TruyenFull.Me

Quan Tai My Nhan Linh Di 13 Hao

Lúc này, sương đen trong sân đã tan đi kha khá.

Tôi lăn từ trên quan tài xuống, Hồ Thất Mị nghe thấy tiếng động, lập tức chạy về phía tôi.

"Anh Tiểu Cửu! Anh sao vậy?"

Hồ Thất Mị đỡ tôi dậy, ôm vào lòng, nhưng ý thức của tôi càng lúc càng mơ hồ, không nói nên lời.

Trước mắt tối sầm hoàn toàn, nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy nắp quan tài của chiếc quan tài cổ bằng đồng đen bên cạnh phát ra tiếng cọt kẹt, thứ vẫn luôn bị phong ấn trong quan tài bò ra, chui vào cơ thể tôi.

Nhất thời, cả người tôi lạnh toát, run lên bần bật.

Chẳng lẽ tôi bị thứ trong quan tài cổ đồng đen phản phệ rồi sao?

Trời đất quay cuồng, tôi thấy mình hoàn toàn mất kiểm soát, hình như là ngã xuống một nơi nào đó, đợi đến khi tôi tỉnh lại thì phát hiện xung quanh đều tối đen, bản thân nằm trên bãi cỏ khô cằn.

Thử vài lần, tôi từ trên bãi cỏ bò dậy.

Xa xa, có một tia sáng yếu ớt chiếu rọi tới.

Ánh sáng đó có màu xanh lam, chiếu rọi cả những cây cỏ khô héo bên cạnh cũng thành màu xanh lam, mang lại cảm giác rất khó chịu.

Xung quanh vẫn lạnh buốt.

Nhưng chính vào lúc này, tôi phát hiện nguồn sáng đó lại là một chiếc đèn lồng. Đúng vậy, có một người đứng cách hơn mười mét, quay lưng về phía tôi, cầm một chiếc đèn lồng màu xanh lam.

Thời đại nào rồi mà còn có người cầm đèn lồng?

Tôi nhìn quanh, khu vực này rất xa lạ, không phải làng của chúng tôi.

Đây là đâu?

Người đàn ông mặc đồ đen lên tiếng: "Đi thôi, tôi đưa cậu ra ngoài!"

Giọng nói đó yếu ớt, tôi cũng không bận tâm nhiều, lập tức đi theo, hỏi người đó đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây?

Đối phương không trả lời, chỉ nói: "Dù nghe thấy gì, cũng đừng quay đầu lại, cứ đi theo tôi!"

Người này nói chuyện thật lạ.

Hơn nữa, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, không có gì cả!

Nói cho cùng, tôi cũng không quen đối phương, tại sao phải đi theo chứ? Người hiện đại đi đêm đều dùng đèn pin, hắn lại cầm một chiếc đèn lồng màu xanh lam, tôi thậm chí còn nghi ngờ, liệu hắn có phải là người hay không?

Tôi theo bản năng nhìn xuống chân hắn.

Không có bóng!

Hắn quả nhiên không phải người sống!

Tôi lập tức dừng bước, cố gắng kéo giãn khoảng cách với đối phương. HẮn nhận ra tôi dừng lại, cũng dừng bước, tuy nhiên, hắn không hề quay đầu lại, chỉ đưa lưng về phía tôi, nói: "Cậu chẳng lẽ không muốn về sao?"

Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng người này: "Tôi đương nhiên muốn về, nhưng mà, tại sao tôi phải tin anh?"

Người đó cười lạnh: "Không tin tôi thì thôi, cậu tự đi đi! Nhưng mà, cậu nghĩ tôi muốn giúp cậu sao? Nếu không phải ông nội cậu có ơn với tôi, tôi đã không mạo hiểm, đưa một người chết hoàn dương!"

Người chết hoàn dương?

Nghe tới đây, tôi không khỏi ớn lạnh, ý hắn là tôi đã chết rồi sao?

Nơi này đã không còn là dương gian nữa?

"Vẫn không tin, vậy cậu quay đầu lại, nhìn xuống chân mình đi." Người đàn ông mặc đồ đen nhắc nhở.

Tôi cúi đầu nhìn lướt qua, quả nhiên phát hiện, dưới chân tôi lại không có bóng. Chẳng lẽ, lúc đó tôi bị phản phệ quá nghiêm trọng, nên cái mạng này đã không còn?

Đồng thời, tôi theo bản năng còn nhìn lướt qua phía sau, cách bãi đất hoang này không xa có rất nhiều bóng đen lốm đốm, bồng bềnh không ổn định, trông rất quỷ dị.

Những cái đó, chắc là ma quỷ nhỉ!

"Đừng nhìn nữa, nhìn nữa, chúng để mắt đến cậu, cậu sẽ không đi được đâu." Người đàn ông mặc đồ đen lại nhắc nhở.

Tôi giật thót tim lại, lập tức đi theo.

"Anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại giúp tôi?"

"Thân phận của tôi, cậu không biết thì tốt hơn. Vừa rồi tôi đã nói, ông nội cậu có ơn với tôi, tôi mới giúp cậu, cậu đi theo tôi, cứ đi thẳng, đừng quay đầu lại, lát nữa là về đến nhà. Nếu bị cô hồn dã quỷ quấn lấy, linh hồn mới của cậu đừng hòng hoàn dương nữa!" Người đàn ông lạnh lùng nói.

Tôi chăm chú quan sát chiếc đèn lồng trên tay đối phương, theo gió thổi qua, đèn lồng xoay tròn. Tôi nhìn thấy trên đó có một chữ hình như được viết bằng máu: Dẫn.

Tôi lập tức hiểu ra, đây là người dẫn đường âm gian!

Trong sách cổ có ghi người dẫn đường này thực ra chính là quỷ sai, thường là dẫn độ vong hồn vào âm gian.

Hắn chịu giúp tôi hoàn dương, đó là một việc lớn vi phạm cấm kỵ.

Xem ra, hắn nói ông nội tôi có ơn với hắn không phải nói dối.

Chỉ là tôi không ngờ, ông nội tôi lại thần thông quảng đại như vậy, lại quen cả người dẫn đường âm gian, còn có ơn với hắn.

Vừa đi, tôi vừa nghĩ lúc đó sao mình lại chết. Tôi chỉ nhớ, có thứ gì đó chui vào cơ thể tôi, sau đó mất đi ý thức, tỉnh dậy thì đã ở đây!

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Tôi cố gắng hỏi người đàn ông mặc đồ đen, nhưng hắn lại nói: "Tôi chỉ chịu trách nhiệm dẫn đường, còn việc cậu đến đây bằng cách nào, tôi không rõ. Sau khi về, cậu có thể tự điều tra! Tuy nhiên, bây giờ cậu là người đã chết, muốn hoàn dương, không dễ dàng như vậy!"

Tôi còn muốn hỏi hoàn dương cụ thể phải làm thế nào, hắn lại lập tức cắt ngang lời tôi, nghiêm giọng nói: "Đừng nói nhiều nữa! Có gì cứ qua cầu rồi nói, nếu không, cậu sẽ bị những du hồn dã quỷ đó để mắt tới tới!"

Tôi thấy giọng điệu hắn trở nên căng thẳng, liền lập tức ngậm miệng.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến gần cây cầu mà người đàn ông mặc đồ đen nhắc tới..

Nhìn kỹ, tôi phát hiện, đây không phải là cây cầu đá trên sông Hồng sao?

Ngay khi chúng tôi đến gần cây cầu đá, xung quanh đột nhiên nổi gió, tôi nghe thấy có người đang gọi tôi bên tai.

"Tiểu Cửu! Tiểu Cửu! Là ông đây, Tiểu Cửu!

Nghe thấy giọng nói này, tôi vô cùng bất ngờ, bởi vì đó là giọng nói của ông nội tôi.

Tôi theo bản năng muốn quay đầu lại, nhưng nghĩ đến lời nhắc nhở của người đàn ông mặc đồ đen, tôi cố kiềm chế, không quay đầu.

"Tiểu Cửu, Tiểu Cửu... Dừng lại ngay, đừng đi qua cây cầu đó!"

Lần này giọng nói ấy càng dồn dập, cứ như thể ông đang ở ngay phía sau tôi.

Người đàn ông mặc đồ đen lập tức nhắc nhở: "Đừng nghe những lời ma quỷ đó! Lời ma quỷ liên miên mê hoặc lòng người!"

"Ừ." Tôi đáp.

Nhưng, giọng nói phía sau tiếp tục nói: "Tiểu Cửu, cháu tuyệt đối đừng tin lời người đó nói, hắn đang lừa cháu, cháu không thể qua cầu. Cây cầu kia là cầu Âm Dương, một khi qua cầu, sau này cháu sẽ âm dương cách biệt với mọi thứ ở dương gian, cháu sẽ không bao giờ hoàn dương được nữa! Chẳng lẽ ngay lời của ông cháu cũng không tin sao?"

Khoảnh khắc này, tôi thực sự ngơ ngác. Rốt cuộc tôi nên tin ai đây.

Chẳng lẽ sau khi qua đời, ông tôi cũng đến đây sao?

Người đàn ông mặc đồ đen trước mặt chỉ là một người xa lạ, hắn có thật sự như lời ông tôi ở phía sau nói, đang lừa tôi không?

Lúc này, phía sau lại truyền đến một giọng nói khác.

"Tiểu Cửu, đừng tin lời người đó, hắn đang lừa con vào âm gian đấy. Mệnh cách của con không tầm thường, nếu đưa được con đến âm ty, hắn sẽ được nhận phần thưởng hậu hĩnh!"

Lần này giọng nói từ phía sau truyền đến là của bố tôi.

Bố và ông tôi đều ở phía sau sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me