Rekkyou Sensen 12h05
"Sao lại... Tao nhớ rõ ràng ban nãy tụi mình vẫn còn đang ngồi trong phòng cơ mà?" Hasuichi hoảng muốn chết. Hiện tượng này quá bất thường, so với hôm qua còn khủng bố hơn nhiều. Tuy vậy hắn vẫn nhớ rõ không thể tuỳ tiện bỏ tay ra khỏi đồng xu cho nên dù có sợ cũng buộc phải giữ nguyên tư thế. "Có khi nào do hôm qua vẫn chưa kết thúc nghi lễ cầu cơ không?"Theo luật sau khi cầu cơ xong phải nói lời tạm biệt với hồn ma được triệu tới đàng hoàng thì mới được tính là kết thúc trò chơi. Nếu như dừng trò chơi giữa chừng hồn ma có thể cảm thấy bị xúc phạm, nguy hiểm hơn là nổi giận. Thế nhưng nói chuyện với bọn họ căn bản không phải hồn ma mà là một con quỷ. "Giờ không làm gì cũng chết kệ mẹ nó đi." Mikhail cắn răng. "Cảm ơn ông đã tham gia cuộc trò chuyện này, chúng ta chia tay ở đây nhé?" Đồng xu từ từ chuyển động sau đó dừng ở từ 'KHÔNG'.Gió bỗng nổi lên, rít gào tựa như tiếng gầm rú của sinh vật đáng sợ nào đó. Lẫn trong tiếng gió có vô số tiếng xì xầm bàn tán, nghe như có rất nhiều người đang vây xem bọn họ vậy. Cơn gió dữ khiến lá keo khô và bụi đất dưới chân bị thổi tung, cũng thổi bay cả sự bình tĩnh tất cả mọi người. "Chúng tôi thực sự không cố ý chọc giận ông. Xin hãy kết thúc trò chơi ở đây đi!" Tiếng thét của Khôi Tích Dịch bị gió dữ nuốt chửng, mà trên bàn cầu cơ đồng xu vẫn đứng yên ở từ 'KHÔNG'. Đúng lúc ấy Albie trông thấy ở phía xa xa, giữa những gốc keo già có một bóng dáng mơ hồ. Trời quá tối khiến cậu chỉ có thể lờ mờ trông thấy kẻ kia có thân hình cao lớn đang chầm chậm bước từng bước về phía này. Xoẹt một tiếng, có tia sét rạch ngang bầu trời đêm âm u khiến không gian trong chốc lát bừng sáng. Tuy chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng vẫn đủ để Albie trông thấy bộ dạng của người nọ. Không, gã căn bản không phải là người. Thứ kia có gương mặt chi chít vết dao cứa, loang lổ máu đen không biết đã đông lại từ bao giờ. Đáng sợ nhất vẫn là vết cứa dài trên cổ khiến đầu hắn gần như đứt lìa, lỏng la lỏng lẻo gắn ở trên cổ. "Quỷ!" Albie hét lớn rồi lùi lại phía sau. Lúc này cậu chẳng thể nghĩ tới việc phá vỡ trò chơi sẽ gây ra hậu quả gì nữa. Nếu còn ở lại đây cho dù có tiếp tục trò chơi cả bọn chắc chắn vẫn phải chết."Mày làm sao thế?" Aiden hỏi."Ở đằng kia." Albie chỉ tay về phía bóng quỷ lúc ẩn lúc hiện. Rõ ràng nó di chuyển cực kì chậm rãi nhưng chỉ trong mười mấy giây vừa rồi đã rút ngắn một khoảng so với ban nãy.Mọi người cùng nhìn về phía Albie chỉ nhưng ở đó căn bản chẳng có gì cả. Trước mắt bọn họ chỉ có bóng tối vô tận, sâu hoắm như muốn cắn nuốt toàn bộ sinh vật sống."Tao có nhìn thấy cái gì đâu? Tình hình đã tệ lắm rồi mày đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa."Chính Mikhail cũng không phát hiện ra giọng mình còn xen lẫn một ít run rẩy, hoặc có lẽ hắn cố tình phớt lờ điều ấy như một cách chấn an bản thân."Tao không nghĩ nó nói dối đâu."Không biết từ lúc nào Khôi Tích Dịch cũng hướng mắt ở phía kia. Nếu như nói Albie có thể trông thấy quỷ vì từng bị nhập thì Khôi Tích Dịch lại tiếp xúc nhiều nhất với chuyện linh dị, thế cho nên hắn là người thứ hai trông thấy bóng quỷ nọ.Không để mọi người kịp phản ứng, Khôi Tích Dịch giật lấy tấm bìa cacton rồi châm lửa đốt. Ngọn lửa bập bùng cháy, không phải màu đỏ hồng mà là màu xanh lam ma quái. Bấy giờ dưới sự chiếu sáng của ánh lửa cả đám mới có thể trông thấy con quỷ gớm ghiếc kia."Còn đứng ra đấy làm gì?"Tiếng Khôi Tích Dịch như đánh thức mọi người. Cũng may trong cơn hoảng loạn cả nhóm vẫn còn nhớ đến việc không thể tách nhau ra nên người này vội vàng nắm lấy tay người kia chạy mất.Cả bọn chạy mãi, chạy mãi nhưng vẫn không tìm thấy đường ra. Vườn keo ban đầu chỉ rộng khoảng hai nghìn mét vuông không hiểu sao bây giờ lại giống như bị kéo dài đến vô tận, mãi mà không thấy điểm dừng.Mikhail không nhịn được mà nhìn về phía sau, lập tức trông thấy con quỷ kia đã đuổi đến rất gần. Từ khoảng cách này thậm chí hắn còn có thể trông thấy trên tay nó đang cầm con dao còn đang nhỏ máu tí tách."Tao... tao sắp không trụ nổi nữa rồi."Bước chân Albie dần chậm lại. Nếu như không phải Aiden luôn kéo tay cậu thì cậu đã ngã quỵ từ lâu. Thế mới thấy bình thường không chịu rèn luyện thể lực tử tế đến bây giờ mới phải chịu khổ như thế nào.Chẳng rõ đã chạy bao lâu, khi cả bọn đều sắp kiệt sức thì trông thấy ánh đèn le lói ở phía xa. Như thể tìm được cọng rơm cứu mạng ai nấy đều cố gắng chống chọi cơn mệt mỏi dốc sức mà chạy. Càng tới gần nguồn sáng ánh mắt của cả nhóm càng ảm đạm. Trước mắt họ nào phải con đường được đèn điện chiếu sáng mà ngày thường vẫn đi, ở điểm cuối của ánh sáng chỉ có một toà nhà cũ kĩ bị thời gian bào mòn. Trước cửa nhà có treo bốn cái đèn lồng màu trắng tang tóc, ngay cả lửa cháy bên trong cũng có màu trắng. Cửa nhà đang mở rộng, bên trong truyền tới ánh sáng đỏ lập lờ trông như thông đạo thông tới địa ngục.Căn nhà đằng trước vừa nhìn đã biết bên trong có nguy hiểm nhưng tình huống lúc này quá cấp bách bọn họ không còn lựa chọn nào khác.Khoảnh khắc bước qua cửa Khôi Tích Dịch chợt rùng mình, cảm giác bất an không những không giảm mà còn tăng lên. Đợi cho người cuối cùng chạy vào hắn lập tức đóng sầm cửa lại. Uỳnh một tiếng, cả tòa nhà rung lắc dữ dội. Phía bên ngoài không ngừng truyền tới từng tiếng va đập thô bạo, dường như con quỷ kia đang cố tìm cách để đi vào. Ấy thế mà cánh cửa ọp ẹp trông như sắp mục nát kia lại không mảy may xê xích. Cóc... cóc... cóc...Tiếng đập cửa nhỏ dần, thay vào đó là tiếng gõ mõ đều đều. Âm thanh kia như nện thẳng vào tim mỗi người khiến giác bất an tăng gấp bội. Thế rồi có tiếng khóc than vang lên. Nó không tới từ một nơi cụ thể nào cả mà văng vẳng trong đầu mỗi người.
_____END CHƯƠNG 5_____
Artist: HY Tr & 穎安
Dưới ánh sáng đỏ ma mị sáu người trông thấy vải trắng được giăng khắp nơi, chính giữa phòng khách có đặt một cái quan tài màu đỏ thẫm, phía trước nó là một cái ghế dựa, dường như có người đang ngồi trong đó. Quỷ dị hơn là dưới đất có khoảng mấy chục người đang quỳ rạp về phía người ngồi trên ghế, tất cả đều bất động như đã chết. Lương Thơ dùng ánh mắt hỏi dò. Mặc dù tạm thời thoát khỏi lệ quỷ nhưng việc trốn vào nhà cổ không khác gì từ mối nguy hiểm này bước qua một mối nguy hiểm khác. Bọn họ có quá ít thông tin không thể cứ ngồi yên mãi như thế này được. Mikhail gật đầu với Lương Thơ, đang định đi qua xem thử thì bị Khôi Tích Dịch ngăn lại. "Đừng có hành động lỗ mãng. Mày qua đó nhỡ kích hoạt quy tắc giết người của quỷ thì sao?"Tiếng khóc trong gian phòng mỗi lúc một lớn nghe mà não nề. Albie dụi dụi khoé mắt, không hiểu sao lại muốn khóc theo. Không chỉ cậu mà những người khác cũng vậy. Thấy tình hình có vẻ bất thường Khôi Tích Dịch chỉ đành buông tay ra, song để tránh nguy hiểm hắn cũng tự mình đi qua kiểm tra.Khôi Tích Dịch cẩn thận chạm vào bả vai của một người đang quỳ trên đất. Mềm mềm, hơn nữa vẫn còn ít hơi ấm hẳn là mới chết không lâu.Rõ ràng Khôi Tích Dịch không dùng bao nhiêu sức nhưng người kia lại đột nhiên ngã vật ra. Trước mắt hắn gương mặt lộ ra của người kia đầy thống khổ, hai dòng huyết lệ chảy dài trên má trông quỷ dị cực kì. "Khóc..." Khôi Tích Dịch lẩm nhẩm từ này trong đầu. Cái chết của những người này quá kì lạ, liệu có liên quan gì đến tiếng khóc mà họ đang nghe hay không. "Quỷ!" Cả đám giống như đã hình thành phản xạ điều kiện với từ này liền lập tức lui về phía sau. Bọn họ trông thấy Mikhail ngã ngồi ra đất, hai chân như bị hoá đá làm như thế nào cũng không nhúc nhích nổi. Aiden với Hasuichi bèn đi qua đỡ hắn nhưng gọi thế nào hắn cũng không phản ứng chỉ nhìn chằm chằm về phía trước. Theo tầm mắt hắn cả hai trông thấy một cái xác không đầu đang ngồi trên ghế, dựa theo quần áo và vô số vết cắt trên người thi thể có thể nhận ra đây chính là con quỷ đã đuổi theo họ. "Sao... sao lại thế này... Không phải con quỷ kia bị chặn ở bên ngoài rồi à?" "Không phải quỷ." Lương Thơ đi tới, quan sát kỹ thi thể. Từ vết tích phủ bụi ở trên ghế có thể thấy thi thể này đã ngồi ở đây từ rất lâu, mặc dù trên da xuất hiện thi ban lốm đốm nhưng lại không có dấu hiệu bị phân huỷ. Quá bất thường, Lương Thơ thầm nghĩ. Cô còn tính quan sát kỹ thêm một lúc nữa thì bị Albie kéo về. "Thần kinh bà làm bằng thép hay sao mà liều thế hả?" Lương Thơ lắc đầu: "Tui chỉ nghĩ nếu như quỷ hồn vẫn còn ở bên ngoài vậy thì hẳn cái xác này không có gì nguy hiểm. Thế nhưng tui vẫn không hiểu, con quỷ đuổi theo chúng ta rõ ràng có đầu vậy thì đầu của thi thể này ở đâu?" "Ở kia kìa." Mikhail run giọng nói. "Ở đâu cơ?" Lương Thơ hỏi lại. Ngón tay của Mikahil hơi chếch lên phía trên, Thì ra ở nơi khuất trong góc tối trước mặt có còn có một bàn thờ. Bên trên bàn thờ đặt một bát hương có ba nén hương đang cháy. Kỳ lạ ở chỗ khói bốc ra từ mấy nén hương không hề bay lên trên mà từ từ rơi xuống phía dưới. Tại vị trí vốn dĩ nên đặt ảnh thờ một cái đầu máu me bê bết bị ghim chặt trên tường, thảm trạng không khác gì con lệ quỷ kia. Giữa khung cảnh rùng rợn ấy đáng lẽ bọn họ phải sợ hãi hét toáng lên nhưng không biết vì lí do gì mà trong lòng mỗi người lại cảm thấy nặng trĩu muốn khóc. Khôi Tích Dịch sau khi kiểm tra mấy xác chết trên đất đang định quay lại nói nghi vấn của mình cho mọi người nghe thì đã thấy mặt người nào người nấy đều như đưa đám, thậm chí bên trong hốc mắt Aiden còn có mấy giọt huyết lệ chực chờ rơi xuống. Không ổn rồi, chuông cảnh báo trong lòng Khôi Tích Dịch báo động liên hồi. "Lập tức bịt tai lại!" Những người khác không hiểu thế nào nhưng cũng làm theo, chỉ trừ Aiden dường như vẫn đang lạc ở thế giới khác. Song có vẻ dù đã bịt tai cũng không có tác dụng, tiếng khóc kia cứ như xuất phát từ trong tâm trí họ vậy, làm thế nào cũng không thể cắt đứt được. Trong lúc hoảng loạn Khôi Tích Dịch liếc thấy có cánh cửa phòng vẫn đang mở. Nghĩ tới cửa chính có thể ngăn cách lệ quỷ ở bên ngoài hắn không chần chừ mà kéo Aiden đi vào trong. Những người còn lại thấy thế cũng chạy vào theo. Cửa phòng vừa đóng lại tiếng khóc than lập tức im bặt. "Aiden! Aiden!" Khôi Tích Dịch không ngừng gọi. Mặt Aiden đờ ra, mãi một lúc sau mới giật mình hoàn hồn. "Có chuyện gì vậy?" Khôi Tích Dịch bị doạ cho một phen khiếp vía lại chỉ có thể tức mình mắng:"Mày suýt chết có biết không hả?" Hắn coi như hiểu rõ những người quỳ ngoài sảnh chính kia tại sao lại chết. Một khi bị tiếng khóc làm ảnh hưởng rồi khóc theo vậy thì bọn họ chắc chắn phải chết, đây chính là quy luật giết người của nó. Năm người còn lại nghe xong cũng mất hết hồn vía. Mặc dù bọn họ chưa bị ảnh hưởng sâu như Aiden nhưng ban nãy cũng có cảm giác muốn khóc. Giả như Khôi Tích Dịch quay lại muộn thêm một chút nữa thì không biết đã xảy ra chuyện gì rồi._____END CHƯƠNG 5_____
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me