TruyenFull.Me

[ Ran x Rindou ] Bố Dượng ( R18 )

[ 18 ] Giết _ Hạ độc

PPwJDG4WS

...ngày hôm sau ....
Mitsuya : tìm tao có chuyện gì ?
Mikey : mày chơi vui quá nhỉ ?
Mitsuya : haha bớt nhiều lời mau nói đi mày muốn tao làm gì ?
Mikey : giết chết tên Ran
Mitsuya : hưm chuyện này có hơi khó à nha
Mikey : ha..đừng nói là đã yêu rồi đó chứ
Mitsuya : yêu..hahaha..mày biết tao là ai mà Mikey
Mikey : có làm được không ?
Mitsuya : đương nhiên
Mikey : được tao chờ
Đứng dậy rời đi nhưng gã lại bị anh chặn lại
Mitsuya : Mikey
Mikey : gì ?
Mitsuya : ai mày cũng có thể giết nhưng ngoại trừ một người
Mikey : ai ?
Mitsuya : mày thừa biết mà Mikey
Mikey :.....
...rầm...
Mitsuya : hazzz căng rồi đây
Người mà anh nhắc tới cấm gã không được đụng vào đó chính là cậu Hakkai cánh tay trái đắc lực của Ran
Mikey quen biết Mitsuya đã lâu nên thừa biết tính anh như thế nào
Anh thích tự do luôn động anh muốn trêu đùa tên Ran để tiếp cận cậu
Gã biết anh yêu cậu yêu từ cái ngày mà cậu xuất hiện bên Ran lần đầu
Nấp từ phía xa anh nhìn trúng cậu
Không biết cậu là có ma lực kinh khủng tới mức nào mới có thể khiến cho một con người phóng túng như anh rơi vào lưới tình như vậy
Anh yêu cậu yêu rất nhiều và vô cùng thật lòng
Mitsuya : hazz đi tìm bé con chơi thôi
Anh nói xong liền bước đi rời khỏi con hẻm nhỏ tối đó ngay để đi tìm cậu bảo vật của anh Hakkai
.....
...cạch...
...sột soạt...
Hakkai : là ai ..ưm....
Mitsuya : suỵt Hakkai ngoan là anh đây
Hakkai : ưm..ưm...
Nhân lúc cậu vừa mới bước vào phòng không hề có chút phòng bị nào mà bất ngờ anh đang núp ở phía sau cánh cửa nhào ra đưa tay vòng ra phía trước bịt miệng cậu lại làm cho cậu được một phen hết hồn
Hakkai : anh...anh tại sao lại ở phòng trong tôi ...
Mitsuya : ỏ anh ở trong phòng vợ mình thì có gì sai chứ
Hakkai : vợ ..vợ gì chứ ...?..
.. bịch...
Hakkai : ư...
Mitsuya : em thật nhẫn tâm đó Hakkai à
Nhõng nhẽo đè cậu nằm xuống dưới thân mình rồi tự tiện ôm cậu cương ngắc
Hakkai : không ..muốn..chủ nhân sẽ biết ..chủ nhân sẽ tức giận ....
Mitsuya : Ran ?..Tại sao em lại sợ ?
Hakkai : anh ..anh là người của chủ nhân ..không được đâu ....
..soạt..
Hakkai : anh ..anh..
Mitsuya : anh không là của ai cả anh là chồng của em Hakkai
..chụt..
Hakkai : ưm..không muốn..không được....
Chống cự vô ít cậu là đang hoàn toàn yếu thế trước anh
Mặc dù không muốn nhưng cậu vẫn cứ để cho anh muốn làm gì mình thì làm
Tuy sợ Ran sẽ tức giận nhưng biết làm sao đây khi cậu hình như đã lỡ yêu anh mất rồi
Tuy có lúc anh hơi hung dữ với cậu nhưng ôn nhu cưng chiều vẫn là nhiều hơn
Làm cho trái tim lạnh băng cô đơn của cậu dao động không thể nào thoát khỏi tình yêu mà anh dành cho cậu được
...30' sau...
......
Rindou : chuyện gì ?
Hakkai : thuốc của chủ nhân thưa cậu chủ
Rindou : ừm anh vào đi
Đem thuốc đi vào căng hầm em và cậu không hề phát giác được là anh đang đứng ở phía trên xem kịch hay sắp sửa diễn ra
.......
Nhẹ đỡ Ran ngồi dậy em cho gã dựa lên người mình để cho cậu giúp gã uống thuốc
Hakkai : đã xong thưa cậu chủ
Rindou : được cảm ơn anh Hakkai
Hakkai : là bổn phận của tôi thưa cậu chủ
Rindou : ừm
Cuối đầu chào em để đi ra ngoài nhưng vừa quay lưng chưa kịp bước thì phía sau bỗng có động tĩnh
Ran : khục...phụt...
Rindou : máu..Ran ..anh sao vậy Ran ?
Hakkai : chủ nhân ...sao lại như vậy ?
Không biết vì sao mà gã lại phun ra một ngụm máu sắc mặt thì tái mét mà hơi thở lại dần yếu đi
Rindou : trong thuốc có độc là anh Hakkai
Hakkai : tôi không có thưa cậu chủ
..pằng..
Hakkai : ư ...
Rindou : không là cậu chứ là ai HẢ ?
Hakkai : không phải tôi làm đâu mà
..pằng...
Hakkai : ..phụt...
Hai phát bắn liên tiếp chính thức hạ được cậu
Phun ra một ngụm máu giống như gã cậu ngã ngụy xuống nền đất lạnh lẽo mà thôi thốp
...rầm...
Không nói được nhiều em đành hết sức cố gắng đỡ anh rời đi để cứu mạng cho gã
....soạt.....
Mitsuya : khốn khiếp
Hakkai : ư....
Nghe thấy tiếng súng anh vội vàng chạy vào vừa kịp lúc nhìn thấy em dìu gã đi ra
Hoảng sợ cậu đã xảy ra chuyện liền nhanh chống chạy vào xem tình hình
Cứ y như rằng cậu đã bị em đã thương nặng hơi thở yếu ớt nằm trên sàn
Đem cậu đi anh không khỏi tức giận mà chửi
Vì mất máu khá nhiều nên cậu đã không nhìn rõ người bế mình rời đi là ai nhưng cậu có thể chắc rằng là người này đang vô cùng lo lắng cho tình trạng của cậu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me