàng nhỏ xinh xắn thu hút, kéo nhẹ áo Lý Quân Nhuệ. Đối mặt với kiểu Mạnh Tử Nghĩa như vậy, hắn hầu như chưa từng nói "không". Rất nhanh, cả hai đã yên vị. Lý Quân Nhuệ lôi từ túi ra một chai xịt chống muỗi, xịt lên cổ, cổ tay và mắt cá chân của cả hai. Mạnh Tử Nghĩa chỉ tay vào hai món tráng miệng trong menu, vừa chỉ vừa gật gù với nhân viên phục vụ. Cảm nhận được cảm giác mát lạnh bất ngờ, cô mới nhận ra cái nóng oi bức. Cô dùng menu quạt quạt, quay đầu nhìn Lý Quân Nhuệ, cười nói: "Tiểu Lâm! Tôi gọi sẵn cho cậu rồi nhé!" Giữa quán, một chiếc quạt đứng cũ kỹ đang xoay qua xoay lại, thổi ra những luồng gió yếu ớt. Lý Quân Nhuệ lấy một chiếc quạt mini từ túi bên kia, đưa cho Mạnh Tử Nghĩa: "Dùng cái này đi, chỉnh nút ở cạnh bên ấy." Ánh nắng từ những kẽ hở trên phố rọi xuống, từng chút một lan đến chân họ. Mạnh Tử Nghĩa cầm quạt mini di chuyển qua lại, để gió mát lan đều, làm những sợi tóc của cả hai bay lòa xòa, quấn lấy nhau trên không. "Cậu là Doraemon à?" Cô vừa nói vừa nhận hai bát kem dừa từ tay nhân viên, rồi đưa một bát cho hắn, cắm sẵn thìa vào. Lý Quân Nhuệ chỉ mỉm cười, khuấy bát kem dừa đầy ụ đá bào, bất chợt nhớ lại lần cô nói với hắn về phương pháp dưỡng sinh của mình – uống nước ấm là ưu tiên hàng đầu. Hắn lúc đó không tin lắm, vì Mạnh Tử Nghĩa là người bốn mùa đều phải ăn kem. Hắn đã hỏi lại, và nhận được cái lườm lớn từ cô: "Tôi kiểm soát tần suất ăn đá lạnh của mình rất tốt nhé! Tôi còn đặt ra những giai đoạn cai đá lạnh nữa cơ!" Luồng gió nóng từ ngoài khẽ lùa vào, tiếng quạt cũ kêu ken két làm mạch suy nghĩ mơ hồ. Lý Quân Nhuệ nghĩ đến cái gọi là "giai đoạn cai đá lạnh" nghe rất nghiêm túc ấy, như lần đó, hắn liền hỏi thẳng: "Gần đây chị có được ăn đá không đấy?" Hỏi xong hắn mới nhận ra câu hỏi có chút không phù hợp. Nhưng dường như mỗi khi ở bên Mạnh Tử Nghĩa, hắn luôn có thể trở nên bộc trực, không còn ngại ngần gì nữa. Các fan đang theo dõi livestream đôi của hai người run rẩy gõ một dòng bình luận đầy ám ảnh: "Càng nghĩ càng đáng sợ, làm sao Tiểu Lâm biết được dạo gần đây Mạnh tỷ không được ăn đá lạnh cơ chứ!!" Mạnh Tử Nghĩa rõ ràng không ý thức được chủ đề này trong chương trình tạp kỹ sẽ mang lại cảm giác mập mờ, pha chút thân quen quá mức. Cô cắn một miếng đá bào, để nó tan từ từ trong miệng rồi mới lững thững trả lời: "Thỉnh thoảng thôi mà, hôm nay đâu phải đang trong giai đoạn cai đá đâu." Yên lặng một lát, cô bỗng vỗ nhẹ vào cánh tay Lý Quân Nhuệ. "Sao vậy?" Lý Quân Nhuệ đặt thìa xuống, nhìn cô với ánh mắt dò hỏi. "Trong túi của tôi có khăn ướt, lấy giúp tôi với!" Mạnh Tử Nghĩa gật gật đầu về phía chiếc túi của mình. Lý Quân Nhuệ gật đầu "Ừ" một tiếng, từ chỗ quen thuộc trong trí nhớ rút ra một gói khăn ướt in hình *Kuromi* màu tím. Bình luận lập tức bùng nổ: "Các người! Rốt cuộc! Đã hôn nhau bao nhiêu lần! Mới có thể tự nhiên thế này hả!!" ---Trên đường về, Mạnh Tử Nghĩa loay hoay một hồi rồi bật nhạc từ hệ thống loa trên xe. Chiếc xe lắc lư khi đi qua đoạn đường giảm tốc. Hoàng hôn đang dần buông xuống, nhuộm cả thế giới thành một màu cam đỏ rực rỡ. Hàng triệu hạt ánh sáng chảy qua ngàn dặm, tràn ngập không gian giữa hai người, tựa như một cơn sóng thần vô thanh dữ dội, cuốn phăng mọi góc tối không thuộc về màu sắc của buổi hoàng hôn. Âm thanh từ loa xe mang chút cảm giác thô ráp, nhạc cứ kéo dài từng nhịp, tạo ra nét hoài cổ: "Chúng ta—" Mạnh Tử Nghĩa hạ cửa kính xe xuống, làn gió mát buổi chiều thổi qua gò má cô. Cô cầm máy ảnh lên, ghi lại cảnh hoàng hôn mênh mông như biển khơi – giống như những đêm muộn sau các cảnh quay đêm. Những khoảnh khắc ấy luôn dập dềnh, trôi dạt, tiến lên rồi lại lùi về. Lý Quân Nhuệ một tay giữ vô lăng, nghe tiếng cô nhiệt tình thốt lên hết từ này đến từ khác để mô tả vẻ đẹp của hoàng hôn. "Biến thành một đôi, thiếu chút duyên phận—" Lý Quân Nhuệ khẽ cười, rất muốn nói với Mạnh Tử Nghĩa rằng chỉ còn sáu tiếng nữa thôi là đến năm mới rồi. Dù năm mới xuất hiện giữa họ, luôn gợi nhớ đến những đêm mưa ướt át, những nụ hôn dài chua xót, và cả sự chờ đợi tuyệt vọng không có hồi kết sau đó. "Giả làm bạn bè, thiếu chút thiên phú—" Mạnh Tử Nghĩa rút ánh nhìn khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ, đôi mắt long lanh, như đang cháy lên một ngọn lửa màu cam. Cô xoay người, giơ máy ảnh về phía Lý Quân Nhuệ, tiếng màn trập ngắn ngủi vang lên. Lý Quân Nhuệ bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Có những người không thể mãi làm bạn, giống như những duyên phận bị thiếu sót sẽ dẫn dắt họ, để một sáng bình thường nào đó họ gặp nhau không hẹn trước, vô tình nắm lấy hai đầu sợi chỉ đỏ, và để tiếng chuông vang lên liên tục, ngân nga mãi vì họ. Liệu năm mới lần này có chấm dứt được mùa mưa dai dẳng và khắc nghiệt đó không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me