‹AyatoAe› • Khống chế (6)
Author: βατ.- Cưỡng ép, bạo lực.
▸ Aether tỉnh lại trong vòng tay của Ayato, hắn ôm chặt lấy cậu bằng cơ thể vạm vỡ của mình. Nếu là cậu của trước đây, cậu sẽ ngoan ngoãn đón nhận cái ôm này của hắn. Nhưng khi đã hiểu rõ bản chất của người trước mắt, cậu không thể không cảm thấy ngột ngạt, cái ôm của hắn quá chiếm hữu. Cậu buông thõng hai tay, tầm nhìn chẳng có gì ngoài bóng tối, mù rồi.Ayato thấy gương mặt u ám của cậu thì cũng ngờ ngợ ra gì đó. Hắn nghĩ cậu vì không thể chấp nhận sự thật nên mới trở nên như thế này. Hắn nào dám nghĩ tới chuyện Aether bé nhỏ của hắn đã nhớ lại mọi chuyện. Hắn xoa đầu cậu như muốn dỗ dành:" Aether ngoan, ta biết con bây giờ đang không ổn. Nhưng sẽ sớm thôi, ta sẽ tìm được người hiến mắt cho con, giúp con có lại ánh sáng. Nên là... "" Đừng im lặng như thế nữa, có được không? "
Cậu lắng nghe từng câu từng chữ hắn thốt ra, hàng mi cong đó khẽ rũ xuống như muốn che đi ánh mắt chán ghét của cậu dành cho hắn. Aether bé và Aether lớn ấy à, giống nhau từ ngoại hình đến tính cách, nhưng luôn có sự khác biệt ở đôi mắt. Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu nhìn hắn đã thay đổi, nó không còn trong veo nữa, nó đục ngầu và đầy căm hận với hắn. Ayato không hiểu sao mình lại cảm thấy như vậy nữa, chỉ thấy trong lòng như bị cái gì đó đâm nát, nhói vô cùng. Hắn muốn cậu đáp lại mình, gấp gáp nói:" Aether, có phải con khó chịu gì không? Đừng giấu ta mà con yêu "Cậu không muốn nghe hắn nói nữa, cậu thấy rất mệt mỏi. Aether hững hờ đáp:" Con không sao, con mệt lắm. Ba đi đi "Ayato cũng không làm khó cậu, biết cậu cần thời gian bình phục nên lẳng lặng rời đi. Để lại cậu một mình trong phòng, bên trong hiu quạnh và lạnh lẽo khó tả. Hắn đi rồi, nhưng mùi hương của hắn vẫn lưu lại trong phòng. Nó nam tính và nồng đậm, cậu không thích mùi vị này chút nào. Aether bực bội chùm chăn lên đầu. Cậu thà nhắm mắt để ngủ, còn hơn mở mắt để người ta biết cậu mù lòa. Nước mắt trên mi cậu cứ rơi không dừng.Cậu không cam tâm trước tình cảnh của bản thân. Sống sung sướng dưới sự bao bọc của hắn ư? Cậu không muốn thế này. Cuộc đời cậu là do cậu định đoạt, không phải do hắn muốn chi phối là chi phối được. Aether ấp ủ cho mình một kế hoạch bỏ trốn tinh vi, sắp tới là sinh nhật của cậu, cậu tuyệt đối không để mình mất đi cơ hội trời ban này. * Mình phải rời khỏi hắn càng sớm càng tốt * Cậu cứ nghĩ mãi cho tới khi chìm vào giấc ngủ mới thôi. Bên ngoài phòng bệnh, Ayato vẫn đứng đó và lắng nghe từng động tĩnh bên trong. Hắn phát giác ra sự thay đổi của cậu rất nhanh, trong khi tên Thoma bên cạnh vẫn ngu ngơ không hiểu vấn đề. Ayato liếc xéo đàn em của mình, cuối cùng vẫn là hắn bất mãn nói ra những suy nghĩ trong lòng với Thoma. Hắn nói:" Aether sẽ không bao giờ hành xử như thế. Thằng bé không mạnh mẽ như thế đâu "" Ta nuôi thằng bé từ khi nó mới chỉ 3 tuổi, nên ta hiểu rõ về Aether hơn bất kì ai. Thằng bé sẽ không bao giờ tự lập được, Aether từ trước tới nay luôn yếu đuối và phụ thuộc vào ta "" Làm gì có chuyện không khóc lóc không ôm ấp khi bị như vậy chứ. Hãy để ý tới cậu chủ, bất kì hành tung nào của thằng bé cũng phải báo cho ta "Thoma cúi đầu nhận lệnh, nhanh chóng rời đi cùng tên vệ sĩ của mình.Ayato lấy ra một điếu xì gà thượng hạng, hắn gẩy nhẹ để đàn em châm lửa cho mình và hút. Hắn cần giữ bình tĩnh nhưng dường như, hắn không hề bình tĩnh hơn chút nào. Thậm chí là còn cảm thấy bứt rứt bất an hơn, hắn cảm giác sợi dây liên kết giữa hắn và cậu đang bị đứt đoạn, hắn cần vá lại sợi liên kết ấy ngay lập tức.Và cách của hắn đó là vào sinh nhật của cậu, hắn sẽ tổ chức bên bãi biển. Ayato biết cậu thích mùi của biển nhất, cũng biết cậu thích gió biển về đêm nên hắn quyết định tạo bất ngờ cho cậu bằng cách đó. Hắn hy vọng Aether sẽ trở nên vui vẻ hơn chút.Kết cục thì ai cũng biết.Hắn tổ chức một buổi tiệc hoành tráng dành riêng cho cậu.Nhưng đổi lại hắn được gì? Được tin Aether chạy trốn khỏi phòng riêng, một người mù bỏ trốn khỏi tầm mắt của hàng tá những kẻ không mù, đúng là nực cười. Ayato phát điên khi lục tung cả phòng nhưng không thấy bóng dáng cậu đâu, hắn kiểm tra hệ thống giám sát thì càng không thấy gì. Y như cậu đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy, nhưng hắn không tin. Hắn dí súng vào đầu tên bảo vệ, ép hắn truy rõ.Cuối cùng, hắn cũng thấy cậu qua một màn hình giám sát nhỏ. Aether trùm áo khoác nâu, đi chân trần chạy khỏi bãi cát vàng. Hắn không hiểu, sao cậu mù mà có thể hành động thuận lợi như vậy được. Tra rõ ra mới biết, lũ gia nhân trong nhà thấy Aether đáng thương nên nhắm mắt làm ngơ, thậm chí là tiếp tay cho cậu rời xa hắn." Mẹ kiếp, chúng mày dám làm phản tao. Đợi khi tao tìm được thằng bé về, thì từng đứa chúng mày xác định "Ayato gằng giọng cho lũ vệ sĩ kéo những người liên quan xuống tầng hầm, tay cầm súng của hắn cứ run run vì nỗi bất an ngút trời. Thoma bên này cũng không yên, hắn cho lũ đàn em của mình dí sát phía sau cậu trong khu rừng. Aether là người mù, ăn may đoạn đầu còn đoạn sau thì ai cũng biết. Cậu bị bắt lại một cách dễ dàng với địa hình hiểm trở của rừng rậm, vùng vẫy bây giờ cũng chỉ là vô ích. Cậu chịu thua rồi, nước mắt rơi còn miệng vẫn ngầm rủa, cậu nói:" Tên khốn nạn "Ayato không vui vẻ nổi, nhìn cậu bị tóm lại sau cuộc bỏ trốn thất bại mà lòng thấy chua chát. Bởi vì hắn cảm thấy mình bị phản bội, hắn không nghĩ Aether lại làm vậy với mình. Đứa trẻ ngày nào còn tập tễnh bước đi về phía hắn với nụ cười rạng rỡ, nay lại đối xử với hắn độc ác như vậy. Có phải do hắn đã quá hiền từ với cậu không, nếu thật vậy, thì hắn sẽ không nương tay với cậu như trước nữa đâu. Hắn cũng kìm nén quá lâu rồi.Cái gì đến cũng phải đến, đúng chứ?Trong lúc nóng giận, hắn đã cưỡng hiếp cậu không thương tiếc trên du thuyền riêng.Aether nằm ngất đi sau cuộc hoan ái đầy tàn bạo của hắn, dù đã rất lâu hắn không làm chuyện này nhưng sinh lực vẫn luôn tràn trề. Minh chứng là Aether đang kiệt quệ nằm trên giường, thân thể cậu còn chẳng thể gọi là thân thể đàng hoàng ấy chứ, vì nó quá bầm dập. Toàn thân cậu bị phủ bởi một lớp vết bầm tím rợn người, tay chân bị hắn miết chặt tới mức hằn đỏ.Từ cổ tới eo là một khung cảnh chấn kinh, cổ cậu bị hắn tạo vô số vết hickey to nhỏ. Sau gáy là một vết cắn to đùng, vết cắn đó vẫn đang rỉ máu tươi vì độ sâu của vết thương là quá lớn. Eo nhỏ bị bóp chặt, in lên làn da trắng nõn đó vô số vết dọc dài vắt chéo từ bên này sang bên kia. Ti cậu không còn hồng hào nữa, nó bầm tím vì những cái nhéo cái cắn mạnh từ hắn. Xuống dưới một chút, lấp sau lớp chăn dày là cặp mông thảm thương. Những vết đánh đập hiện rõ trên mông thịt, giữa hai mép đào là lỗ hậu bị tàn phá nặng nề. Lỗ của một đứa trẻ tiểu học có thể bị làm rộng ra tới mức nào chứ? Máu từ trong đó chảy ra cùng với tinh trùng trắng đục của hắn, chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến cậu trong cơn mơ run lên vì đau. Hai cặp đùi trắng trẻo ngày nào, giờ chỉ còn trong kí ức, trên dưới đầy những vết tích của những trận hành hung và đánh đập từ hắn lên cậu.Thật sự là quá thảm ! Bác sĩ bước vào thăm khám cho cậu cũng phải kinh sợ. Dù ông có làm trong giới tài phiệt bao nhiêu lâu đi nữa, ông cũng chưa từng dám mườn tượng tới khung cảnh kinh thiên động địa này trước đây. Sao một người đàn ông trưởng thành có thể cưỡng hiếp một đứa trẻ tiểu học ra nông nỗi này chứ, có còn là con người nữa không vậy.Ông bác sĩ chỉ biết lắc đầu ngao ngàn, trong lòng cảm thấy tiếc thương cho số phận sau này của Aether. Từ lâu, sự đồng cảm của ông đã bị ăn mòn bởi những hoàn cảnh như thế này." Làm nhanh cái tay lên, đừng để bé con của tôi thức giấc "Ayato ở bên cạnh đang phì phèo điếu xì gà của mình, hắn đưa đôi mắt đầy áp lực của Alpha về phía tên bác sĩ. Như muốn nói với ông rằng nếu không làm nhanh thì hắn sẽ bắn nát đầu ông vậy. Vị bác sĩ đó không có tiếng nói, nhất là với người đứng đầu thành phố A như hắn. Ông gật đầu hiểu chuyện, ông nhận thấy luồng áp khí từ tin tức tố của hắn là cực kì mạnh mẽ.Hắn bất ngờ hỏi:
" Một Omega nam khi dưới 18 tuổi, liệu có mang thai được không ? "" Điều này là có thể, nhưng không nên vì tử cung của Omega nam rất khó thụ thai, cộng thêm việc chưa phát triển hết nên e là sẽ xảy ra tai nạn sinh đẻ ạ "Bác sĩ đó đáp.Ayato nghe được lời này thì rất ưng ý, nhìn qua Aether đang say giấc thì càng ưng ý hơn. Bé yêu ơi mau lớn hơn chút đi, hắn muốn làm bé sưng bụng lắm rồi... Nhưng nói gì thì nói, hắn có giác quan kẻ mạnh cực kì mạnh mẽ. Ayato vuốt ve gò má mềm mại của cậu, nhìn cậu mà đầu cứ liên tưởng tới Aether năm 25 tuổi, xinh đẹp và rực rỡ vô cùng." Bé yêu ơi sao bé diễn xuất tệ thế "" Đời cho em vai mà em còn không diễn được, thì sao mà làm lên cơm cháo đây Ha Ha Ha "Hắn cười như phát điên.Từ sau khi Aether tỉnh lại thì hắn đã đoán ra được vụ cậu lấy lại kí ức. Điều này càng được xác thực khi hắn hỏi vị cao nhân năm đó, người đó cũng đồng tình với hắn, nên hắn tất nhiên có thể khẳng định mình đúng rồi. Aether của hắn ấy à, dù phiên bản nào hắn cũng phân biệt ra. Aether bé lúc nào cũng ỷ lại vào hắn, trong khi Aether lớn thì chỉ muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn. Aether bé nhớ ra mọi chuyện, vốn định yêu chiều bé thêm một khoảng thời gian nữa. Nào ngờ bé ngốc quá, nên hắn mới phát giác ra sự thay đổi của cậu nhanh như vậy." Aether ơi Aether à, cuối cùng thì tôi cũng có thể bỏ mặt nạ ra rồi "Sau đêm hôm đó.Ayato như biến thành người khác, không ra vẻ dịu dàng ấm áp với cậu nữa. Hắn để cậu thôi hy vọng trốn thoát đã dày công xây lại căn phòng của cậu, từ phòng có cửa sổ và lan can đón nắng thành phòng tứ phía kín mít. Chỉ còn lại một giường lớn, tủ quần áo tối giản và dãy tủ sách cao đụng trần. Ở chân giường lại dây xích được cố định chắc chắn, trong ngăn kéo là còng số 8 và roi da. Còng để cậu không vùng vẫy khi hắn chơi cậu, roi da là để trừng phạt cậu mỗi khi hư hỏng.Hắn đã xem xét tới việc mua thêm vài món sex toy hấp dẫn khác nhưng lại thôi. Sủng vật của hắn là người mù, chả cần mấy món đồ đó cũng đã rất mẫn cảm rồi.Hôm nay cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác, Aether mệt mỏi tỉnh lại sau trận làm tình tàn nhẫn của hắn. Ayato đã đi làm từ sớm, khi tỉnh lại thì chỉ còn mỗi cậu trên giường. Một thân trần trụi nhưng đầy những vết hoan ái man rợ, cổ chân đeo còng còn tay thì đeo xích, bị giam nhốt như thú vật.Aether mặt mày không biểu cảm, mặc xác lũ người hầu bên cạnh vệ sinh cơ thể cho mình. Cậu không đủ sức để biểu thị mình muốn gì nữa rồi. Cuộc sống của Aether đã diễn ra trong suốt 2 năm qua thế đấy.Sáng thức dậy với thân thể không lành lặn, cậu ăn rồi lại ngủ vì trong thức ăn lúc nào cũng bỏ thuốc. Tỉnh lại thì áng chiều, gia nhân mang bữa tối đến cho cậu, vì tối đến phải phục vụ Ayato nên làm gì có thời gian ăn uống. Và đêm đến cũng là lúc hắn quay về, sau một ngày đau đầu với thương trường thì hắn có thể giải tỏa nó bên người hắn yêu. Một đêm đầy tàn bạo diễn ra, hắn đút cái thứ dã man đó và hành hạ cậu bằng những cử chỉ điên cuồng. Cậu khóc phát chán rồi, mắt cũng phải cũng trong trạng thái đẫm lệ và miệng thì bị hôn tới tấp.Cậu sợ hãi hắn khi nghe thấy tiếng xe hắn trở về dưới sân nhà, cậu không muốn tên cầm thú đó chạm vào mình nhưng tay chân luôn bị trói chặt và mắt thì chẳng thể thấy hắn ở đâu. Có lần, vì quá sợ hắn sẽ bạo hành mình, cậu đã trốn xuống gầm giường. Nhưng xích thì lúc nào cũng trói chân, hắn nhanh chóng tìm ra cậu, kéo cậu khỏi gầm giường trong nỗi kinh hoàng bất tận của Aether. Aether không thấy ánh mặt trời, chỉ có thể nhìn đồng hồ. Cậu làm bạn với bốn bức tường và chiếc gầm giường tối tăm, cậu thà ở dưới đó để trốn hắn còn hơn là gặp hắn và bất kì ai. Lâu dần, cậu mắc bệnh tâm lý. Aether bị trầm cảm, cậu mất đi khả năng giao tiếp bình thường vì cả ngày cùng lắm chỉ rên rỉ đau đớn trước hắn. Aether bị suy dinh dưỡng vì thói quen sống thay đổi, nhiều khi cậu đói lắm, nhưng không thể ăn vì ăn vào là sẽ nôn ra. Mỗi lần nôn ra, cậu đều rất sợ một Omega như cậu sẽ mang thai. Lúc nào cũng sống trong dằn vặt, lo lắng. Aether bị hắn tàn phá tới mức vặn vẹo.Cậu mệt mỏi.Cậu đau nhưng không đủ sức để diễn tả." Rốt cục, đến khi nào mình mới thoát khỏi cảnh này đây ? "
.- Hôm nay mình đọc lại comment của các bạn, mình thấy mình đi sai hướng cho bộ này rồi.Ngọt không ra ngọt...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me