‹3P› • Xiềng xích (2)
Author: L⩆⩋ Anh.• Tính tới nay cũng được 3 năm em làm thế thân.Họ với em vẫn như những ngày đầu, sáng sớm đến động phủ của em làm loạn, trưa chiều xách em đi du ngoạn khắp nơi, đến tối cùng em tu luyện rèn dũa linh căn. Wriothesley nổi danh đào hoa nên xung quanh hắn lúc nào cũng có ong bướm, thế nhưng trong mắt hắn chỉ có mình em, không phải là yêu em mà là em có vẻ ngoài giống cô ấy. Neuvillette cao lãnh trầm luân nhưng rất dịu dàng, biết em bẩm sinh yếu đuối nên tặng vô số bảo vật giúp nâng cao linh căn. Tuy trong lòng Aether là vô số câu hỏi, nhưng nhìn đôi mắt chân tình ấy của họ. Vẫn là em không giữ được sự liêm khiết, em tin họ thực sự thích em chứ không như lời đồn ngoài kia. Aether nhắm mắt làm ngơ với mọi điều kì lạ xung quanh, dẫu biết rõ sâu trong mối lương duyên của họ, có điều khuất mắc.Ban đầu em nhất mực khấc từ sự tiến tới của họ. Không biết vì sao, nhưng Aether luôn có cảm giác bất an khi họ trao cho em những ánh nhìn dịu dàng, những cử chỉ thân mật và hơn hết, là cảm giác an toàn mà em chưa từng cảm nhận được. Dần dà em cũng bị sự chân thành của họ làm cho rung động, em thích cái cách họ ân cần săn sóc, cũng thích cảm giác bình yên bên họ... Tình yêu đó cứ len lỏi, xâm chiếm vào từng tế bào của em. Những hành động tinh tế, những nụ cười dịu dàng, những giọng nói trầm bổng. Hay chỉ đơn thuần là những cái chạm nhẹ nhàng từ họ, cũng sẽ khiến trái tim em đập rộn ràng. Em bị họ thao túng từ từ, mang đến cho em sự an toàn chưa từng có, rồi lại tước đoạt đi nó chỉ bằng vài câu nói, vài hành động. Em không muốn đánh mất họ, bởi lẽ, em từ trước tới giờ chưa từng biết thế nào là được yêu. Ngày hôm đó, em chính thức đón nhận tình yêu từ họ.Sáng hôm nay Wirothesley không đến làm phiền như mọi hôm. Aether ngủ dậy rất thỏa mái, như thường lệ tới nơi tu tập của các sư đồ. Gần đây em rất cố gắng tu tập, em tin họ thích em nên mới giúp em tốt lên. Cũng để họ không cảm thấy em kém cỏi, lúc nào cũng ra sức học tập tới tận đêm khuya. Bẩm sinh em đã có thể chất yếu kém. Em là vậy đấy, nói tới chuyện nỗ lực không phải là không làm được, mà là do họ sợ em lao lực quá độ sẽ thổ huyết sau đó lăn ra bệnh tật. Aether ấy mà, nếu chăm chỉ luyện tập hơn một trăm năm, công lực tăng thêm hai ba bậc cũng chưa bằng một phần của những đồng môn khác tu luyện mười năm. Khoảng cách về trình độ của em là quá lớn. Em muốn bản thân phải trở nên tốt hơn nửa để xứng với họ. Chỉ tiếc, em trong lòng họ vốn chưa từng có chỗ đứng.Đi một lúc đã tới, Aether vừa bước vào trong chính điện đã bắt gặp vô số ánh mắt chĩa vào. Em có thể cảm nhận rõ trong những ánh mắt đó là cảm xúc gì. Ghen tị có, đố kị có, ngưỡng mộ có, thương hại có và ngay cả chán ghét cũng có. Em không hiểu vì sao nữa.Đổi lại là 3 năm trước, chẳng ai thèm đếm xỉa tới loại người như em. Nhưng từ khi ở bên họ, em luôn phải nghe những lời xỉa xói quái ác cùng sự khinh miệt trong mọi cái nhìn.Paimon không biết từ khi nào đã trở nên rất khác.Hồi trước cô rất thích ăn cùng em, đi đâu cũng sẽ rủ em đi. Nhưng hai năm đổ lại, cô hoàn toàn né tránh em. Aether cũng không còn cảm giác gắn kết khi bên cô, lần nào gặp nhau hay đụng mặt trên đường, cô đều ném cho em một cái nhìn hết sức kì lạ. Đó là sự kinh tởm.Aether không hiểu, em không biết mình làm sai ở đâu. Nhưng em không đủ dũng khí để nói chuyện với cô, em mà xứng sao? Aether chọn cách im lặng, dần dần ở nên hoàn toàn xa cách. Cơm canh ngon mắt trước mặt cũng không còn ngon miệng nữa.Aether đứng dậy, quay lưng rời đi. Vừa rời khỏi điện là bắt gặp một nhóm người túm tụm, trong đó còn có Paimon. Em không phải kiểu người thích tò mò, nhưng nỗi hiếu kì của em lại rất lớn. Aether đứng gần đó, chỉ cách nhóm kia một vách tường, đủ để nghe rõ mồn một họ lời qua tiếng lại.Là một mỹ nữ, nhưng giọng nói lại chua chát vô cùng." Các người thấy không? Bình thường trông cũng không đến nỗi, nhìn vào ta còn tưởng kiểu một đời liêm khiết gì đó cơ. Ai ngờ... là loại hồ ly chuyên quyến rũ người khác "Lại có một nam sư đồ khác. " Ở đời mà, ai biết trước được tương lai. Người như hai ngài ấy lại có chuyện thân mật với hạng tôm tép như hắn, cả tu chân giới này làm gì có ai là không biết họ yêu ai "" Sư tỷ vừa bế quan liền tới dụ dỗ, loại người có tâm tư trèo cao đó, ta nhổ "" Còn phải nói... Nghe nói Paimon thân thiết với hắn lắm mà? Cái gì mà Aether gì ấy"Paimon im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng." Im miệng ngươi lại đi, ta không thân không thiết với loại như hắn "" Ha ha, này mới là tỷ muội của bọn ta chứ "Aether lẳng lặng rời đi.Thà rằng không nghe, thì sẽ không đau lòng.
Vừa bước chân vào động phủ thì gặp Wirothesley đang ngồi chễm chệ trên giường mình, Aether bị sự xuất hiện bất ngờ này làm cho giật mình. Hắn thấy em quay về liền đi tới bên em, nắm lấy tay nhỏ. Hắn cao hơn em nhiều, thân hình cũng to lớn nên trông em rất vô lực. Giọng nói quen thuộc đó lại cất lên." Ngươi đã ăn gì chưa? Ta có mang điểm tâm yêu thích của ngươi qua đấy "Aether vẫn đang suy nghĩ về những chuyện gần đây nên ngẩn ngơ một lúc, rồi mới gật đầu, em đi tới bên bàn ăn.Trong hộp thức ăn là mấy cái bánh có vị anh đào, em thấy rất hợp khẩu vị. Nhưng mà, bánh vị anh đào không phải điểm tâm yêu thích của em. Em thích vị chanh cơ... Aether tự đánh lừa bản thân, cho rằng hắn quên mất. Dù gì thì em cũng rất sớm nắng chiều mưa, hắn như vậy cũng không có gì lạ." Ngươi ở nơi này có thấy khó chịu không? Chi bằng đến phủ của ta sống đi, điều kiện tốt hơn chỗ tồi tàn này nhiều "Aether gật gù đáp: " Ta sống ở đây quen rồi "" Biểu cảm này của ngươi... Đang có tâm sự gì sao? "Vừa nghe câu này, em liền giật mình. Có lẽ là vì chột dạ nên em trả lời rất gượng gạo:" Không có... Ta ổn "Aether có một thói quen rất xấu. Đó là mỗi lần nói dối sẽ gãi má, giọng nói cũng lắp bắp kèm ánh mắt láo liêng, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn thừa biết em đang ôm tâm sự.Suốt 3 năm bên nhau, chút u sầu phiền muộn hay vui vẻ giận hờn gì của em, hắn đều nắm rõ như trở bàn tay. Cho dù em có thế nào đi nữa, hắn cũng thừa sức thao túng khiến em chiều theo ý mình. Ba năm qua, hắn đã dần quen với sự xuất hiện của em trong cuộc đời mình. Chỉ cần không thấy em trong ngày thôi, toàn thân hắn sẽ thấy vô cùng ngứa ngáy. Nếu có một ngày người ấy quay lại, hắn cũng sẽ không cho em rời khỏi hắn.Bỗng nhiên hắn đứng dậy, từng bước đến bên em. Aether thoát khỏi thế giới riêng, hỏi:" Ngài muốn làm gì? "" Động phòng "
⋄ Tâm sự thì dạo này ham chơi quá, tôi chưa triển thêm được cái gì luôn.Nhưng không sao, tôi đã bù đắp điều đó bằng ....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me