Quan tài mỹ nhân - Linh Dị 13 Hào
Chương 88: Cơ hội đặt chân
Trương Thiên không ngờ Hồ Nguyệt Cơ không nhường nửa bước.Hồ Uyển Ước phía sau không chịu nổi áp lực trường khí của Trương Thiên Cơ, lập tức phun ra ngụm máu tươi, không thể tiếp tục đứng không vững!Hồ Nguyệt Cơ nghiến răng, gân xanh trên cổ và trán đều nổi lên, chiếc sườn xám đen ôm sát người cũng vì dùng sức quá độ mà phần vải ở gần cánh tay và đùi bật tung ra!Lúc này, Trương Thiên Cơ lại bước thêm một bước về phía Hồ Nguyệt Cơ.Bước chân này trông rất nhẹ nhàng, nhưng lại trực tiếp giẫm nát phiến đá xanh dưới chân!Từng luồng khí vô hình tấn công Hồ Nguyệt Cơ, Hồ Nguyệt Cơ cũng không trụ được, máu tươi trào ra!Thế nhưng, Hồ Nguyệt Cơ lại không vì thế mà dừng tay.Ngược lại, bà ta nở nụ cười: "Thiên Cương Địa Sát thứ hai, Thiên Sư ngoại môn thứ hai quả nhiên danh bất hư truyền. Hồ Nguyệt Cơ hôm nay cuối cùng cũng đã được lĩnh giáo!"Trương Thiên Cơ thản nhiên nói: "Tiểu Nguyệt Cơ, từ bỏ đi, con không phải đối thủ của tôi! Nhà họ Trương và nhà họ Hồ các con không phải kẻ thù, chuyện hôm nay, nếu con có thể buông bỏ, tôi chắc chắn sẽ không làm khó con và con gái con, nhà họ Hồ các con và nhà họ Trương vẫn có thể hợp tác cùng tồn tại như trước!"Nhưng Hồ Nguyệt Cơ nghiến răng, siết chặt chỉ quyết: "Muốn tôi từ bỏ, không thể nào! Dù thế nào đi nữa, hôm nay con gái tôi tôi phải mang đi, Dương Sơ Cửu đó, tôi cũng phải mang đi!"Nói thật lòng, trước đây tôi thật sự không có thiện cảm với Hồ Nguyệt Cơ này, bà ta độc ác, vô tình, không hổ danh là hắc liên hoa giới huyền môn. Ở làng Dương Gia, bà ta gây cho tôi biết bao rắc rối, ban đầu Hồ Thất Mị ra tay với tôi cũng bà ta ép buộc.Trong mắt tôi, người như bà ta là một kẻ lạnh lùng vô tình, ngay cả con gái ruột của mình mà cũng bị như công cụ giết người.Nhưng bây giờ, tôi bỗng cảm thấy, hình như bà ta không giống trước nữa.Bà ta không chỉ muốn cứu Hồ Thất Mị, mà lại còn muốn cứu tôi?Mặc dù có linh khế của Hồ Ngũ Nương nhưng khí chất trên người bà ta hình như thật sự đã thay đổi một chút.Trương Thiên Cơ hỏi ngược lại: "Thật không?" "Tiểu Nguyệt Cơ, muốn mang Dương Sơ Cửu đi, vậy thì phải xem con có bản lĩnh đó không!"Dứt lời, Trương Thiên Cơ bước thêm hai bước về phía Hồ Nguyệt Cơ, hai bước này cũng giống như trước, bước chân nhẹ nhàng nhưng phiến đá xanh dưới chân đều vỡ nát.Đặc biệt là bước thứ hai vừa kết thúc, phiến đá xanh trực tiếp vỡ thành những mảnh vụn lớn bằng hạt đậu, bắn tung tóe khắp nơi!Hồ Nguyệt Cơ chịu hai luồng trường khí mạnh mẽ tấn công, đành lùi lại mấy bước, tuy nhiên bà vẫn nghiến răng chịu đựng.Đồng thời, bà nói với Hồ Uyển Ước phía sau: "Uyển Ước, mau lùi lại! Trường khí của Trương Thiên Cơ sẽ lấy mạng con đấy!"Hồ Uyển Ước nhíu mày: "Mẹ...""Lùi lại!"Hồ Nguyệt Cơ gầm lên, vung tay hất Hồ Uyển Ước từ phía sau mình bay ra ngoài.Hồ Uyển Ước lăn xuống bãi cỏ bên cạnh.Khi cô ấy bò dậy đã ngón tay Hồ Nguyệt Cơ lướt qua lòng bàn tay phải.Lập tức, lòng bàn tay Hồ Nguyệt Cơ xuất hiện một vết cắt!Máu tươi trào ra, lập tức biến thành huyết vụ!Huyết vụ xoay tròn trong lòng bàn tay bà ta như hai con rồng, lại như bóng của một loại dị thú nào đó!Bên kia, Hồ Thất Mị thấy chiêu này, không khỏi căng thẳng, hét lớn: "Mẹ, mau dừng tay, không được dùng chiêu này!"Hồ Uyển Ước cũng nói: "Mẹ, không thể dùng..."Nhưng Hồ Nguyệt Cơ như không nghe thấy lời của Hồ Uyển Ước và Hồ Thất Mị, tiếp tục biến hóa chỉ quyết.Hai con rồng trong lòng bàn tay bà ta theo động tác vung lên, lập tức hóa thành hai hư ảnh khổng lồ, hư ảnh đó lại là hai con hồ ly năm đuôi, chúng từ hai hướng khác nhau, khí thế hừng hực, lao thẳng về phía Trương Thiên Cơ!Chân Trương Thiên Cơ chân khẽ động, giây tiếp theo, ông ta đã xuất hiện trước mặt Hồ Nguyệt Cơ!Một chưởng bất ngờ đánh thẳng vào mặt bà ta.Hồ Nguyệt Cơ bay ngược ra ngoài, đâm vào cây cọ phía trước, rồi lăn xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn.Phải thừa nhận thực lực của Trương Thiên Cơ vượt xa Hồ Nguyệt Cơ.Ngay cả khi Hồ Nguyệt Cơ đã dùng cách huyết tế, ngưng tụ thành ảo ảnh hai con hồ tiên năm đuôi nhưng vẫn không thể tung ra một chiêu nào, đã bị Trương Thiên Cơ phá!Khoảng cách thực lực thật sự quá lớn.Bên kia, Hồ Nguyệt Cơ chống vào cây cọ, vẫn cố đứng dậy, nói: "Hôm nay, dù thế nào đi nữa, Hồ Nguyệt Cơ này cũng phải đưa Thất Mị và Dương Sơ Cửu đi!"Dứt lời, bà lại đi về phía Trương Thiên Cơ."Mẹ! Đừng qua đó!" Hồ Thất Mị lại hét lớn.Nghe tiếng gọi này, Hồ Nguyệt Cơ sững lại, từ nhỏ đến lớn Hồ Thất Mị luôn lạnh nhạt với bà, đột nhiên được nghe gọi một tiếng thân thương như vậy, ngay cả người sắc đá như Hồ Nguyệt Cơ cũng xúc động.Nhưng bà không nói gì, không chút do dự, tiếp tục tiến về phía trước.Sự thay đổi của Hồ Nguyệt Cơ quả thật quá lớn, điều này hoàn toàn khác với người phụ nữ độc ác mà tôi đã gặp ở làng Dương Gia lần trước.Bà ta vẫn muốn tiếp tục ra tay.Bên kia, Hồ Thất Mị lo lắng không thôi, nhưng lại bị mắc kẹt tại chỗ, không thể động đậy.Khoảnh khắc này, tôi biết mình không thể tiếp tục trốn như vậy nữa.Mặc dù Trương Thiên Cơ và Hồ Nguyệt Cơ quen biết, nhưng nếu Hồ Nguyệt Cơ cứ khăng khăng muốn đưa Hồ Thất Mị và Tề Huyền Trần đi, có thể Trương Thiên Cơ thật sự sẽ lấy mạng Hồ Nguyệt Cơ, dù sao chuyện mà Trương Thiên Cơ đang làm bây giờ có thể liên quan đến huyết mạch của nhà họ Trương.Ông ta sẽ vì một người ngoài mà phá hỏng kế hoạch của gia tộc.Nghĩ đến đây, tôi trực tiếp đứng dậy, từ phía sau lùm cây bước ra ngoài.Tiểu Hắc thấy tôi đi ra, hỏi nhỏ: "Cửu gia, cậu đi đâu vậy? Cậu cũng không phải đối thủ của Trương Thiên Cơ đâu!"Tiểu Hắc lập tức cắn vào ống quần tôi, không muốn tôi ra ngoài mạo hiểm, nhưng trong lòng tôi đã sớm có tính toán rồi.Tôi dùng thân thể Tề Huyền Trần này, đến Tung Châu, vốn dĩ không chỉ đơn thuần là để đến đưa quan tài cho nhà họ Trương, đưa di thể Trương Thúy Phong, tôi đến đây là muốn bước vào giới huyền môn.Khoảnh khắc tôi bước ra chính là để tìm vị trí ở Tung CHâu.Còn chuyện của nhà họ Trương, tôi đã có suy đoán, tôi biết đây là cơ hội để tôi đặt chân ở Tung Châu, không thể bỏ lỡ!"Xoạt"!Âm thanh phá vỡ sự tĩnh lặng chết chóc giữa Trương Thiên Cơ và Hồ Nguyệt Cơ!Tôi lúc này mặc một bộ đạo bào màu vàng, xuyên qua lùm cây, bước ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào tôi.Rõ ràng họ đều không ngờ, khi không khí đang căng thẳng như vậy, sao lại có một người chui ra từ phía sau lùm cây.Hồ Nguyệt Cơ cũng nhìn về phía tôi.Nhưng tôi bây giờ đang dùng thân thể của Tề Huyền Trần, bà ta không nhận ra.Ngược lại là Hồ Thất Mị ở bên kia suýt hét lên gọi "anh Tiểu Cửu", tôi thấy khẩu hình của cô ấy sắp bật ra rồi, nhưng cô ấy phản ứng rất nhanh, lập tức ngậm chặt miệng.Tề Huyền Trần nhìn tôi, cũng không biết tôi bước ra lúc này làm gì.Trương Thúy Lâm lên tiếng trước: "Vị đạo trưởng này, cậu trốn sau lùm cây nhà tôi làm gì?"Tôi không trả lời câu hỏi của ông, bởi vì tôi biết gia chủ nhà họ Trương bây giờ đã qua đời, Trương Thúy Lâm tuy là phó gia chủ nhưng không có tiếng nói. Người thực sự có quyền quyết định ở nhà họ Trương chính là Thiên Cương Địa Sát thứ hai của Long Hổ Sơn ngoại môn, Trương Thiên Cơ.Vì vậy, tôi nhìn Trương Thiên Cơ.Trương Thiên Cơ lúc này cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi, quan sát tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me