Ranai Edit Thien Su Bach Trieu Mac Tich
Khi thất bại hoặc mắc lỗi, Ai sẽ phải chịu những hình phạt nặng nề từ tổ chức, sau đó nàng vẫn phải đứng dậy và tiếp tục những thí nghiệm độc hại đó.Tình cảnh hiện tại trong giấc mơ khiến Shiho không thể chịu nổi, nàng chìm trong bóng tối."Không cần... Không cần..." Shiho cuộn tròn cơ thể, hai tay ôm trán, nhỏ giọng lẩm bẩm.Đột nhiên, xung quanh chuyển thành một cảnh tượng khác. Nàng bị bao quanh bởi vô số thiết bị thí nghiệm, mỗi thiết bị đều có một nhà nghiên cứu mặc áo blouse trắng đứng trước, tay không ngừng bận rộn với công việc của mình.Ngồi trong phòng thí nghiệm độc lập, Shiho mười tuổi với khuôn mặt vô cảm, mân mê những chai lọ, bình chứa trước mặt. Nàng làm việc rất nghiêm túc và cẩn thận, sợ mình không cẩn thận sẽ tính toán sai.Trong một góc phòng thí nghiệm, một người đàn ông và một người phụ nữ bị trói chặt. Bên cạnh họ còn có một cô bé cùng tuổi với Shiho, khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt và nét hoảng sợ."Chuẩn bị!" Giọng nói non nớt, lạnh lùng không chút cảm xúc, nhưng đôi mắt xanh băng trong suốt lại lóe lên tia do dự và sợ hãi.Những thành viên của tổ chức đứng phía sau Shiho không hề do dự nâng người đàn ông bị trói lên, giam cầm anh ta trên chiếc bàn thí nghiệm rộng lớn. Người phụ nữ bị trói chặt trong góc điên cuồng giãy giụa. Cô ta không đoán được Shiho, một cô bé cùng tuổi với con gái mình, sẽ làm ra chuyện gì, nhưng cô ta rõ ràng đó sẽ là một điều rất nguy hiểm."Ba ba... Các người là lũ người xấu, buông tha ba ba của con!" Cô bé nhìn người đàn ông bị giam cầm trên bàn thí nghiệm, rồi nhìn Shiho cùng tuổi với mình, khóc nức nở trút sự bất mãn.Shiho không để ý đến sự phẫn nộ của cô bé kia. Cô cầm ống tiêm đi đến bên bàn thí nghiệm, tiêm dung dịch vào cơ thể người đàn ông, sau đó quay người ngồi xuống bàn thí nghiệm chờ đợi kết quả.Cảnh tượng lại một lần nữa thay đổi. Cô bé từng bị trói giờ đây, trong tay cầm một con dao găm sắc bén, đôi mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Shiho."Đều là ngươi, chính ngươi hại chết ba mẹ của ta!" Nói xong, cô bé lao về phía Shiho gầy yếu, con dao găm trong tay hung hăng đâm vào bụng Shiho."Ưm..." Shiho khẽ rên lên một tiếng. Bàn tay trắng nõn của cô bé rút con dao găm ra khỏi bụng, máu đỏ tươi trào ra theo vết dao. Không nói lời nào, cô bé ôm lấy cái bụng đang chảy máu, kéo tay trái cô gái chạy ra khỏi đường hầm bí mật của tổ chức. Cô bé đẩy cô gái ra rồi chính mình ngất xỉu trên nền tuyết lạnh lẽo vì mất máu quá nhiều.Hình ảnh lại một lần nữa xoay chuyển. Akemi và Shiho ngồi trong quán cà phê. Shiho yên lặng lắng nghe lời Akemi nói, thỉnh thoảng còn chen vào chủ đề của Akemi, thậm chí ngây người nhìn chằm chằm khuôn mặt Akemi.Shiho khắc sâu từng lời nói, từng biểu cảm trên khuôn mặt, từng cử chỉ của Akemi vào trong tâm trí mình, không cho phép bản thân bỏ lỡ bất cứ điều gì của Akemi. Sau khi gặp Akemi, Shiho theo thành viên tổ chức trở về. Trong lòng nàng thấp thoáng cảm thấy bất an, nhưng lại không biết sự bất an đó đến từ đâu.Ban đêm, Shiho đang ngủ say mơ thấy Akemi ngã gục trong kho hàng, tim cô ấy không ngừng chảy máu, miệng cô ấy hé mở như muốn nói gì đó, nhưng Shiho lại không thể nghe rõ.Ba ngày sau, tin tức về cái chết của Akemi được tổ chức truyền đến. Shiho điên cuồng chất vấn Gin, nhưng vẫn không có kết quả mà ngừng nghiên cứu. Nàng bị nhốt trong căn phòng đầy khí độc.Tuyệt vọng, Shiho ngây dại ngồi trong căn phòng đầy khí độc. Nàng lấy ra loại thuốc APTX 4869 do chính mình nghiên cứu chế tạo, ôm ý niệm tự sát mà uống loại thuốc này, nhưng lại không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ không chết.Cơn đau nhức tận xương tuỷ truyền khắp toàn thân Shiho, trái tim đập kịch liệt, cơ thể co giật dữ dội như bị chó sói cắn nuốt, bàn tay trái bị còng chảy máu ròng ròng từ còng tay xuống.Run rẩy đứng dậy từ mặt đất, Shiho loạng choạng lê bước với cơ thể vừa bị teo nhỏ. Cơn đau thấu xương vẫn không ngừng gào thét trong cô bé, nhưng Shiho vẫn cố chấp kéo bộ quần áo quá khổ so với mình mà chui ra khỏi ống thông gió của tổ chức.Nước mưa lạnh buốt rơi xuống cơ thể cô bé, giúp cô bé duy trì chút tỉnh táo. Shiho ôm chặt cơ thể, loạng choạng bước đi trên lề đường, cuối cùng không chống đỡ nổi mà ngất xỉu trước cửa nhà Shinichi.Níu giữ báu vật đến cùng trong biệt lyĐêm mưa, Tiến sĩ Agasa đi ngang qua nhà Shinichi nhìn thấy Shiho ngất xỉu, không nói lời nào đã cứu nàng.Shiho, với tên giả Haibara Ai, được Tiến sĩ Agasa chăm sóc như cháu gái ruột. Ông đưa cô bé đến trường trung học Teitan và làm quen với nhóm Thám tử nhí.Khoảng thời gian sinh hoạt cùng Tiến sĩ Agasa và chơi đùa, phá án cùng nhóm Thám tử nhí cứ như một cuốn phim đang chiếu trước mắt Shiho.Ngồi xổm trong thế giới đen tối, Shiho cuộn tròn cơ thể, đôi mắt xanh băng rưng rưng nước mắt, nhìn thẳng vào những hình ảnh thoáng qua về Tiến sĩ và nhóm Thám tử nhí."Không cần... Không cần..." Giọng nói lạnh lùng của Shiho nghe có vẻ bất lực, thậm chí còn thể hiện sự cầu xin và yếu ớt.Hình ảnh thay đổi. Shiho bị thương được Ran đưa đến núi Long Thần dã ngoại. Tiếng súng vang lên khiến Shinichi và Giáo sư Agasa chú ý. Chỉ còn lại Shiho và Ran và Ayumi trên núi Long Thần. Phát hiện nguy hiểm, Shiho đã bảo vệ Ran và Ayumi ở phía sau mình.Gin xuất hiện, và nơi Shinichi cùng Giáo sư Agasa đang ở xảy ra vụ nổ. Ran bị thương và ngất đi, cảnh tượng bị Ayumi hiểu lầm, cứ như bóng ma không ngừng tái diễn."Không cần... Chị ơi... Giáo sư... Đừng rời xa con... Đừng đi..." Shiho nằm trên giường bệnh cuộn tròn người lại, bàn tay nắm chặt ga trải giường hơi ửng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.Ran vừa bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Shiho như vậy, cô vứt bỏ đồ đang cầm trên tay, chạy đến bên Shiho nắm lấy tay nàng."Không cần... Chị ơi... Đừng đi... Không cần... Giáo sư... Con xin lỗi... Đừng rời xa Shiho..." Shiho đưa hai tay lên vung loạn trong không trung, miệng vẫn lẩm bẩm."Tiểu Ai..." Ran vội vàng giữ chặt đôi tay đang vung loạn của Shiho, sợ nàng động vào kim tiêm."Không cần... Đừng đi... Không cần..." Shiho đột nhiên ngồi bật dậy, hít thở hổn hển, sau đó cuộn tròn người lại."Tiểu Ai, không sao đâu." Ran ôm Shiho vào lòng, hy vọng có thể an ủi Shiho lúc này.Shiho trầm mặc để Ran ôm mình vào lòng. Đôi mắt trống rỗng của nàng hơi khô và đỏ hoe, bàn tay trái ửng hồng nắm lấy cổ tay áo của Ran, tìm kiếm chút cảm giác an toàn."Tiểu Ai, em lại thiếu cảm giác an toàn đến vậy sao?" Ran siết nhẹ vòng tay ôm Shiho, tay phải nắm lấy tay trái của Shiho, trấn an cảm xúc của nàng."..." Shiho ngước mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn của Ran, vẻ mặt mơ màng và xa cách thể hiện rõ ràng."Tiểu Ai, chị rốt cuộc phải làm thế nào, mới có thể khiến em trở lại là em của ngày xưa?!" Ran nhìn đôi mắt trống rỗng của Shiho, tay phải nhẹ nhàng xoa hai mắt Shiho, lòng quặn đau."...Hả?" Thoát khỏi vòng ôm của Ran, Shiho nhìn khuôn mặt đau lòng của Ran, khẽ lên tiếng đáp lại."Tiểu Ai, em như vậy thật sự rất khó coi đó!" Ran không biết phải làm thế nào để Shiho trở lại như xưa. Đôi mắt xanh băng có thần ngày nào sao mà thu hút ánh nhìn đến vậy, mà giờ đây lại trống rỗng đến đáng sợ."..." Shiho bướng bỉnh quay đầu đi, không nhìn Ran quá đỗi dịu dàng như vậy nữa, trầm mặc không trả lời.Ran nhìn Shiho bướng bỉnh như thế, không khỏi cảm thấy buồn cười, bất đắc dĩ quay người thu dọn đồ đạc đã bị ném xuống đất."Tiểu Ai, chị yêu em, cho nên chị sẽ không vì quá khứ của em mà ghét bỏ hay vứt bỏ em. Cho nên, Tiểu Ai, xin đừng bận tâm đến quá khứ, chỉ cần sống tốt hiện tại và tương lai là được rồi." Ran đứng dậy, quay lưng về phía Shiho nói, cô cũng hy vọng lời nói của mình có thể giúp Shiho mở lòng.Không bận tâm? Mình làm sao có thể không bận tâm được? Đôi bàn tay tội lỗi này dính đầy máu tươi, mình làm sao có thể không bận tâm được? Shiho ngả người ra phía sau tựa vào đầu giường, đôi mắt nhìn bầu trời xanh nhạt ngoài cửa sổ, trầm tư chìm vào im lặng.Ran quay người nhìn Shiho đang yên tĩnh như vậy, lặng lẽ đứng ở cửa, hai tay xách những đồ đã thu dọn xong, bất đắc dĩ thở dài.Tiểu Ai, em nói cho chị biết, phải làm thế nào mới có thể xoa dịu vết thương trong lòng của em, phải làm thế nào mới có thể khiến em mở lòng ra?Tiểu Ai, sau này để chị bảo vệ em, yêu thương em, chiều chuộng em, được không?!Đôi mắt Ran lấp lánh ánh lệ, cô quay người từ từ rời khỏi phòng bệnh. Khi đóng cửa, cô do dự một lát rồi mới chịu rời đi, chuẩn bị mua chút đồ ăn cho Shiho.Ba tháng sau, Shiho và Shinichi đã hồi phục và xuất viện. Giờ đây, họ sắp sửa đối mặt với ngày giao chiến cùng Tổ chức Áo Đen.Shiho tĩnh lặng ngồi dưới gốc hoa anh đào, đôi mắt xanh băng nhìn chằm chằm Ran đang đùa giỡn với Sonoko ở đằng xa. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười hạnh phúc.Tiểu Ran, dù em có phải hy sinh, em cũng muốn bảo vệ Shinichi trở về bên chị.Shiho nghĩ vậy. Thực ra, nàng biết Ran yêu ai, và nàng cảm thấy họ không thể ở bên nhau. Bởi vì như thế, Ran sẽ không chỉ phải chịu áp lực từ dư luận thế giới, mà còn phải hứng chịu những ánh mắt khác thường. Một thiên thần như Ran không thể có vết nhơ như vậy, chỉ có Shinichi mới là chỗ dựa cho Ran.Nàng đứng dậy, ánh mắt luyến tiếc nhìn Ran đang chơi đùa, rồi lặng lẽ biến mất dưới gốc hoa anh đào, chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến hủy diệt với Tổ chức.Thời gian trôi đi, ngày tiêu diệt Tổ chức cuối cùng cũng đến. Shiho và Shinichi đã trang bị đầy đủ vũ khí cần thiết và lên đường đến địa điểm của Tổ chức."Shinichi, nếu tớ có phải hy sinh, xin hãy chăm sóc Ran giúp tớ." Shiho mò mẫm bước đi trong đường hầm tối tăm. Đôi mắt xanh băng của nàng trở nên ảm đạm hơn nhưng bị bóng tối che khuất. Giọng nói lạnh lùng dặn dò Shinichi."Haibara, cậu nói gì vậy? Tớ sẽ bảo vệ cậu." Shinichi nhìn Shiho bên cạnh, người mà anh không nhìn rõ mặt, kiên định hứa hẹn.Đó là cuộc đối thoại của họ khi vừa bước vào đường hầm. Còn lúc này, họ đang ở trong thời khắc giao chiến căng thẳng. Xung quanh họ thường xuyên vang lên tiếng súng, cho thấy tình hình hiện tại nguy hiểm đến mức nào."Sherry, không ngờ cô lại có năng lực lớn đến vậy!" Gin cầm khẩu súng lục chĩa thẳng vào tim Shiho, ngón trỏ siết cò súng, sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào."Hừ, Gin mau đầu hàng đi! Tổ chức đã bị tiêu diệt rồi!" Shiho giả vờ bình tĩnh nói. Nàng hận Gin, hận không thể nổ súng giết chết hắn, nhưng lại sợ hắn, vì trong tay hắn là những quả bom mini điều khiển từ xa."Sherry, cô đang sợ hãi sao?" Gin chĩa súng vào Shinichi, ngón trỏ từ từ siết cò súng. Giọng nói lạnh lùng không hề bận tâm đến tình cảnh hiện tại của mình."Đoàng!" Tiếng súng vang lên, nòng súng chĩa vào Shinichi bốc ra một làn khói đen.Shinichi nhìn Gin chĩa súng về phía mình, trong lòng như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm thở phào. Anh nhắm mắt lại cam chịu chờ đợi cái chết đến, nhưng sau tiếng súng vang lên, anh lại không cảm thấy đau đớn.Anh mở choàng mắt, đồng tử co rút lại nhìn chằm chằm Ai đang đứng trướcmặt mình. Ngực nàng chảy ra dòng máu chói mắt, khuôn mặt tái nhợt đang cố gắng chịu đựng cơn đau từ lồng ngực truyền đến.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me