TruyenFull.Me

Quan Tai My Nhan Linh Di 13 Hao

Hồ Thất Mị đang lau sạch máu cho Tiểu Hắc.

Thế nhưng cái mũi vừa mới lau xong lại một lần nữa chảy máu, hơn nữa lần này chảy còn dữ dội hơn, điều này khiến Hồ Thất Mị không biết phải làm sao, cô ấy luống cuống cúi người tiếp tục lau, một cái khăn đã nhuộm đỏ.

Tề Huyền Trần cũng đi tới, cau mày nói: "Tình huống gì vậy? Tiểu Hắc chết rồi, sao lại còn chảy máu mũi, mà chảy nhiều thế này? Chuyện này không đúng!"

Hồ Thất Mị luống cuống tay chân, vội tìm một cái khăn khác, tiếp tục lau cho Tiểu Hắc.

Nhưng máu mũi của Tiểu Hắc vẫn không cầm được.

Tôi lại gần ngồi xổm xuống, nhìn kỹ, liền phát hiện, lỗ máu trên ngực Tiểu Hắc đã biến mất, chỉ là chỗ đó không có lông đen mà thôi.

Khi đó, rõ ràng tôi thấy thấy ngực Tiểu Hắc bị dao găm Quỷ Nha của tôi xuyên thủng một lỗ máu vết thương ấy sao lại biến mất rồi?

Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm chỗ?

Nghĩ vậy, tôi lập tức đổi một góc nhìn khác.

Bên này cũng không thấy vết thương.

Nhưng góc độ này rất gần với góc nhìn của Tiểu Hắc, từ góc độ này nhìn lên, Hồ Thất Mị đang cúi người, cúc áo sườn xám của cô ấy không biết từ lúc nào đã mở ra một cái, theo động tác lau của cô ấy, một mảng trắng nõn nà bên trong cứ lắc lư qua lại.

Cảnh này quả thật khiến người ta choáng váng!

Tôi lại vô thức nhìn về phía mắt chó của Tiểu Hắc, quả nhiên phát hiện con mắt chó đó đang hí mắt cố gắng nhìn trộm vẻ xuân sắc của Hồ Thất Mị.

Tôi cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

Đồng thời, tảng đá nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng được đặt xuống.

Tiểu Hắc không chết!

Tôi không biết tại sao Tiểu Hắc không những không chết, vết thương trên ngực nó cũng biến mất.

Chắc là Tiểu Hắc đã tỉnh lại từ sớm, chỉ là nó cứ nằm im không nhúc nhích, khi Hồ Thất Mị đang lau máu trên người nó, Tiểu Hắc liền nhân cơ hội đó mà lén nhìn trộm!

Cái đồ chó chết này!

Có thể là do cúc áo không chặt, hoặc có thể là áp lực bên trong quá lớn, cúc áo không chịu nổi, nên cúc áo của Hồ Thất Mị đã bung ra một cái, điều này khiến cho khi Hồ Thất Mị lau máu, bên trong cứ lắc lư dữ dội, lực tác động thị giác quá mạnh, con chó không có tiền đồ này cuối cùng không nhịn được mà chảy máu mũi!

Biết được nguyên nhân, tôi liền nói với Hồ Thất Mị: "Tiểu Thất, để tôi lau cho!"

Hồ Thất Mị xua tay nói: "Không... Không sao đâu, em làm được!"

Mồ hôi trên trán cô ấy đã chảy xuống, rõ ràng cô ấy đang rất lo lắng, giống như một cô bé làm sai.

Tôi thầm nghĩ, nếu cô ấy cứ lau như vậy nữa, máu mũi của Tiểu Hắc chảy hết, e rằng thật sự sẽ không tỉnh lại được.

Tôi đi tới, nhận lấy khăn từ tay Hồ Thất Mị, nói: "Chân còn còn có vết thương, không thích hợp cứ ngồi xổm mãi, cứ để tôi làm!"

Hồ Thất Mị áy náy nhìn tôi, chỉ đành gật đầu, lại nghi ngờ hỏi: "Anh Tiểu Cửu, thi thể của Tiểu Hắc sao cứ chảy máu mãi vậy? Việc này lạ quá!"

Vấn đề này tôi thật sự không biết phải giải thích thế nào, chẳng lẽ lại nói ra nguyên nhân thật sự sao?

Ai ngờ Tề Huyền Trần nghiêm túc giải thích: "Có thể do lúc chết, trong cơ thể tích tụ quá nhiều máu, trùng hợp các huyệt đạo khác đều bị tắc nghẽn, chỉ có khoang mũi thông thoáng, khi cô lau máu trên người nó tương đương với việc massage, khiến khoang ngực cũng trở nên thông thoáng, vì vậy máu ứ trong cơ thể mới chảy ra từ mũi. Không sao đâu, đợi chảy hết chắc sẽ ổn thôi."

Lão đạo Tề Huyền Trần này đúng là biết nói dốc!

Hồ Thất Mị rửa tay, lau mồ hôi trên trán, khó tin hỏi: "Thật không?"

Tề Huyền Trần gật đầu chắc nịch.

Còn tôi ngồi xổm xuống, lau máu mũi cho Tiểu Hắc, khẽ cười: "Thôi được rồi đó, chưa nhìn đủ hả? Nhìn cái dáng vẻ không có tiền đồ của cậu kìa!"

Thấy mình giả chết bị vạch trần, Tiểu Hắc khẽ nói: "Trời ạ, Cửu gia, cậu quấy rối làm gì vậy? Khó khăn lắm bản tôn mới có cơ hội tốt, cậu không thể để bản tôn thưởng thức thêm một lát sao, chỉ là thưởng thức thôi, cậu yên tâm, phụ nữ của Cửu gia, bản tôn không động vào..."

Tôi ném cái khăn vào đầu chó của nó: "Gì mà phụ nữ của tôi, cậu nói linh tinh gì vậy? Thôi đủ rồi, đừng giả vờ nữa, mau dậy đi! Không thấy Tiểu Hoa nhà cậu cũng ở đây hả? Nó khóc thành ra bộ dáng gì rồi kìa?"

Tiểu Hắc lại nói: "Không được, bản tôn chưa nhìn đủ, bản tôn phải trá thi (*)!"

(*) Trá thi (詐屍) thường dùng để chỉ hiện tượng xác chết đột nhiên cử động, tỉnh dậy hoặc có dấu hiệu của sự sống một cách bất thường, không phải do sống lại thật sự mà thường là do bị điều khiển bởi một thế lực nào đó hoặc do một loại ma thuật, ảo ảnh.

Tôi và Tiểu Hắc nói chuyện rất nhỏ, họ không ai để ý, chỉ nghĩ tôi đang lau vết máu cho Tiểu Hắc, một mình lẩm bẩm. Thế nhưng lúc này, Tiểu Hắc đột nhiên đứng dậy!

Mắt chó nó lật ngược, làm ra vẻ cứng đờ, u ám nói với tôi: "Cậu ta đã giết bản tôn, bản tôn không muốn cậu ta sửa sang cho bản tôn, không muốn cậu ta..."

Cái tên này đúng là biết diễn kịch!

Tề Huyền Trần và Hồ Thất Mị đều nhìn ngây người.

"Chó đen, trá... Trá thi rồi?"

Tề Huyền Trần khó tin hỏi một câu.

Hồ Thất Mị thì mở miệng hỏi: "Anh Tiểu Cửu, nó không muốn anh lau, hay là... Để em làm nhé?"

Hồ Thất Mị đứng dậy, nhưng chân lại loạng choạng suýt ngã, tôi lập tức đi tới đỡ cô ấy.

Rồi tôi quay đầu nhìn Tiểu Hắc, nói: "Tiểu Hắc, nếu cậu không ăn mấy con chồn vàng kia, tôi sẽ đốt hết đấy! Lão Tề, cho tôi mượn một tấm hỏa phù!"

Tiểu Hắc nghe vậy, đương nhiên không vui, theo bản năng nói: "Ai nói không ăn? Toàn là chồn vàng trăm năm trở lên, đốt làm gì? Bản tôn đương nhiên phải ăn!"

Lúc này, Tiểu Hắc đã tự bại lộ sự thật mình đã tỉnh lại, Hồ Thất Mị nhìn nó, Tề Huyền Trần cũng nhìn nó, rồi hai người nhìn tôi, tôi giải thích: "Nó vừa mới tỉnh lại, không sao đâu, không phải trá thi."

Tề Huyền Trần ngạc nhiên: "Cái gì? Một dao đứt tâm mạch, vậy mà... Còn có thể sống lại sao?"

Tôi chỉ có thể ậm ừ một tiếng.

Vết thương đó quả thật là chí mạng, đã cắt đứt tâm mạch của Tiểu Hắc, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, vết thương của Tiểu Hắc đã biến mất, rốt cuộc nó làm thế nào được?

Chẳng lẽ Tiểu Hắc này là bất tử?

Hồ Thất Mị cũng nói: "Đúng đúng đúng! Vừa nãy em lau người cho nó cũng không thấy vết thương!"

Tiểu Hắc thấy không diễn tiếp được nữa, liền ra vẻ vênh váo: "Bản tôn khác với loài người, đâu có dễ dàng chết như vậy? Đúng là làm ầm ĩ!"

Tôi nghe nói, mèo có chín mạng, chẳng lẽ chó cũng có nhiều mạng sao?

Con chó Tiểu Hoa thấy Tiểu Hắc vẫn còn sống, vô cùng kích động, nó lập tức chạy tới, dụi đầu vào người Tiểu Hắc, Tiểu Hắc thì tỏ vẻ khó chịu: "Ối dào, mọi người đều nhìn đấy, cô... cô mau về nhà đi!"

Hồ Thất Mị trực tiếp mở miệng nói: "Sau này đây chính là nhà của nó!"

"Cái gì?" Mắt Tiểu Hắc trợn tròn, quay sang nhìn tôi.

Tôi giải thích: "Tiểu Thất đã bỏ ra một vạn tệ mua Tiểu Hoa về, sau này, hai đứa sẽ sống chung với nhau."

"Không phải chứ! Bản tôn đã nhấn mạnh rồi, bản tôn không phải chó, sao có thể sống chung với một con chó cái chứ? Thành thể thống gì? Hơn nữa, chuyện lớn như vậy, Cửu gia, cậu sao có thể tự ý quyết định? Không được! Mau mau, trả nó lại đi, chó ở nông thôn đáng giá một vạn tệ sao? Cô Hồ, mau trả lại đi, chắc vẫn còn kịp..."

Tôi thấy Tiểu Hắc kích động như vậy, chắc chắn nó nghĩ nếu Tiểu Hoa đến sống chung với nó, tối nó sẽ không thể ra ngoài ve vãn những con chó cái khác được.

"Trả cái gì mà trả, tôi thấy hai đứa rất hợp nhau!" Hồ Thất Mị nói.

Tiểu Hắc lập tức phản bác: "Hợp cái gì mà hợp, mau trả lại đi!"

"..."

Hai chúng tôi cứ thế cãi nhau.

Tiểu Hắc sống lại, gánh nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng được trút bỏ.

Dần dần, tôi cảm thấy sát khí trong cơ thể mình có khác biệt so với trước.

Tôi ngồi xuống, cẩn thận cảm nhận hơi thở trong đó...

Tôi phát hiện dường như vì sự bùng phát và phản phệ của sát khí, năm viên quỷ đan vậy mà đã hoàn toàn dung hợp vào ngũ tạng của tôi, trở thành tạng khí của chính tôi, nói đơn giản là tôi đã hoàn thành việc luyện hóa triệt để năm viên quỷ đan.

Trong sách cổ vốn dĩ có ghi ít nhất phải mất ba tháng mới có thể hoàn thành việc quỷ đan quy tạng, thế mà tôi lại hoàn thành nhanh đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me