TruyenFull.Me

Quay Lai Da Danh Mat Nua Doi

Cuối cùng cũng hẹn được ngày để gặp nhau theo lời nói của Tuyên Huyên. Vì anh đang quay phim rồi chuẩn bị ra mắt phim nên kỳ thực rất bận, anh chỉ có thể hẹn cô sát ngày bởi không sắp xếp được một ngày hẹn hoàn toàn trống lịch.

Cổ Thiên Lạc đến khá trễ so với giờ hẹn ban đầu, nên vừa xuống xe anh đã sốt ruột đi nhanh vào bên trong. Vẫn là nhà hàng, nơi lần trước hai người gặp mặt. Anh biết chắc cô đã đợi khá lâu rồi, anh có nhắn tin nhưng không thấy cô hồi âm, có lẽ là chưa đọc được. Nhưng cánh cửa phòng được mở ra, trong lòng có chút hụt hẫng. Anh bước chân vào bên trong, căn phòng không có một động thái nào để cho thấy đã từng có người ở đây. Tuyên Huyên không ở đây, thức ăn, mọi thứ anh yêu cầu chuẩn bị cũng không có. Lấy điện thoại ra nhìn vào đồng hồ đã trễ hơn 1 tiếng, không lẽ cô không chờ được nên đi về sao?

Anh xoay lưng bước ra ngoài rồi đi nhanh lại chỗ người quản lý đang ngồi "Này anh hỏi, Tuyên Huyên đến rồi về rồi hả?" Là một người bạn, cũng là một người em thân thiết nên được anh nhờ quản lý giúp nhà hàng. Thành ra mấy chuyện này không có gì để giấu giếm nên anh hỏi thẳng.

"Không anh. Chị ấy đâu có đến." Câu trả lời của người quản lý khiến Cổ Thiên Lạc chưng hửng, anh hỏi lại "Không đến sao?"

"Đúng rồi. Anh dặn khi chị ấy đến thì dọn món, nhưng tụi em chờ nãy giờ vẫn không thấy ai. Em còn tưởng anh hủy rồi."

Cổ Thiên Lạc không nói gì chỉ im lặng một lúc, "Thôi chú làm việc đi." Nói với quản lý xong, anh lấy điện thoại rồi đi xa một chút. Anh gọi điện cho cô cốt ý muốn tìm hiểu lý do vì sao cô không đến. Với tính của cô, nếu không đến nhất định sẽ nói với anh một tiếng. Hơn nữa cuộc hẹn này còn là cô chủ động, làm sao có chuyện không đến được.

Anh bắt đầu có chút lo lắng khi hết hồi chuông mà cô không bắt máy. Có chuyện gì sao? Anh di chuyển ra xe và tiếp tục gọi, tuy nhiên vẫn không hồi âm nào. Không lẽ cô gặp vấn đề gì sao? Rõ ràng đã hẹn hôm nay sao đột nhiên cô không đến chứ? Trước giờ cô không phải là người như vậy. Anh vừa định gọi lại thêm lần nữa thì bất ngờ có cuộc điện thoại khác gọi đến, "Đã nói là rảnh một buổi mà... rồi rồi đến ngay." Điện thoại cúp máy cũng là lúc chiếc xe lăn bánh chạy đi.

Anh định gọi cho cô thêm lần nữa thì có tin nhắn đến, anh vội vàng mở xem. "Tôi có việc đột xuất không đến gặp anh được. Có gì sẽ nói sau."

Anh thấy vậy liền nhắn lại với nội dung, "Anh còn tưởng em bị làm sao, không sao là tốt rồi. Anh sẽ gọi lại cho em." Bên kia không hồi âm, dù vậy anh cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút. Chí ít là cô không gặp vấn đề gì mà chỉ đơn giản có việc đột xuất không đến được mà thôi.

"Em vào được rồi nè!" Bất ngờ giọng nói phía sau lên tiếng khiến Tuyên Huyên giật mình quay lại, cô cất điện thoại vào túi xách sau đó đi về phía người phụ nữ đang đứng bên đó. Không ai khác mà là Khả Hân, vợ của Phương Trung Tín. Hôm nay được một ngày nghỉ, Khả Hân đột xuất gọi cho cô để muốn cùng cô đi xông hơi thư giãn, vậy là không chút suy nghĩ cô đồng ý. Mặc dù trước đó cô đã có hẹn với người đó, không hiểu vì sao nhưng đến cuối cùng cô không muốn đi gặp người đó nữa. Và quyết định đi theo Khả Hân, cô cũng không biết cô đang nghĩ gì nữa.

"Em được nghỉ mà không đi cùng Fran à?"

"Anh ta về Ý rồi." Nhắm mắt tận hưởng sức nóng trong phòng xông hơi, Tuyên Huyên trả lời với Khả Hân

"Cậu ta không rủ em về Ý sao?"

"Là em không đi thôi."

"Được nghỉ dài ngày vậy mà không làm một chuyến thật khác với tính cách của em nhé." Khả Hân lên tiếng, Tuyên Huyên nghe vậy liền mở mắt ra nhìn. Đột nhiên có chút nghiêm túc.

"Em nói thật với chị không hiểu sao em lại không muốn theo anh ấy về Ý, mặc dù em hoàn toàn có thể kêu anh ấy dời ngày đến hôm nay em rảnh rồi cùng về."

"Em không sẵn sàng gặp ba mẹ cậu ta chứ gì?" Có vẻ như Khả Hân không khó khăn mấy khi hoàn toàn bắt được tâm lý và suy nghĩ của cô. Tuyên Huyên xụ mặt xuống, "Em và anh ấy đã quen gần một năm rồi, đáng lý ra không nên có suy nghĩ này đúng không?"

"Chị lại thấy khá bình thường." Khả Hân nhún vai "Một năm cũng đủ để em nhìn ra được hai người có thích hợp đi tiếp không, nếu em không sẵn sàng để tiếp tục mối quan hệ chị thấy không có gì là phi lý cả."

"Chị thấy em đang bị điều gì đó làm rối suy nghĩ rồi đó. Nếu như trước đây em sẽ nhìn thấy vấn đề thôi." Khả Hân nói thêm một câu đúng tâm Tuyên Huyên nữa, nhưng cô lại không tiếp tục nói chuyện này mà quay lại Fran: "Thật lòng nha, chị vẫn không cảm thấy Fran và em hợp nhau."

"Hmm???"

"Ừm thì em thử nhìn lại xem, em và cậu ta quen nhau, đang hẹn hò cùng nhau mà thời gian em đi cùng chị còn nhiều hơn đi với cậu ta. Nếu để nhìn lại giai đoạn cùng với cậu ta, chị thấy em chẳng khác gì đang độc thân cả."

Tuyên Huyên thở dài, nhắm mắt lại rồi ngửa đầu ra sau: "Em vẫn nghĩ do bản thân đã lớn rồi nên cũng không còn mong muốn kiểu cuồng nhiệt, nóng bỏng nữa. Nên với anh ấy, em cảm thấy rất bình yên. Rất dễ chịu, em nghĩ em cần mối quan hệ như vậy ở lúc này. Nhưng nghe chị nói xong, em cũng cảm thấy hình như em và anh ấy chưa thật sự gọi là yêu nhau."

"Chứ gì nữa." Khả Hân gật đầu đồng ý ngay lập tức "Tình yêu vẫn là tình yêu, làm gì có chuyện em lớn tuổi hơn thì tình yêu và cách tận hưởng sẽ thay đổi. Chị thấy, em nên nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ của hai đứa đi."

Có lẽ, cô cần phải suy nghĩ hơn về mối quan hệ của cô và Fran. Nó quả thật đã có vấn đề. Dù là xuất phát từ đâu, thì cũng nên để mọi thứ rõ ràng và minh bạch nhất.

Sau khi đi spa xong thì hai người đi mua sắm và ăn uống. Cuộc sống phụ nữ hạnh phúc là gì nhỉ? Thì chính là đây còn gì? Nhiều lúc cô cũng cảm thấy đàn ông là một cản trở cho sự hạnh phúc của phụ nữ, nhưng nhiều lúc cô thấy nếu có đàn ông họ chi tiền cho sự hạnh phúc này thì hạnh phúc nó còn tăng gấp nhiều lần hơn.

"Em có chuyện muốn hỏi ý kiến của chị." Tuyên Huyên bất ngờ lên tiếng, Khả Hân cũng chăm chú rồi gật đầu "Nếu có một người trước đây đã từng yêu chị, rồi chị cũng có một chút tình cảm với anh ta. Sau đó bẵng đi một thời gian không ai ngó ngàng đến ai, đùng cái anh ta xuất hiện rồi nói là anh ta muốn bắt đầu lại từ đầu. Chị sẽ giải quyết như thế nào?"

"Em hỏi sai người rồi, chị yêu và lấy anh Tín của em đến nay đã bao nhiêu năm rồi. Ảnh là tình đầu cũng là tình cuối của chị, không có người đàn ông khác."

"Thì chị thử tưởng tượng xem, chị là cô gái đó chị sẽ giải quyết thế nào hoặc là lấy ví dụ một cô gái nào đó, chị sẽ cho họ lời khuyên ra sao?"

"Ưm...còn phải xem xem anh ta có người nào bên cạnh chưa?" Câu trả lời này khiến Tuyên Huyên hơi giật mình, rõ ràng cô đã bỏ qua trường hợp này. Nhìn thấy biểu hiện của Tuyên Huyên, Khả Hân có chút nghi ngờ nhưng không nói ra

"Nếu như chưa thì sao?" Tuyên Huyên hỏi lại,

"Vậy em có người bên cạnh không?"

"Em..." Định trả lời thì Tuyên Huyên lập tức im bặt rồi nhìn Khả Hân "Là cô gái em đang giả sử chứ không phải em."

"Ừ ừ.." Khả Hân sẽ cười rồi gật đầu: "Cô ta có người bên cạnh không?"

"Có."

Khả Hân gật gù, rồi tiếp tục hỏi "Cô ấy có tình cảm với chàng trai đó không?"

"Không rõ." Tuyên Huyên ngập ngừng trả lời, Khả Hân đột nhiên khẽ mỉm cười: "Không rõ tức là có rồi." Tuyên Huyên nghe vậy thì im lặng không nói gì nữa,

"Thật ra thì chuyện tình cảm rất khó nói, quan trọng là cả hai đều có tình cảm và bên cạnh đều không có ai. Mà cho dù hai đứa có người bên cạnh đi chăng nữa, nhưng miễn là chưa kết hôn thì đều có quyền chọn lại." Khả Hân nói thêm

"Chọn lại ư?"

"Tất nhiên là có thể chọn lại rồi, đơn giản em là quyết định người cùng mình đi hết cuộc đời chứ có phải dăm ba ngày đâu mà. Khi cảm thấy không phù hợp thì vẫn có thể chia tay để bắt đầu một mối quan hệ khác. Chỉ trừ khi em kết hôn rồi, thì chuyện này mới thật sự có vấn đề."

"Em nói không phải em mà." Tuyên Huyên lần nữa phản bác lại,

"Em còn muốn che giấu chị à?" Khả Hân khẽ cười, "Chị biết rõ em đang muốn hỏi chị về chuyện gì. Chị không tiếp xúc nhiều với cậu ta, nhưng anh Tín của em thì có. Và thật sự thì chị nghĩ có một vài điều chị nên nói với em, hai đứa đã bỏ qua quá nhiều thời gian rồi."

"Thôi đi, em muốn về." Tuyên Huyên lộ vẻ nôn nóng thì bị Khả Hân giữ lại: "Em muốn tránh né đến bao giờ, em hỏi chị về những điều này rõ ràng em đang bị nó chi phối. Sao không để một lần giải tỏa hết đi, rồi có ra sao thì ra."

Cuối cùng Tuyên Huyên cũng chịu thua và đồng ý nghe câu chuyện của Khả Hân kể, "Thật ra thì anh Tín cũng mới kể chị cũng cách đây không lâu về cái việc mà cậu ta liên lạc với ảnh. Chính xác là sau cái đêm gặp nhau tại tiệc hồi tháng rồi á, thì khoảng đâu mấy ngày gì đó thì cậu ta có gọi cho anh của em. Anh Tín nói lúc đó cũng khuya rồi, nghe giọng thì biết là say. Trước là hỏi thăm sức khỏe anh chị rồi công việc này nọ, sau đó thì bất ngờ cậu ta mới hỏi là: "Ờ, cái người mà đi chung tiệc đêm đó với anh là ai vậy?", thì anh Tín mới nói "Tuyên Huyên đó, chú không nhận ra à?", thì cậu ta mới đại khái kiểu: "À, vậy sao? Xa quá với hơi tối em nhìn không rõ." Nhưng anh Tín bảo thật chất thì nó chắc chắn nhận ra em, bởi trước khi về em có đến bàn nó chào mà."

Nghe Khả Hân kể lại, Tuyên Huyên lắng nghe rồi gật đầu vì quả thật đêm đó tình hình là như vậy. Anh chắc chắn nhận ra cô, vì bàn cũng không lớn cô còn gật đầu với anh thì lý nào anh lại không nhận ra. Khả Hân tiếp tục: "Thì bất ngờ ở chỗ, cậu ta mới lên tiếng hỏi là: "Cô ấy thế nào rồi anh?", câu này là anh Tín nói lại 100% nguyên văn cậu ta hỏi, sau đó không biết nghĩ gì anh Tín chưa kịp trả lời thì nó hỏi thêm "Cô ấy có bạn trai rồi đúng không?". Anh Tín cũng khá bất ngờ nhưng cũng trả lời, "Ừ có rồi, cũng mấy tháng thôi." Xong rồi anh Tín nghe kiểu im lặng một lúc lâu luôn"

"Rồi cúp máy à?" Tuyên Huyên hỏi, Khả Hân lắc đầu: "Không. Im lặng được một lúc không nghe nói gì nên anh Tín mới lên tiếng thì bên kia trả lời lại, rồi nói là "Anh cho em số điện thoại của cô ấy đi. Cô ấy đổi số điện thoại lâu rồi à?" Chị nghĩ là nó đã thử tìm số điện thoại em qua nhiều người khác nhau nhưng dường như không có kết quả nên mới gọi cho anh Tín, mà anh Tín nói đêm đó nó say lắm rồi. Nên mới nghe nó nói nhiều qua điện thoại đến vậy, chứ thông thường không khi nào nói chuyện với cậu ta được hơn 2 phút đâu."

Tuyên Huyên đang lờ mờ nhớ ra số điện thoại của mình đã bị anh biết, chắc có lẽ là Alex thật.

"Anh Tín mới đầu không cho, cũng có nói là số điện thoại riêng này em luôn trực tiếp cho chứ không cho phép ai cho khi chưa hỏi ý kiến em. Ảnh mới nói là để ảnh hỏi em rồi sẽ nói lại với cậu ta, thì cậu ta mới nói là: "Tuyên Huyên nhất định sẽ không cho, nên anh cho em đi. Chuyện còn lại em với cổ sẽ tự giải quyết." Đấy, cậu ta nói vậy chứng tỏ cũng biết là vì sao em lại không cho, ít nhất cũng biết được là mình đã sai ở đâu." Khả Hân im lặng một chút rồi tiếp tục: "Sau đó thì anh Tín cũng không biết sao lại nghe lời cậu ta rồi cho số điện thoại của em cho cậu ta, đến khi cúp máy xong rồi thì ảnh mới hết hồn vì sợ em biết thì chắc chắn sẽ thủ tiêu anh ấy."

"Em có quá đáng vậy không?" Tuyên Huyên cau mày,

"Ảnh quá biết rõ em rất quan trọng chuyện riêng tư mà. Nhưng bẵng sau đó đến giờ cũng không nghe em nói gì nên ảnh cũng yên tâm vì có lẽ cậu ta cũng không làm gì quá đáng. Cậu ta có liên lạc với em không?"

"Có, cũng chỉ mới hôm vừa rồi thôi, còn trước đó quả thật anh ta không liên lạc gì cả." Tuyên Huyên nói, "Anh ta cũng không nói cho em nghe ai đã cho anh ta số điện thoại, em cũng không đoán được là anh Tín." Rồi Tuyên Huyên rơi vào im lặng,

"Nó nói gì với em? Có hẹn gặp gì không?"

Tuyên Huyên lắc đầu "Không có gì đặc biệt" và không kể cho Khả Hân nghe về câu chuyện vài ngày sau buổi tiệc anh đã đến nhà cô trong tình trạng say mèm rồi làm um lên, sau đó thì bỏ đi. Nhưng Khả Hân thì có lẽ đoán được phần nào về câu chuyện anh ta đã liên lạc cho cô và nói đến chuyện bắt đầu lại. Khả Hân cũng không nói tiếp nhưng không ít thì nhiều có lẽ Tuyên Huyên cũng đã có câu trả lời cho mình. Tuy nhiên, cái gì cũng cần thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me