Quan Tai My Nhan Linh Di 13 Hao
Nghe thấy giọng nói đó, Tiểu Hắc giãy giụa muốn đứng dậy.Tôi lập tức xoa nhẹ nó, ra hiệu bảo nó nằm yên.Nó đang bị thương, nếu cố đứng lên để đánh nhau với vị tiên trên cây hòe kia, e rằng mạng sống sẽ chẳng còn."Cửu gia, buông bản tôn ra! Bản tôn đã hoàn hồn, có thân xác rồi, không còn bị quan tài dưỡng hồn áp chế nữa, để bản tôn xé nát ông già kia!" Tiểu Hắc vô cùng phấn khích.Lão tiên trên cây lại khẽ cười: "Chó đen, thôi đi! Cậu mà đòi đấu với tôi? Cậu còn non lắm!"Câu nói này khiến Tiểu Hắc nổi giận đùng đùng: "Lão già khốn kiếp! Bản tôn sẽ cho ông biết ông là cái thá gì!"Tiểu Hắc giãy khỏi vòng tay tôi, phóng xuống đất.Tôi hét lên: "Tiểu Hắc, đừng lại gần."Nhưng dù tôi có gọi thế nào, Tiểu Hắc cũng không dừng lại, rõ ràng nó đã bị vị tiên trên cây hòe kia chọc giận. Hơn nữa với tốc độ cực nhanh của nó, tôi muốn đuổi theo cũng chẳng kịp.Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là Tiểu Hắc lao đến dưới gốc cây, bỗng giơ một chân lên, tưới một bãi nước tiểu thật to lên thân cây hòe.Tưới xong, nó lập tức co giò bỏ chạy, nhảy phốc vào lòng tôi.Trước đây tôi chỉ biết máu chó đen trừ tà, thật không rõ nước tiểu chó đen có tác dụng gì."Đây là pháp uế bản tôn nhịn mấy ngày nay, cho ông nếm thử!"Tiểu Hắc nằm trong lòng tôi, cười đắc ý.Phía bên kia, chỗ bị nước tiểu chó đen tưới lên bốc lên tiếng xèo xèo, khói trắng nghi ngút."Cậu... Chuyện gì thế... Sao tôi không cử động được... Chó đen, nước tiểu của cậu có độc..."Lão tiên trên cây hòe rõ ràng không ngờ bãi nước tiểu của Tiểu Hắc lại mạnh đến thế.Tiểu Hắc nhếch mép.Còn phía bên kia, một phần nước tiểu chó bị cây hòe già hấp thụ trực tiếp, phần khác thấm vào đất, bị rễ cây hút lấy. Nước tiểu ủ lâu có thể làm phân bón, giúp cây lớn nhanh, nhưng nước tiểu tươi mà tưới vào cây non sẽ khiến cây chết cháy.Người dẫn đường nhìn thấy cảnh này, bật cười.Chỉ có điều nụ cười trên mặt hắn trông còn khó coi hơn cả khóc.Tôi cũng choáng váng.Vừa nãy tôi sợ Tiểu Hắc sẽ lao vào đánh nhau với lão tiên, nào ngờ nó lại đi tưới một bãi nước tiểu.Bãi nước tiểu này của Tiểu Hắc không chỉ sát thương cao, mà còn mang tính sỉ nhục cực mạnh!Dù vị tiên kia có tức giận đến đâu cũng không làm gì được Tiểu Hắc.Chớp mắt, một nhánh rễ và phần vỏ cây bị nước tiểu dính vào bắt đầu thối rữa, tạo thành một lỗ hổng. Khói bụi trong lỗ tan đi, để lộ một chiếc quan tài khác nằm phía sau.Tiểu Hắc lập tức nói với tôi: "Cửu gia, đó chính là cỗ quan tài thứ hai ở đây, quan tài nuôi thi thể. Thi thể của lão đạo nằm trong đó!"Lão tiên trên cây hòe dường như thực sự trúng độc, không còn vẻ ngạo mạn như trước, cũng không cử động được.Tôi thấy đây là cơ hội, liền ra lệnh cho lũ thổ phỉ: "Mấy cậu khiêng quan tài kia ra đây!"Bọn thổ phỉ do dự.Lão tiên trên cây dọa nạt: "Chúng bay mà dám lại gần, bản tiên sẽ nuốt chửng hết!"Bọn thổ phỉ sợ hãi, nhưng tôi lại chơi đùa con dao trong tay, quát: "Đừng có nghe lão tiên kia nói nhảm! Chẳng lẽ mấy cậu không thấy ông ta bị thương rồi sao? Giờ ông ta không cử động được đâu! Khiêng quan tài ra, tôi sẽ không làm khó ai cả!"Lời nói của tôi với bọn thổ phỉ vô cùng có trọng lượng.Lão tiên trên cây dù gào thét dữ dội nhưng chẳng phát ra chút sát khí nào, có lẽ sau khi dính nước tiểu chó đen trừ từ, ông ta thực sự bị khống chế.Lời nói của tôi với bọn cướp có trọng lượng không nhỏ.Lão tiên trên cây tuy gào thét dữ dội, nhưng không phát ra chút sát khí nào, có lẽ sau khi hấp thụ nước tiểu chó đen trừ tà, hắn thực sự đã bị khống chế.Bãi nước tiểu của Tiểu Hắc quả thực lợi hại!Tôi thực sự khâm phục!Tôi cầm chặt con dao, ánh huyết quang lạnh lẽo tỏa ra!Bọn thổ phỉ run rẩy, không dám chần chừ, bởi cái chết hồn phi phách tán của Tưởng mặt rỗ vẫn còn ám ảnh chúng.Chúng tiến tới, khiêng cỗ quan tài nuôi thi thể ra.Khi quan tài được đặt trước mặt chúng tôi, lão tiên trên cây vẫn không làm gì được.Rõ ràng nước tiểu chó đen có khả năng khắc chế cực mạnh!Người dẫn đường tiến lên kiểm tra.Quan tài này giống như quan tài đen trước đó, đều có cấm chế. Người dẫn đường phá trừ cấm chế, đặt lên một quả cân, rồi mở nắp quan tài.Nằm bên trong là một người mặc đạo bào màu vàng.Đây đúng là thi thể của lão đạo, xung quanh còn có nhiều lớp da lột. Nhưng thi thể này không còn là ông ta ban đầu nữa, mà là một thi thể thanh niên khoảng hai mươi tuổi.Mấy chục năm qua, lão đạo tách hồn phách và thể xác, đặt vào hai cỗ quan tài,một để nuôi hồn, một để nuôi thi thể.Thi thể trẻ lại, hồn phách cũng trở nên cực mạnh.Không nghi ngờ gì, thi thể này là bảo bối.Hơn nữa, có được thi thể này, việc đối phó lão đạo sẽ dễ dàng hơn nhiều.Tôi đang suy nghĩ cách đối phó lão đạo, người dẫn đường bên cạnh dường như có ý tốt hơn. Hắn nhìn tôi, rồi nhìn thi thể lão đạo, đề nghị: "Tiểu Cửu, hiện giờ cậu đang ở trạng thái hồn phách, làm việc gì cũng bất tiện. Hay là cậu tạm dùng thi thể này đi."Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này, bởi phép "mượn xác trả hồn" tôi cũng không biết!"Ổn không vậy"Người dẫn đường cười: "Đương nhiên! Cậu xem, thi thể này đã trẻ lại, nhưng thực chất đã được tu luyện mấy chục năm, cực kỳ mạnh mẽ. Ít nhất, với trình độ hiện tại của cậu, thi thể này còn tốt hơn cả thân xác của cậu nhiều! Lão đạo đoạt thân thể cậu, cậu dùng thân thể hắn, công bằng mà!"Câu nói này nghe cũng có lý.Tôi thậm chí nghĩ khi dùng thân xác này trở về làng chắc chắn sẽ khiến lão đạo bất ngờ!Tôi hỏi người dẫn đường cách sử dụng thi thể này, hắn nói: "Chuyện nhỏ này cứ giao cho tôi!"Dứt lời, người dẫn đường ra hiệu cho hai tên thổ phỉ khiêng thi thể lão đạo ra khỏi quan tài, cẩn thận đắt xuống đất. Hồn phách của tôi cũng nằm xuống bên cạnh.Một thi thể, một hồn phách, nằm song song.Tôi chợt thắc mắc: "Tiền bối, nếu tôi dùng thi thể này, sau này có thể đổi lại thân xác của mình không?"Người dẫn đường đáp: "Muốn đổi lúc nào cũng được, chuyện nhỏ này, cứ để ta lo!"Không hổ là người dẫn đường, thế mới gọi là chuyên nghiệp!Không còn lo lắng gì nữa, tôi nằm xuống, để người dẫn đường cầm chiếc đèn dẫn đường đi vòng quanh. Bước chân của hắn giống như điệu múa thầy pháp, có điều không hề run rẩy.Không biết hắn đi bao nhiêu vòng, khi ánh đèn lướt qua mặt tôi, tôi cảm thấy đầu óc choáng váng.Đến lúc tỉnh lại, tôi đột nhiên cảm nhận cơ thể mình có trọng lượng, khác hẳn cảm giác nhẹ bẫng khi ở dạng hồn phách, gió thổi là muốn bay đi.Tôi cúi đầu nhìn, trên người hiện đang mặc một chiếc đạo bào vàng rực rỡ.Tôi đứng dậy, rõ ràng người dẫn đường đã giúp tôi hoàn hồn.Nhưng ngay lúc đó, mặt đất bỗng nứt ra, hai rễ cây đen như tay quỷ lao lên hướng về phía chúng tôi!Tiểu Hắc vội cảnh báo: "Hỏng rồi! Pháp uế của bản tôn hết hiệu lực!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me