Chương 2
Cùng lúc đó, ở cuối xóm bên kia con rạch nhỏ, nơi bóng cây ăn trái phủ rợp quanh năm, là nhà ông phú hộ Lê – chủ vựa trái cây lớn nhất vùng. Cái tên Tuấn Duy - ông phú hộ Lê – đã quá quen thuộc với dân trong vùng bởi tấm lòng rộng rãi, cách làm ăn chắc chắn và cái miệng khéo thương thảo, khiến ai buôn bán với ông cũng đều ưng cái bụng.Sánh vai bên ông là người chồng nhỏ tên Pháp Kiều – dáng người thư sinh, giọng nói êm như gió lùa qua hàng dừa buổi chiều. Ai trong xóm cũng thương cha Kiều bởi tính tình dịu dàng, cử chỉ mềm mại, việc trong ngoài từ nhà tới vựa đều chu toàn.Hai người có hai cậu con trai, mà nhìn vào ai cũng phải xuýt xoa: "Đúng là con nhà phú hộ, không thiếu điều gì!"Cậu Cả – Quang Hùng, dung mạo tuấn tú, lời ăn tiếng nói nhỏ nhẹ, tính tình điềm đạm, có trước có sau. Mỗi lần ra vườn kiểm tra cây trái hay coi công nhân phân loại trái cây trong vựa, cậu Cả đều cẩn thận, không lời nặng tiếng nhẹ, ai cũng kính nể.Cậu Út – Đức Duy thì cũng đẹp trai chẳng kém, lại thêm nét lanh lẹ, tinh nghịch hơn anh Hai một chút. Với cha với ba thì cậu lễ phép, thương yêu, nhưng cũng hay chọc phá chút đỉnh cho nhà thêm rộn tiếng cười. Đặc biệt, Đức Duy có đôi tay khéo léo, rất mê mấy món bánh ngọt dân dã miền Tây như bánh da lợn, bánh chuối hấp, bánh bò rễ tre... Cứ mỗi dịp trong nhà có giỗ quải hay khách quý tới chơi, cậu Út lại xắn tay áo vô bếp, hì hụi làm bánh, mà ai ăn rồi cũng phải gật gù khen khéo.Ngược lại, Quang Hùng lại có biệt tài nấu mấy món mặn. Từ cá kho tộ, vịt nấu chao cho tới canh chua cá linh hay lẩu mắm đều ngon hết sẩy, ăn xong ai cũng phải xin công thức. Hai anh em cứ vậy mà hợp nhau như nếp với than, trong bếp hay ngoài vườn đều san sẻ, phối hợp ăn ý đến mức cha Kiều hay trêu"Hai đứa bay mà lấy vợ chung một lúc, chắc phải mở nhà hàng kiêm vựa trái cây luôn cho rồi!"Cả nhà ông phú hộ Lê vì vậy lúc nào cũng ấm áp tiếng cười, thơm mùi trái cây chín và thoảng đâu đó hương bánh ngọt thơm lừng mỗi buổi chiều, khi mặt trời nghiêng bóng xuống dãy mận đang vào mùa trổ quả..(...)Thời điểm bây giờ đang là mùa hè, nắng rát trên mái lá nhưng lại là lúc cây trái trong vườn bắt đầu vào độ ngọt nhất. Vườn chôm chôm nhà phú hộ Lê năm nay được mùa, từng chùm quả đỏ au, tua tủa râu xù như lửa cháy rực cả một góc trời. Lá xanh chen quả đỏ, mùi chôm chôm chín ngọt lịm thoang thoảng theo gió thổi qua từng tán cây.Quang Hùng đứng giữa vườn, tay chống nhẹ vào thân cây, mắt lướt nhìn một vòng rồi khẽ gật đầu hài lòng. Trái sai trĩu cành, cành nào cũng oằn xuống, lá xanh um, không có lấy một quả bị sâu. Cậu thầm khen cha và ba mình kỹ lưỡng trong cách chăm vườn, lại không quên ghi chú vài chỗ cần tỉa bớt cành cho trái thông thoáng hơn.Ở phía dưới, Đức Duy đã hí hoáy trèo lên bậc thang nhỏ, với tay ngắt lấy vài quả chôm chôm đỏ rực. Cậu bóc nhanh lớp vỏ tua tủa rồi cho vào miệng, vị ngọt mát ngay lập tức lan khắp đầu lưỡi, khiến mặt mày cậu sáng bừng lên như trẻ nhỏ ăn trộm được kẹo."Anh Hai! Ăn thử đi, chôm chôm nhà mình ngọt lắm luôn á!" Đức Duy vừa nói vừa tung tăng chạy về phía Quang Hùng, tay chìa ra hai trái đã lột sẵn vỏ, lòng còn lấp lánh nước ngọt. Mắt em sáng rỡ, nụ cười rạng rỡ như nắng ban trưa, giọng nói mang đầy háo hức.Quang Hùng bật cười, đưa tay đón lấy một trái"Thấy em ăn mà mắt cũng sáng lên theo luôn rồi đó.""Thiệt mà! Năm nay ngon hơn năm ngoái luôn á. Cái giống chôm chôm Thái này chắc hợp đất vườn mình lắm rồi."Quang Hùng bỏ trái chôm chôm vào miệng, nhai chậm rãi. Múi thịt dày, giòn nhẹ, vị ngọt thanh như đường phèn tan ra đầu lưỡi. Anh gật gù"Ừ, ngon thiệt. Đem mẫu này ra chợ chắc hút khách lắm. Mai mình bảo cha cho người xuống tỉa bớt trái để chở ra vựa cho kịp chuyến."Đức Duy vẫn đứng đó nhìn anh trai nhai chôm chôm, vừa lén cười vừa bóc thêm vài trái bỏ vào rổ nhỏ. Miệng không quên líu lo"Em mà có vợ rồi, chắc mỗi mùa trái cây lại tranh nhau vô bếp làm mứt, làm siro chôm chôm luôn đó."Quang Hùng liếc nhẹ sang, môi cong lên thành một nụ cười dịu dàng"Ừ, tới lúc đó chắc nhà mình lúc nào cũng thơm mùi trái, còn ba với cha thì hết sợ em bỏ ăn vì mê làm bánh."Hai anh em cứ thế cười đùa giữa vườn trái cây, tiếng nói tiếng cười vang giữa mùa hè rực rỡ, nơi cây trái ngọt lành và tình thân cũng dịu dàng như gió sông quê nhà.Pháp Kiều từ trong nhà đi ra, một thân bà ba trắng với cái quạt mo trên tay, từng bước đi nhẹ nhàng như thể không chạm đất. Mái tóc chải gọn, làn da trắng mịn càng nổi bật dưới nắng trưa, dáng người tuy thon gọn nhưng thần thái thì không lẫn vào đâu được vừa hiền hòa, vừa có cái uy mềm mại của người đứng trong, lo toan mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà.Phe phẩy cái quạt trên tay, Pháp Kiều híp mắt nhìn hai đứa con trai mình đang rôm rả giữa vườn"Chà chà, hai cậu ở ngoài này vui quá hen."Đức Duy nghe thấy liền nhảy chân sáo tới, trên tay còn cầm một rổ nhỏ đựng chôm chôm đã lột vỏ sẵn, miệng líu lo"Cha... cha ăn thử chôm chôm nhà mình đi, ngọt y như mía lùi luôn á!"Em hớn hở chìa cả rổ lên, mắt lấp lánh ánh nắng và sự thích thú của tuổi trẻ. Pháp Kiều mỉm cười hiền, lấy tay vuốt nhẹ mái tóc con trai út, đoạn cầm một trái bỏ vào miệng nếm thử."Ừm... ngon thiệt. Mấy bữa nay trời nắng tốt, chắc trái vô độ ngọt rồi." Pháp Kiều gật gù, rồi đưa mắt nhìn Quang Hùng đang chậm rãi bước tới, tay còn cầm một nhánh lá vừa tỉa."Còn cậu Cả, ăn thử chưa?"Quang Hùng khẽ cười, nụ cười trầm mà ấm như mùi hương vỏ trái cây mới bóc"Dạ, ăn rồi cha. Con tính chút nữa hái thêm vài rổ đem vô, chọn ra loại nhất để ngày mai cho người chở ra chợ.""Ừ, giỏi." Pháp Kiều gật đầu tán thưởng, ánh mắt ánh lên sự hài lòng không giấu "Cả hai đứa coi vậy mà biết lo toan việc nhà, cha với ba coi bộ yên tâm được rồi.""Cha đừng khen nữa, con nghe đỏ cả mặt!" –Đức Duy cười khanh khách, rồi xoay người vòng tay ra sau lưng Pháp Kiều, nhõng nhẽo "Mà cha nè, chiều con làm mứt chôm chôm nha. Hồi nãy ăn thấy hợp quá chừng!""Vậy chiều làm, cha phụ lột vỏ với cắt trái cho. Miễn đừng để cái bếp rối tung lên như bữa trước là được." Pháp Kiều lắc đầu nhẹ, nhưng miệng vẫn không giấu nổi nụ cười.Cả ba đứng giữa vườn cây, nắng len qua kẽ lá mà nhẹ như tơ lụa, tiếng ve râm ran gọi hè, tiếng cười giòn tan vang giữa một vùng xanh mướt mát. Xa xa, bên kia con rạch, có tiếng trẻ con nô đùa, có tiếng mái chèo khua nhè nhẹ – cả miền quê như được bao phủ bởi một thứ bình yên ngọt lành, giản dị mà quý giá vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me