TruyenFull.Me

rhycap | abo | quá liều

ngưỡng cửa địa đàng

nretsnegua

có những lựa chọn dù biết rõ hậu quả nhưng vẫn chẳng thể quay đầu

-

lại một đêm dấn thân vào chốn trụy lạc.

quang anh vốn chẳng còn lạ gì tiếng nhạc xập xình, ánh đèn nhấp nháy hay cái mùi pheromone nồng nặc vương vãi lẫn với hơi rượu mạnh nơi đây. hắn đi bar như người ta về nhà, quen thuộc đến mức thuộc lòng cả nhịp sáng tối của dàn đèn trần. hắn vẫn luôn thuộc về những góc bàn khuất ánh sáng, những cái chạm lả lơi, và những nụ hôn vồ vập trên môi.

theo thói bước thẳng vào quầy bar nơi thường ghé, hắn chưa kịp ngồi xuống thì đã có một omega bước tới. tóc uốn lọn, môi đỏ rượu. vừa thấy quang anh xuất hiện, cô nàng liền nghiêng người sát lại, cầm ly đến gần mà rót rượu.

"anh quang anh, hôm nay bận quá, mãi mới thấy anh."

hắn chẳng đáp, chỉ cụng ly, nhấp một ngụm nhỏ. tay còn lại đặt hờ trên đùi cô ta. bình thường, quang anh đã chẳng phiền lòng. thậm chí còn có thể thuận tay ôm eo, kề sát môi thì thầm vài lời khiến người đối diện đỏ mặt. nhưng hôm nay từng lời mời gọi kia tất thảy đều không lọt tai, hắn chỉ có thể gật đầu cho qua, mắt nhìn xoáy vào lớp bọt trên thành ly thủy tinh. vài lần cô ta cố tình dựa vào hắn, môi áp lên cổ hắn nói nhỏ, hắn cũng chẳng đẩy ra, nhưng cũng không hưởng ứng. giống như một loài thú đã no bụng, lười biếng nằm nhìn con mồi nhảy nhót.

trong sự nhiễu loạn, cánh cửa một lần nữa bật mở.

quang anh không cần quay đầu cũng biết là ai. mùi kem sữa thoang thoảng quen thuộc của em. croptop trắng ôm gọn eo thon, mái tóc mới tẩy được vuốt rối và nụ cười thuần khiết vốn chả hợp với chốn thác loạn tối tăm nơi đây.

"anh đến sớm thế?"

giọng nói vang lên từ phía sau lưng. em bước đến bá vai anh, ánh mắt lướt qua cô gái đang ngồi bên cạnh hắn.

"em ra ngồi với tụi nó trước nhé. anh cứ nói chuyện với bạn anh cho xong rồi ra sau cũng được."

ánh đèn phản chiếu ly rượu đỏ trên tay. omega cạnh bên vẫn nói gì đó, nhưng hắn chẳng buồn nhớ. ánh mắt đã vô thức dán vào bóng cậu thiếu niên vừa lẫn vào một góc khác trong bar. một góc bar vốn chẳng dành cho omega ngây thơ như em.

duy ngồi bên bạn bè, cười cười nói nói. vừa đến nơi mà đã ngửa cổ uống hết ly đầu tiên. không biết hôm nay em đã ăn gì chưa mà dám uống như thế? đầu ngón tay nghịch cạnh ly, tóc mái rũ xuống, ánh mắt chao đảo vì ánh đèn. lúc ngửa đầu uống, chiếc cổ mảnh mai lộ ra, cái gáy trắng nõn lấp ló sau lớp áo. hai má em chẳng giấu nổi hơi men, sau vài ba ly, mặt duy đã bắt đầu đỏ lên. tay giơ ly lên lần nữa, nhưng bị bạn bên cạnh cản nhẹ. duy vẫn uống.

quang anh cau mày, ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo.

đến khoảng ly thứ năm, mùi kem sữa thoang thoảng giờ đây dần trở nên rõ rệt. không phải kiểu nồng sốc, mà là mùi ngọt âm ỉ, như một viên đường đang tan trên lưỡi. từng chút một, vị ngọt ấy ngấm vào lồng ngực, rồi tràn cả lên đầu.

hắn nhấp thêm ngụm rượu, cố làm bản thân phân tâm. nhưng với mùi kem sữa bắt đầu rõ rệt một cách bất thường, ly rượu trên tay bỗng trở nên đắng chát. hắn bắt đầu cảm thấy tim mình đập sai nhịp. lòng bàn tay ấm lên. gáy cũng ấm. tai hắn bắt đầu ù nhẹ, như thể không khí quanh đây đang bị bóp nghẹt.

hắn chống tay lên bàn, thở ra một hơi. pheromone bắt đầu bám lấy các đầu ngón tay hắn như một lớp hương mỏng. chính hắn cũng thấy khó thở.

kỳ nhạy cảm.

hắn nhấc điện thoại, lúng túng soạn một tin nhắn. rồi xóa. rồi lại nhìn về phía duy, đúng lúc cậu ngửa cổ, rên một tiếng khe khẽ, tay vuốt tóc.

quang anh đứng bật dậy.

hắn băng qua sàn bar, tiến về phía người nào đó đang lơ mơ dụi mắt, đầu lắc lư, môi mím chặt, trông như thể sắp đổ xuống bất cứ lúc nào.

"duy."

cậu quay đầu lại, mắt lạc tiêu điểm một thoáng rồi mới ghim được vào mặt hắn.

"...quang anh?"

"đi về."

"em chơi thêm chút-"

"anh bảo em đi về."

alpha nọ gằn giọng, tay che đi phần gáy giờ đã nóng ran kéo em ra khỏi quán bar.

em nhỏ giờ đầu óc đã lơ lửng trên mây, cũng chẳng ú ớ gì ngoan ngoãn để quang anh vừa dìu vừa lôi ra ngoài. mùi pheromone quanh em quấn quýt đến phát ngốt, đập thẳng vào thái dương hắn từng nhịp từng nhịp.

quang anh không dừng lại một giây nào. ôm em vào ghế sau xe, đóng sập cửa rồi rồ ga.

hắn không biết mật khẩu nhà em. và cũng chẳng dám giao em cho ai khác.

về đến nhà mình, hắn đặt em nằm xuống sofa, rồi tất tả lục khắp ngăn tủ tìm thuốc ức chế. mất đến 15 phút chỉ để tìm ra vỉ thuộc bị ném ở góc tủ, quang anh gấp gáp quay lại, chỉ để thấy duy đã co người trên ghế, cả người run rẩy khó chịu. nhìn thấy hắn, em như nhìn thấy phao cứu sinh mà lập tức bấu chặt vạt áo. mắt em long lanh nước.

quang anh nuốt khan một ngụm, khó khăn mở lời.

"duy, dậy uống thuốc. nếu không sẽ rất khó chịu."

hắn rút khăn giấy, lau trán em, cố gắng không nhìn vào cơ thể đang quá đỗi ngoan ngoãn nằm trước mặt. hắn nhét viên thuốc vào tay em, cầm ly nước, kiên nhẫn dỗ dành.

"nào, nghe anh. một viên thôi."

duy nhìn hắn. đôi mắt em mơ màng. rồi, chẳng báo trước, em đột ngột rướn người lên, dụi mặt vào cổ hắn. cọ nhẹ. rên khe khẽ.

"nóng..." em nói.

mắt hắn đỏ lên. dạ dày quặn lại. từng cơn nóng chạy dọc sống lưng. pheromone của hắn cũng bắt đầu rò rỉ, vô thức đáp trả.

biết thừa người trước mặt đang không hề tỉnh táo, hoặc chí ít là chẳng thể tỉnh táo đủ để mà nhận thức được có con sói đang nhăm nhe miếng thịt ngon bày ra trước mắt. đại não của quang anh như bị chẻ làm đôi. một bên kêu gào hắn giữ lấy lý trí, giữ lấy chút nhân tính cuối cùng. một đằng lại không ngừng xâm lấn đại não hắn với hàng vạn suy nghĩ xấu xa: hôn duy đi, muốn hôn, muốn hôn cho phát khóc, bình thường hắn vẫn như này mà, omega của hắn, người của hắn, chiếm lấy em đi, chiếm lấy em đi.

"em biết đang trong kỳ nhạy cảm mà vẫn dám đi bar." hắn rít qua kẽ răng, lại như đang tự nói với chính mình. "em có biết như thế nguy hiểm đến mức nào không?"

thủ phạm của cả một cuộc chiến trong đầu quang anh, mặc kệ hắn đang giằng co như nào, vẫn dẩu môi lên cọ tới cọ lui trên người hắn, tham lam hít hà hương rượu rum khiến em say mèm. rồi lại thút thít vì mãi chẳng tìm được sự thoải mái mà vô tư bấu víu vào cánh tay hắn. trong quá trình lộn xộn, chiếc áo croptop vốn đã ôm trọn eo thon nay còn bị kéo cho xộc xệch lộ cả mảng eo trắng nõn, khiến ai đó nhịn tới trướng đau. khổ nỗi ông trời có lẽ hành hạ hắn chưa đủ, nếu không, hắn đã chẳng nghe thấy lời mật ngọt vang lên bên tai.

"quang anh... ôm em..."

cmn, miếng thịt gì chứ? đây là cả bàn tiệc.

chỉ có kẻ ngu mới bỏ lỡ bữa tiệc.

huống chi, hắn đói khát tới điên rồi.

trong giây lát, quang anh cúi người áp xuống, môi nghiền lấy môi em, thuần thục luồn lưỡi vào trong như kẻ đã mường tượng cảnh này hàng trăm lần trong mơ. tay siết eo, hắn kéo em đổ ập vào lòng, rồi gạt phăng chăn gối mà đè em nhỏ xuống sofa. mùi kem sữa quẩn quanh đầu hắn, thơm ngọt tới mức khiến hắn choáng váng. tay hắn đặt bên hông, ngón cái khẽ xoa vào lớp vải mỏng như để giữ em bình tĩnh. hắn cuốn em vào nụ hôn sâu, kéo dài đến khi môi em sưng đỏ.

bị quang anh bức, duy phải nghiêng đầu trốn tránh, nhưng lại bị hắn giữ cằm kéo lại.

"ngoan nào," hắn thì thầm trong lúc vẫn chưa buông môi. "cho anh hôn em một chút thôi..."

nói là một chút, nhưng hắn tiếp tục mút môi em đến ướt mềm, lưỡi lại liếm vào khóe miệng, chậm rãi mà mãnh liệt, tham lam nếm trọn vị kem sữa của em.

trong cơn triền miên, em rướn người lên, vòng tay ra sau cổ hắn, cọ nhẹ đầu mũi vào gò má như thể mè nheo, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ chữ. đôi mắt long lanh mở ra, hàng mi run rẩy.

quang anh nuốt khan. cổ họng chuyển động kịch liệt như mắc nghẹn. đó là lần cuối cùng hắn còn nghe được tiếng kêu của lý trí.

"duy ơi, con mẹ nó em bảo anh dừng lại đi em, xin em đấy?" hắn run rẩy tách rời môi mềm bị giày vò đến tội, hèn mọn cầu xin em như tội phạm cầu xin sự tha thứ. thế nhưng người kia nào có biết điều. omega nhỏ đã bị hôn tới choáng váng rồi, làm gì có tâm trí để ngăn chặn tội ác của quang anh.

"...dạ?" em ngước mắt.

giây phút quang anh bắt gặp đôi mắt ướt, hắn biết chuyến này hắn toi rồi.

"duy ơi, em làm anh chết mất thôi."

-

♪ "dáng thon ye uki em fashion khiến cho Anh khoái hưn" ♬⋆.˚

(inspo cho áo croptop ôm eo:)

tôi 🤝 quang anh,

chấp niệm với eo của em duy.

.𖥔 ݁ ˖.ᐟ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me