Chương 22
Lương Thơ lặng lẽ quan sát tình hình. Trong lúc mấy người kia vẫn còn đang tranh cãi, cô âm thầm dịch lại gần Mikhail."Lúc ở cùng Dịch anh có từng thấy ổng cởi áo khoác bao giờ chưa?"Mikhail hơi cau mày, ánh mắt dấy lên vẻ nghi hoặc. Hắn quá hiểu tính em gái mình, nếu không phải có chuyện gì đặc biệt thì Lương Thơ sẽ hỏi thẳng chứ không phải hành động một cách lén lút như bây giờ. Thấy Mikhail không đáp lời mà chỉ chăm chú nhìn mình, Lương Thơ liền nắm lấy tay anh trai, viết từng nét lên lòng bàn tay hắn:"Em nghi ngờ cái áo đó... không bình thường."Mikhail nhíu mày sâu hơn. Hắn kín đáo liếc về phía hai người đang chí chóe với nhau ở bên kia, sau đó quay lại, ý bảo Lương Thơ nói rõ thêm.Lương Thơ nhìn quanh để chắc chắn không ai chú ý đến mình rồi mới tiếp tục viết:"Ban nãy em bị cuốn vào một ảo cảnh. Trong đó đã chứng kiến chuyện xảy ra khi Dịch ra ngoài vào đêm qua. Mặc dù đó có thể chỉ là chiêu trò của chủ quỷ vực nhưng mà... Em trông thấy ổng tự chém đứt tay mình, bao gồm cả ống tay áo bên phải, thế nhưng phần áo bị đứt đột ngột cử động rồi tự nối lại với nhau như ban đầu."Mikhail khựng lại một chút, bàn tay vô thức siết nhẹ lấy cổ tay Lương Thơ như để xác nhận rằng cô không nói đùa."Em không nhớ nhầm chứ?"Lương Thơ lắc đầu, ánh mắt vô cùng kiên định.Sắc mặt của Mikhail lập tức trở nên trầm trọng. Hắn liếc nhìn Khôi Tích Dịch thêm lần nữa, lần này không còn đơn thuần là quan sát mà là dò xét, đầy cảnh giác và đề phòng."Tạm thời đừng nhắc tới chuyện này. Em giúp anh tường thuật lại những gì tụi nó đang nói đi."Lương Thơ cắn môi, mặc dù trong lòng vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói nhưng chỉ đành gật đầu ngoan ngoãn làm theo. Song dù đã cố gắng tập trung vào cuộc tranh luận trước mặt thì nỗi bất an trong lòng vẫn tựa như sóng ngầm cuộn trào không sao áp chế được. "Nội dung của gác đêm có yêu cầu tất cả phải ở lại đây không?" Albie đột nhiên hỏi. "Không cần." Khôi Tích Dịch trả lời. "Chỉ cần có người ở lại đây coi chừng cỗ quan tài là được. Thế nhưng một khi đã rời khỏi phòng thì không được trở về. Đêm trước cửa chính đã bị phá, không ai biết chắc trong lúc chúng ta không ở đây thì đã có bao nhiêu thứ không sạch sẽ tiến vào trong này cả. Ngộ nhỡ lúc quay về không cẩn thận dẫn theo thứ gì đó không sạch sẽ vậy thì tất cả coi như công cốc." Chỉ bằng những lời này của Khôi Tích Dịch cũng có thể phần nào nắm được mức độ nguy hiểm khi rời khỏi khu vực gác đêm. Lương Thơ trầm ngâm một hồi lâu, cứ có cảm giác rằng hắn vẫn chưa nói hết những gì mà mình biết. "Những người không ở lại gác đêm có được tính là hoàn thành yêu cầu không?" Vừa dứt lời Lương Thơ liền tinh mắt bắt được thay đổi nhỏ trên biểu cảm của Khôi Tích Dịch, bèn tiếp tục truy hỏi: "Đêm qua tất cả chúng ta đều có tham gia vào quá trình nhập niệm, vậy nên hầu như không có căn cứ để xác định những người rời khỏi căn phòng này có thể sống sót sau đêm nay, đúng không?" Khôi Tích Dịch nhìn sâu vào trong mắt Lương Thơ, không biết từ bao giờ đôi mắt ấy lại không còn vẻ dịu dàng mỗi khi đối mặt với hắn nữa. Hắn thở dài, dường như đã đoán được điều gì đó, song lại như cái gì cũng không đoán được. "Bản chất của nghi lễ này là quá trình chứ không phải người tham gia." Hắn thoáng nhìn về những cái xác đang quỳ rạp phía sau Lương Thơ, hơi ngập ngừng. "Chỉ cần một người trong số chúng ta hoàn thành điều kiện thì tất cả những người còn sống đều sẽ được dịch chuyển về nơi an toàn giống như sáng nay." Lương Thơ nhíu mày, rõ ràng không mấy tin tưởng vào những gì mà Khôi Tích Dịch nói. Hai người yên lặng đối mắt với nhau một hồi lâu, ai cũng không chịu nhượng bộ. "Vậy thì chia ra làm hai nhóm đi." Albie bỗng nhiên lên tiếng. "Ba người ở đây gác đêm còn lại thì đi điều tra." Khôi Tích Dịch lập tức phản đối. "Không được.""Ông không có quyền từ chối." Hasuichi tiếp lời. "Cứ quyết định như thế đi. Thế giờ chia nhóm như thế nào đây?" Khôi Tích Dịch nghiến chặt răng, vùng vằng vò loạn tóc. Sau cùng hắn thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp. "Albie phải đi cùng tao. Nó là đứa dễ bị nhập nhất, ai mà biết nếu để nó ở lại đây thì có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không." Hasuichi lập tức đứng che trước người Albie. "Mày điên à? Đưa nó theo mới nguy hiểm ấy." "Thế nên mày định để một quả bom nổ chậm ở lại đây hả? Ngộ nhỡ lúc tao rời đi nó đột nhiên bị nhập rồi phá hỏng việc gác đêm thì sao?" "Mày đã nói chủ quỷ vực muốn hoàn thành nghi thức còn gì..." "Đó chỉ là suy đoán chưa chứng thực của tao mà thôi." Khôi Tích Dịch đột nhiên lớn tiếng quát. "Thế nhưng chuyện nó muốn giết tao là thật. Giữa một chuyện chưa chắc chắn và một chuyện đã xảy ra tao lựa chọn tin tưởng vế sau." Nói rồi Khôi Tích Dịch nhìn về phía Albie. "Mày có ý kiến gì không?" Albie lắc đầu. "Cứ làm như mày nói đi." Khôi Tích Dịch nghe vậy liền dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Hasuichi. "Chính chủ cũng đồng ý rồi, mày còn gì để nói nữa không?" Hasuichi lườm hắn, nếu không phải hoàn cảnh xung quanh không phù hợp thì cậu ta thề sẽ lao tới cho tên ngứa đòn này một đấm. Cố gắng nhịn cơn tức giận xuống, Hasuichi gằn giọng. "Thế thì để tao đi với chúng mày." Mặc dù Hasuichi không nói thẳng nhưng hành động của cậu ta rõ ràng đang biểu thị sự nghi ngờ đối với Khôi Tích Dịch. Chơi với nhau mấy năm trời cậu ta quá hiểu bản tính thù vặt, ăn miếng trả miếng của hắn. Dẫu cho lỗi không phải là của Albie, song để hai người họ đi riêng với nhau cậu ta không yên tâm nổi. "Muốn làm gì thì làm." Khôi Tích Dịch xoay người đi sâu vào bên trong toà nhà cổ. Trước khi bước qua cánh cửa hắn quay lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lương Thơ. Cô cho rằng bản thân đã che giấu cảm xúc rất kĩ nhưng lại chẳng thể qua được mắt hắn. Đợi cho đến khi bóng dáng của ba người hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, Lương Thơ mới thở hắt ra một hơi. Thế nhưng cô vẫn không sao thả lỏng nổi. Lương Thơ quay người nhìn cỗ quan tài to lớn đặt ở giữa phòng. Nó nằm sừng sững ở đó, như một dấu chấm lặng lẽ giữa không gian tĩnh mịch, lại như biểu tượng của sự bình yên trước cơn giông bão. Càng nhìn lòng Lương Thơ càng nặng trĩu. "Để mấy ổng đi như thế liệu có phải lựa chọn đúng đắn không?" Aiden vò đầu ngồi phịch xuống đất. Hắn là người phản đối việc thăm dò gay gắt nhất, song cuối cùng vẫn phải trơ mắt nhìn mấy người kia mạo hiểm tiến vào nơi không ai biết rõ. "Tao mặc kệ đấy!"Phía bên kia Khôi Tích Dịch dẫn đầu cả nhóm đi sâu vào bên trong toà nhà cổ. Thoạt nhìn toà nhà nãy chỉ có một tầng, không quá rộng rãi, ấy vậy mà cả bọn đã đi được một lúc vẫn không trông thấy bất kì cánh cửa nào cả. "Tao để ý rồi, căn phòng hôm qua cả bọn trốn không thấy đâu nữa." Albie lên tiếng, trong giọng nói không giấu nổi sự ngờ vực. Khôi Tích Dịch chậc một tiếng, trong mắt thoáng hiện vẻ khó chịu. Chẳng cần đoán cũng biết đêm qua bọn họ bị chủ quỷ vực cố tình dẫn dụ vào trong căn phòng đó. Mỗi một hành động của họ đều nằm trong tính toán của nó. Quả là một cái bẫy được sắp đặt tinh vi, khiến họ tưởng rằng bản thân còn chút quyền chủ động, nhưng thực chất lại nằm gọn trong lòng bàn tay của thứ xảo quyệt kia.Hắn thầm nguyền rủa thứ quái quỷ kia ở trong lòng. Xem ra dù có đi tiếp thì cũng khó mà tìm ra được manh mối. Cảm giác bị thao túng khiến hắn khó chịu đến mức chỉ muốn lập tức phá tan tất cả mọi thứ trước mắt, nhưng lý trí lại khiến hắn buộc phải kiềm chế. Càng nôn nóng, càng dễ mắc bẫy, hắn buộc phải giữ một cái đầu lạnh để có thể chống lại sắp xếp của lệ quỷ. "Thế giờ cứ đi tiếp như thế này à?" Hasuichi hỏi.Khôi Tích Dịch không trả lời. Đi thêm được một lúc Khôi Tích Dịch bỗng dừng lại. Hắn tìm kiếm một lúc trong ống tay áo rồi lấy ra một cái la bàn có hình dáng kì quái. Hai người còn lại lập tức ghé mắt nhìn. Kim la bàn đang không ngừng xoay tròn, loạn đến mức như sắp văng khỏi mặt kính, tựa hồ có một lực lượng vô hình đang làm nhiễu loạn phương hướng của nó. "Bên dưới." Khôi Tích Dịch trầm giọng, ánh mắt dừng trên sàn nhà mục nát dưới chân.Sàn nhà bằng gỗ không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, khắp nơi đều loang lổ dấu vết mục rữa, có cảm giác như chỉ cần giẫm nhẹ cũng có thể khiến nó vỡ vụn. "Chẳng lẽ có thứ gì đó bị chôn ở dưới này?" Hasuichi cau mày, chăm chú quan sát, nhưng ngoài lớp gỗ mục thì cậu chẳng thấy điều gì khác thường cả.Trong lúc cả hai vẫn còn đang dò xét, Khôi Tích Dịch lặng lẽ lùi sang một bên.Ngay khoảnh khắc ấy, Albie chợt thấy một tia sáng lóe lên trong tầm mắt. Bản năng mách bảo có điều chẳng lành, cậu lập tức nhào tới, kéo Hasuichi ngã về phía trước.Chỉ trong nháy mắt, một đường chém sắc lẹm xé toạc mặt sàn, để lộ khoảng trống đen ngòm bên dưới.
_____END CHƯƠNG 22_____
Artist: Halo Eggos
"Mày làm cái quái gì vậy?!" Albie quát, tim vẫn còn đập thình thịch.Hasuichi thì như mất hồn mất vía nhìn vết chém dữ tợn chia đôi sàn nhà. Chỉ cần chậm một giây thôi, nếu như Albie không phản ứng kịp vậy thì thứ bị cắt đôi rất có thể không chỉ là mất tấm gỗ mục kia. "Làm... làm thế nào..." Giọng cậu run rẩy.Khôi Tích Dịch liếc qua, ánh mắt thản nhiên như thể chuyện mới xảy ra vô cùng bình thường."Pháp khí của pháp sư." Hắn nhàn nhạt đáp, giọng điệu lạnh nhạt nhưng vẫn mang theo ý cảnh cáo. "Tốt nhất là đừng hỏi nhiều."Hasuichi bất giác siết chặt tay Albie. Cậu ta không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Càng lúc cậu ta càng nhận ra mình chẳng hiểu gì về Khôi Tích Dịch cả. Thậm chí bắt đầu nghi ngờ kẻ trước mặt với người mà mình đã học chung mấy năm trời căn bản không phải là cùng một người."Chúng mày còn ngồi ì ra đấy làm gì?" Khôi Tích Dịch cau mày, giọng điệu tỏ rõ chủ sự mất kiên nhẫn. "Ban đầu cứ đòi theo cho bằng được, giờ có hối hận thì tao cũng không đưa chúng mày về được đâu."Albie tinh ý nhận ra điểm bất thường trong lời nói của Khôi Tích Dịch."Mày nói không đưa về được là có ý gì?"Khôi Tích Dịch chỉ thở dài một tiếng, dường như chính hắn cũng cảm thấy bất lực. Không giải thích thêm, hắn xoay người nhảy xuống, để mặc hai người còn lại với một đống câu hỏi chưa kịp thốt ra.Khó mà tin được bên dưới sàn nhà mục nát kia lại tồn tại một không gian rộng lớn như thế này. Mặt đất phủ đầy bụi bặm, dường như đã lâu lắm rồi không có ai đặt chân đến. Khi cả ba lần lượt nhảy xuống, lớp bụi dày lập tức bốc lên, làm vẩn đục cả không khí. Hasuichi không kịp đề phòng, lập tức ho sặc sụa, mắt cay xè đến nỗi suýt nữa không mở ra nổi.Albie tiến lên kéo lấy vai của Khôi Tích Dịch. "Mày nói cho rõ ràng đi." Khôi Tích Dích hất tay hắn ra. "Vừa đi vừa nói, đừng có lãng phí thời gian." Nhóm ba người tiến về phía cánh cửa duy nhất tồn tại trong phòng. Bước ra ngoài, bọn họ liền trông thấy một cầu thang kéo dài về phía bên dưới, dẫn thẳng vào trong bóng tối sâu thẳm. Ai nấy nhìn nhau một cái rồi khẽ gật đầu như đạt thành một thống nhất nào đó. Khôi Tích Dịch lại lấy ra từ trong ống tay áo một cây đuốc. Sau khi đốt đuốc ba người cuối cùng cũng nhìn rõ mặt nhau. "Vãi, đừng nói với tao cái áo này của mày cũng là pháp khí nhá?""Ờ mày đoán đúng rồi đấy, tiếc là không có thưởng đâu."Khôi Tích Dịch liếc thấy Albie lại chuẩn bị lên tiếng bèn nói:"Giờ tao giải thích đây. Ban đầu tao nghĩ mãi không ra tại sao chủ quỷ vực muốn hoàn thành nghi lễ lại để cho quỷ khóc tang giết chết tất cả những người từng bị kéo vào trước đó. Nghĩ mà xem, lúc vừa vào nhà cổ cả đám cũng suýt nữa thì chết hết dưới tay con quỷ đó rồi." Albie với Hasuichi lập tức rơi vào trầm mặc. Quả thật nếu như nghĩ theo hướng này thì sự xuất hiện của quỷ khóc tang vô cùng bất hợp lí, nó chẳng khác nào đang bảo người ta múc nước bằng một chiếc rổ cả."Thế nhưng đêm nay lại bình yên đến bất thường." Khôi Tích Dịch nói tiếp. "Tao có linh cảm chỉ cần không rời khỏi khu vực gác đêm thì chúng ta có thể an toàn vượt qua đêm nay.""Thế thì tốt chứ sao?" Hasuichi khó hiểu. "Không." Albie phản bác. "Đáng lẽ ra đêm đầu tiên cũng phải yên bình như này mới đúng." Khôi Tích Dịch tặng cho Albie một ánh mắt khen ngợi. "Ừ. Cho nên tao nghi ngờ quỷ khóc tang không phải do chủ quỷ vực sắp xếp." Không gian xung quanh như đặc quánh lại, chỉ còn tiếng bước chân của cả ba vang vọng trên nền đất lạnh lẽo. Hasuichi nuốt khan, sắc mặt càng lúc càng khó coi hơn."Nếu quỷ khóc tang không phải là một phần trong kế hoạch của chủ quỷ vực... vậy kẻ thả nó vào rốt cuộc là ai?"Khôi Tích Dịch dừng lại một chút, giọng hắn lạnh lẽo đến mức khiến không khí xung quanh như hạ xuống vài độ."Là một trong những cái xác quỳ trước quan tài, đồng thời là "tiền bối" của chúng ta."_____END CHƯƠNG 22_____
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me