TruyenFull.Me

R18 • ALLAETHER ‖ Khoan Thai

‹3P› • Xiềng xích (11)

Neekmu_81


Author: L⩆⩋ Anh.

• Vậy là 18 năm đã trôi qua.

Khoảng thời gian này với em là những thước phim vô cùng rực rỡ. Aether sau khi rời khỏi tu chân giới đã uống nguyệt di tịch để loại bỏ linh căn, rũ bỏ hoàn toàn quá khứ và sống như một phàm nhân thực sự. 

Sau khi tới nhân gian, em gặp được Paimon, cô mất kí ức về những chuyện đã qua và là một nữ quản lý không tiếng tăm cho công ty giải trí. Cũng vì vậy mà em chọn nghiệp diễn, vừa để kiếm chút đỉnh cho mình, vừa để trả ơn cô. 

Cuộc sống của em có lẽ sẽ cứ yên bình như thế, nhưng số phận cứ mải mê trêu đùa em.

...

Thanh minh năm thứ 3, Wriothesley hắc hóa, tự trút máu dệt ra quỷ tra hồn.

Khắp hoàng thành rực mùi máu tươi, bầu không khí trong cung điện đầy u uất. Hắn ngồi chiễm chệ trên ngôi đế, nhìn hai con quỷ đang run rẩy quỳ dưới đất. Tay hắn chống vào cằm, tuy biểu cảm lạnh như băng nhưng ánh mắt lại ngập tràn sát khí tựa như muốn giết người.

" Quân vương "

" Nhất định lần sau chúng thần sẽ tìm được người, xin ngài hãy dung thứ cho thần "

Con quỷ bên trái liên tục cầu xin, trên trán đã lấm thấm mồ hôi. 

" Lần sau? "

Quỷ linh được hắn rút máu tạo ra, mục đích sống chỉ là tìm người. Cũng vì vậy mà đầu óc không thông minh cho lắm, nghe được câu này của hắn. Chúng liền tưởng bở, cho rằng chủ nhân đã tha thứ cho mình. Quỷ ngẩn đầu, ra sức biện hộ bằng những câu sáo rỗng.

Nào là sẽ tìm ra phu nhân.

Nào là sẽ làm thật tốt.

Nhưng những lời này của quỷ linh sớm đã bị hắn loại bỏ khỏi đầu óc.

Hắn cười khẩy, hắn đảo mắt một vòng quay cấm cung rồi trừng mắt nhìn lũ quỷ đang sợ hãi. Bỗng nhiên hắn cười lớn, một điệu cười đầy man rợ. Giọng cười của hắn cùng lúc vang lên với tiếng la hét của hai con quỷ, con quỷ kia liền nằm lăn dưới đất, máu tươi  thấm đẫm nền đất.

Thấy đồng loại bị giết hại dã man, con quỷ bên cạnh đã sớm tê dại.

" Còn ngươi nữa à "

Wriothesley cao lãnh liếc qua con quỷ đang tỏ ra khúm núm, đáy mắt hắn chỉ toàn sự chán ghét. Nhưng chưa để hắn tiếp lời, nó liền nói.

" Thần xin phép mạo phạm tới ngài khi đã cắt ngang lời ngài "

"  Nhưng thần đã tìm ra người ấy rồi ạ "

Nghe được lời này, hai mắt hắn liền sáng lên. Có chút hứng thú, phẩy tay để nó nói tiếp.

" Thần trong một lần du ngoạn tới nhân giới, đã gặp một người rất giống với người ấy. Nhưng thần không hề cảm nhận được linh căn của người ấy, thần đã cho rằng là mình nhầm người "

" Nhưng xin hãy nghe thần nói hết, thần nhớ rõ ngài từng nói trước khi người ấy nhảy xuống Tru Tiên Đài đã uống một viên linh đan, có thể đó là nguyệt di tịch "

Lông mày hắn hơi nhíu lại, khả năng đó hắn thực sự chưa từng nghĩ qua. Càng lúc, trong lòng hắn càng phức tạp. Quỷ linh thấy mình đã nói đúng, bèn mạnh dạn mở miệng.

" Thần kiến thức eo hẹp, chỉ biết nguyệt di tịch có tác dụng che dấu khí phách của bản thân. Có thể đó là lý do ngài không tìm được dấu vết của phu nhân suốt những năm qua "

" Và rất có thể, người ấy chính là... "

" Phu nhân của ngài "

Thanh minh năm thứ 3, Neuvillette thành kẻ điên, chìm trong nỗi đau suốt 18 năm.

Neuvillette đang ngồi xử lý tài liệu trong thư phòng thì nghe thấy tiếng hô lớn của thị vệ, hắn bẩm báo rằng có một người lạ mặt tới tâu chuyện.

Hắn vừa định đuổi đi thì thấy Wriothesley ngang nhiên xuất hiện.

" Ngươi "

" Sao ngươi dám xuất hiện ở đây "

Wriothesley chẳng thèm đôi co với hắn, trực tiếp vào vấn đề.

" Tìm thấy Aether rồi "

Nghe được câu nói này, Neuvillette vốn đang ôm phiền muộn lập tức tỉnh táo bội phần, đưa cái nhìn vừa u ám vừa hoài nghi ném cho Wriothesley. 

Tuy rằng hắn và Neuvillette là tình địch, là đối thủ. Nhưng suy cho cùng, để tìm được Aether thì một người là quá khó. Cuối cùng bọn hắn đã thống nhất bằng một khế ước máu thịt, rằng ai tìm được em, phải ngay tức khắc thông báo cho người kia.  

Nếu không, sẽ chết bất đắc kì tử.

" Là thật sao "

" Không nhiều lời với ngươi, muốn biết thì đi theo ta "

"  Là em ấy thật ư? "

Wriothesley thấy tên tình địch vì một câu nói của mình mà trở thành cái dạng như này thì thấy rất buồn cười, hóa ra đại ma đầu như Neuvillette cũng có lúc rơi vào hỉ nộ ái ố. 

Nhớ lại 18 năm về trước.

Cái ngày mà em được cho là đã chết, bọn hắn như hóa điên. Liên tục gọi tên em, chìm vào u sầu triền miên. Chẳng khác gì hai tên tâm thần, ngày đêm mơ tưởng ra hình bóng của em để tươi cười, đến khi chạm vào hư vô thì không ngừng than khóc. 

Cũng kể từ ngày hôm đó.

Khắp tứ hải bát hoang không ai là không biết.

Giáo chủ Neuvillette cao lãnh tại thượng, vì một người mà si tình cả một đời.

Ma đầu Wriothesley hung tàn bạo ngược, vì một người mà điên cuồng cả một đời.

...

Hôm đó, Aether tới dự một buổi tiệc của giới thượng lưu.

Bầu không khí trong bữa tiệc rất điềm nhã, Aether sau khi xã giao vài câu cũng lui ra sau. Chọn một góc khuất để nghỉ ngơi. Paimon lúc này đứng bên cạnh em, tay cầm một tập tài liệu. Miệng không ngừng nói về lịch trình sắp tới của em, khủng bố Aether bằng mớ công việc khổng lồ. 

Cô đưa tròng mắt qua phía Aether.

" Vai nam chính vừa rồi trong Dòng thác thời gian đã hoàn tất rồi. Mai cậu chủ có lịch phục hồi tóc với chuyên gia, sắp tới cậu chủ có muốn đi xóa hình xăm sau lưng không ạ? "

Vai diễn vừa rồi, em nhập vai vào một chàng công tử nhà giàu. Có sở thích đua xe và ăn chơi phóng túng. Vai diễn này còn phải nhuộm tóc, xăm hẳn một hình con rắn sau lưng, trông rất hổ báo. Nhưng sau khi gặp được nữ chính (Yae Miko thủ vai) thì thay đổi. 

Chung quy, bộ phim này thuộc kiểu chữa lành nên được số đông quần chúng ưa thích.

Aether nghĩ về hình xăm sau lưng mình, em rất có tâm với nghề nên chọn cách xăm trực tiếp. Lúc mới xăm thì em không thích cho lắm, nhìn vào là thấy mất hết khí chất của tình đầu quốc dân. Thế nhưng về sau, có nhiều người hâm mộ khen, cộng thêm việc Aether thấy mình khá ngầu. 

Nên em dứt khoát đáp:

" Để lại đi, em thấy cũng không quá tệ "

" Cậu chủ chắc chắn chứ? Cánh paparazzi săn được ảnh sẽ phiền phức lắm "

" Chị nghĩ em vô dụng tới mức không giải quyết được chút chuyện đó chắc? Chị không cần để ý tới đâu, thứ em muốn giữ cũng chỉ là một hình xăm thôi mà. Hại ai đâu mà sợ  "

Nghe xong cô cũng không nói gì thêm.

Im lặng chưa đầy hai phút, cô lại nói về chuyện công việc. Aether thấy rất nhức đầu, bèn lấy cớ đi vệ sinh để trốn khỏi sự tra tấn của cô. 

Nào ngờ lúc tới nhà vệ sinh, lại đụng mặt một người mà em không muốn gặp lại nhất.

Vừa bước vào cửa, liền gặp Wriothesley đang rửa tay.

Vì quá sợ hãi, em chạy một mạch vào buồng vệ sinh. Trong lòng Aether lúc này là vô số cảm xúc phức tạp, em kinh ngạc tới trợn tròn mắt, em không dám tin người vừa rồi là hắn.  

" Sao anh ta lại ở đây, không thể nào "

Từ ngạc nhiên, em chuyển qua lo lắng.

" Lẽ nào bọn hắn phát hiện gì đó. Sao có thể chứ!? Mình đã che giấu rất tốt mà "

" Nguyệt di tịch cũng uống rồi, giả chết cũng giả rồi. Rốt cục mình sai ở đâu chứ "

Aether run rẩy, không dám ra ngoài. Em áp tai lên cửa, cố nghe ngóng bên ngoài nhưng không nghe thấy tiếng bước chân rời đi. Aether tinh ý, biết ngay hắn chưa rời đi. Em càng sợ hắn đã phát hiện ra sự hiện diện của em, Aether không biết phải làm sao. 

Aether tự hỏi, sao hắn lại xuất hiện ở đây. Suy nghĩ trong vô ích, em rơi vào sự tuyệt vọng. 

Aether tự gạt mình rằng người kia không phải Wriothesley. Ai cũng biết người tu tiên sống rất lâu, trừ phi hắn chết mới đầu thai tới nơi này, sắc xuất làm phàm nhân cũng không cao. Nhưng mới có 18 năm thôi mà, sao hắn có thể xanh cỏ nhanh như thế. Chuyện này, Aether thực lòng không hiểu nổi.

Ngay lập tức, giả thuyết hắn đã ngủm bị em gạt phăng.

Nhưng cứ thế này thì không ổn.

Sau khi cố chấn tĩnh bản thân, em lấy hết can đảm của mình, ngó đầu ra.

Vừa nhìn được bên ngoài cửa thì đụng ngay phải hắn. 

Wriothesley đứng sừng sững giữa căn phòng, giống như đang chờ em ra vậy. 

Aether nhìn thấy hắn, toàn thân như bị thiêu đốt, lông tơ cũng dựng hết cả lên. Em có thể cảm nhận rõ một cỗ âm khí cứ lảng vảng xung quanh không gian, cảm tưởng như người trước mắt là ác linh chứ không phải con người.

Aether thấy có điềm chẳng lành.

Vừa định chui vào lại trong buồng vệ sinh thì bị một lực tay kéo ra.

Lực lượng sức mạnh này quá đột ngột, Aether mất đà ngã ra sau thì được người kia giữ lấy. Aether biết, nếu bị bắt quả tang. Chắc chắn sẽ không sống yên được, em bèn vùng vẫy quyết liệt, miệng không ngừng la hét chói tai.

Nhưng dù có la cỡ nào, cũng không ai tới cả.

Aether rùng mình, nhìn ra cửa. Lập tức nhìn thấy một ảo cảnh mờ nhạt, một lá chắn tàng hình được lên. Kẻ này thực sự là Wriothesley, hắn ta đã dựng kết giới bao quanh căn phòng!

Hắn vùi đầu vào hõm cổ trắng nõn của em.

" Ta biết mà... Ta biết là ta có thể tìm được em mà "

Lời nói của hắn quá đỗi chân thành, mang chút âm hưởng của kẻ si tình. Aether khẽ run rẩy, loại cảm giác khó tả lại truyền tới khối óc của em. Em thấy râm ran lạ lùng, hắn nói.

" Suốt 18 năm qua, ta vẫn luôn tìm em "

" Cuối cùng, có thể gặp lại em rồi, ta thực sự quá nhớ em "

Aether một kháng cự nhưng vô ích, sức lực của hắn  quá lớn. Hắn ôm lấy em, tay thắt chặt vòng eo của em lại. Aether là đấng nam nhi, thân hình so với nữ nhi đã được coi là cao to. Nhưng khi ở trong lòng Wriothesley, em chỉ như một tiểu mỹ nhân thân hình vô cùng nhỏ nhắn. 

Vậy nên hắn mới có thể dễ dàng khống chế em.

" Buông tôi ra thằng khốn "

Aether thét lên đầy căm phẫn, động tác cũng chống cự quyết liệt hơn hẳn. 

" Aether, em ngoan ngoãn lại một chút được không? "

Nói rồi hắn ghì chặt tay lại. Aether bị đau liền trở nên ngoan ngoãn, để hắn ôm trong lòng. Wriothesley gục đầu vào hõm cổ của em, hít lấy hơi thơm dìu dịu tựa nắng mai ấy. Cuối cùng thì, hắn cũng tìm được em rồi. Tìm được mục đích sống của mình rồi, tìm được cả thế giới của mình rồi.

Hắn nhắm nghiền mắt, tham lam hít hà mùi hương thân quen. Hắn của bây giờ, vì niềm vui quá đỗi bất ngờ, hắn cũng chẳng thèm giữ hình tượng mà miết chặt da thịt mình lên da thịt em.

" Ta đã rất nhớ em, thực sự rất nhớ em "

" Ta không quan tâm vì sao khi đó em nhảy xuống Tru Tiên Đài nữa, ta cũng không quan tâm vì sao em trốn khỏi tu chân giới nữa. Ta chỉ quan tâm mình em thôi, ta không thể... "

Hắn ngập ngừng, cứ ựm ờ nói không lên lời. 

" Suốt những năm qua, ta đã sống không bằng chết. Đã luôn tìm kiếm em, ta thực sự quá nhớ em. Rất nhớ em, nhớ đến phát điên, nhớ đến mức ruột gan rỉ máu "

" Nhưng cuối cùng thì, ta cũng tìm được em rồi "

Em lãnh đạm nghe hắn bày tỏ, nửa lời cũng không thèm hé ra. Trong lòng em bây giờ quá hỗn loạn, em thích ứng với tình huống rất nhanh nhưng em vẫn không thể nào bình tĩnh được trong tình huống này. Hắn ta nói nhớ em, Aether muốn bịt tai lại và rời khỏi đây ngay lập tức nhưng không thể.

Em không tin hắn.

Không muốn tin hắn.

Aether run lên bần bật, em chán ghét những lời đường mật này. Dù cho có sống lại, dù cho có cố gắng thay đổi tương lai kiểu gì đi nữa. Vẫn là vô ích... Bởi vì, em vẫn luôn yêu họ.

Chưa từng thay đổi.

Tình cảm mà, dù cho có che giấu cũng sẽ không bền. Sớm hay muộn, bức tường niêm phong thứ tình cảm sai trái ấy cũng vỡ vụn, để lộ ra chân tướng.

Nhưng em không muốn như thế.

Em quá hiểu họ, nhất là khi đã sống hai kiếp người.

Bọn họ không đáng tin.

Em đã cố để tin nhưng vẫn không dám tin.

" Ta thực sự không thể sống thiếu em được, ta không biết ta đã làm sai với em điều gì. Nhưng ta sẽ sửa mà, có phải khi sư muội Lumine quay về, để em nhìn thấy nên em mới rời đi không? "

Hắn ngước mắt, cố gắng nhìn lên gương mặt kiều diễm đó. 

" Nếu là hiểu lầm, thì ta thề với em, ta không hề yêu muội ấy "

" Ta quá yêu em, xin em, quay về với ta được không? "

Aether im lặng hồi lâu. Không biết vì điều gì, chỉ cần một cái đẩy nhẹ của em. Em liền thoát khỏi sự khống chế của hắn, em đối mặt với hắn. Gương mặt thanh tú đầy sự chán ghét, Aether cuối cùng cũng lên tiếng.

" Wriothesley, tôi nói cho anh nghe. Tôi vốn dĩ đã vứt bỏ quá khứ kể từ giây phút tôi nhảy xuống Tru Tiên Đài, cũng chính là tôi không muốn yêu anh "


Yêu anh, vốn dĩ từ đầu đã yêu. 

Nhưng là do anh cả thôi, kiếp trước kiếp này quá khó tin.


Em nghiến răng cay nghiệt, nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy sự hoảng loạn của hắn. Trong đầu em toàn là những khung cảnh bị hắn tra tấn đến sống dở chết dở, toàn thân tê dại. Em cắn môi đến bật máu, sâu nơi đáy mắt chỉ toàn hận thù. Em gào lên một tiếng hừ giận dữ, căm hận:

" Anh nhìn xem, tôi của bây giờ rất tốt. Tôi không muốn quay về với anh, tôi ghét anh vô cùng. Tại sao ư? Chẳng vì gì cả, chỉ cần là anh, tôi liền thấy căm ghét "

" Tôi nói cho anh hay, tôi không hề yêu anh, dù chỉ một chút "

Em chôn thứ tình cảm kia vào tận đáy lòng, cắn răng cắn lợi nói.


Nói dối, em rất yêu tôi.

Yêu đến mức chết đi sống lại, vẫn yêu.


Wriothesley bị lời này làm cho tê dại.

" Aether, em đang nói đùa sao? "

" Tôi không đùa "

Aether cắn răng nói ra những lời này, hoàn toàn không nghĩ tới hệ quả. Vừa dứt câu, em liền quay lưng đi ra phía cửa. Kết giới lúc này cũng đã biến mất, Aether nhớ lại kiếp trước, cũng vì một tiếng yêu mà rơi vào thập tử nhất sinh, đau đến chết đi sống lại. Cuối cùng, cũng vì một tiếng yêu, mà nghe được hai từ.

Vô can  từ miệng họ.

Aether vừa định rời đi thì nghe thấy tiếng kêu đau đớn của hắn.

Em theo phản xạ quay đầu lại, thì thấy hắn đã ngã gục dưới đất. Miệng hộc ra huyết tươi, gương mặt vạn phần xanh xao. Aether không do dự liền chạy tới, cúi người đỡ hắn dậy.

" Anh sao vậy "

Em vô cùng bối rối. 

Luống cuống lấy điện thoại trong túi ra, bấm máy gọi tới số cấp cứu.


Thấy chưa? 

Vốn dĩ, em vẫn luôn yêu tôi.


Nhìn hắn thế này em không đành lòng, sốt sánh nói:

" Anh bị thương rồi. Sao lại thổ huyết thế này? Anh thật là, vẫn chẳng chịu quan tâm tới sức khỏe gì cả. Tôi gọi cứu thương ngay đây, anh gắng đợi một chút nữa "

Em đỡ hắn, để hắn ngã vào lòng mình.

Nhưng rồi chính hành động đó đã hại chết em.

" Ta thấy đau đầu quá "

Cùng lúc đó, một dãy những kí ức liên tục được nạp vào tâm trí hắn. 

Những hình ảnh mơ mơ hồ hồ về thiếu niên tóc vàng mà hắn từng mơ, về những khung cảnh mây mưa triền miên và tiếng khóc của người thiếu niên bị xích lại chẳng khác gì sủng vật... Dần dần hiện rõ, đó là người mà hắn ngày đêm nhung nhớ - Aether. Hắn thấy một người rất giống mình và Neuvillette, không ngừng tra tấn em.

Thấy rõ những mảnh vỡ kí ức kì lạ.

Cảm thấy những cảm xúc mà hắn chưa từng có trước đây.

Hắn đang nhớ lại những kí ức của tiền kiếp. Hắn cảm nhận rõ nỗi đau can tràng tấc đoạn đang dày xéo cơ thể hắn, một cỗ linh hồn đang cưỡng chế hòa nhập với hắn. Linh hồn của tiền kiếp được dần cưỡng đoạt và trở thành một phần của bản thể này.

Hắn trừng mắt về phía em.

Aether có thể cảm nhận rõ một loại cảm xúc quen thuộc. Em thấy da đầu mình tê rần, em nhìn hắn bằng con mắt sợ hãi. Em thấy rồi, thấy sâu trong hốc mắt khô khốc đó là thứ mà sợ hãi nhất.

Sự chiếm hữu.

Thứ cảm xúc, mà đáng lẽ không nên tồn tại trong Wriothesley của kiếp này.

Bụp* một tiếng, không gian xung quanh chợt trở nên mờ nhạt.

Đầu óc Aether trở nên mụ mị, một nỗi đau thấu tận xương tủy từ đỉnh đầu truyền tới. Máu từ trên trán không ngừng chảy xuống, thứ dịch đỏ tươi thấm đẫm gương mặt em.

Aether cố gắng giữ tỉnh táo nhưng thất bại.

Tâm trí quay cuồng, cơn buồn ngủ kéo tới quá nhanh. Hai đôi mắt của em nặng trĩu, em ra sức kháng cự trong tuyệt vọng. 

Neuvillette hiện ra trong tầm mắt của em với một bên tay thấm đẫm máu, là máu của em. Hắn đi tới bên vỗ vào vai Wriothesley một nhịp rồi quay ra phía em. Hắn bế em lên với dáng bế công chúa quen thuộc, em tựa hồ như nhận ra gì đó. Em mấp máy môi, cố nhìn rõ ánh mắt của hắn.

Kì lạ quá, không giống hắn chút nào.

Em vươn tay cầu cứu với không gian, em chẳng còn sức để bỏ chạy nữa rồi. Wriothesley nhìn em bằng ánh mắt vừa sắc lẹm vừa sâu cay.

Ba từ thôi. 

Thật đáng sợ.

Aether rùng mình, em hiểu rồi.

Đây không phải bọn họ, mà là bọn hắn.

- Là lũ khốn khiếp mang dã tâm đầy vặn vẹo của kiếp trước, xuất hiện rồi. 

Khi em nhận ra sự thay đổi này đã là quá muộn rồi. Vậy ra thứ điều kiện để thực hiện tà thuật tái sinh, không chỉ là sinh mạng, mà còn là việc bọn hắn có thể lấy lại kí ức bất cứ lúc nào.

Em muốn khóc nhưng số phận đã an bài. 

Em chìm vào hôn mê.














⋄ Cmt và vote.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me