Re Up Moi Nguoi Deu Biet Em Yeu Anh Nguyet Ha Tieu Thanh
ღ Chương 13.2: Biết làm sao ღDịch: Hàn Phong Tuyết
Hà Tiếu Nhiên cũng không về tòa soạn. Cô giam mình trong căn phòng trọ suốt buổi chiều, tâm tư rối bời, lòng đau như cắt. Đầu óc của cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại sau cái tát Tiêu Thượng Kỳ. Không ngờ cô lại tát anh! Nhìn vẻ bề ngoài thì là vì anh xúc phạm cô, nhưng chỉ có một mình cô biết rằng, lúc đó bản thân cô muốn đánh vào trái tim mình. Đã biết là anh không yêu cô, cũng nói rằng không gặp lại nữa, nhưng mà trái tim cô vẫn không nghe bản thân khống chế, vẫn bị anh ảnh hưởng, bị anh hấp dẫn. Cô ghét bản thân mình như vậy.Nhưng công việc cũng không vì tâm tình cô không tốt mà biến mất. Vừa rồi cô đã nhận được điện thoại của Trương chủ nhiệm, hỏi cô xem chuyện phỏng vấn Tiêu Thượng Kỳ có thuận lợi hay không, lúc nào thì có thể giao bản thảo được.“Tiểu Hà à, Mộ thị là khách hàng lớn đấy, hiện tại tất cả các đơn vị truyền thông khác trong thành phố đều muốn lôi kéo quan hệ với họ. Chuyện hôm nay Tiêu tổng tiếp nhận phỏng vấn, tôi đã báo lại với trưởng tòa soạn và tổng biên tập rồi. Chúng tôi rất yên tâm với cách hành văn của em, bản thảo viết nhanh lên một chút, còn chuyện lên báo thì không cần lo, em viết được bao nhiêu chúng tôi sẽ đăng lên bấy nhiêu.” Trương chủ nhiệm dặn dò rất lâu mới cúp máy.Thì ra để cô ở lại là để phỏng vấn. Hà Tiếu Nhiên khóc không ra nước mắt. Bản thảo này cô không thể nào viết ra được. Nhưng tòa soạn sẽ không chấp nhận chuyện cô không viết được, chẳng lẽ chỉ còn nước từ chức ư? Nhưng cô không muốn bản thân lại phải thay đổi quỹ đạo cuộc sống thêm một lần nữa vì Tiêu Thượng Kỳ. Cô phải làm sao đây? Cô cảm thấy mấy ngày này không có chuyện nào không làm cô phiền não cả. Cô ôm lấy đầu, chỉ muốn hét lên thật to.Tiêu Thượng Kỳ cũng muốn hét lên như vậy. Trên mặt có in dấu tay, anh không tới công ty được, chỉ đành ủ rũ về nhà. Nhưng về đến nhà lại phát hiện không tìm thấy chìa khóa, lại phải gọi cho thư ký cho người tới phá khóa. Chẳng ngờ chờ mãi không thấy thợ phá khóa đâu mà lại thấy Giang Hoa Hâm xuất hiện, nói là nhặt được chìa khóa của anh ở khách sạn nên tốt bụng mang tới cho.“Sao lại thế này? Ai dám ra tay trên đầu thái tuế vậy hả? Ngay cả Tiêu lục thiếu của chúng ta cũng dám đánh?” Giang Hoa Hâm nói với giọng sửng sốt, nhưng trên mặt lại là biểu tình nén cười.“Cút!” Tiêu Thượng Kỳ chỉ tặng cho hắn một chữ rồi đẩy mạnh cửa định nhốt hắn ở ngoài.“Đừng, không xử được người yêu cũng đừng trút giận lên anh em chứ.” Giang Hoa Hâm nhanh nhẹn chen vào nhân lúc cửa chưa đóng hẳn, miệng nói liến thoắng: “Cậu đối xử với con gái như vậy là không được. Muốn theo đuổi người ta, muốn người ta nghe lời thì phải dùng cả mềm cả rắn, bá đạo ngang ngược là hạ sách. Cách tốt nhất là tóm lấy nhược điểm của người ta, làm người ta phải cầu xin cậu, mọi chuyện đều nghe theo cậu.”“Không liên quan đến cậu! Tôi cảnh cáo cậu, không được làm bậy!” Tiêu Thượng Kỳ nhíu mày. Anh biết thủ đoạn của Giang Hoa Hâm. Nhưng tình yêu không phải là một vụ mua bán, cũng không phải là lên tòa kiện tụng tranh chấp, anh không muốn người khác tính toán cô, bức bách cô một chút nào cả.“Căng thẳng như vậy làm gì? Đồ của cậu, ai dám ăn mất chứ?” Giang Hoa Hâm cười khẽ. Hắn trước nay làm việc đều là nhằm đạt được kết quả mong muốn, sẽ không quan tâm tới quá trình. Lúc sáng hắn đã cảm thấy suy nghĩ của Tiêu Thượng Kỳ quá lãng phí thời gian. Đàn ông con trai, làm việc phải nên quyết đoán chứ?Bản thảo bài phỏng vấn Tiêu Thượng Kỳ đến thứ sáu tuần sau đó Hà Tiếu Nhiên vẫn chưa viết. Trong thời gian đó Lý Cảnh Vân từng gọi cho cô một lần, hỏi xem cô đã có đề cương phỏng vấn chưa. Cái này thì không cần cô lo, tòa soạn đã chuẩn bị xong từ lâu. Cô gửi qua đó, không lâu sau đã được phản hồi là Tiêu Thượng Kỳ không hài lòng, hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện.Mà cô lại không biết phải đối mặt với anh ra sao, nhất là từ sau hôm đó. Lại nói, từ sau hôm đó xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như Tiêu Thượng Kỳ không còn xuất hiện trước mặt cô nữa, cô cũng không thấy chiếc xe biển số 365 xuất hiện trong tầm mắt nữa. Nhưng ngày nào cô cũng sẽ nhận được một bó hồng chín mươi chín bông, chiếm hết diện tích bàn làm việc của cô. Mùi hương hoa thoang thoảng khắp phòng làm việc. Trong bó hoa thường kẹp một bức thư, là Tiêu Thượng Kỳ tự tay viết. Trước kia anh rất lười viết, từ cấp ba đến đại học phần lớn việc ghi chép vở đều là cô làm. Tuy vậy chữ anh rất đẹp, cao gầy mà trọn vẹn, đúng là từng luyện tập. Ngày đó cô đã len lén thu thập những tờ giấy anh viết chỉ vì muốn biết tới nhiều thứ liên quan đến anh hơn. Hiện giờ nghĩ lại đúng là ấu trĩ đến nực cười.“Hôm nay anh tỉnh dậy rất sớm. Lúc xuống giường, đứng trước cửa sổ, thấy mặt trời còn chưa xuất hiện, khắp thành phố đều là một màu xám trắng…”“Cây trúc em trồng trong nhà lớn nhanh lắm. Anh tưới thêm hai cốc nước vào bình, nó ra thêm rất nhiều lá. Hôm nay lười biếng nên không đi rửa bụi bám trên lá cây nữa, nhưng anh bảo đảm ngày mai sẽ tắm rửa cho chúng cẩn thận.”“Hôm nay lãnh đạo tỉnh mở cuộc họp lâu quá, chủ nhiệm phòng làm việc đúng là nói liên miên không ngừng, anh còn lười mở tài liệu ra xem, buồn ngủ vô cùng. Một ông chú to béo bên cạnh anh ngủ ngon lành lắm, tiếng ngáy vang lên đều đều, cả nửa phòng họp đều nhìn ông chú rồi cười trộm…”Thư của Tiêu Thượng Kỳ lúc nào cũng viết kín cả một trang, thậm chí là mấy trang giấy. Nội dung nói về ngày hôm trước anh sáng sớm làm gì, lúc rảnh rỗi nghĩ điều gì, ban ngày gặp những ai, có chuyện gì xảy ra làm anh phiền muộn hoặc vui vẻ… Chữ được viết bằng bút máy, nếu nhìn kỹ sẽ thấy độ đậm nhạt không đều, hẳn là viết nhiều lần mới xong.Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, nằm trên giường đọc những bức thư này, Hà Tiếu Nhiên đều không mô tả được trong lòng mình có tư vị gì, lúc nào cũng có cảm giác như anh đang ở ngay trước mặt. Cảm giác này rất kỳ lạ. Hai người từng ở rất gần nhau, nhưng lúc đó cô cũng không có cảm giác là tới gần anh. Hiện giờ lại ngược lại, họ không gặp nhau nhiều ngày như vậy rồi, nhưng anh trong mắt cô lại sống động hơn lên. Cô hơi sợ cảm giác này. Yêu một người quá đau khổ, chỉ cần nghĩ tới thôi cả cơ thể đều cảm thấy đau. Cô sợ nỗi đau ấy, nhưng lại không biết làm sao để chống lại nó cả.Ngày ngày đều trôi qua như vậy. Cho tới khi Đặng Bân gọi cho cô, cô mới nhớ ra hai người đã hơn một tuần không gặp nhau. Lần trước gặp mặt là ở bệnh viện, mà mấy ngày qua, cô lại quên mất hỏi thăm vết thương của anh. Đối với chuyện này, cô chỉ có thể cười khổ. Có lẽ là kiếp trước cô đã thiếu nợ Tiêu Thượng Kỳ, cho nên kiếp này chỉ cần dính đến anh là cuộc sống của cô sẽ loạn hết cả lên.Hai người hẹn nhau đi ăn tối như trước, Hà Tiếu Nhiên mặc dù không tập trung nhưng cũng phát hiện ra sắc mặt Đặng Bân không tốt.“Xảy ra chuyện gì ư?” Hà Tiếu Nhiên hỏi anh, “Trông anh có vẻ không vui lắm.”“Không, có lẽ là do thời gian này mệt quá.” Đặng Bân lắc đầu cười cười, không nói thêm gì nữa. Kể từ khi hai người quen nhau tới giờ, đây là lần đầu tiên không khí lặng im như vậy.“Em gần đây có chút việc, quên không hỏi anh vết thương sao rồi?” Hà Tiếu Nhiên hơi áy náy, không ăn tiếp được nữa, hạ đũa xuống, ấp úng nói: “Anh thật sự không sao chứ?”“Anh là bác sĩ, chút thương tích ngoài da đó đã sớm khỏi rồi.” Đặng Bân nhìn đôi đũa của cô, như thể lúc này mới tỉnh táo lại, khẽ lắc đầu cười nói: “Em đừng để tâm. Anh hôm nay hơi mệt, không muốn nói chuyện nhiều. Nhưng nhìn thấy em, anh thấy trong lòng dễ chịu hơn hẳn.”Ai cũng sẽ có lúc vui lúc buồn, Hà Tiếu Nhiên cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng ngày hôm sau vừa tới tòa soạn đã thấy Thôi Ảnh và mấy người khác lẩm bẩm cái gì đó mặt người dạ thú.“Có tin tức gì vậy? Ai mặt người dạ thú?” Đặt túi xuống, cô lên tiếng hỏi.“Ồ, cậu chưa nghe à? Trên tieba đang đồn thổi ghê lắm, nói một bệnh viện ở thành phố chúng ta có bác sĩ khoa sản nhân cơ hội kiểm tra để vô lễ với bệnh nhân đấy.” Thôi Ảnh gọi cô qua xem, bài đăng đó đã có đến hơn triệu lượt xem, là lời tự thuật của một người, nói mấy ngày trước đi khoa sản kiểm tra. “Tớ bảo mà, khoa sản không nên có bác sĩ nam, cậu xem nội dung đi, cầm thú quá thể! Lãnh đạo vừa nói đây là một đầu mối tốt, bảo chúng ta mau chóng tìm ra người viết bài để phỏng vấn.” Thôi Ảnh nói: “Tớ nhắn lại tin rồi, không biết trong tình trạng bình luận ào ào thế này, người ta có trông thấy không nữa.”“Cậu kiên nhẫn chờ đi. Nếu người đó đã đăng bài thì sẽ có mục đích, chắc là sẽ liên lạc với cậu thôi.” Hà Tiếu Nhiên vỗ vỗ vai Thôi Ảnh, đi mở máy tính của mình.“Đúng rồi, tớ nhớ ra rồi, bác sĩ Đặng nhà cậu chẳng phải cũng làm ở khoa sản sao? Cậu hỏi giúp tớ xem có tin tức nội bộ gì không, biết đâu lại là ở bệnh viện của họ thì sao?” Thôi Ảnh nhìn Hà Tiếu Nhiên, hai mắt sáng lên nắm lấy tay cô, “Thật đấy, cậu hỏi giúp tớ đi.”Bị Thôi Ảnh cuốn lấy nhờ vả, Hà Tiếu Nhiên chỉ đành đồng ý lát nữa hỏi giúp. Nhưng chủ nhiệm phái cô đi ra ngoài phỏng vấn, đến chiều cô mới có thời gian. Không ngờ điện thoại Đặng Bân luôn trong trạng thái tắt máy. Hà Tiếu Nhiên chỉ gọi hai lần rồi thôi. Công việc của bác sĩ là không có thời gian cố định, nếu lúc này đang ở trong phòng phẫu thuật thì tắt máy cũng đúng.Lúc Thôi Ảnh về đến tòa soạn là sắp tới giờ tan sở. Thường ngày cô thích nói thích cười, người chưa thấy đâu đã nghe được giọng nói lanh lảnh, cho nên hôm nay Thôi Ảnh lẳng lặng đi tới trước bàn Hà Tiếu Nhiên, làm cô sợ hết hồn.“Tìm được bác sĩ kia chưa? Hôm nay tớ định hỏi giúp cậu nhưng anh ấy cứ tắt máy luôn.” Không giúp được gì, Hà Tiếu Nhiên cảm thấy áy náy, đứng dậy vỗ vai Thôi Ảnh, “Nếu không để tớ thử lại xem anh ấy mở máy chưa.”“Không cần đâu, tớ tìm được rồi.” Ánh mắt Thôi Ảnh nhìn Hà Tiếu Nhiên có vẻ phức tạp, khóe miệng cố nhếch lên nói: “Đừng làm phiền người ta nữa, lúc chiều tớ đã liên lạc với người viết bài rồi.”“Vậy à? Tốt quá.” Hà Tiếu Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Cô đúng là không biết phải làm sao để hỏi Đặng Bân chuyện này cả. Dù sao tính chất công việc của bác sĩ nam ở khoa sản cũng hơi đặc thù, vốn đã dễ dàng khiến bệnh nhân có ác cảm, cô sợ Đặng Bân sẽ cảm thấy mình không có ý tốt.Thôi Ảnh gật đầu, không nói gì, đi về chỗ mình, bất chợt gọi Hà Tiếu Nhiên: “Nhiên Nhiên, cậu không sao chứ?”“Tớ có thể làm sao chứ?” Hà Tiếu Nhiên khó hiểu, “Cậu hôm nay nói chuyện kỳ lạ lắm, cứ ấp a ấp úng.”Hà Tiếu Nhiên viết xong bản thảo 3000 chữ, nộp lên rồi thu dọn đồ đạc. Bó hoa hồng trên bàn vẫn thơm hương, cô nghĩ một lát, nhét bức thư trong bó hoa vào túi xách, chào tạm biệt những người chưa về rồi cất bước ra ngoài.Trên hành lang, Thôi Ảnh và Tùy Minh Vỹ đang nhỏ giọng nói gì đó, vẻ mặt không tốt cho lắm. Cô nghĩ một lát, cảm thấy không nên làm phiền họ, bèn cứ thế đi qua, không ngờ Tùy Minh Vỹ lại gọi cô lại.“Hai người còn chưa về à? Tôi về trước đây.” Hà Tiếu Nhiên cười nhẹ, phất tay chào họ.“Em đợi một lát, Thôi Ảnh có điều muốn nói với em.” Tùy Minh Vỹ nhíu mày nói, lại khẽ đẩy Thôi Ảnh một cái.“Muốn nói thì anh đi mà nói, em không biết nói thế nào cả.” Thôi Ảnh đứng yên đó, cúi đầu xuống, giọng nói không được tự nhiên.“Có chuyện gì? Nghiêm trọng lắm ư? Hai người đừng dọa tôi.” Hà Tiếu Nhiên nhìn Tùy Minh Vỹ, lại nhìn sang Thôi Ảnh, trong lòng bỗng chốc cảm thấy bất an, nhưng cô không nghĩ ra được là vì sao.“Thôi Ảnh đã nói với em chuyện bác sĩ khoa sản kia rồi đúng không?” Tùy Minh Vỹ không chờ được Thôi Ảnh lên tiếng bèn cắn răng nói, “Người trong cuộc nói bác sĩ vô lễ với mình tên là Đặng Bân.”“Chuyện này chắc là có hiểu lầm. Chúng ta chưa gặp bác sĩ kia, không biết Đặng Bân này có phải là Đặng Bân đó không. Tớ bảo anh ấy đừng nói với cậu nhưng anh ấy không nghe.” Thôi Ảnh dậm chân kéo Hà Tiếu Nhiên ra khúc rẽ đầu hành lang, “Vẫn chưa biết rõ đầu đuôi, cậu đừng đoán mò. Tớ nghĩ anh Đặng Bân không phải người như vậy, có lẽ là đắc tội ai đó nên bị hãm hại.”“Nhưng có ai sẽ hãm hại anh ta chứ? Bác sĩ nam ở khoa sản không ít, lại không có thù oán gì cả.” Tùy Minh Vỹ cũng theo tới, không hài lòng với suy nghĩ của Thôi Ảnh. Nhưng lúc nói đến bốn chữ “không có thù oán”, anh và Thôi Ảnh chợt nhìn nhau. Hà Tiếu Nhiên gần đây hôm nào cũng nhận được một bó hoa hồng lớn. Cho dù thu nhập của bác sĩ có cao đến đâu thì Đặng Bân cũng không có đủ điều kiện để làm một việc lãng mạn như thế. Chỉ trong thoáng chốc, hai người đều trông thấy vẻ ngạc nhiên và lo lắng trong mắt nhau.“Cảm ơn hai người đã nói cho tôi biết, tôi về trước đây.” Hà Tiếu Nhiên hít sâu một hơi, chỉ cảm giác đầu óc hỗn loạn, không muốn nói gì thêm nữa. Cô vỗ vỗ cánh tay Thôi Ảnh rồi quay lưng xuống lầu.Lúc cô tìm được Đặng Bân đã là tối ngày hôm sau. Khi chuông điện thoại vang lên, Hà Tiếu Nhiên đang gội đầu. Cái tên Đặng Bân hiện lên trên màn hình, nhưng lúc nghe lại là giọng của một cô gái trẻ tuổi.Hà Tiếu Nhiên lau tóc vội vã ra ngoài, đến một tiệm cơm nhỏ. Đặng Bân uống rất nhiều, đỏ mặt gục lên bàn, bên cạnh có một cô gái da rất trắng, đôi mắt tròn như mắt thỏ vậy.“Chị Hà, đã nghe sư huynh nhắc về chị nhiều.” Cô gái giới thiệu mình tên là Lưu Tuyết, nói: “Sư huynh tâm tình không tốt, uống quá nhiều, em cũng không đỡ nổi, chỉ có thể tìm chị tới.”“Anh ấy làm sao vậy?” Đỡ Đặng Bân ra khỏi tiệm cơm, hai người gọi taxi về phòng trọ của anh, đưa anh vào nhà rồi, Hà Tiếu Nhiên mới có thời gian hỏi Lưu Tuyết.“Không biết chị có nghe nói gần đây trên mạng có một bài đăng hay không…” Lưu Tuyết ấp úng một lúc lâu mới nói, “Em là người ngoài, thôi cứ để sư huynh tỉnh lại rồi tự nói vậy.”“Là bài đăng nói mình bị bác sĩ nam khoa sản vô lễ ư?” Hà Tiếu Nhiên hỏi, “Chân tướng là thế nào?”“Em làm cùng phòng với sư huynh, tuy hôm đó không có mặt nhưng sư huynh hẳn là vẫn làm đúng mọi trình tự.” Lưu Tuyết nhăn mặt cau mày nói: “Lúc ấy còn có cả y tá bên cạnh nữa, nhưng có chút việc nên y tá bị gọi đi, lúc trở lại thì nữ bệnh nhân kia đang la hét ầm ĩ. Chị là bạn gái của anh ấy, hẳn sẽ biết anh ấy rất nghiêm chỉnh, không thể nào làm chuyện như vậy được. Sau đó chúng em có phân tích, nghi ngờ là có ai đó cố ý hãm hại anh ấy. Nhưng hỏi anh ấy đắc tội ai thì anh ấy lại không chịu nói. Chị ơi, chị là bạn gái anh ấy, chị chắc là biết điều gì đó đúng không? Chuyện này hiện tại truyền thông cũng đã can thiệp, làm ầm ĩ lên, nếu như không giải thích rõ ràng thì sư huynh sẽ bị đuổi việc, tiền đồ coi như chấm dứt.”Hà Tiếu Nhiên không biết mình ra khỏi nhà Đặng Bân thế nào. Hai ngày này cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô tuy không hiểu Đặng Bân lắm, nhưng cũng biết anh hẳn không phải là người như vậy. Vậy thì ai sẽ hãm hại anh chứ? Cô không dám nghĩ, trong những người cô biết, người có thể hô mưa gọi gió như vậy, ngoại trừ Tiêu Thượng Kỳ ra còn có ai có bản lĩnh này?Nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán. Tiêu Thượng Kỳ mỗi ngày đều tặng hoa cho cô, cũng không có nghĩa là một người kiêu ngạo như anh sẽ coi Đặng Bân là đối thủ. Tuy vậy, mặc dù biết không nên suy đoán lung tung, cô vẫn như thể bị khống chế, vô thức đi tới khu nhà họ từng ở chung.“Muộn thế này rồi, sao trước khi tới em không gọi?” Đã mấy tháng không có tới đây, nhưng nhân viên an ninh biết cô, nên cho dù cô không có thẻ thì nhân viên vẫn mở cửa cho cô vào. Cô đứng dưới lầu nhấn chuông cửa. Tiêu Thượng Kỳ có lẽ là đã ngủ, sau khi tỉnh dậy thì giọng nói khàn khàn mang theo vẻ tức giận, lạnh giọng hỏi là ai. Anh mặc đồ ngủ ra đón cô, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Vết sẹo khép lại rồi thì quên không đau nữa đúng không? Nửa đêm khuya khoắt thế này em còn dám đi lại ở bên ngoài?” Vừa nói vừa kéo cánh tay cô. Cô đứng bên ngoài một lúc, hơi lạnh thấm vào da, lúc này bị bàn tay nóng ấm của anh nắm lấy, không kìm được mà hắt hơi một cái.“Em đúng là, đã lớn như vậy rồi còn không biết chăm sóc cho bản thân.” Tiêu Thượng Kỳ than thở một tiếng, trong lòng vừa mừng vừa lo. Hà Tiếu Nhiên bỗng dưng tới đây, anh vừa rồi còn tưởng là mình nằm mơ. Tính tình của cô nhìn bên ngoài có vẻ yếu ớt, nhưng thực chất thì rất quật cường. Đã nói là sẽ không gặp lại thì cô nhất định không làm trái lời. Bản thân anh lại không biết phải theo đuổi một cô gái như thế nào, chỉ có thể nghĩ ra việc gì thì làm việc đó. Anh cho rằng tình hình như hiện tại ít nhất cũng phải kéo dài nửa năm, chờ tới khi cô hết giận rồi sẽ mới chú ý tới anh. Không ngờ rằng nhanh như vậy cô đã xuất hiện trước mặt anh rồi.Phòng khách vẫn như trước kia, Hà Tiếu Nhiên vừa liếc qua đã thấy. Trên bàn uống nước vẫn có chiếc cốc được tặng kèm khi cô mua cà phê hòa tan. Tuy đã lâu không ai dùng nhưng vẫn sạch sẽ sáng bóng. Rèm cửa vẫn che kín cửa sổ như vậy. Tiêu Thượng Kỳ đi lòng vòng trong phòng khách hai vòng, định đi rót chút nước thì phát hiện trong phích nước nóng trống không. Anh lúc này mới nghĩ ra đã lâu rồi không nấu nước, chỉ đành vội vàng đi tìm bình siêu tốc.“Anh đừng bận bịu nữa, em chỉ đến nói một câu rồi đi.” Hà Tiếu Nhiên trước nay chưa từng thấy dáng vẻ bận rộn hoang mang như vậy của anh, trong lòng chua xót, bèn lên tiếng ngăn cản.“Nói gì cơ?” Tiêu Thượng Kỳ giật mình. Trái tim vừa vui lên như thể bị dội một gáo nước lạnh, đông cứng lại. Anh cứng ngắc quay đầu nhìn cô, vội cất tiếng trước khi cô nói tiếp: “Em đừng nói, anh bây giờ không muốn nghe gì cả. Em bảo anh đừng xuất hiện trước mắt em, anh đã làm được. Em bảo anh đừng làm phiền cuộc sống của em, anh cũng đang… cố gắng làm. Nhưng đã thích một người thì không phải là em nói gì trái tim sẽ nghe theo như vậy. Em cũng biết nếu đã thích thì không có gì ngăn nổi cả. Em có thể không để ý đến anh, nhưng anh cũng có thể… tiếp tục thích em, em không ngăn cản được anh. Anh trước kia không ngăn cản em, em làm vậy sẽ không công bằng.“Không giống nhau.” Hà Tiếu Nhiên cúi đầu, gắng sức chớp mắt, hy vọng dòng lệ chực tràn ra sẽ chảy ngược trở lại. Lúc này cô đã quên mất tại sao mình tới đây, chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn vô cùng.“Sao lại không giống nhau? Sự thực là hoàn toàn giống nhau.” Tiêu Thượng Kỳ hơi ngẩng lên nhìn vào ánh đèn pha lên trên trần nhà. Lúc Hà Tiếu Nhiên thích anh, anh không biết bản thân mình cũng động lòng, chỉ cảm thấy không có cách nào kháng cự, để hai người dần dần đến gần nhau. Hiện tại anh đã hiểu được trái tim mình, cũng muốn như ngày xưa, được đổi vị trí cho cô, chỉ hy vọng cô đừng kháng cự anh. Cho anh một cơ hội tới gần cô thực sự khó khăn như vậy sao? “Anh có điểm gì sai em cứ nói, anh sửa, được không?”“Nhưng như vậy thì anh sẽ không còn là anh nữa.” Hai bàn tay Hà Tiếu Nhiên đan chặt vào nhau, tựa như làm vậy sẽ giúp cô phân tán sự chú ý, khiến cô không còn đau khổ nữa. Giữa hai người họ đã xảy ra quá nhiều chuyện, đã không thể quay trở lại lúc ban đầu được nữa. Cô sợ rồi, cũng mệt mỏi rồi. Yêu một người quá nặng nề. Cô sợ, cô thực sự rất sợ rằng sẽ ngã xuống tại cùng một điểm thêm lần nữa. Như vậy, cô không biết bản thân có còn vực dậy đi tiếp được hay không.“Đồ ngốc.” Tiêu Thượng Kỳ cười khổ, xoay người đi tới trước mặt Hà Tiếu Nhiên, ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy tay cô, tách từng ngón tay ra, đan tay mình vào trong tay cô, một lúc sau mới nhẹ nói, “Heo con ngu ngốc, anh trước giờ vẫn luôn là anh, giống như em vẫn luôn là em. Anh cứ nghĩ em thông minh hơn anh, hóa ra em cũng ngốc như anh vậy.”Nước mắt từng giọt từng giọt rớt trên hai bàn tay đang nắm chặt của họ. Buổi đêm yên tĩnh, xung quanh không còn tiếng động nào nữa, Tiêu Thượng Kỳ đến gần hơn, để Hà Tiếu Nhiên tựa đầu vào vai anh. Một lúc sau mới nói: “Anh biết em sợ, sợ anh lại mắc lỗi, sợ anh lừa gạt em, nhưng Nhiên Nhiên, anh cũng rất sợ, sợ buổi tối hôm nay chỉ là một giấc mơ, ngày mai trời sáng khi tỉnh dậy, anh sẽ không thấy em đâu nữa. Tình yêu trên thế gian có rất nhiều loại, anh không biết tình yêu của chúng ta là loại nào, anh chỉ biết, hiện giờ anh yêu em. Có lẽ anh phát hiện ra điều này muộn hơn em, nhưng tình cảm của anh sẽ không ít hơn em. Anh muốn chăm sóc em, ở bên cạnh em, ngày ngày làm em vui, nhưng anh lại sợ em không tin anh nữa, không chịu đón nhận anh. Thực ra anh rất nhát gan, mỗi ngày gửi xong thư cho em, anh đều sợ nhân viên chuyển phát nhanh sẽ trả lại. Anh sợ em từ chối anh, nhưng lại không biết phải làm thế nào để em có thể tin tưởng anh, đón nhận anh một lần nữa. Em dạy anh đi, anh phải làm sao?”Sắc trời bên ngoài dần dần chuyển từ tối mịt sang sáng trắng, tựa như chỉ trong một nháy mắt mà thôi. Tiêu Thượng Kỳ ngồi bên giường, tầm mắt rất nhanh đã chuyển từ cửa sổ về. Bên cạnh anh, Hà Tiêu Nhiên đang nằm trong chăn. Cô ngủ không được ngon, đôi lông mày nhíu chặt lại, khóe mắt còn đọng lại vệt nước mắt. Anh cẩn thận giơ tay lên, nhè nhẹ luồn vào mái tóc cô vuốt ve, động tác rất khẽ, sợ đánh thức cô.Tối qua cô khóc rất lâu. Tiêu Thượng Kỳ nghĩ, anh đúng là đã tổn thương cô quá sâu, cho nên cô cứ chỉ khóc mà không nói sẽ tha thứ cho anh, có thể làm lại từ đầu. Anh cũng không dám ép cô quá, chỉ có thể ôm cô vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành, mãi cho tới khi cô khóc mệt rồi ngủ thiếp đi, anh mới rón rén ôm cô về giường nằm. Cô ngủ rồi, nhưng anh cũng không dám ngủ theo, vì anh rất sợ, sợ bản thân sẽ ngủ quá say, đến khi tỉnh lại thì cô không còn ở bên cạnh nữa. Vậy nên anh bèn ngồi bên giường, ngắm cô ngủ suốt một đêm.Thực ra thì anh cũng rất mệt. Mỗi một ngày đối với anh đều giống như đi đánh giặc vậy, có vô vàn việc cần anh phải để tâm, mà anh không thể làm sai được, vậy nên tối nào về nhà anh cũng mệt mỏi phiền não. Nhưng cứ ngồi bên cô như vậy, anh lại cảm thấy trong lòng bình yên hơn, đến cuối cùng, cảm giác mệt mỏi đã biến mất hoàn toàn. Thì ra, chỉ cần ngắm nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô vì ngủ say mà hồng ửng dần lên, trong lòng anh cũng có thể cảm thấy mềm mại như vậy. Nhưng tại sao trước kia anh chưa từng phát hiện ra chứ?Hà Tiếu Nhiên gặp rất nhiều giấc mơ, suốt đêm trong đầu cô đều là những cảnh tượng lẫn lộn, vậy mà tới khi tỉnh lại thì những cảnh tượng đó lại biến mất không một dấu vết. Cô mệt mỏi mở mắt ra, xung quanh vừa xa lạ vừa quen thuộc. Cô bật người ngồi dậy mới phát hiện tại sao cả đêm mình ngủ không yên, đó là vì cô vẫn mặc nguyên bộ quần áo lúc ra ngoài hôm qua.Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ có một mình cô. Cô không biết bản thân cảm thấy mất mát hay là thở phào nhẹ nhõm. Trong tủ quần áo có rất nhiều quần áo của cô, còn mới tinh, đại đa số vẫn chưa xé mác. Cô đứng đắn đo một hồi rồi thay một bộ ít bắt mắt nhất. Đã muộn rồi, cô không kịp về nhà thay đồ nữa.Đợi đến khi cô mặc xong xuôi mới cẩn thận mở cửa phòng ngủ ra. Phòng khách cũng không có ai, chỉ là trên bàn ăn gần bếp có bày biện bữa sáng và một ly nữa đậu nành còn nóng. Mọi thứ tựa như mấy tháng trước, lúc ấy họ chưa gần nhau đến vậy, cũng không đi xa nhau như hiện tại, cô thi thoảng ở lại phòng khách sạn của anh, sáng sớm ngủ dậy đều thấy anh đã thức giấc, chuẩn bị xong đồ ăn sáng mà cô thích rồi.Nếu như vẫn còn là bạn, là một người bạn ở cạnh anh như trước thì tốt biết bao. Hà Tiếu Nhiên hít sâu một hơi, đầu mũi chua xót, đôi mắt cũng mờ hơi nước. Thế gian không có thuốc hối hận, không bao giờ có cả.Cô đi rất chậm từ phòng ngủ tới bàn ăn, trong lòng lo sợ không yên, chỉ sợ không cẩn thận một chút là sẽ đánh vỡ một giấc mơ đẹp, cho nên khi một tiếng chuông điện thoại vang lên, Hà Tiếu Nhiên giật mình, lúc lâu sau mới nhận ra là điện thoại của Tiêu Thượng Kỳ đặt trên ghế sofa.Hà Tiếu Nhiên chần chừ một lát rồi cầm điện thoại lên, luống cuống tay chân tìm chỗ tắt, chẳng ngờ lại lỡ tay nhận cuộc gọi.“Lục thiếu, tại sao lâu như vậy cậu mới nghe điện thoại?” Một giọng nói không quá xa lạ vang lên, “Sao nào, cô bé kia có tìm đến cậu không? Nếu cô bé cầu xin cậu điều gì, cũng đừng đồng ý vội, nếu không sẽ không thú vị nữa.”“Ai cầu xin anh ấy?” Những nghi ngờ trong lòng Hà Tiếu Nhiên bị mấy lời này đẩy lên cao. Cô vốn nên ngắt máy, nhưng lại thần xui quỷ khiến hỏi như vậy.Bên kia yên tĩnh một lát, giọng nam hỏi ngược lại: “Cô là ai? Sao lại nghe điện thoại của Tiêu Thượng Kỳ?”“Lời anh nói là có ý gì?” Hà Tiếu Nhiên không trả lời, chỉ truy vấn tiếp. Nhưng điều cô nhận được lại là ba tiếng “tút tút tút”, người kia đã dập máy.“Ai gọi cho anh đấy?” Hà Tiếu Nhiên chỉ muốn hỏi rõ xem người kia nói đến ai, có ý gì, nhưng vừa tìm được số điện thoại thì Tiêu Thượng Kỳ đã đi ra khỏi phòng tắm, trên người khoác áo tắm, tóc còn đang ướt. Thấy điện thoại ở trên tay cô, anh không có vẻ mặt gì đặc biệt, chỉ vừa lấy khăn lau tóc vừa hỏi cô, tầm mắt nhìn ra bàn ăn, “Em chưa ăn sáng sao? Cũng đúng lúc, chúng ta cùng ăn đi.”“Anh đã làm chuyện gì?” Hà Tiếu Nhiên đứng nguyên tại chỗ, bỗng nhiên nói: “Chuyện của Đặng Bân có phải là anh làm không?”“Đặng Bân nào, hắn làm sao?” Tiêu Thượng Kỳ vừa đi được hai bước, nghe thấy vậy thì ngạc nhiên quay lại nhìn cô, “Vừa sáng sớm ra, không đầu không đuôi gì cả, em làm sao vậy?”“Vừa rồi là cái anh luật sư kia gọi cho anh.” Hà Tiếu Nhiên nhìn nhật ký cuộc gọi nói: “Anh ta hỏi anh có phải có một cô bé đến tìm anh không? Còn nói với anh, nếu cô bé đó có cầu xin anh điều gì thì tuyệt đối đừng đồng ý quá nhanh. Anh còn dám nói chuyện xảy ra với Đặng Bân không phải là anh làm? Anh cũng tính rồi, em chắc chắn sẽ tới cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, đừng chấp nhặt với em đúng không? Ngài có quyền có thế, chúng tôi không đấu lại được!”Sắc mặt Tiêu Thượng Kỳ sa sầm xuống. Anh ngừng tay, ánh mắt nhìn cô lạnh dần đi. Không ai biết lúc này trái tim anh như đang ở trên vách đá cao vạn trượng, rõ ràng sắp chạm được tới bầu trời, lại đột ngột rơi xuống mặt đất. Cảm giác này làm anh gần như không thở nổi. “Tối qua em tới gặp anh không phải là vì em nhớ anh như anh nhớ em mà là vì cái tên vô dụng kia gặp chuyện? Em cho rằng, hắn gặp chuyện là tại anh đứng sau thao túng? Ầm ĩ một hồi lâu, em chính là vì một tên đàn ông như vậy tới hỏi tội anh?”“Em…” Hà Tiếu Nhiên cứng họng. Cô rốt cuộc tới đây làm gì, cô cũng không còn nhớ rõ nữa. Ký ức của cô hiện tại chỉ dừng lại ở lúc anh ngồi xuống trước mặt cô. Một người kiêu ngạo như anh lại hèn mọn cầu xin cô cho anh một cơ hội, làm cô suýt chút nữa gật đầu. Nếu như không phải trong lòng quá đau khổ, có khi cô đã gật đầu thật, bởi cô không thể nhìn anh như vậy. Chàng trai mà cô yêu vốn nên luôn luôn rất khí phách, muốn gì có đó, anh không nên toát ra vẻ đau thương như thế. Nhưng cuộc điện thoại vừa rồi đã phá chút lòng tin vừa dựng lên được của cô thành tro bụi, cô chỉ có thể kiên trì nói: “Đúng vậy thì sao?”“Trong lòng em, anh chính là một người bỉ ổi như vậy ư?” Tiêu Thượng Kỳ giận quá hóa cười, “Chúng ta cũng có thể coi là lớn lên cùng nhau từ nhỏ, bao nhiêu năm qua, trong lòng em, anh chính là người như vậy sao? Để có được em, có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào? Bên ngoài đấu không được bèn ở sau lưng đâm người khác một đao? Hà Tiếu Nhiên, em không cảm thấy là mình quá coi thường anh, quá đề cao bản thân rồi ư?”“Em…” Hà Tiếu Nhiên nghe câu trước anh nói, vốn còn muốn giải thích, nhưng anh nói quá nhanh, những lời tổn thương phía sau trôi ra như nước chảy, cô chỉ đành nuốt lại lời muốn nói, im lặng mà bi thương nhìn anh.“Được rồi, nếu như em nhất định cảm thấy chuyện gì cũng là do anh làm thì tâm tình mới tốt lên được, vậy cứ cho là anh làm đi. Còn nữa, lần sau đến hỏi tội anh, em tốt nhất là vừa vào cửa là mắng anh luôn, tuyệt đối đừng làm như thế này, anh ít nhất sẽ không…” Sẽ không thấy được hy vọng, rồi lại đau lòng đến vậy. Câu tiếp theo Tiêu Thượng Kỳ không nói ra. Anh không nói ra được, không biết phải nói như thế nào cả. Điều duy nhất anh có thể làm là kéo cửa ra. Anh vốn phải đuổi cô đi, để cô biến khỏi tầm mắt của anh, anh sẽ coi như không quen biết cô, chưa từng yêu cô nữa. Nhưng một chữ “cút” bị ngăn lại trong cổ họng, không tài nào phát ra được. Anh chỉ đành tức giận lao ra ngoài, rồi nặng nề ngã xuống trước cửa.Chuyện của Đặng Bân được giải quyết một cách ngoài dự liệu của mọi người.Sau khi Tiêu Thượng Kỳ rời đi, Hà Tiếu Nhiên không còn lý do gì để ở lại đó nữa, bèn vội vã chạy tới tòa soạn. Việc buổi sáng đã phân công xong, những ai không có việc cũng nhàn rỗi. Lúc này Đặng Bân gọi tới.“Nghe nói tối qua là em đưa anh về nhà?” Giọng nói Đặng Bân còn hơi khàn vẻ sau khi say rượu, “Anh rất ít khi uống nhiều như vậy, thất lễ rồi.”“Không sao, anh bây giờ sao rồi?” Hà Tiếu Nhiên bỗng dưng không biết nói gì với anh, “Lát nữa anh đừng quên uống chút nước mật ong, sẽ thoải mái hơn một chút.”“Em không hỏi anh tại sao lại uống nhiều rượu như vậy sao?” Một lát sau giọng Đặng Bân mới lại vang lên, rồi lại cười một tiếng, “Sao anh lại quên nhỉ, phóng viên ở tòa soạn của em cũng tới phỏng vấn rồi, họ nói với em rồi à?”“Em tin anh không phải người như vậy.” Hà Tiếu Nhiên chạy tới cầu thang mới nói: “Anh cũng đừng để tâm, rồi chân tướng sẽ được sáng tỏ.”“Nhưng vấn đề là hiện tại không có mấy người nghĩ như vậy cả. Bác sĩ nam, bệnh nhân nữ, lúc chọn nghề này, anh cũng chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng chỉ tới khi xảy ra chuyện mới biết miệng lưỡi thế gian đáng sợ biết bao.” Đặng Bân tựa hồ rất sa sút, thở dài một hơi mới nói, “Bệnh viện bảo anh và bệnh nhân giải quyết riêng. Nhưng anh cũng không làm gì cả thì giải quyết gì chứ? Thôi đi, không nói chuyện này nữa, em làm việc đi, anh không sao cả.”Đến trưa, nhân viên của công ty chuyển phát nhanh đem một bưu kiện tới bàn làm việc của Hà Tiếu Nhiên, đồng thời còn kèm theo một bó hoa hồng như mọi ngày. Hà Tiếu Nhiên bỗng có dự cảm không lành, vội vã mở bưu kiện ra, bên trong là một bản photo cắt ra từ một bài báo. Đúng lúc Thôi Ảnh đi qua, nhanh tay cầm lên, chỉ liếc một cái đã ngạc nhiên nói: “Đây chẳng phải là người phụ nữ kia sao?”“Ai cơ?” Hà Tiếu Nhiên thuận miệng hỏi một câu. Bên trong bưu kiện còn có rất nhiều thứ khác, cô lấy từng thứ một ra, lần lượt là một chùm chìa khóa và một chiếc thẻ vào cửa. Cô nhận ra được, đây đều là thứ cô từng dùng, ngoài ra còn có một quyển sổ chứng nhận quyền sở hữu căn nhà, tên chủ nhà là cô, địa điểm là nơi mà cô và Tiêu Thượng Kỳ từng ở. Sao anh phải đưa những thứ này cho cô? Trong chốc lát, Hà Tiếu Nhiên chỉ thấy đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không nghe thấy giọng đọc báo lanh lảnh của Thôi Ảnh.Cuối cùng là một bức thư kẹp trong bó hoa hồng. Cô run run xé mở, trên giấy trắng bên trong vẫn là chữ của Tiêu Thượng Kỳ, nhưng lại nguệch ngoạc hơn ngày thường rất nhiều.“Chưa từng nghĩ tới sẽ dùng cách này để nói tạm biệt với em. Anh vốn cho rằng chúng ta không cần phải dùng tới những lời này. Như vậy xem ra, giữa tưởng tượng và thực tế vẫn có sự chênh lệch nhất định, chỉ là trước kia anh chưa từng để ý tới.Rất yêu em, cho đến hôm nay, anh cũng có thể cất cao tiếng mà nói với em như vậy, chỉ là tình yêu này, anh phát hiện ra quá muộn màng. Anh vốn cho rằng sẽ có thời gian bù đắp, nhưng sáng hôm nay, sau khi em cho anh nhiều hy vọng như vậy, lại không hề do dự chất vấn anh, hoài nghi nhân cách của anh vì một tên đàn ông khác, anh mới biết được, thì ra cảm giác bi thương chính là như vậy. Anh chưa từng e ngại người khác nói về mình ra sao cả. Nhưng, ai cũng có thể nghi ngờ anh, chỉ có em, lại làm anh đau lòng khôn cùng. Anh nói những lời này không phải để trách móc em, anh chỉ là mới hiểu ra, muộn màng chính là muộn màng. Lúc đó không biết quý trọng, đến giờ anh biết quý trọng thì có lẽ em đã đi xa anh lắm rồi. Có lẽ anh có thể miễn cưỡng ép em ở lại bên cạnh, nhưng anh biết, anh không thể ép trái tim em phải như trước kia, tin tưởng anh, yêu anh vô điều kiện.Đầu óc anh hơi loạn, cũng không biết mình nói gì nữa , nhưng anh vẫn nhớ cuốn sách nào đó từng viết rằng tình yêu là tác thành chứ không phải chiếm hữu. Em từng tác thành cho anh thứ gọi là tình yêu, giờ đến lượt anh tác thành cho em rồi.Hoặc là, đây là một lần trốn chạy của anh. Anh bỗng dưng rất sợ, chỉ hy vọng em sẽ hạnh phúc. Anh sẽ giữ lời hứa của mình, từ nay, rời khỏi cuộc sống của em.Dường như còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng anh không biết nên bắt đầu từ đâu cả, vậy thì nói hẹn gặp lại nhé, hoặc là, không hẹn gặp lại?Lúc đầu mua nhà là đứng tên em, đó là một món quà của anh, hy vọng em có thể nhận lấy, như vậy, anh có thể yên tâm hơn một chút…”…Chuyện của Đặng Bân nhờ có mẩu báo này mà lật ngược được tình thế. Bài báo là của một tòa soạn của thành phố D từ mấy năm trước, nói về một vụ án ly kỳ, nữ bệnh nhân vu khống bác sĩ nam vô lễ với mình, hình ảnh người phụ nữ đó với người trong vụ Đặng Bân lần này giống hệt nhau.Thôi Ảnh lập tức liên hệ với tòa soạn kia lấy thông tin, sau khi thẩm tra thì xác định là cùng một người. Bệnh nhân nữ này vì từng bị xâm hại tình dục mà mắc phải bệnh tâm thần có tính gián đoạn. Tòa soạn mở một cuộc họp, cuối cùng quyết định giấu tên người này và công khai toàn bộ mọi chuyện.Hiềm nghi được rửa sạch, Đặng Bân cũng không có biểu hiện quá vui mừng. Anh xin nghỉ việc, lặng lẽ về nhà. Bệnh viện ở đó không dễ xin vào, anh vốn định ở lại thành phố C tích lũy thêm kinh nghiệm, nhưng hiện giờ… nhà họ Đặng phát động tất cả các mối quan hệ, cuối cùng xin được cho anh vào một bệnh viện huyện ở đó.
Hà Tiếu Nhiên cũng không về tòa soạn. Cô giam mình trong căn phòng trọ suốt buổi chiều, tâm tư rối bời, lòng đau như cắt. Đầu óc của cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại sau cái tát Tiêu Thượng Kỳ. Không ngờ cô lại tát anh! Nhìn vẻ bề ngoài thì là vì anh xúc phạm cô, nhưng chỉ có một mình cô biết rằng, lúc đó bản thân cô muốn đánh vào trái tim mình. Đã biết là anh không yêu cô, cũng nói rằng không gặp lại nữa, nhưng mà trái tim cô vẫn không nghe bản thân khống chế, vẫn bị anh ảnh hưởng, bị anh hấp dẫn. Cô ghét bản thân mình như vậy.Nhưng công việc cũng không vì tâm tình cô không tốt mà biến mất. Vừa rồi cô đã nhận được điện thoại của Trương chủ nhiệm, hỏi cô xem chuyện phỏng vấn Tiêu Thượng Kỳ có thuận lợi hay không, lúc nào thì có thể giao bản thảo được.“Tiểu Hà à, Mộ thị là khách hàng lớn đấy, hiện tại tất cả các đơn vị truyền thông khác trong thành phố đều muốn lôi kéo quan hệ với họ. Chuyện hôm nay Tiêu tổng tiếp nhận phỏng vấn, tôi đã báo lại với trưởng tòa soạn và tổng biên tập rồi. Chúng tôi rất yên tâm với cách hành văn của em, bản thảo viết nhanh lên một chút, còn chuyện lên báo thì không cần lo, em viết được bao nhiêu chúng tôi sẽ đăng lên bấy nhiêu.” Trương chủ nhiệm dặn dò rất lâu mới cúp máy.Thì ra để cô ở lại là để phỏng vấn. Hà Tiếu Nhiên khóc không ra nước mắt. Bản thảo này cô không thể nào viết ra được. Nhưng tòa soạn sẽ không chấp nhận chuyện cô không viết được, chẳng lẽ chỉ còn nước từ chức ư? Nhưng cô không muốn bản thân lại phải thay đổi quỹ đạo cuộc sống thêm một lần nữa vì Tiêu Thượng Kỳ. Cô phải làm sao đây? Cô cảm thấy mấy ngày này không có chuyện nào không làm cô phiền não cả. Cô ôm lấy đầu, chỉ muốn hét lên thật to.Tiêu Thượng Kỳ cũng muốn hét lên như vậy. Trên mặt có in dấu tay, anh không tới công ty được, chỉ đành ủ rũ về nhà. Nhưng về đến nhà lại phát hiện không tìm thấy chìa khóa, lại phải gọi cho thư ký cho người tới phá khóa. Chẳng ngờ chờ mãi không thấy thợ phá khóa đâu mà lại thấy Giang Hoa Hâm xuất hiện, nói là nhặt được chìa khóa của anh ở khách sạn nên tốt bụng mang tới cho.“Sao lại thế này? Ai dám ra tay trên đầu thái tuế vậy hả? Ngay cả Tiêu lục thiếu của chúng ta cũng dám đánh?” Giang Hoa Hâm nói với giọng sửng sốt, nhưng trên mặt lại là biểu tình nén cười.“Cút!” Tiêu Thượng Kỳ chỉ tặng cho hắn một chữ rồi đẩy mạnh cửa định nhốt hắn ở ngoài.“Đừng, không xử được người yêu cũng đừng trút giận lên anh em chứ.” Giang Hoa Hâm nhanh nhẹn chen vào nhân lúc cửa chưa đóng hẳn, miệng nói liến thoắng: “Cậu đối xử với con gái như vậy là không được. Muốn theo đuổi người ta, muốn người ta nghe lời thì phải dùng cả mềm cả rắn, bá đạo ngang ngược là hạ sách. Cách tốt nhất là tóm lấy nhược điểm của người ta, làm người ta phải cầu xin cậu, mọi chuyện đều nghe theo cậu.”“Không liên quan đến cậu! Tôi cảnh cáo cậu, không được làm bậy!” Tiêu Thượng Kỳ nhíu mày. Anh biết thủ đoạn của Giang Hoa Hâm. Nhưng tình yêu không phải là một vụ mua bán, cũng không phải là lên tòa kiện tụng tranh chấp, anh không muốn người khác tính toán cô, bức bách cô một chút nào cả.“Căng thẳng như vậy làm gì? Đồ của cậu, ai dám ăn mất chứ?” Giang Hoa Hâm cười khẽ. Hắn trước nay làm việc đều là nhằm đạt được kết quả mong muốn, sẽ không quan tâm tới quá trình. Lúc sáng hắn đã cảm thấy suy nghĩ của Tiêu Thượng Kỳ quá lãng phí thời gian. Đàn ông con trai, làm việc phải nên quyết đoán chứ?Bản thảo bài phỏng vấn Tiêu Thượng Kỳ đến thứ sáu tuần sau đó Hà Tiếu Nhiên vẫn chưa viết. Trong thời gian đó Lý Cảnh Vân từng gọi cho cô một lần, hỏi xem cô đã có đề cương phỏng vấn chưa. Cái này thì không cần cô lo, tòa soạn đã chuẩn bị xong từ lâu. Cô gửi qua đó, không lâu sau đã được phản hồi là Tiêu Thượng Kỳ không hài lòng, hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện.Mà cô lại không biết phải đối mặt với anh ra sao, nhất là từ sau hôm đó. Lại nói, từ sau hôm đó xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như Tiêu Thượng Kỳ không còn xuất hiện trước mặt cô nữa, cô cũng không thấy chiếc xe biển số 365 xuất hiện trong tầm mắt nữa. Nhưng ngày nào cô cũng sẽ nhận được một bó hồng chín mươi chín bông, chiếm hết diện tích bàn làm việc của cô. Mùi hương hoa thoang thoảng khắp phòng làm việc. Trong bó hoa thường kẹp một bức thư, là Tiêu Thượng Kỳ tự tay viết. Trước kia anh rất lười viết, từ cấp ba đến đại học phần lớn việc ghi chép vở đều là cô làm. Tuy vậy chữ anh rất đẹp, cao gầy mà trọn vẹn, đúng là từng luyện tập. Ngày đó cô đã len lén thu thập những tờ giấy anh viết chỉ vì muốn biết tới nhiều thứ liên quan đến anh hơn. Hiện giờ nghĩ lại đúng là ấu trĩ đến nực cười.“Hôm nay anh tỉnh dậy rất sớm. Lúc xuống giường, đứng trước cửa sổ, thấy mặt trời còn chưa xuất hiện, khắp thành phố đều là một màu xám trắng…”“Cây trúc em trồng trong nhà lớn nhanh lắm. Anh tưới thêm hai cốc nước vào bình, nó ra thêm rất nhiều lá. Hôm nay lười biếng nên không đi rửa bụi bám trên lá cây nữa, nhưng anh bảo đảm ngày mai sẽ tắm rửa cho chúng cẩn thận.”“Hôm nay lãnh đạo tỉnh mở cuộc họp lâu quá, chủ nhiệm phòng làm việc đúng là nói liên miên không ngừng, anh còn lười mở tài liệu ra xem, buồn ngủ vô cùng. Một ông chú to béo bên cạnh anh ngủ ngon lành lắm, tiếng ngáy vang lên đều đều, cả nửa phòng họp đều nhìn ông chú rồi cười trộm…”Thư của Tiêu Thượng Kỳ lúc nào cũng viết kín cả một trang, thậm chí là mấy trang giấy. Nội dung nói về ngày hôm trước anh sáng sớm làm gì, lúc rảnh rỗi nghĩ điều gì, ban ngày gặp những ai, có chuyện gì xảy ra làm anh phiền muộn hoặc vui vẻ… Chữ được viết bằng bút máy, nếu nhìn kỹ sẽ thấy độ đậm nhạt không đều, hẳn là viết nhiều lần mới xong.Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, nằm trên giường đọc những bức thư này, Hà Tiếu Nhiên đều không mô tả được trong lòng mình có tư vị gì, lúc nào cũng có cảm giác như anh đang ở ngay trước mặt. Cảm giác này rất kỳ lạ. Hai người từng ở rất gần nhau, nhưng lúc đó cô cũng không có cảm giác là tới gần anh. Hiện giờ lại ngược lại, họ không gặp nhau nhiều ngày như vậy rồi, nhưng anh trong mắt cô lại sống động hơn lên. Cô hơi sợ cảm giác này. Yêu một người quá đau khổ, chỉ cần nghĩ tới thôi cả cơ thể đều cảm thấy đau. Cô sợ nỗi đau ấy, nhưng lại không biết làm sao để chống lại nó cả.Ngày ngày đều trôi qua như vậy. Cho tới khi Đặng Bân gọi cho cô, cô mới nhớ ra hai người đã hơn một tuần không gặp nhau. Lần trước gặp mặt là ở bệnh viện, mà mấy ngày qua, cô lại quên mất hỏi thăm vết thương của anh. Đối với chuyện này, cô chỉ có thể cười khổ. Có lẽ là kiếp trước cô đã thiếu nợ Tiêu Thượng Kỳ, cho nên kiếp này chỉ cần dính đến anh là cuộc sống của cô sẽ loạn hết cả lên.Hai người hẹn nhau đi ăn tối như trước, Hà Tiếu Nhiên mặc dù không tập trung nhưng cũng phát hiện ra sắc mặt Đặng Bân không tốt.“Xảy ra chuyện gì ư?” Hà Tiếu Nhiên hỏi anh, “Trông anh có vẻ không vui lắm.”“Không, có lẽ là do thời gian này mệt quá.” Đặng Bân lắc đầu cười cười, không nói thêm gì nữa. Kể từ khi hai người quen nhau tới giờ, đây là lần đầu tiên không khí lặng im như vậy.“Em gần đây có chút việc, quên không hỏi anh vết thương sao rồi?” Hà Tiếu Nhiên hơi áy náy, không ăn tiếp được nữa, hạ đũa xuống, ấp úng nói: “Anh thật sự không sao chứ?”“Anh là bác sĩ, chút thương tích ngoài da đó đã sớm khỏi rồi.” Đặng Bân nhìn đôi đũa của cô, như thể lúc này mới tỉnh táo lại, khẽ lắc đầu cười nói: “Em đừng để tâm. Anh hôm nay hơi mệt, không muốn nói chuyện nhiều. Nhưng nhìn thấy em, anh thấy trong lòng dễ chịu hơn hẳn.”Ai cũng sẽ có lúc vui lúc buồn, Hà Tiếu Nhiên cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng ngày hôm sau vừa tới tòa soạn đã thấy Thôi Ảnh và mấy người khác lẩm bẩm cái gì đó mặt người dạ thú.“Có tin tức gì vậy? Ai mặt người dạ thú?” Đặt túi xuống, cô lên tiếng hỏi.“Ồ, cậu chưa nghe à? Trên tieba đang đồn thổi ghê lắm, nói một bệnh viện ở thành phố chúng ta có bác sĩ khoa sản nhân cơ hội kiểm tra để vô lễ với bệnh nhân đấy.” Thôi Ảnh gọi cô qua xem, bài đăng đó đã có đến hơn triệu lượt xem, là lời tự thuật của một người, nói mấy ngày trước đi khoa sản kiểm tra. “Tớ bảo mà, khoa sản không nên có bác sĩ nam, cậu xem nội dung đi, cầm thú quá thể! Lãnh đạo vừa nói đây là một đầu mối tốt, bảo chúng ta mau chóng tìm ra người viết bài để phỏng vấn.” Thôi Ảnh nói: “Tớ nhắn lại tin rồi, không biết trong tình trạng bình luận ào ào thế này, người ta có trông thấy không nữa.”“Cậu kiên nhẫn chờ đi. Nếu người đó đã đăng bài thì sẽ có mục đích, chắc là sẽ liên lạc với cậu thôi.” Hà Tiếu Nhiên vỗ vỗ vai Thôi Ảnh, đi mở máy tính của mình.“Đúng rồi, tớ nhớ ra rồi, bác sĩ Đặng nhà cậu chẳng phải cũng làm ở khoa sản sao? Cậu hỏi giúp tớ xem có tin tức nội bộ gì không, biết đâu lại là ở bệnh viện của họ thì sao?” Thôi Ảnh nhìn Hà Tiếu Nhiên, hai mắt sáng lên nắm lấy tay cô, “Thật đấy, cậu hỏi giúp tớ đi.”Bị Thôi Ảnh cuốn lấy nhờ vả, Hà Tiếu Nhiên chỉ đành đồng ý lát nữa hỏi giúp. Nhưng chủ nhiệm phái cô đi ra ngoài phỏng vấn, đến chiều cô mới có thời gian. Không ngờ điện thoại Đặng Bân luôn trong trạng thái tắt máy. Hà Tiếu Nhiên chỉ gọi hai lần rồi thôi. Công việc của bác sĩ là không có thời gian cố định, nếu lúc này đang ở trong phòng phẫu thuật thì tắt máy cũng đúng.Lúc Thôi Ảnh về đến tòa soạn là sắp tới giờ tan sở. Thường ngày cô thích nói thích cười, người chưa thấy đâu đã nghe được giọng nói lanh lảnh, cho nên hôm nay Thôi Ảnh lẳng lặng đi tới trước bàn Hà Tiếu Nhiên, làm cô sợ hết hồn.“Tìm được bác sĩ kia chưa? Hôm nay tớ định hỏi giúp cậu nhưng anh ấy cứ tắt máy luôn.” Không giúp được gì, Hà Tiếu Nhiên cảm thấy áy náy, đứng dậy vỗ vai Thôi Ảnh, “Nếu không để tớ thử lại xem anh ấy mở máy chưa.”“Không cần đâu, tớ tìm được rồi.” Ánh mắt Thôi Ảnh nhìn Hà Tiếu Nhiên có vẻ phức tạp, khóe miệng cố nhếch lên nói: “Đừng làm phiền người ta nữa, lúc chiều tớ đã liên lạc với người viết bài rồi.”“Vậy à? Tốt quá.” Hà Tiếu Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Cô đúng là không biết phải làm sao để hỏi Đặng Bân chuyện này cả. Dù sao tính chất công việc của bác sĩ nam ở khoa sản cũng hơi đặc thù, vốn đã dễ dàng khiến bệnh nhân có ác cảm, cô sợ Đặng Bân sẽ cảm thấy mình không có ý tốt.Thôi Ảnh gật đầu, không nói gì, đi về chỗ mình, bất chợt gọi Hà Tiếu Nhiên: “Nhiên Nhiên, cậu không sao chứ?”“Tớ có thể làm sao chứ?” Hà Tiếu Nhiên khó hiểu, “Cậu hôm nay nói chuyện kỳ lạ lắm, cứ ấp a ấp úng.”Hà Tiếu Nhiên viết xong bản thảo 3000 chữ, nộp lên rồi thu dọn đồ đạc. Bó hoa hồng trên bàn vẫn thơm hương, cô nghĩ một lát, nhét bức thư trong bó hoa vào túi xách, chào tạm biệt những người chưa về rồi cất bước ra ngoài.Trên hành lang, Thôi Ảnh và Tùy Minh Vỹ đang nhỏ giọng nói gì đó, vẻ mặt không tốt cho lắm. Cô nghĩ một lát, cảm thấy không nên làm phiền họ, bèn cứ thế đi qua, không ngờ Tùy Minh Vỹ lại gọi cô lại.“Hai người còn chưa về à? Tôi về trước đây.” Hà Tiếu Nhiên cười nhẹ, phất tay chào họ.“Em đợi một lát, Thôi Ảnh có điều muốn nói với em.” Tùy Minh Vỹ nhíu mày nói, lại khẽ đẩy Thôi Ảnh một cái.“Muốn nói thì anh đi mà nói, em không biết nói thế nào cả.” Thôi Ảnh đứng yên đó, cúi đầu xuống, giọng nói không được tự nhiên.“Có chuyện gì? Nghiêm trọng lắm ư? Hai người đừng dọa tôi.” Hà Tiếu Nhiên nhìn Tùy Minh Vỹ, lại nhìn sang Thôi Ảnh, trong lòng bỗng chốc cảm thấy bất an, nhưng cô không nghĩ ra được là vì sao.“Thôi Ảnh đã nói với em chuyện bác sĩ khoa sản kia rồi đúng không?” Tùy Minh Vỹ không chờ được Thôi Ảnh lên tiếng bèn cắn răng nói, “Người trong cuộc nói bác sĩ vô lễ với mình tên là Đặng Bân.”“Chuyện này chắc là có hiểu lầm. Chúng ta chưa gặp bác sĩ kia, không biết Đặng Bân này có phải là Đặng Bân đó không. Tớ bảo anh ấy đừng nói với cậu nhưng anh ấy không nghe.” Thôi Ảnh dậm chân kéo Hà Tiếu Nhiên ra khúc rẽ đầu hành lang, “Vẫn chưa biết rõ đầu đuôi, cậu đừng đoán mò. Tớ nghĩ anh Đặng Bân không phải người như vậy, có lẽ là đắc tội ai đó nên bị hãm hại.”“Nhưng có ai sẽ hãm hại anh ta chứ? Bác sĩ nam ở khoa sản không ít, lại không có thù oán gì cả.” Tùy Minh Vỹ cũng theo tới, không hài lòng với suy nghĩ của Thôi Ảnh. Nhưng lúc nói đến bốn chữ “không có thù oán”, anh và Thôi Ảnh chợt nhìn nhau. Hà Tiếu Nhiên gần đây hôm nào cũng nhận được một bó hoa hồng lớn. Cho dù thu nhập của bác sĩ có cao đến đâu thì Đặng Bân cũng không có đủ điều kiện để làm một việc lãng mạn như thế. Chỉ trong thoáng chốc, hai người đều trông thấy vẻ ngạc nhiên và lo lắng trong mắt nhau.“Cảm ơn hai người đã nói cho tôi biết, tôi về trước đây.” Hà Tiếu Nhiên hít sâu một hơi, chỉ cảm giác đầu óc hỗn loạn, không muốn nói gì thêm nữa. Cô vỗ vỗ cánh tay Thôi Ảnh rồi quay lưng xuống lầu.Lúc cô tìm được Đặng Bân đã là tối ngày hôm sau. Khi chuông điện thoại vang lên, Hà Tiếu Nhiên đang gội đầu. Cái tên Đặng Bân hiện lên trên màn hình, nhưng lúc nghe lại là giọng của một cô gái trẻ tuổi.Hà Tiếu Nhiên lau tóc vội vã ra ngoài, đến một tiệm cơm nhỏ. Đặng Bân uống rất nhiều, đỏ mặt gục lên bàn, bên cạnh có một cô gái da rất trắng, đôi mắt tròn như mắt thỏ vậy.“Chị Hà, đã nghe sư huynh nhắc về chị nhiều.” Cô gái giới thiệu mình tên là Lưu Tuyết, nói: “Sư huynh tâm tình không tốt, uống quá nhiều, em cũng không đỡ nổi, chỉ có thể tìm chị tới.”“Anh ấy làm sao vậy?” Đỡ Đặng Bân ra khỏi tiệm cơm, hai người gọi taxi về phòng trọ của anh, đưa anh vào nhà rồi, Hà Tiếu Nhiên mới có thời gian hỏi Lưu Tuyết.“Không biết chị có nghe nói gần đây trên mạng có một bài đăng hay không…” Lưu Tuyết ấp úng một lúc lâu mới nói, “Em là người ngoài, thôi cứ để sư huynh tỉnh lại rồi tự nói vậy.”“Là bài đăng nói mình bị bác sĩ nam khoa sản vô lễ ư?” Hà Tiếu Nhiên hỏi, “Chân tướng là thế nào?”“Em làm cùng phòng với sư huynh, tuy hôm đó không có mặt nhưng sư huynh hẳn là vẫn làm đúng mọi trình tự.” Lưu Tuyết nhăn mặt cau mày nói: “Lúc ấy còn có cả y tá bên cạnh nữa, nhưng có chút việc nên y tá bị gọi đi, lúc trở lại thì nữ bệnh nhân kia đang la hét ầm ĩ. Chị là bạn gái của anh ấy, hẳn sẽ biết anh ấy rất nghiêm chỉnh, không thể nào làm chuyện như vậy được. Sau đó chúng em có phân tích, nghi ngờ là có ai đó cố ý hãm hại anh ấy. Nhưng hỏi anh ấy đắc tội ai thì anh ấy lại không chịu nói. Chị ơi, chị là bạn gái anh ấy, chị chắc là biết điều gì đó đúng không? Chuyện này hiện tại truyền thông cũng đã can thiệp, làm ầm ĩ lên, nếu như không giải thích rõ ràng thì sư huynh sẽ bị đuổi việc, tiền đồ coi như chấm dứt.”Hà Tiếu Nhiên không biết mình ra khỏi nhà Đặng Bân thế nào. Hai ngày này cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô tuy không hiểu Đặng Bân lắm, nhưng cũng biết anh hẳn không phải là người như vậy. Vậy thì ai sẽ hãm hại anh chứ? Cô không dám nghĩ, trong những người cô biết, người có thể hô mưa gọi gió như vậy, ngoại trừ Tiêu Thượng Kỳ ra còn có ai có bản lĩnh này?Nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán. Tiêu Thượng Kỳ mỗi ngày đều tặng hoa cho cô, cũng không có nghĩa là một người kiêu ngạo như anh sẽ coi Đặng Bân là đối thủ. Tuy vậy, mặc dù biết không nên suy đoán lung tung, cô vẫn như thể bị khống chế, vô thức đi tới khu nhà họ từng ở chung.“Muộn thế này rồi, sao trước khi tới em không gọi?” Đã mấy tháng không có tới đây, nhưng nhân viên an ninh biết cô, nên cho dù cô không có thẻ thì nhân viên vẫn mở cửa cho cô vào. Cô đứng dưới lầu nhấn chuông cửa. Tiêu Thượng Kỳ có lẽ là đã ngủ, sau khi tỉnh dậy thì giọng nói khàn khàn mang theo vẻ tức giận, lạnh giọng hỏi là ai. Anh mặc đồ ngủ ra đón cô, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Vết sẹo khép lại rồi thì quên không đau nữa đúng không? Nửa đêm khuya khoắt thế này em còn dám đi lại ở bên ngoài?” Vừa nói vừa kéo cánh tay cô. Cô đứng bên ngoài một lúc, hơi lạnh thấm vào da, lúc này bị bàn tay nóng ấm của anh nắm lấy, không kìm được mà hắt hơi một cái.“Em đúng là, đã lớn như vậy rồi còn không biết chăm sóc cho bản thân.” Tiêu Thượng Kỳ than thở một tiếng, trong lòng vừa mừng vừa lo. Hà Tiếu Nhiên bỗng dưng tới đây, anh vừa rồi còn tưởng là mình nằm mơ. Tính tình của cô nhìn bên ngoài có vẻ yếu ớt, nhưng thực chất thì rất quật cường. Đã nói là sẽ không gặp lại thì cô nhất định không làm trái lời. Bản thân anh lại không biết phải theo đuổi một cô gái như thế nào, chỉ có thể nghĩ ra việc gì thì làm việc đó. Anh cho rằng tình hình như hiện tại ít nhất cũng phải kéo dài nửa năm, chờ tới khi cô hết giận rồi sẽ mới chú ý tới anh. Không ngờ rằng nhanh như vậy cô đã xuất hiện trước mặt anh rồi.Phòng khách vẫn như trước kia, Hà Tiếu Nhiên vừa liếc qua đã thấy. Trên bàn uống nước vẫn có chiếc cốc được tặng kèm khi cô mua cà phê hòa tan. Tuy đã lâu không ai dùng nhưng vẫn sạch sẽ sáng bóng. Rèm cửa vẫn che kín cửa sổ như vậy. Tiêu Thượng Kỳ đi lòng vòng trong phòng khách hai vòng, định đi rót chút nước thì phát hiện trong phích nước nóng trống không. Anh lúc này mới nghĩ ra đã lâu rồi không nấu nước, chỉ đành vội vàng đi tìm bình siêu tốc.“Anh đừng bận bịu nữa, em chỉ đến nói một câu rồi đi.” Hà Tiếu Nhiên trước nay chưa từng thấy dáng vẻ bận rộn hoang mang như vậy của anh, trong lòng chua xót, bèn lên tiếng ngăn cản.“Nói gì cơ?” Tiêu Thượng Kỳ giật mình. Trái tim vừa vui lên như thể bị dội một gáo nước lạnh, đông cứng lại. Anh cứng ngắc quay đầu nhìn cô, vội cất tiếng trước khi cô nói tiếp: “Em đừng nói, anh bây giờ không muốn nghe gì cả. Em bảo anh đừng xuất hiện trước mắt em, anh đã làm được. Em bảo anh đừng làm phiền cuộc sống của em, anh cũng đang… cố gắng làm. Nhưng đã thích một người thì không phải là em nói gì trái tim sẽ nghe theo như vậy. Em cũng biết nếu đã thích thì không có gì ngăn nổi cả. Em có thể không để ý đến anh, nhưng anh cũng có thể… tiếp tục thích em, em không ngăn cản được anh. Anh trước kia không ngăn cản em, em làm vậy sẽ không công bằng.“Không giống nhau.” Hà Tiếu Nhiên cúi đầu, gắng sức chớp mắt, hy vọng dòng lệ chực tràn ra sẽ chảy ngược trở lại. Lúc này cô đã quên mất tại sao mình tới đây, chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn vô cùng.“Sao lại không giống nhau? Sự thực là hoàn toàn giống nhau.” Tiêu Thượng Kỳ hơi ngẩng lên nhìn vào ánh đèn pha lên trên trần nhà. Lúc Hà Tiếu Nhiên thích anh, anh không biết bản thân mình cũng động lòng, chỉ cảm thấy không có cách nào kháng cự, để hai người dần dần đến gần nhau. Hiện tại anh đã hiểu được trái tim mình, cũng muốn như ngày xưa, được đổi vị trí cho cô, chỉ hy vọng cô đừng kháng cự anh. Cho anh một cơ hội tới gần cô thực sự khó khăn như vậy sao? “Anh có điểm gì sai em cứ nói, anh sửa, được không?”“Nhưng như vậy thì anh sẽ không còn là anh nữa.” Hai bàn tay Hà Tiếu Nhiên đan chặt vào nhau, tựa như làm vậy sẽ giúp cô phân tán sự chú ý, khiến cô không còn đau khổ nữa. Giữa hai người họ đã xảy ra quá nhiều chuyện, đã không thể quay trở lại lúc ban đầu được nữa. Cô sợ rồi, cũng mệt mỏi rồi. Yêu một người quá nặng nề. Cô sợ, cô thực sự rất sợ rằng sẽ ngã xuống tại cùng một điểm thêm lần nữa. Như vậy, cô không biết bản thân có còn vực dậy đi tiếp được hay không.“Đồ ngốc.” Tiêu Thượng Kỳ cười khổ, xoay người đi tới trước mặt Hà Tiếu Nhiên, ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy tay cô, tách từng ngón tay ra, đan tay mình vào trong tay cô, một lúc sau mới nhẹ nói, “Heo con ngu ngốc, anh trước giờ vẫn luôn là anh, giống như em vẫn luôn là em. Anh cứ nghĩ em thông minh hơn anh, hóa ra em cũng ngốc như anh vậy.”Nước mắt từng giọt từng giọt rớt trên hai bàn tay đang nắm chặt của họ. Buổi đêm yên tĩnh, xung quanh không còn tiếng động nào nữa, Tiêu Thượng Kỳ đến gần hơn, để Hà Tiếu Nhiên tựa đầu vào vai anh. Một lúc sau mới nói: “Anh biết em sợ, sợ anh lại mắc lỗi, sợ anh lừa gạt em, nhưng Nhiên Nhiên, anh cũng rất sợ, sợ buổi tối hôm nay chỉ là một giấc mơ, ngày mai trời sáng khi tỉnh dậy, anh sẽ không thấy em đâu nữa. Tình yêu trên thế gian có rất nhiều loại, anh không biết tình yêu của chúng ta là loại nào, anh chỉ biết, hiện giờ anh yêu em. Có lẽ anh phát hiện ra điều này muộn hơn em, nhưng tình cảm của anh sẽ không ít hơn em. Anh muốn chăm sóc em, ở bên cạnh em, ngày ngày làm em vui, nhưng anh lại sợ em không tin anh nữa, không chịu đón nhận anh. Thực ra anh rất nhát gan, mỗi ngày gửi xong thư cho em, anh đều sợ nhân viên chuyển phát nhanh sẽ trả lại. Anh sợ em từ chối anh, nhưng lại không biết phải làm thế nào để em có thể tin tưởng anh, đón nhận anh một lần nữa. Em dạy anh đi, anh phải làm sao?”Sắc trời bên ngoài dần dần chuyển từ tối mịt sang sáng trắng, tựa như chỉ trong một nháy mắt mà thôi. Tiêu Thượng Kỳ ngồi bên giường, tầm mắt rất nhanh đã chuyển từ cửa sổ về. Bên cạnh anh, Hà Tiêu Nhiên đang nằm trong chăn. Cô ngủ không được ngon, đôi lông mày nhíu chặt lại, khóe mắt còn đọng lại vệt nước mắt. Anh cẩn thận giơ tay lên, nhè nhẹ luồn vào mái tóc cô vuốt ve, động tác rất khẽ, sợ đánh thức cô.Tối qua cô khóc rất lâu. Tiêu Thượng Kỳ nghĩ, anh đúng là đã tổn thương cô quá sâu, cho nên cô cứ chỉ khóc mà không nói sẽ tha thứ cho anh, có thể làm lại từ đầu. Anh cũng không dám ép cô quá, chỉ có thể ôm cô vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành, mãi cho tới khi cô khóc mệt rồi ngủ thiếp đi, anh mới rón rén ôm cô về giường nằm. Cô ngủ rồi, nhưng anh cũng không dám ngủ theo, vì anh rất sợ, sợ bản thân sẽ ngủ quá say, đến khi tỉnh lại thì cô không còn ở bên cạnh nữa. Vậy nên anh bèn ngồi bên giường, ngắm cô ngủ suốt một đêm.Thực ra thì anh cũng rất mệt. Mỗi một ngày đối với anh đều giống như đi đánh giặc vậy, có vô vàn việc cần anh phải để tâm, mà anh không thể làm sai được, vậy nên tối nào về nhà anh cũng mệt mỏi phiền não. Nhưng cứ ngồi bên cô như vậy, anh lại cảm thấy trong lòng bình yên hơn, đến cuối cùng, cảm giác mệt mỏi đã biến mất hoàn toàn. Thì ra, chỉ cần ngắm nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô vì ngủ say mà hồng ửng dần lên, trong lòng anh cũng có thể cảm thấy mềm mại như vậy. Nhưng tại sao trước kia anh chưa từng phát hiện ra chứ?Hà Tiếu Nhiên gặp rất nhiều giấc mơ, suốt đêm trong đầu cô đều là những cảnh tượng lẫn lộn, vậy mà tới khi tỉnh lại thì những cảnh tượng đó lại biến mất không một dấu vết. Cô mệt mỏi mở mắt ra, xung quanh vừa xa lạ vừa quen thuộc. Cô bật người ngồi dậy mới phát hiện tại sao cả đêm mình ngủ không yên, đó là vì cô vẫn mặc nguyên bộ quần áo lúc ra ngoài hôm qua.Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ có một mình cô. Cô không biết bản thân cảm thấy mất mát hay là thở phào nhẹ nhõm. Trong tủ quần áo có rất nhiều quần áo của cô, còn mới tinh, đại đa số vẫn chưa xé mác. Cô đứng đắn đo một hồi rồi thay một bộ ít bắt mắt nhất. Đã muộn rồi, cô không kịp về nhà thay đồ nữa.Đợi đến khi cô mặc xong xuôi mới cẩn thận mở cửa phòng ngủ ra. Phòng khách cũng không có ai, chỉ là trên bàn ăn gần bếp có bày biện bữa sáng và một ly nữa đậu nành còn nóng. Mọi thứ tựa như mấy tháng trước, lúc ấy họ chưa gần nhau đến vậy, cũng không đi xa nhau như hiện tại, cô thi thoảng ở lại phòng khách sạn của anh, sáng sớm ngủ dậy đều thấy anh đã thức giấc, chuẩn bị xong đồ ăn sáng mà cô thích rồi.Nếu như vẫn còn là bạn, là một người bạn ở cạnh anh như trước thì tốt biết bao. Hà Tiếu Nhiên hít sâu một hơi, đầu mũi chua xót, đôi mắt cũng mờ hơi nước. Thế gian không có thuốc hối hận, không bao giờ có cả.Cô đi rất chậm từ phòng ngủ tới bàn ăn, trong lòng lo sợ không yên, chỉ sợ không cẩn thận một chút là sẽ đánh vỡ một giấc mơ đẹp, cho nên khi một tiếng chuông điện thoại vang lên, Hà Tiếu Nhiên giật mình, lúc lâu sau mới nhận ra là điện thoại của Tiêu Thượng Kỳ đặt trên ghế sofa.Hà Tiếu Nhiên chần chừ một lát rồi cầm điện thoại lên, luống cuống tay chân tìm chỗ tắt, chẳng ngờ lại lỡ tay nhận cuộc gọi.“Lục thiếu, tại sao lâu như vậy cậu mới nghe điện thoại?” Một giọng nói không quá xa lạ vang lên, “Sao nào, cô bé kia có tìm đến cậu không? Nếu cô bé cầu xin cậu điều gì, cũng đừng đồng ý vội, nếu không sẽ không thú vị nữa.”“Ai cầu xin anh ấy?” Những nghi ngờ trong lòng Hà Tiếu Nhiên bị mấy lời này đẩy lên cao. Cô vốn nên ngắt máy, nhưng lại thần xui quỷ khiến hỏi như vậy.Bên kia yên tĩnh một lát, giọng nam hỏi ngược lại: “Cô là ai? Sao lại nghe điện thoại của Tiêu Thượng Kỳ?”“Lời anh nói là có ý gì?” Hà Tiếu Nhiên không trả lời, chỉ truy vấn tiếp. Nhưng điều cô nhận được lại là ba tiếng “tút tút tút”, người kia đã dập máy.“Ai gọi cho anh đấy?” Hà Tiếu Nhiên chỉ muốn hỏi rõ xem người kia nói đến ai, có ý gì, nhưng vừa tìm được số điện thoại thì Tiêu Thượng Kỳ đã đi ra khỏi phòng tắm, trên người khoác áo tắm, tóc còn đang ướt. Thấy điện thoại ở trên tay cô, anh không có vẻ mặt gì đặc biệt, chỉ vừa lấy khăn lau tóc vừa hỏi cô, tầm mắt nhìn ra bàn ăn, “Em chưa ăn sáng sao? Cũng đúng lúc, chúng ta cùng ăn đi.”“Anh đã làm chuyện gì?” Hà Tiếu Nhiên đứng nguyên tại chỗ, bỗng nhiên nói: “Chuyện của Đặng Bân có phải là anh làm không?”“Đặng Bân nào, hắn làm sao?” Tiêu Thượng Kỳ vừa đi được hai bước, nghe thấy vậy thì ngạc nhiên quay lại nhìn cô, “Vừa sáng sớm ra, không đầu không đuôi gì cả, em làm sao vậy?”“Vừa rồi là cái anh luật sư kia gọi cho anh.” Hà Tiếu Nhiên nhìn nhật ký cuộc gọi nói: “Anh ta hỏi anh có phải có một cô bé đến tìm anh không? Còn nói với anh, nếu cô bé đó có cầu xin anh điều gì thì tuyệt đối đừng đồng ý quá nhanh. Anh còn dám nói chuyện xảy ra với Đặng Bân không phải là anh làm? Anh cũng tính rồi, em chắc chắn sẽ tới cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, đừng chấp nhặt với em đúng không? Ngài có quyền có thế, chúng tôi không đấu lại được!”Sắc mặt Tiêu Thượng Kỳ sa sầm xuống. Anh ngừng tay, ánh mắt nhìn cô lạnh dần đi. Không ai biết lúc này trái tim anh như đang ở trên vách đá cao vạn trượng, rõ ràng sắp chạm được tới bầu trời, lại đột ngột rơi xuống mặt đất. Cảm giác này làm anh gần như không thở nổi. “Tối qua em tới gặp anh không phải là vì em nhớ anh như anh nhớ em mà là vì cái tên vô dụng kia gặp chuyện? Em cho rằng, hắn gặp chuyện là tại anh đứng sau thao túng? Ầm ĩ một hồi lâu, em chính là vì một tên đàn ông như vậy tới hỏi tội anh?”“Em…” Hà Tiếu Nhiên cứng họng. Cô rốt cuộc tới đây làm gì, cô cũng không còn nhớ rõ nữa. Ký ức của cô hiện tại chỉ dừng lại ở lúc anh ngồi xuống trước mặt cô. Một người kiêu ngạo như anh lại hèn mọn cầu xin cô cho anh một cơ hội, làm cô suýt chút nữa gật đầu. Nếu như không phải trong lòng quá đau khổ, có khi cô đã gật đầu thật, bởi cô không thể nhìn anh như vậy. Chàng trai mà cô yêu vốn nên luôn luôn rất khí phách, muốn gì có đó, anh không nên toát ra vẻ đau thương như thế. Nhưng cuộc điện thoại vừa rồi đã phá chút lòng tin vừa dựng lên được của cô thành tro bụi, cô chỉ có thể kiên trì nói: “Đúng vậy thì sao?”“Trong lòng em, anh chính là một người bỉ ổi như vậy ư?” Tiêu Thượng Kỳ giận quá hóa cười, “Chúng ta cũng có thể coi là lớn lên cùng nhau từ nhỏ, bao nhiêu năm qua, trong lòng em, anh chính là người như vậy sao? Để có được em, có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào? Bên ngoài đấu không được bèn ở sau lưng đâm người khác một đao? Hà Tiếu Nhiên, em không cảm thấy là mình quá coi thường anh, quá đề cao bản thân rồi ư?”“Em…” Hà Tiếu Nhiên nghe câu trước anh nói, vốn còn muốn giải thích, nhưng anh nói quá nhanh, những lời tổn thương phía sau trôi ra như nước chảy, cô chỉ đành nuốt lại lời muốn nói, im lặng mà bi thương nhìn anh.“Được rồi, nếu như em nhất định cảm thấy chuyện gì cũng là do anh làm thì tâm tình mới tốt lên được, vậy cứ cho là anh làm đi. Còn nữa, lần sau đến hỏi tội anh, em tốt nhất là vừa vào cửa là mắng anh luôn, tuyệt đối đừng làm như thế này, anh ít nhất sẽ không…” Sẽ không thấy được hy vọng, rồi lại đau lòng đến vậy. Câu tiếp theo Tiêu Thượng Kỳ không nói ra. Anh không nói ra được, không biết phải nói như thế nào cả. Điều duy nhất anh có thể làm là kéo cửa ra. Anh vốn phải đuổi cô đi, để cô biến khỏi tầm mắt của anh, anh sẽ coi như không quen biết cô, chưa từng yêu cô nữa. Nhưng một chữ “cút” bị ngăn lại trong cổ họng, không tài nào phát ra được. Anh chỉ đành tức giận lao ra ngoài, rồi nặng nề ngã xuống trước cửa.Chuyện của Đặng Bân được giải quyết một cách ngoài dự liệu của mọi người.Sau khi Tiêu Thượng Kỳ rời đi, Hà Tiếu Nhiên không còn lý do gì để ở lại đó nữa, bèn vội vã chạy tới tòa soạn. Việc buổi sáng đã phân công xong, những ai không có việc cũng nhàn rỗi. Lúc này Đặng Bân gọi tới.“Nghe nói tối qua là em đưa anh về nhà?” Giọng nói Đặng Bân còn hơi khàn vẻ sau khi say rượu, “Anh rất ít khi uống nhiều như vậy, thất lễ rồi.”“Không sao, anh bây giờ sao rồi?” Hà Tiếu Nhiên bỗng dưng không biết nói gì với anh, “Lát nữa anh đừng quên uống chút nước mật ong, sẽ thoải mái hơn một chút.”“Em không hỏi anh tại sao lại uống nhiều rượu như vậy sao?” Một lát sau giọng Đặng Bân mới lại vang lên, rồi lại cười một tiếng, “Sao anh lại quên nhỉ, phóng viên ở tòa soạn của em cũng tới phỏng vấn rồi, họ nói với em rồi à?”“Em tin anh không phải người như vậy.” Hà Tiếu Nhiên chạy tới cầu thang mới nói: “Anh cũng đừng để tâm, rồi chân tướng sẽ được sáng tỏ.”“Nhưng vấn đề là hiện tại không có mấy người nghĩ như vậy cả. Bác sĩ nam, bệnh nhân nữ, lúc chọn nghề này, anh cũng chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng chỉ tới khi xảy ra chuyện mới biết miệng lưỡi thế gian đáng sợ biết bao.” Đặng Bân tựa hồ rất sa sút, thở dài một hơi mới nói, “Bệnh viện bảo anh và bệnh nhân giải quyết riêng. Nhưng anh cũng không làm gì cả thì giải quyết gì chứ? Thôi đi, không nói chuyện này nữa, em làm việc đi, anh không sao cả.”Đến trưa, nhân viên của công ty chuyển phát nhanh đem một bưu kiện tới bàn làm việc của Hà Tiếu Nhiên, đồng thời còn kèm theo một bó hoa hồng như mọi ngày. Hà Tiếu Nhiên bỗng có dự cảm không lành, vội vã mở bưu kiện ra, bên trong là một bản photo cắt ra từ một bài báo. Đúng lúc Thôi Ảnh đi qua, nhanh tay cầm lên, chỉ liếc một cái đã ngạc nhiên nói: “Đây chẳng phải là người phụ nữ kia sao?”“Ai cơ?” Hà Tiếu Nhiên thuận miệng hỏi một câu. Bên trong bưu kiện còn có rất nhiều thứ khác, cô lấy từng thứ một ra, lần lượt là một chùm chìa khóa và một chiếc thẻ vào cửa. Cô nhận ra được, đây đều là thứ cô từng dùng, ngoài ra còn có một quyển sổ chứng nhận quyền sở hữu căn nhà, tên chủ nhà là cô, địa điểm là nơi mà cô và Tiêu Thượng Kỳ từng ở. Sao anh phải đưa những thứ này cho cô? Trong chốc lát, Hà Tiếu Nhiên chỉ thấy đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không nghe thấy giọng đọc báo lanh lảnh của Thôi Ảnh.Cuối cùng là một bức thư kẹp trong bó hoa hồng. Cô run run xé mở, trên giấy trắng bên trong vẫn là chữ của Tiêu Thượng Kỳ, nhưng lại nguệch ngoạc hơn ngày thường rất nhiều.“Chưa từng nghĩ tới sẽ dùng cách này để nói tạm biệt với em. Anh vốn cho rằng chúng ta không cần phải dùng tới những lời này. Như vậy xem ra, giữa tưởng tượng và thực tế vẫn có sự chênh lệch nhất định, chỉ là trước kia anh chưa từng để ý tới.Rất yêu em, cho đến hôm nay, anh cũng có thể cất cao tiếng mà nói với em như vậy, chỉ là tình yêu này, anh phát hiện ra quá muộn màng. Anh vốn cho rằng sẽ có thời gian bù đắp, nhưng sáng hôm nay, sau khi em cho anh nhiều hy vọng như vậy, lại không hề do dự chất vấn anh, hoài nghi nhân cách của anh vì một tên đàn ông khác, anh mới biết được, thì ra cảm giác bi thương chính là như vậy. Anh chưa từng e ngại người khác nói về mình ra sao cả. Nhưng, ai cũng có thể nghi ngờ anh, chỉ có em, lại làm anh đau lòng khôn cùng. Anh nói những lời này không phải để trách móc em, anh chỉ là mới hiểu ra, muộn màng chính là muộn màng. Lúc đó không biết quý trọng, đến giờ anh biết quý trọng thì có lẽ em đã đi xa anh lắm rồi. Có lẽ anh có thể miễn cưỡng ép em ở lại bên cạnh, nhưng anh biết, anh không thể ép trái tim em phải như trước kia, tin tưởng anh, yêu anh vô điều kiện.Đầu óc anh hơi loạn, cũng không biết mình nói gì nữa , nhưng anh vẫn nhớ cuốn sách nào đó từng viết rằng tình yêu là tác thành chứ không phải chiếm hữu. Em từng tác thành cho anh thứ gọi là tình yêu, giờ đến lượt anh tác thành cho em rồi.Hoặc là, đây là một lần trốn chạy của anh. Anh bỗng dưng rất sợ, chỉ hy vọng em sẽ hạnh phúc. Anh sẽ giữ lời hứa của mình, từ nay, rời khỏi cuộc sống của em.Dường như còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng anh không biết nên bắt đầu từ đâu cả, vậy thì nói hẹn gặp lại nhé, hoặc là, không hẹn gặp lại?Lúc đầu mua nhà là đứng tên em, đó là một món quà của anh, hy vọng em có thể nhận lấy, như vậy, anh có thể yên tâm hơn một chút…”…Chuyện của Đặng Bân nhờ có mẩu báo này mà lật ngược được tình thế. Bài báo là của một tòa soạn của thành phố D từ mấy năm trước, nói về một vụ án ly kỳ, nữ bệnh nhân vu khống bác sĩ nam vô lễ với mình, hình ảnh người phụ nữ đó với người trong vụ Đặng Bân lần này giống hệt nhau.Thôi Ảnh lập tức liên hệ với tòa soạn kia lấy thông tin, sau khi thẩm tra thì xác định là cùng một người. Bệnh nhân nữ này vì từng bị xâm hại tình dục mà mắc phải bệnh tâm thần có tính gián đoạn. Tòa soạn mở một cuộc họp, cuối cùng quyết định giấu tên người này và công khai toàn bộ mọi chuyện.Hiềm nghi được rửa sạch, Đặng Bân cũng không có biểu hiện quá vui mừng. Anh xin nghỉ việc, lặng lẽ về nhà. Bệnh viện ở đó không dễ xin vào, anh vốn định ở lại thành phố C tích lũy thêm kinh nghiệm, nhưng hiện giờ… nhà họ Đặng phát động tất cả các mối quan hệ, cuối cùng xin được cho anh vào một bệnh viện huyện ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me