TruyenFull.Me

Quoc Phong My Thieu Nien Dong Nhan Dinh Quan Son

Kỷ Ức Ngữ ngước dung mạo đẹp đẽ như thiên thần, vừa vặn đối diện với hàng mi cong cong khoe khéo đôi mắt đẹp đẽ như hắc cẩm thạch của Phương Dương Phi, trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực phập phồng cũng mềm đi một nửa. Nàng rốt cuộc nhận mệnh, bàn tay ngọc ngà nhấc trường kiếm, nói với Định Quân nam đoàn:

- Diễn tấu lại lần nữa!

Phó Dư Hàn thật không ngờ Kỷ Ức Ngữ sẽ đồng ý minh họa cho bài hát của Định Quân nam đoàn, tuy nhiên, khỏi phải nói, hiệu ứng thực sự vô cùng tốt! Đây là lần đầu tiên Lưu Phong, Tần Tử Mặc, Lý Trọng Phác và Lâm Tử Kiệt nhìn thấy Kỷ Ức Ngữ múa kiếm, động tác của nàng không hề uyển chuyển, mà gọn gàng, dứt khoát, hơn nữa phối hợp với Phương Dương Phi phi thường ăn ý, nhịp nhàng, biết rõ ràng là chưa từng tập luyện trước, lại giống như đã hợp tác với nhau nhiều lần.

Nhưng thôi, Định Quân nam đoàn cũng không ôm kỳ vọng quá lớn, rốt cuộc có muốn minh họa cho bài hát của họ hay không là do Kỷ Ức Ngữ quyết định, không ai có thể ép buộc được nàng. Cho dù không có đoạn múa kiếm phối hợp giữa Phương Dương Phi và Kỷ Ức Ngữ, kỳ thực màn trình diễn của họ đã đủ tiêu chuẩn để bước lên sân khấu chương trình Trung Thu của Phó Dư Hàn.

Chương trình Trung Thu của đài truyền hình Vệ Tinh còn có sự tham gia của Nhị Thẩm, Bạch Thiên Ý từ sớm đã thiết kế cho hắn một bộ cổ phục đậm chất tiên khí. Trên thân áo thêu chỉ kim tuyến màu bạc thành hình lá trúc, lụa trắng trập trùng như thác đổ tung bay theo từng bước chân, khi Bạch Thiên Ý nghiêng thân thể yêu kiều treo ngay ngắn một mảnh ngọc bội điêu khắc bạch hạc trên thắt lưng của anh, kết hợp với dung mạo anh tuấn như tượng tạc của Nhị Thẩm, thực sự có thể trực tiếp bước lên sàn diễn thời trang quốc tế.

A Vân Ca và Trịnh Vân Long cũng tham gia, từ sau chương trình Xuân vãn của đài truyền hình Đông Phương, hai người đã lâu không song ca trên sân khấu. Lần này, Kỷ Ức Ngữ đại diện cho tiếng lòng của rất nhiều người hâm mộ đề nghị họ hát song ca, A Vân Ca và Trịnh Vân Long cũng không từ chối, mà lựa chọn bài hát chủ đề Bất hối trong bộ phim truyền hình sắp sửa trình chiếu, có sự tham gia của Thẩm Thiên Hành.

Kỳ thực đăng tải bài hát chủ đề của bộ phim sắp sửa trình chiếu cũng là một hình thức tuyên truyền thường xuyên được sử dụng, bài hát Bất hối sớm được gửi đến cho Trịnh Vân Long, ban đầu dự định để một mình Trịnh Vân Long trình bày, nhưng sau khi nghe thấy phiên bản song ca của A Vân Ca và Trịnh Vân Long, Kỷ Ức Ngữ quyết định để khi bộ phim trình chiếu, cũng phải để hai người cùng nhau thu âm bài hát chủ đề. Chất giọng hào hùng, vang vọng của A Vân Ca phối hợp với tình cảm chân thành, tha thiết của Trịnh Vân Long, cho dù thưởng thức bao nhiêu lần, cũng khiến thính giả ghi nhớ mãi không quên.

Chương trình Trung Thu của đài truyền hình Vệ Tinh bao gồm 20 bài hát, có thời lượng hơn 1 giờ đồng hồ. Quy luật bất thành văn của những đại nhạc hội, ngoại trừ tiết mục mở màn, nghệ sỹ xuất hiện càng về cuối chương trình càng có vai trò quan trọng. Định Quân nam đoàn biểu diễn tiết mục thứ bảy, đối với một nhóm nhạc tân binh có thể nói là không tồi rồi. Nhị Thẩm biểu diễn tiết mục thứ mười, còn A Vân Ca và Trịnh Vân Long biểu diễn tiết mục thứ mười lăm.

Mở màn của chương trình là tiết mục Đông Tây diễn tấu, một bên là nhạc cụ cổ điển, một bên là nhạc cụ hiện đại, với sự góp mặt của thành viên của những nhóm nhạc nổi tiếng xen lẫn với nhạc công chuyên nghiệp. Kỳ thực, Lưu Phong và Lâm Tử Kiệt đều đủ tiêu chuẩn để trình diễn trong tiết mục mở màn, nhưng Kỷ Ức Ngữ muốn họ tập trung toàn bộ tinh lực cho lần đầu tiên xuất hiện trước khán giả của Định Quân nam đoàn.

Tuy rằng là tiết mục thứ bảy nhưng Định Quân nam đoàn đã chuẩn bị sẵn sàng ngay cả trước khi chương trình bắt đầu, Lưu Phong ôm đàn tam huyền trong tay, không biết hồn phách đã chu du đến cõi nào. Tần Tử Mặc cầm dùi trống gõ vào không khí, Lý Trọng Phác lẩm nhẩm ôn lại ca từ của đoạn rap. Lâm Tử Kiệt ngả tấm lưng săn chắc trên sofa êm ái, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, hiển nhiên là không thành công cho lắm.

- Định Quân nam đoàn...

Tô Dĩ Ngưng thò dung mạo đẹp đẽ như thiên thần từ cánh cửa bằng gỗ, khóe môi thanh tú như hàm tiếu cong lên nét cười rạng rỡ như ánh sáng huy hoàng:

- Các anh chuẩn bị một chút, sắp đến các anh lên sân khấu rồi ạ!

Với tư cách là đội trưởng của Định Quân nam đoàn, Phương Dương Phi là người đầu tiên đứng dậy. Khi bước qua Tô Dĩ Ngưng, cô nắm bàn tay mịn màng như trân châu, làm động tác cổ vũ với họ:

- Cố lên nhé!

Trước Trung Thu, trang chủ của tập đoàn Ức Ngữ đã đăng tải tạo hình của Định Quân nam đoàn, nhiều người hâm mộ của họ từ chương trình Quốc phong mỹ thiếu niên đều mang theo đồ đạc đến tiếp ứng. Có tập đoàn Ức Ngữ dẫn dắt, cổ động viên của Định Quân nam đoàn đều không hề ồn ào, nhốn nháo, họ ngồi tập trung thành một nhóm dưới khán đài, khi Định Quân nam đoàn bước lên sân khấu mới mở đèn cầm tay.

Đây là lần đầu tiên Định Quân nam đoàn xuất hiện trước khán giả, khí thế tuyệt đối không thể thua kém. Vì vậy, năm hội cổ động viên cũng không sử dụng màu sắc tiếp ứng của từng thành viên, mà thống nhất lựa chọn màu xanh ngọc bích. Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc, lấy màu ngọc bích làm màu sắc tiếp ứng cho Định Quân nam đoàn là thích hợp nhất.

Lưu Phong và Lâm Tử Kiệt hòa tấu một đoạn tam huyền và đàn tranh, Tần Tử Mặc gõ dùi gỗ lên mặt trống, âm thanh hào hùng chấn động cả sân khấu đong đầy ánh sáng huy hoàng, tiếng hát của năm người vút lên một quãng thật cao. Không hổ danh là bài hát được Lâm Diệp cải biên, thông qua sự khảo nghiệm của Phó Dư Hàn, mỗi thành viên trong Định Quân nam đoàn đều phát huy phi thường ổn định, trong tiếng rap nhịp nhàng và dứt khoát của Lý Trọng Phác, Phương Dương Phi rút trường kiếm, họa đường cong hoàn mỹ trong làn gió lồng lộng mơ hồ hương thơm ngọt ngào của hoa đồng cỏ nội.

Định Quân nam đoàn đều nín thở chờ đợi. Trường kiếm vừa hạ xuống, đã va chạm với trường kiếm khác, cô gái vận trang phục màu trắng tinh khôi, cùng với sắc đen trên trang phục của Phương Dương Phi vừa hài hòa vừa đối lập, giống như âm và dương trong thái cực. Chiếc mạng che mặt bằng lụa mỏng từ vầng trán cao ngạo bao phủ cả dung mạo đẹp đẽ như thiên thần, bởi vì khoảng cách tương đối xa xôi, không ai có thể nhìn thấy rõ ràng đường nét sắc sảo như lưỡi dao loang loáng của nàng.

Từ khán đài dành cho khách mời, Thẩm Thiên Hành chau chân mày lưỡi kiếm, tại sao bóng dáng trên sân khấu trông quen thuộc như vậy nhỉ?

Kỳ thực, múa kiếm tuy rằng đẹp đẽ nhưng cũng không phải quá mới mẻ. Khán giả đã nhiều lần nhìn thấy nam hoặc nữ biểu diễn múa kiếm trên sân khấu, nhưng màn trình diễn múa kiếm phối hợp giữa nam và nữ như vậy thì quả thực hiếm có. Máy quay tựa hồ đã được căn dặn, đều không quay cận cảnh, khán giả chỉ nhìn thấy hai bóng dáng một trắng một đen chuyển động trên sân khấu, giống như đang đánh nhau, lại giống như đang khiêu vũ, nhưng như vậy cũng đủ để lưu lại ấn tượng phi thường sâu sắc cho những ai may mắn được chứng kiến sân khấu đầu tiên của Định Quân nam đoàn.

Bài hát Tương sinh tương khắc kết thúc trong tiếng hát hí cao vút của Lưu Phong hòa lẫn tiếng rap nhịp nhàng của Lý Trọng Phác. Phương Dương Phi, Tần Tử Mặc và Lâm Tử Kiệt đang hòa thanh đột ngột dừng lại, để Tần Tử Mặc nện dùi gỗ vào mặt trống. Tiếng trống như sóng biển cuồn cuộn, hết lớp này đến lớp khác, vang vọng bên vành tai của khán giả, mang theo khí thế chấn động cả sân khấu đong đầy ánh sáng huy hoàng.

Khi dư âm kết thúc, khán giả đồng loạt vỗ tay hoan hô. Hàng ghế dành cho khách mời đều đồng thời đứng dậy, còn cổ động viên của Định Quân nam đoàn thì la hét khản cả cổ họng. Lần đầu tiên Định Quân nam đoàn xuất hiện trước khán giả đã tạo được hiệu ứng vượt quá tưởng tượng, Phương Dương Phi ngước dung mạo anh tuấn như tượng tạc, bỗng nhiên cảm thấy hàng mi cong cong khoe khéo đôi mắt đẹp đẽ như hắc cẩm thạch có chút cay cay.

Trong phòng trang điểm của Nhị Thẩm, Phương Dương Phi tìm thấy Kỷ Ức Ngữ. Kỳ thực cũng không khó suy đoán cho lắm, Kỷ Ức Ngữ không muốn ai biết nàng xuất hiện trên sân khấu của chương trình Trung Thu, tất nhiên chỉ có thể tìm đến người mà nàng tin tưởng nhất để trang điểm.

Trang phục của Phương Dương Phi có màu đen, trên bờ vai thêu hình bạch hạc phi thường sống động. Còn trang phục của Kỷ Ức Ngữ có màu trắng, trên bờ vai đính kết họa tiết lá trúc. Tách riêng thì tưởng chừng như không liên quan, nhưng đặt cạnh nhau lại trở thành bức tranh bạch hạc đậu trên cành trúc phi thường hoàn chỉnh.

- Chưa từng nhìn thấy chị mặc cổ phục...

Trường bào màu trắng tinh khôi dài đến tận mắt cá chân, được cố định bằng thắt lưng khảm bạch ngọc. Vạt áo bằng lụa mỏng trập trùng, tạo hiệu ứng tung bay theo từng chuyển động của thân thể yêu kiều. Rõ ràng là trang phục kín đáo cơ hồ không hở hang một chút da thịt nào, nhưng eo thon chân dài, đường cong mỹ miều của Kỷ Ức Ngữ cứ như vậy lấp đầy hàng mi cong cong khoe khéo đôi mắt đẹp đẽ như hắc cẩm thạch của Phương Dương Phi.

- ... Rất đẹp!

Bởi vì dung mạo đẹp đẽ như thiên thần được giấu giếm dưới mạng che, Bạch Thiên Ý cũng không trang điểm quá cầu kỳ cho Kỷ Ức Ngữ, chỉ sử dụng bút chì kẻ một đường chân mày thanh mảnh, tô thêm một chút son môi. Tuy nhiên, suối tóc huyễn hoặc như ánh trăng loang loáng được vấn đơn giản, cài lên một chiếc trâm bằng bạch ngọc, vẻ đẹp trong trẻo như sương sớm vốn dĩ được che đậy kỹ càng dưới khí chất bức nhân bỗng nhiên giống như mây thưa che trăng sáng, càng ngày càng trở nên rõ ràng.

Chẳng hạn như bây giờ, cậu thậm chí nhìn thấy một mạt hửng hồng thấm đẫm gò má như ngọc của Kỷ Ức Ngữ.

Nhị Thẩm đứng cạnh cánh cửa của phòng trang điểm, ngượng ngùng đằng hắng để phá vỡ không khí ái muội đang bao vây Phương Dương Phi và Kỷ Ức Ngữ:

- Bọn Lưu Phong đều đang chờ đợi cậu để di chuyển đến khán đài dành cho khách mời!

Đều nói rằng Phương Dương Phi sẽ giống như những nghệ sỹ khác đã từng được Kỷ Ức Ngữ nâng đỡ, đều là hứng thú nhất thời của nàng. Nhị Thẩm lại cảm thấy, không có chủ tịch của tập đoàn giải trí nào sẽ bởi vì hứng thú nhất thời mà hy sinh thân phận, chấp nhận minh họa cho lần đầu tiên cậu cùng với nhóm nhạc bước lên sân khấu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me