TruyenFull.Me

Ranshin Chuyen Tinh Ngot Ngao

* Ding dong * * Ding dong *

Sáng sớm, trước cửa nhà của gđ Mori, một thiếu nữ với mái tóc dài nửa lưng được buộc cao, thân hình cân đối, gương mặt thanh tú, diện trên mình chiếc váy xanh nhạt tuyệt đẹp, khiến cho ai ai đi qua cũng phải ngoái nhìn

Sau vài lần bấm chuông, từ trong nhà một người phụ nữ xinh đẹp ra mở cửa, thấy thiếu nữ xinh đẹp đừng trước nhà, người phụ nữ ấy liền mỉm cười hiền hòa

" Con đến tìm ran đấy à, shinichi? " Cô Eri mỉm cười nhìn Em


Góc giới thiệu

Tên: Kudo Shinichi
Giới tính: Nữ(Sigma)
Tuổi: 14(1998)
Chiều cao: 1m60

Tên: Mori Ran
Giới tính: Nữ(Alpha)
Tuổi: 14(1998)
Chiều cao: 1m68

Tên: Mori(Kisaki) Eri
Giới tính: Nữ(Beta)
Tuổi: 34(1978)

" Vâng ạ, cậu ấy đang ngủ phải ko cô? " Shinichi lễ phép đáp

" Ừm, con bé còn ngủ trên phòng ấy, con vào đáng thức con bé giúp cô nhé " Cô Eri

" Vâng ạ, xin phép cả nhà " Shinichi cúi chào Cô Eri

Em đi vào nhà, cởi dày ra xong liền phi một mạch lên lầu, đứng trước cửa phòng quen thuộc, gõ 2 cái để thông báo rồi mở cửa xông vào luôn, chuyện thường ngày ý mà, nhà Mori quen rồi

Ran đã dậy từ khi Em bấm chuông rồi, chẳng qua là lười quá nên không muốn dậy thôi, với việc Em đạp cửa xông vào phòng thì Chị cũng quen rồi, chuyện này đã diễn ra suốt 10 năm qua rồi, Chị sớm đã quen

Chị ngồi trên giường, ngáp dài một cái, mang cái vẻ mặt chưa tỉnh hẳn hỏi Em

" Chuyện gì mà mới sáng sớm cậu đã qua nhà tớ thế? Hôm nay là ngày nghỉ mà " Ran nhìn Em đang lục lọi tủ quần áo của mình mà hỏi

" Cậu quên chuyện ngày qua tớ nói rồi sao ran? " Shinichi đang lục lọi tủ quần áo của Chị, trước câu hỏi của chị liền quay mặt lại, vẻ mặt hơi dỗi

" Nói gì cơ? " Ran ngơ ngác, ngày qua Em có nói gì hả?

" Ngày qua tờ đã bảo với cậu là hôm nay sẽ cùng tớ bay qua mỹ để thăm mẹ và em tớ rồi mà " Shinichi vẻ mặt hờn dỗi, Em đã nói rất nhiều về chuyện này với Chị rồi mà? Sao có thể quên nhanh vậy chứ, đúng là quá đáng mà

" À, chuyện đó ấy hả? Tớ tưởng cậu nói đùa nên không để tâm lắm " Ran ngượng nghịu đáp, xong đời Chị rồi, kiểu gì Em cũng khóc cho xem

" Cậu đúng là đồ quá đáng mà " Shinichi vẻ mặt ủy khuất, nước mắt trực trào sắp rơi

" Ấy ấy, cậu đừng khóc " Ran luống cuống, vội vàng chạy lại dỗ dành cô bạn gái của mình

" Lè, tớ lừa cậu đấy " Shinichi làm mặt xấu, trêu chọc Ran

" Cậu....." Ran tức giận

Đây là lần thứ N trong tuần này Chị bị Em lừa rồi đấy, từ khi quen nhau đến nay, hình như là Em biết điểm yếu của Chị là nước mắt của Em hay sao mà cứ hể mà có chuyện không vừa ý là Em lại vờ khóc, bảo hại Chị mỗi lần như thế là cuốn hết cả lên, với một diễn viên như Em thì việc vờ khóc một cách chân thật không khó. Và lần này cũng vậy, Chị lại bị Em lừa, haiz, bị lừa bao lần rồi mà Chị chắc rút kinh nghiệm gì hết trơn

À, quên chưa giới thiệu

Đây là bạn thân thuở nhỏ của tôi, tên Kudo Shinichi, một tiểu thư la ngọc cành vàng, con nhà người ta trong truyền thuyết, trừ nấu ăn ra thì gần như trên đời này không gì là cô ấy không biết, cô ấy đúng kiểu trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không gì là không biết và chính vì thế mà tôi thường ví cô ấy như cái thư viện di động. Và biết gì không, người con gài hoàn hảo, tài sắc vẹn toàn này là bạn gái của tôi đấy

Chuyện kể ra thì dài, chúng tôi là bạn thuở nhỏ, là thanh mai trúc mã của nhau, tôi biết mình yêu cô ấy từ năm 10t rồi nhưng cô ấy thì vô tư quá nên tôi không giám tỏ tình, mãi đến gần đây, dưới sự động viên của bạn bè và gđ thì vào ngày sinh nhật tròn 14t của cô ấy thì tôi đã lên kế hoạch tỏ tình cô ấy, sau buổi đi chơi vui vẻ, trên đường về, cô ấy nói rất nhiều với tôi nhưng đầu óc tôi thì chỉ nghĩ đến cảnh tượng mà tôi đã chuẩn bị để tỏ tình cô ấy, phải nói ra sao và phản ứng của cô ấy sẽ thế nào khi nhận được lời tỏ tình của tôi nên không để tâm tới lời cô ấy nói lắm

" Nè ran? Ran à, RAN! " Shinichi hét lên gọi tôi

" À, có chuyện gì thế shinichi? " Tôi lúc này mới hoàn hồn, lúng túng quay sang

" Cậu làm gì mà tớ gọi nảy giờ không trả lời thế? " Cô ấy nhìn tôi đầy nghi hoặc

" À, t-tớ suy nghĩ chút việc thôi, xin lỗi cậu nhé " Tôi cười gượng, ais, xấu hổ chết mất thôi

" Làm gì mà lắp bắp thế? Tớ có ăn thịt cậu đâu mà lo " Cô ấy quay đi

Chúng tôi lại tiếp tục song hành cùng nhau, lúc tôi nhìn đồng hồ, nhớ ra gì đó rồi liền nắm tay cô ấy rồi kéo cô ấy chạy đi, phải nhanh lên không thì lỡ giờ đẹp mất

" Nè ran, cậu kéo tớ đi đâu thế? " Cô ấy khó hiểu hỏi tôi nhưng rất ngoan ngoãn mà đi theo tôi

" Cứ đi theo tớ đi, tớ sẽ có cậu một bất ngờ " Tôi vừa kéo cô ấy đi vừa phấn khích nói với cô ấy

" Hể? Bất ngờ sao? Mong chờ ghê " Cô ấy mỉm cười, rất vui vẻ mà chạy theo tôi

Ôi, cái nụ cười tỏa nắng ấy, thật khiến tôi mê mẩn mà

Tôi dẫn cô ấy đến ngay trung tâm của đài phun nước, ngay khi vừa đến nơi, tôi liền vội xem đồng hồ, may qua, vẫn kịp, còn 10s nữa, vừa khớp luôn

" Nè, ran " Shinichi gọi tôi, cô ấy vẫn còn thở dốc vì chạy mệt

" À, xin lỗi cậu ichi, bắt cậu chạy xa như thế " Tôi ngại ngùng nhìn cô ấy, thật là, do phần kích quá mà tôi quên mất thế lực cô ấy không tốt

" Không sao, mà bất ngờ mà cậu nói đâu? " Cô ấy đứng thẳng người dậy, nhìn xung quanh rồi hỏi tôi

" Từ từ, cậu cứ đợi đi " Tôi nhìn đồng hồ

Cô ấy dù nghi hoặc như cũng rất ngoan ngoãn mà đứng với tôi

7

6

5

4

3

2

1

Ngay khi tôi vừa đếm xong, xung quanh các đài phun nước liền đồng loạt phun lên, chúng tôi đứng ngay giữa nên bây giờ xung quanh chúng tôi đã được bao quanh bởi nước

Cô ấy nhìn xung quanh, trong có vẻ rất thích thú với món quà tôi giành cho cô ấy, trong lúc cô ấy không chú ý, tôi lặng lẽ lấy ra thanh socola và một bó hoa hồng nhỏ, quỳ xuống trước cô ấy

Khi cô ấy quay lại, thấy tôi đang quỳ, trên cầm hoa và sôcôla thì coi bộ khó hiểu lắm

" Sao cậu lại quỳ xuống thế ran? Còn hoa và socola này là sao? " Cô ấy cười một cách khó hiểu hỏi tôi

" S-shinichi nè, có chuyện này tớ muốn nói với cậu lâu rồi...." Tôi ngại ngùng, lắp bắp nói

" Thì cậu cứ nói bình thường đi, cần gì quỳ thế đâu chứ? Nào, đứng lên nào " Cô ấy cúi xuống, ngỏ ý muốn kéo tôi lên

" Kudo Shinichi, tờ yêu cậu, cậu làm bạn gái tớ nha " Tôi lấy hết can đảm thổ lộ lòng mình

Cô ấy sau khi nghe tôi nói xong thì đơ người ra, cánh tay đang vương ra muốn đỡ tôi cũng đơ cả trên không trung, không gian lúc này đơ cứng, như thế đang ở trong không gian của đồng hồ ngưng động thời gian của doraemon ấy

Sau mấy phút đơ cứng, khi tôi nghĩ bản thân đã thất bại thì cô ấy bỗng cười rộ lên, lần này là đến lượt tôi đơ cứng, ngơ ngác mà nhìn cô ấy, sao cô ấy lại cười chứ?

Sau mấy phút cười nắc nẻ thì cô ấy cùng ngừng cười, vừa ôm bụng vừa lau nước mắt rồi nhìn tôi

" Trời ạ, có vậy thôi mà cậu căng thẳng vậy luôn ấy hả? " Cô ấy buồn cười nhìn tôi, làm tôi đỏ hết cả mặt

" Gì chứ, tỏ tình có phải chuyện đơn giản đâu, tớ phải lấy hết can đảm mới dám thổ lộ đấy!. Rồi câu trả lời của cậu là gì? Từ chối hay đồng ý thì nói đại ra đi, trái tim nhỏ bé của tớ không chịu nổi tổn thương đâu " Tôi hơi giận nhìn cậu ấy, gì chứ, tôi đã phải can đảm lắm mới giám tỏ tình cô ấy mà cô ấy thì lại cười tôi, thật là đáng giận mà!

" Rồi rồi, xin lỗi, xin lỗi mà " Cô ấy hối lỗi nhìn tôi

" Rồi cậu có đồng ý không? " Tôi sốt ruột

Cô ấy thật là, cứ úp úp mở mở, có biết tôi đang lo lắng thế nào không hả? Có gì nói đại ra đi, đừng có trêu đùa trái tim nhỏ bé yếu ớt của tôi nữa

" Đầu tiên, cậu đừng dậy đi cái đã " Cô ấy cười cười nhìn tôi, đưa tay về phía tôi, ngỏ ý muốn đỡ tôi đứng dậy

Vậy có nghĩ là cô ấy từ chối tôi ư? Mang theo suy nghĩ đó, tôi liền buồn bã đứng dậy, xem ra số tôi không may mắn rồi, hi vọng chúng tôi vẫn có thể làm bạn

Cô ấy thấy vẻ mặt buồn thiu của tôi thì lại cười, đưa tay ra nâng cái mặt ỉu xìu của tôi lên, cười nói

" Xem cậu kìa, làm như ai lấy nắm thóc của cậu thế? Tớ còn chưa nói gì mà? " Cô ấy cười cười mà nhìn cái vẻ mặt buồn bã của tôi

" Cậu đỡ tôi dậy thế này không phải là đang từ chối tôi sao? " Tôi buồn bã đáp

" Ôi trời, còn xưng cả "tôi" luôn đấy, tớ đỡ cậu dậy chứ có từ chối cậu đâu? Từ khi nào mà cậu trở nên overthingking thế? " Cô ấy cười bất lực mà nhìn tôi

" Vậy....câu trả lời của cậu là gì? " Tôi nghe cô ấy nói thế thì liền lấy lại tinh thần nhưng cũng không ôm hi vọng quá nhiều

Cô ấy không trả lời mà nghiến chân lên hôn lên má tôi, tôi ban đầu hơi đơ người do bất ngờ nhưng rồi sau đó lại vui mừng cuối cùng là ngại ngùng. Người con gái tôi yêu đã chấp nhận tôi rồi, ôi vui quá đi thôi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me