Rhycap Hanh Trinh Muoi Nam
Tổ ấm nhỏ của Quang Anh và Đức Duy giờ đây đã tràn ngập tiếng cười và sự ấm áp của cậu con trai bé nhỏ. Cậu bé với đôi mắt to tròn sáng ngời, đôi má phúng phính và nụ cười hồn nhiên khiến bất cứ ai cũng không thể rời mắt. Mỗi ngày trôi qua bên nhau, dù bận rộn với công việc, Quang Anh và Đức Duy luôn cố gắng dành thời gian cho gia đình, cùng nhau chăm sóc và nuôi dưỡng đứa con của họ bằng tất cả tình yêu thương chân thành nhất.Một buổi chiều chủ nhật nắng nhẹ, khi Đức Duy đang bế con trai trên tay, âu yếm vuốt ve mái tóc mượt mà của cậu bé, Quang Anh đứng nhìn bên cạnh với ánh mắt nửa ghen tị, nửa trìu mến. Anh bước tới, nắm lấy tay Duy, giả vờ làm bộ mặt hờn dỗi:
— “Này Duy, có biết anh cũng muốn được ôm em như anh ôm con không? Hay anh phải chia sẻ tình yêu với ‘cục cưng’ này suốt ngày vậy?”Duy cười hiền, không khỏi yêu thương nhìn anh:
— “Anh ghen quá rồi, anh biết em yêu anh nhiều như thế nào mà. Em mà không ôm con thì ai làm? Cậu nhóc này là máu mủ của chúng ta, anh còn là người quan trọng nhất đời em nữa mà.”Quang Anh cười toe toét, ánh mắt trở nên ấm áp hơn:
— “Biết rồi, biết rồi. Chỉ là anh muốn được thương yêu như thế thôi. Em với con tranh nhau tình cảm làm anh cũng thấy… vui mà.”Cậu bé nhỏ nhắn, nghe bố mẹ trò chuyện, cũng cười khúc khích rồi với tay nắm lấy ngón tay Quang Anh, như thể đã nhận ra tình yêu mà bố mẹ dành cho mình và dành cho nhau.Những ngày qua, Quang Anh còn phát hiện ra nhiều thói quen dễ thương của Đức Duy khi làm bố: lúc nào cũng lo lắng chuẩn bị đồ ăn cho con, dặn dò đủ điều về sức khỏe, hay những đêm thức cùng con khi bé khóc, tất cả đều làm Quang Anh cảm động đến rơi nước mắt. Anh thấy may mắn vì đã tìm được một người không chỉ đồng hành trong công việc mà còn đồng cảm, sẻ chia và cùng xây dựng mái ấm hạnh phúc như thế này.Đôi khi, khi Quang Anh trở về nhà muộn, Đức Duy đã tỉ mỉ sắp xếp mọi thứ, làm cho căn nhà luôn ấm cúng, sạch sẽ. Cả hai cùng ngồi bên nhau xem con chơi đùa, tự nhiên quên hết những căng thẳng, mệt mỏi thường ngày.Và trong những khoảnh khắc đó, Quang Anh hiểu ra rằng dù cuộc sống có khó khăn thế nào, tình yêu và sự sẻ chia chính là thứ vững chắc nhất để giữ họ bên nhau, để tổ ấm nhỏ luôn tràn ngập hạnh phúc và bình yên.
— “Này Duy, có biết anh cũng muốn được ôm em như anh ôm con không? Hay anh phải chia sẻ tình yêu với ‘cục cưng’ này suốt ngày vậy?”Duy cười hiền, không khỏi yêu thương nhìn anh:
— “Anh ghen quá rồi, anh biết em yêu anh nhiều như thế nào mà. Em mà không ôm con thì ai làm? Cậu nhóc này là máu mủ của chúng ta, anh còn là người quan trọng nhất đời em nữa mà.”Quang Anh cười toe toét, ánh mắt trở nên ấm áp hơn:
— “Biết rồi, biết rồi. Chỉ là anh muốn được thương yêu như thế thôi. Em với con tranh nhau tình cảm làm anh cũng thấy… vui mà.”Cậu bé nhỏ nhắn, nghe bố mẹ trò chuyện, cũng cười khúc khích rồi với tay nắm lấy ngón tay Quang Anh, như thể đã nhận ra tình yêu mà bố mẹ dành cho mình và dành cho nhau.Những ngày qua, Quang Anh còn phát hiện ra nhiều thói quen dễ thương của Đức Duy khi làm bố: lúc nào cũng lo lắng chuẩn bị đồ ăn cho con, dặn dò đủ điều về sức khỏe, hay những đêm thức cùng con khi bé khóc, tất cả đều làm Quang Anh cảm động đến rơi nước mắt. Anh thấy may mắn vì đã tìm được một người không chỉ đồng hành trong công việc mà còn đồng cảm, sẻ chia và cùng xây dựng mái ấm hạnh phúc như thế này.Đôi khi, khi Quang Anh trở về nhà muộn, Đức Duy đã tỉ mỉ sắp xếp mọi thứ, làm cho căn nhà luôn ấm cúng, sạch sẽ. Cả hai cùng ngồi bên nhau xem con chơi đùa, tự nhiên quên hết những căng thẳng, mệt mỏi thường ngày.Và trong những khoảnh khắc đó, Quang Anh hiểu ra rằng dù cuộc sống có khó khăn thế nào, tình yêu và sự sẻ chia chính là thứ vững chắc nhất để giữ họ bên nhau, để tổ ấm nhỏ luôn tràn ngập hạnh phúc và bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me